Kẻ điên thất tì...
Td034
2024-09-17 09:30:06
" Anh biết em không thích đồ ăn của anh cầm đến nhưng mà em cũng chưa ăn sáng, coi như em vì sức khoẻ mình ăn một ít cũng được. "- Lục Thế Nam chưa bao giờ cầu xin ai như vậy, anh đã phải cố gắng nói nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ, cũng đã phải suy nghĩ rất lâu mới nói được nhiều đến chừng thế. Anh biết chắc Ý Noãn sẽ từ chối nên đã nghĩ cách ứng phó trước đó.
Chỉ là hành động tiếp theo của Ý Noãn vẫn vượt ngoài tầm suy nghĩ của Luc Thế Nam.
Y Noãn nhìn túi bánh bao, cô hỏi: " Tức là toàn bộ bánh bao trong túi đều là của tôi? "
Nghe Ý Noãn nói vậy, mặt Lục Thế Nam không giấu được sự mừng rỡ, anh không nghĩ hôm nay cô dễ thỏả hiệp đến vậy: " Đúng vậy, là của em hết. Nếu em thích anh sẽ nhờ A Sênh mua thêm. Ý Noãn hay ngày mai anh mua tiếp cho em nhé. "
Dứt lời Lục Thế Nam đưa túi bánh bao vào trong tay Y Noãn: "Em ăn đi, còn rất nóng. "
Y Noãn không nói, cô nhìn túi bánh bao, khuôn mặt lãnh đạm lập tức ném vào sọt rác kế bên.
Hành động của Ý Noãn lọt hết vào tầm mắt của Lục Thế Nam, mắt anh run lên, không lên lời nhìn cô hỏi: "Ý
Noãn em.. "
Cô bình tĩnh đáp lại: " Là anh bảo cái này của tôi, tôi đương nhiên có quyền xử lý chúng. Tôi làm vậy là sai sao? "
Lục Thế Nam không biết nói gì hơn, anh không dám cũng không muốn tức giận với cô nhưng hành động đó của Ý Noãn, sự dứt khoát của cô, ánh mắt tuyệt tình của cô như hàng ngàn con dao đang liên tục đâm vào tim Lục Thế Nam, hiện tại chỉ có thể diễn tả cảm xúc này là " đau ".
"Lục Thế Nam tôi đã nói rõ với anh rất nhiều lần, là anh cứ không nghe mà bám lấy tôi. "
"Anh chỉ muốn chuộc lỗi với em.. "
" Tôi không cần. Anh không hiểu sao? "
Không để Lục Thế Nam lên tiếng, Y Noãn một lần nữa đâm thêm một nhát vào tim Lục Thế Nam: " Dù anh có làm gì tôi cũng không tha thứ cho anh, đừng tốn công vô ích. Về đi. "
Nói xong Ý Noãn cũng quay lại vào cửa tiệm, cũng không thèm nhìn sắc mặt Lục Thế Nam đã tệ đến mức nào. Cả cuộc đời anh cũng chưa bao giờ khốn khổ đến thế, còn là vì tình yêu mà đau khổ cũng là việc anh không dám tin sẽ xảy ra đến chính mình.
Vậy mà vì Ý Noãn cái gọi là " lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời " đó xảy ra liên tiếp mấy ngày nay.
Đến tối, Lục Thế Nam ngồi một mình trong quán bar của Dương Anh Kiệt, ngón tay mảnh khảnh của anh cầm ly rượu lắc qua lắc lại, sau đó đặt xuống bàn cũng không có ý định uống.
Dương Anh Kiệt bước vào thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lục Thế Nam không khỏi lên tiếng phá vỡ bầu không khí tẻ buồn này: " Người anh em cậu hôm nay sao đến đây? "
" Văn chưa đến?"
" Cậu ta đang trên đường tới. Thế nào phải đợi Văn đến tôi mới được biết à? "
Lục Thế Nam cầm ly rượu lên uống một hơi, không trả lời Dương Anh Kiệt.
Không rõ xảy ra chuyện gì nhưng nhìn biểu hiện này của Lục Thế Nam, Dương Anh Kiệt dễ dàng đoán ra là có liên quan đến Ý Noãn.
Quả nhiên con người đau khổ vì tình là đáng sợ nhất, Lục Thế Nam đã ép Dương Anh Kiệt uống liên tiếp mấy ly rượu, dù tửu lượng có tốt đến mức nào nhưng chờ đến khi Hoàng Kì Văn đến anh cũng bị cái tên thất tình này chuốc say mất.
Nhưng may cho Dương Anh Kiệt là Hoàng Kì Văn kịp đến, thấy vị cứu tinh của mình tới Dương Anh Kiệt nhảy cẩn lên: " Văn cậu đến đúng lúc lắm! "
Hoàng Kì Văn tiến vào, nhìn thấy ly rượu trên tay Lục Thế Nam không khỏi nhíu mày: " Cậu thấy sức khoẻ mình tốt đến mức này à? Vừa khỏi bệnh chưa được ba ngày cậu lại ngồi đây uống rượu. "
" Ấy đừng đụng cậu ta, cậu ta đang là kẻ điên thất tình đấy." - Dương Anh Kiệt lên tiếng nhắc nhở.
"Cậu với Ý Noãn lại có chuyện gì? " - Hoàng Kì Văn thắc mắc hỏi. Vừa vài ngày trước còn vì cô ấy ăn đến mức dạ dày suýt nhập viện, hôm nay lại buồn đến mức uống rượu, tác phong này không giống Lục Thế Nam thường ngày.
Lục Thế Nam suy tư, giọng anh khàn khàn đi do uống nhiều rượu rồi chậm rãi nói: " Cô ấy không còn thích tôi nữa. "
Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt gật đầu đồng tình, chuyện này ai cũng nhìn ra được.
Lục Thế Nam khẽ cười nhạo chính mình lên tiếng tiếp: " Cô ấy không giống trước kia. " - Anh kể rõ sự việc sáng nay cho hai người kia nghe.
Không riêng gì Lục Thế Nam bất ngờ trước hành động đó của Ý Noãn, cả Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt đều không tin vào những gì mình nghe được. Ý Noãn trước giờ vẫn hiền lành lương thiện, không ai nghĩ được khi cô ghét ai đó lại quyết liệt đáng sợ như vậy.
Bảo sao Lục Thế Nam không khỏi buồn rầu trong lòng, điều đó đã hoàn toàn chứng tỏ đoạn tình cảm của Ý Noãn cô buông xuống được rồi.
Lục Thế Nam uống rất nhiều, cả Dương Anh Kiệt ngồi bên an ủi cũng uống nhiều không kém: "Nam, phụ nữ đều khó chiều như thế, cậu còn làm tổn thương người ta sâu sắc như vậy cho nên cậu cứ từ từ mà vả mặt. haha.. cậu cũng có ngày này à? Nhưng mà Ý Noãn không nghĩ cô ấy còn có bộ mặt khác như vậy. "
Hoàng Kì Văn là bác sĩ anh không dám uống rượu, cầm lên ly nước trái cây của mình uống một ngụm rồi anh ngồi nhìn hai người bạn của mình bắt đầu không tỉnh táo thì chỉ lên tiếng hỏi: " Thế bây giờ cậu tính thế nào? Chấp nhận từ bỏ? "
Đầu óc Lục Thế Nam không còn minh mẩn nhưng câu nói của Hoàng Kì Văn anh nghe rất rõ, ánh mắt sáng lên kiên định nhìn Hoàng Kì Văn nói: " Không. Tôi đã tổn thương cô ấy nhiều như vậy, tôi xứng đáng bị như thế. Tôi vẫn sẽ theo đuổi Ý Noãn. " - Đến khi nào cô chịu tha thứ cho anh thì thôi.
Chỉ là hành động tiếp theo của Ý Noãn vẫn vượt ngoài tầm suy nghĩ của Luc Thế Nam.
Y Noãn nhìn túi bánh bao, cô hỏi: " Tức là toàn bộ bánh bao trong túi đều là của tôi? "
Nghe Ý Noãn nói vậy, mặt Lục Thế Nam không giấu được sự mừng rỡ, anh không nghĩ hôm nay cô dễ thỏả hiệp đến vậy: " Đúng vậy, là của em hết. Nếu em thích anh sẽ nhờ A Sênh mua thêm. Ý Noãn hay ngày mai anh mua tiếp cho em nhé. "
Dứt lời Lục Thế Nam đưa túi bánh bao vào trong tay Y Noãn: "Em ăn đi, còn rất nóng. "
Y Noãn không nói, cô nhìn túi bánh bao, khuôn mặt lãnh đạm lập tức ném vào sọt rác kế bên.
Hành động của Ý Noãn lọt hết vào tầm mắt của Lục Thế Nam, mắt anh run lên, không lên lời nhìn cô hỏi: "Ý
Noãn em.. "
Cô bình tĩnh đáp lại: " Là anh bảo cái này của tôi, tôi đương nhiên có quyền xử lý chúng. Tôi làm vậy là sai sao? "
Lục Thế Nam không biết nói gì hơn, anh không dám cũng không muốn tức giận với cô nhưng hành động đó của Ý Noãn, sự dứt khoát của cô, ánh mắt tuyệt tình của cô như hàng ngàn con dao đang liên tục đâm vào tim Lục Thế Nam, hiện tại chỉ có thể diễn tả cảm xúc này là " đau ".
"Lục Thế Nam tôi đã nói rõ với anh rất nhiều lần, là anh cứ không nghe mà bám lấy tôi. "
"Anh chỉ muốn chuộc lỗi với em.. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tôi không cần. Anh không hiểu sao? "
Không để Lục Thế Nam lên tiếng, Y Noãn một lần nữa đâm thêm một nhát vào tim Lục Thế Nam: " Dù anh có làm gì tôi cũng không tha thứ cho anh, đừng tốn công vô ích. Về đi. "
Nói xong Ý Noãn cũng quay lại vào cửa tiệm, cũng không thèm nhìn sắc mặt Lục Thế Nam đã tệ đến mức nào. Cả cuộc đời anh cũng chưa bao giờ khốn khổ đến thế, còn là vì tình yêu mà đau khổ cũng là việc anh không dám tin sẽ xảy ra đến chính mình.
Vậy mà vì Ý Noãn cái gọi là " lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời " đó xảy ra liên tiếp mấy ngày nay.
Đến tối, Lục Thế Nam ngồi một mình trong quán bar của Dương Anh Kiệt, ngón tay mảnh khảnh của anh cầm ly rượu lắc qua lắc lại, sau đó đặt xuống bàn cũng không có ý định uống.
Dương Anh Kiệt bước vào thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lục Thế Nam không khỏi lên tiếng phá vỡ bầu không khí tẻ buồn này: " Người anh em cậu hôm nay sao đến đây? "
" Văn chưa đến?"
" Cậu ta đang trên đường tới. Thế nào phải đợi Văn đến tôi mới được biết à? "
Lục Thế Nam cầm ly rượu lên uống một hơi, không trả lời Dương Anh Kiệt.
Không rõ xảy ra chuyện gì nhưng nhìn biểu hiện này của Lục Thế Nam, Dương Anh Kiệt dễ dàng đoán ra là có liên quan đến Ý Noãn.
Quả nhiên con người đau khổ vì tình là đáng sợ nhất, Lục Thế Nam đã ép Dương Anh Kiệt uống liên tiếp mấy ly rượu, dù tửu lượng có tốt đến mức nào nhưng chờ đến khi Hoàng Kì Văn đến anh cũng bị cái tên thất tình này chuốc say mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng may cho Dương Anh Kiệt là Hoàng Kì Văn kịp đến, thấy vị cứu tinh của mình tới Dương Anh Kiệt nhảy cẩn lên: " Văn cậu đến đúng lúc lắm! "
Hoàng Kì Văn tiến vào, nhìn thấy ly rượu trên tay Lục Thế Nam không khỏi nhíu mày: " Cậu thấy sức khoẻ mình tốt đến mức này à? Vừa khỏi bệnh chưa được ba ngày cậu lại ngồi đây uống rượu. "
" Ấy đừng đụng cậu ta, cậu ta đang là kẻ điên thất tình đấy." - Dương Anh Kiệt lên tiếng nhắc nhở.
"Cậu với Ý Noãn lại có chuyện gì? " - Hoàng Kì Văn thắc mắc hỏi. Vừa vài ngày trước còn vì cô ấy ăn đến mức dạ dày suýt nhập viện, hôm nay lại buồn đến mức uống rượu, tác phong này không giống Lục Thế Nam thường ngày.
Lục Thế Nam suy tư, giọng anh khàn khàn đi do uống nhiều rượu rồi chậm rãi nói: " Cô ấy không còn thích tôi nữa. "
Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt gật đầu đồng tình, chuyện này ai cũng nhìn ra được.
Lục Thế Nam khẽ cười nhạo chính mình lên tiếng tiếp: " Cô ấy không giống trước kia. " - Anh kể rõ sự việc sáng nay cho hai người kia nghe.
Không riêng gì Lục Thế Nam bất ngờ trước hành động đó của Ý Noãn, cả Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt đều không tin vào những gì mình nghe được. Ý Noãn trước giờ vẫn hiền lành lương thiện, không ai nghĩ được khi cô ghét ai đó lại quyết liệt đáng sợ như vậy.
Bảo sao Lục Thế Nam không khỏi buồn rầu trong lòng, điều đó đã hoàn toàn chứng tỏ đoạn tình cảm của Ý Noãn cô buông xuống được rồi.
Lục Thế Nam uống rất nhiều, cả Dương Anh Kiệt ngồi bên an ủi cũng uống nhiều không kém: "Nam, phụ nữ đều khó chiều như thế, cậu còn làm tổn thương người ta sâu sắc như vậy cho nên cậu cứ từ từ mà vả mặt. haha.. cậu cũng có ngày này à? Nhưng mà Ý Noãn không nghĩ cô ấy còn có bộ mặt khác như vậy. "
Hoàng Kì Văn là bác sĩ anh không dám uống rượu, cầm lên ly nước trái cây của mình uống một ngụm rồi anh ngồi nhìn hai người bạn của mình bắt đầu không tỉnh táo thì chỉ lên tiếng hỏi: " Thế bây giờ cậu tính thế nào? Chấp nhận từ bỏ? "
Đầu óc Lục Thế Nam không còn minh mẩn nhưng câu nói của Hoàng Kì Văn anh nghe rất rõ, ánh mắt sáng lên kiên định nhìn Hoàng Kì Văn nói: " Không. Tôi đã tổn thương cô ấy nhiều như vậy, tôi xứng đáng bị như thế. Tôi vẫn sẽ theo đuổi Ý Noãn. " - Đến khi nào cô chịu tha thứ cho anh thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro