Lục Thế Nam muộ...
Td034
2024-09-17 09:30:06
Lục Thế Nam lái xe chở Ý Noãn đến một khu nghỉ dưỡng cách biệt với Bắc Thành ba chục phút lái xe.
Lục Thế Nam nhanh chóng xuống xe chạy vòng qua mở cửa cho Ý Noãn.
Nhìn xung quanh là đồi núi yên tĩnh, Ý Noãn bước xuống xe không khỏi chăm chú nhìn. Trước mắt cô còn có một căn biệt thự mộc mạc phù hợp với phong cách ở đây.
Cô nhìn Lục Thế Nam hỏi: " Tại sao lại lên tận đây?" - Hiện giờ cũng phải mười giờ còn hai tiếng nữa đã qua ngày mới.
"Em ra đây đứng cho mát, bên này cảnh cũng đẹp hơn. "
" Anh dẫn tôi lên đây là để ngắm cảnh?"
Lục Thế Nam trìu mến nói: " Tất nhiên không chỉ đến đây ngắm cảnh, không phải đã nói rồi sao anh tổ chức sinh nhật cho em. "
Ý Noãn liếc qua chiếc bàn dài bên cạnh, trên mặt bàn có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, cô lại thắc mắc hỏi: " Có cả đồ để nấu ăn luôn sao? "
Lục Thế Nam khẽ cười: " Đó là chuẩn bị cho món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em. "
Y Noãn nhìn anh không hiểu.
Lục Thế Nam giải thích: "Sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ. "
Dứt lời Lục Thế Nam tiến vào căn bếp nhỏ, nguyên liệu cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, anh nhìn sơ một lượt mới hài lòng sắn tay áo lên thuần thục nấu mì cho Ý Noãn.
Đường nét trên bắp tay cũng theo động tác sẵn tay áo của Lục Thế Nam mà lộ ra, ngón tay anh thon dài lại tăng thêm sự hấp dẫn mà người phụ nữ nào nhìn cũng mê luyến.
Ý Noãn dời tầm mắt đi, tiếp tục ngắm phong cảnh.
Tập luyện bao nhiêu lâu Lục Thế Nam cũng chỉ chờ đến khoảnh khắc này để được tự tay nấu cho Ý Noãn bát mì, anh cần thận tỉ mỉ nấu một bát mì trường thọ thật ý nghĩa cho cô.
Chờ khoảng hơn ba chục phút cuối cùng Lục Thế Nam cũng nấu xong, anh nhìn Ý Noãn vẫn mải mê ngắm cảnh ánh mắt lại càng trìu mến khó tả, Lục Thế Nam lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên bình hiếm có này: " Anh nấu xong rồi, em lại ghế ngồi đi. Anh bưng ra. "
Ý Noãn nghe vậy cũng từ từ tiến lại bàn ăn, Lục Thế Nam nhanh chóng bưng ra một bát mì cho Ý Noãn: " Của em đây. Cẩn thận nóng. "
Nhìn tô mì nóng hổi trước mắt Ý Noãn nghiêng đầu khó tin, từ trước đến nay Lục Thế Nam không biết nấu ăn lúc nãy anh bảo sẽ nấu cho cô một bát mì trường thọ Ý Noãn cũng không đặt nhiều kì vọng gì, chẳng qua còn có thể nhìn ngon miệng như vậy sao?
Nhìn tô mì được trang trí tỉ mỉ trước mắt ngũ vị trong lòng Ý Noãn trở nên khó tả, càng ngày Lục Thế Nam càng quá sức tưởng tượng của cô rồi. Còn điều gì bất ngờ anh định làm nữa không?
Thấy nét mặt Ý Noãn chần chừ khó tin, Lục Thế Nam một lần nữa lên tiếng: " Em yên tâm, anh đã học rất lâu mới nấu được bát mì này, đảm bảo không khó ăn đâu. Tuy không ngon bằng bát mì lần trước em nấu nhưng mà vẫn có thể ăn được. "
Nghe Lục Thế Nam nói vậy, Y Noãn cũng cầm đũa bắt đầu thưởng thức bát mì này. Lục Thế Nam vẫn đang quan sát sắc mặt Ý Noãn thấy cô chịu ăn khuôn mặt cũng không khó chịu anh mới thở phào mà hỏi: " Ăn ổn chứ?"
Y Noãn cũng thành thật trả lời: "Tạm ổn. "
Lục Thế Nam nghe vậy càng vui hơn: " Em thích là được. "
Y Noãn nhai kẽ sợi mì trong miệng cô nhìn anh hỏi: " Nếu anh vì cảm ơn bát mì trường thọ lúc trước tôi nấu cho anh thì hôm nay cũng xem như lời cảm ơn rồi. Sau này anh cũng không cần để tâm nhiều như thế. " - Ý Noãn lên tiếng rạch ròi giới hạn với Lục Thế Nam.
Lục Thế Nam nghe cô nói thế cổ họng nghẹn ứ lại, anh khổ sở lên tiếng: " Anh không phải vì cảm ơn em, mà thật lòng muốn nấu cho em ăn. "
Rồi anh quỳ xuống nhìn Ý Noãn chân thành nói: " Ý Noãn sau này cứ đến sinh nhật em anh đều nấu một bát mì trường thọ cho em ăn được chứ? Hay là em muốn ăn gì cứ nói anh anh chắc chắn sẽ học. "
Nhìn thẳng vào mắt Lục Thế Nam, Ý Noãn cười một tiếng, giá mà anh nói câu này sớm hơn đúng hơn là nói với Ý Noãn của ba năm trước thì cô sẽ rất vui vẻ, có khi vì lời này của anh mà cảm động đến mức phát khóc.
Ở trong mơ Ý Noãn đã không biết bao nhiêu lần chờ mong câu nói này của Lục Thế Nam, đến khi anh thực sự nói ra rồi đối với Ý Noãn lại chẳng còn giá trị nữa.
Mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Ý Noãn vẫn không bị khuấy động, cô nhìn anh bình tĩnh mà thành thật nói: " Lục Thế Nam muộn rồi. "
Lục Thế Nam đoán ra được lời này của cô, nghĩ lại hôm nay là sinh nhật Ý Noãn anh không thể khiến cô không vui nên chỉ đành miễn cưỡng cười rồi nói: "Anh không nói nữa, em ăn mì đi kẻo nguội. "
Ý Noãn cũng không thích nhắc đi nhắc lại đề tài này, nên cô xoay người vào bàn ăn, thưởng thức nốt bát mì trường thọ này.
Ý Noãn ăn xong, cô lịch sự nói với Lục Thế Nam: " Cảm ơn bát mì trường thọ này của anh. "
"Không cần cảm ơn. Ăn xong rồi chuẩn bị đến món quà thứ hai nhé? "
Lục Thế Nam nhanh chóng xuống xe chạy vòng qua mở cửa cho Ý Noãn.
Nhìn xung quanh là đồi núi yên tĩnh, Ý Noãn bước xuống xe không khỏi chăm chú nhìn. Trước mắt cô còn có một căn biệt thự mộc mạc phù hợp với phong cách ở đây.
Cô nhìn Lục Thế Nam hỏi: " Tại sao lại lên tận đây?" - Hiện giờ cũng phải mười giờ còn hai tiếng nữa đã qua ngày mới.
"Em ra đây đứng cho mát, bên này cảnh cũng đẹp hơn. "
" Anh dẫn tôi lên đây là để ngắm cảnh?"
Lục Thế Nam trìu mến nói: " Tất nhiên không chỉ đến đây ngắm cảnh, không phải đã nói rồi sao anh tổ chức sinh nhật cho em. "
Ý Noãn liếc qua chiếc bàn dài bên cạnh, trên mặt bàn có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, cô lại thắc mắc hỏi: " Có cả đồ để nấu ăn luôn sao? "
Lục Thế Nam khẽ cười: " Đó là chuẩn bị cho món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em. "
Y Noãn nhìn anh không hiểu.
Lục Thế Nam giải thích: "Sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời Lục Thế Nam tiến vào căn bếp nhỏ, nguyên liệu cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, anh nhìn sơ một lượt mới hài lòng sắn tay áo lên thuần thục nấu mì cho Ý Noãn.
Đường nét trên bắp tay cũng theo động tác sẵn tay áo của Lục Thế Nam mà lộ ra, ngón tay anh thon dài lại tăng thêm sự hấp dẫn mà người phụ nữ nào nhìn cũng mê luyến.
Ý Noãn dời tầm mắt đi, tiếp tục ngắm phong cảnh.
Tập luyện bao nhiêu lâu Lục Thế Nam cũng chỉ chờ đến khoảnh khắc này để được tự tay nấu cho Ý Noãn bát mì, anh cần thận tỉ mỉ nấu một bát mì trường thọ thật ý nghĩa cho cô.
Chờ khoảng hơn ba chục phút cuối cùng Lục Thế Nam cũng nấu xong, anh nhìn Ý Noãn vẫn mải mê ngắm cảnh ánh mắt lại càng trìu mến khó tả, Lục Thế Nam lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên bình hiếm có này: " Anh nấu xong rồi, em lại ghế ngồi đi. Anh bưng ra. "
Ý Noãn nghe vậy cũng từ từ tiến lại bàn ăn, Lục Thế Nam nhanh chóng bưng ra một bát mì cho Ý Noãn: " Của em đây. Cẩn thận nóng. "
Nhìn tô mì nóng hổi trước mắt Ý Noãn nghiêng đầu khó tin, từ trước đến nay Lục Thế Nam không biết nấu ăn lúc nãy anh bảo sẽ nấu cho cô một bát mì trường thọ Ý Noãn cũng không đặt nhiều kì vọng gì, chẳng qua còn có thể nhìn ngon miệng như vậy sao?
Nhìn tô mì được trang trí tỉ mỉ trước mắt ngũ vị trong lòng Ý Noãn trở nên khó tả, càng ngày Lục Thế Nam càng quá sức tưởng tượng của cô rồi. Còn điều gì bất ngờ anh định làm nữa không?
Thấy nét mặt Ý Noãn chần chừ khó tin, Lục Thế Nam một lần nữa lên tiếng: " Em yên tâm, anh đã học rất lâu mới nấu được bát mì này, đảm bảo không khó ăn đâu. Tuy không ngon bằng bát mì lần trước em nấu nhưng mà vẫn có thể ăn được. "
Nghe Lục Thế Nam nói vậy, Y Noãn cũng cầm đũa bắt đầu thưởng thức bát mì này. Lục Thế Nam vẫn đang quan sát sắc mặt Ý Noãn thấy cô chịu ăn khuôn mặt cũng không khó chịu anh mới thở phào mà hỏi: " Ăn ổn chứ?"
Y Noãn cũng thành thật trả lời: "Tạm ổn. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thế Nam nghe vậy càng vui hơn: " Em thích là được. "
Y Noãn nhai kẽ sợi mì trong miệng cô nhìn anh hỏi: " Nếu anh vì cảm ơn bát mì trường thọ lúc trước tôi nấu cho anh thì hôm nay cũng xem như lời cảm ơn rồi. Sau này anh cũng không cần để tâm nhiều như thế. " - Ý Noãn lên tiếng rạch ròi giới hạn với Lục Thế Nam.
Lục Thế Nam nghe cô nói thế cổ họng nghẹn ứ lại, anh khổ sở lên tiếng: " Anh không phải vì cảm ơn em, mà thật lòng muốn nấu cho em ăn. "
Rồi anh quỳ xuống nhìn Ý Noãn chân thành nói: " Ý Noãn sau này cứ đến sinh nhật em anh đều nấu một bát mì trường thọ cho em ăn được chứ? Hay là em muốn ăn gì cứ nói anh anh chắc chắn sẽ học. "
Nhìn thẳng vào mắt Lục Thế Nam, Ý Noãn cười một tiếng, giá mà anh nói câu này sớm hơn đúng hơn là nói với Ý Noãn của ba năm trước thì cô sẽ rất vui vẻ, có khi vì lời này của anh mà cảm động đến mức phát khóc.
Ở trong mơ Ý Noãn đã không biết bao nhiêu lần chờ mong câu nói này của Lục Thế Nam, đến khi anh thực sự nói ra rồi đối với Ý Noãn lại chẳng còn giá trị nữa.
Mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Ý Noãn vẫn không bị khuấy động, cô nhìn anh bình tĩnh mà thành thật nói: " Lục Thế Nam muộn rồi. "
Lục Thế Nam đoán ra được lời này của cô, nghĩ lại hôm nay là sinh nhật Ý Noãn anh không thể khiến cô không vui nên chỉ đành miễn cưỡng cười rồi nói: "Anh không nói nữa, em ăn mì đi kẻo nguội. "
Ý Noãn cũng không thích nhắc đi nhắc lại đề tài này, nên cô xoay người vào bàn ăn, thưởng thức nốt bát mì trường thọ này.
Ý Noãn ăn xong, cô lịch sự nói với Lục Thế Nam: " Cảm ơn bát mì trường thọ này của anh. "
"Không cần cảm ơn. Ăn xong rồi chuẩn bị đến món quà thứ hai nhé? "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro