Phá tung chỗ nà...
Td034
2024-09-17 09:30:06
Dương Anh Kiệt khẳng định nói: " Bảo đảm nơi này cô sẽ thích. "
" Là ở đâu " - Bác Linh nóng lòng cô tò mò muốn biết.
Nhưng Dương Anh Kiệt không có ý định nói, anh chỉ bảo: "Tới nơi cô sẽ biết"
"Trước sau cũng sẽ biết huống hồ anh cho tôi biết trước vài phút cũng có sao đâu "
Bác Linh càng muốn biết anh lại càng không để cô biết: " Đúng thật, trước sau cũng sẽ biết nên đợi lát nữa biết cũng không phải là muộn "
Bác Linh bĩu môi thầm mắng trong lòng Dương Anh Kiệt là tên đếu cán.
Nhìn thấy ánh mắt tù hận của Bác Linh dành cho mình, anh như đoán được nói: " Nói xấu tôi đấy à? "
Bác Linh quay phốc ra nhìn Dương Anh Kiệt trên mặt hiện lên dòng chữ: " Sao anh biết được? "
" Tôi đoán đúng rồi à?"
Bác Linh nhìn về hướng cửa sổ trả lời: " Không đúng"
Thấy sự ướng bướng của Bác Linh, Dương Anh Kiệt cười lớn.
Nơi Dương Anh Kiệt dẫn Bác Linh đến là triển lãm tranh lớn nhất ở Bắc Thành.
Lúc xe dừng trước cửa triển lãm, ánh mắt Bác Linh đã theo sát không ngừng. Đây là nơi mà cô đã rất muốn đến từ lâu rồi!!!!
Nhưng trước giờ không có cơ hội vào, tiền vé vào nơi nay rất đắt mà những bức tranh được trưng bày trong đây cũng rất đáng giá, thực sự không phù hợp với người nghèo như cô.
Thấy Bác Linh cứ nhìn mà không vào, Dương Anh Kiệt đi lại vỗ vai cô: "Vào thôi"
Bác Linh quay ra hỏi lại: " Tôi có thể vào mà đúng chứ"
Không rõ tại sao Bác Linh lại nói thế nhưng từ ánh mắt, giọng nói Dương Anh Kiệt cảm nhận được cô rất thich nơi này, nghe Bác Linh hỏi như vậy Dương Anh Kiệt có chút không thoải mái ở lồng ngực, anh gõ nhẹ trán cô đáp:
"Có thể "
Không chỉ có thể vào đây, mà khi vào rồi cô muốn làm gì anh cũng đều cho phép kể cả phá tung chỗ này lên cũng được.
Y như rằng Ý Noãn lo cái gì thì cái đó đến.
Tối qua cô sợ mình ở đây lâu nếu lỡ mọi người đến đây thấy cô sẽ nghĩ thế nào, sáng hôm nay liền thấy Tố Giai
Tuệ đến thật.
Bà quản gia cũng có biết Tố Giai Tuệ thời gian trước cô ta hay đến đây lắm nhưng không hiểu tại sao thời gian gần đây thì ít hơn.
" Cô Tố đến à "
Tố Giai Tuệ vui vẻ cười chào hỏi bà quản gia: " Vâng ạ, con mới đến "
Bà quản gia mời Tố Giai Tuệ ra ghế ngồi, rồi bà nói vọng vào trong bếp: " Noãn Noãn à, lấy giúp bác cốc nước nhé
Nghe đến cái tên Noãn Noãn, lông mày Tố Giai Tuệ nhíu chặt lại: " Noãn Noãn?" - " Noãn Noãn là Ý Noãn sao? "
Cô ta nghi hoặc nhìn vào phòng bếp, nhưng vẫn không thấy rõ được là ai đứng bên trong.
Lúc này Lục Thế Nam từ trên xuống đi xuống: " Em tới đây làm gì? "
Nhận thấy giọng nói Lục Thế Nam không được vui, Tố Giai Tuệ đoán là vì cô ta tự tiện đến mà không thông báo trước.
" Em đến sớm làm phiền anh sao?"
" Không phải "- Lục Thế Nam ngồi xuống ghế sofa trả lời.
Lúc này Y Noãn cũng từ trong bếp cầm cốc nước. Lúc ở trong bếp cô đã nghe được tiếng của Tố Giai Tuệ, trong lòng có chút hốt hoảng không biết phải làm sao thì bà quản gia lại kêu cô cầm nước ra.
Y Noãn xoa trán thở dài, không ra cũng không được dẫu sao cô làm việc chân chính nên không phải sợ, nghĩ như thế Ý Noãn đi rót nước nhanh chóng cầm ra.
Nhìn thấy Ý Noãn tiến tới: " Nước của cô "- Nếu không phải Lục Thế Nam đang ngồi đây, Tố Giai Tuệ đã muốn ngay lập tức hất ly nước này vào mặt Ý Noãn.
Cô ta là hồ ly tinh tại sao dám xuất hiện ở đây? Sao cô ta có thể ở đây? Điều khiến Tố Giai Tuệ ngạc nhiên hơn là
Lục Thế Nam từ lúc nào lại đồng ý cho Y Noãn làm ở đây?
Cô ta có không đến đây một thời gian mà mọi thứ đã xáo trộn hết lên.
Điều chỉnh lại hơi thở, Tố Giai Tuệ cố gắng để mình bình tĩnh nhất.
Nhưng khuôn mặt Lục Thế Nam lại chẳng thay đổi, như xem chuyện Ý Noãn có mặt ở nhà mình là điều rất hiển nhiên, anh nói với Ý Noãn: " Mang trà ra đây cho tôi "
Y Noãn nhận lệnh nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị trà.
Lúc Lục Thế Nam nói chuyện với Ý Noãn rõ ràng không phải khó chịu không vui khi nói với cô, điều này một lần nữa khiến Tố Giai Tuệ không cam tâm.
Cô ta cố gắng tự nhiên nhất mà hỏi Lục Thế Nam: " Ý Noãn cô ấy làm việc ở đây sao? "
Lục Thế Nam gật đầu trả lời: "Ữ "
Bình tĩnh hơn cô nghĩ, sao anh có thể ung dung như thế. Từ khi nào Lục Thế Nam lại dễ dàng chấp nhận Ý Noãn.
Tố Giai Tuệ thấy không ổn, cô sợ sợ một ngày những chuyện trước kia của mình nếu Lục Thế Nam biết được sẽ thế nào?
Lục Thế Nam đã bắt đầu có thiện cảm với Ý Noãn, không thể để chuyện đó xảy ra, nếu không cô ta sẽ gặp bất lợi.
Nhất định phải tìm cách loại bỏ Ý Noãn, không được để cô ta và Lục Thế Nam tiếp tục tiếp xúc với nhau.
Lúc Ý Noãn một lần nữa mang trà ra cho Lục Thế Nam, không biết Tố Giai Tuệ suy nghĩ gì mà nói: "Trưa nay em ở lại ăn cơm với anh được không? "
" Là ở đâu " - Bác Linh nóng lòng cô tò mò muốn biết.
Nhưng Dương Anh Kiệt không có ý định nói, anh chỉ bảo: "Tới nơi cô sẽ biết"
"Trước sau cũng sẽ biết huống hồ anh cho tôi biết trước vài phút cũng có sao đâu "
Bác Linh càng muốn biết anh lại càng không để cô biết: " Đúng thật, trước sau cũng sẽ biết nên đợi lát nữa biết cũng không phải là muộn "
Bác Linh bĩu môi thầm mắng trong lòng Dương Anh Kiệt là tên đếu cán.
Nhìn thấy ánh mắt tù hận của Bác Linh dành cho mình, anh như đoán được nói: " Nói xấu tôi đấy à? "
Bác Linh quay phốc ra nhìn Dương Anh Kiệt trên mặt hiện lên dòng chữ: " Sao anh biết được? "
" Tôi đoán đúng rồi à?"
Bác Linh nhìn về hướng cửa sổ trả lời: " Không đúng"
Thấy sự ướng bướng của Bác Linh, Dương Anh Kiệt cười lớn.
Nơi Dương Anh Kiệt dẫn Bác Linh đến là triển lãm tranh lớn nhất ở Bắc Thành.
Lúc xe dừng trước cửa triển lãm, ánh mắt Bác Linh đã theo sát không ngừng. Đây là nơi mà cô đã rất muốn đến từ lâu rồi!!!!
Nhưng trước giờ không có cơ hội vào, tiền vé vào nơi nay rất đắt mà những bức tranh được trưng bày trong đây cũng rất đáng giá, thực sự không phù hợp với người nghèo như cô.
Thấy Bác Linh cứ nhìn mà không vào, Dương Anh Kiệt đi lại vỗ vai cô: "Vào thôi"
Bác Linh quay ra hỏi lại: " Tôi có thể vào mà đúng chứ"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không rõ tại sao Bác Linh lại nói thế nhưng từ ánh mắt, giọng nói Dương Anh Kiệt cảm nhận được cô rất thich nơi này, nghe Bác Linh hỏi như vậy Dương Anh Kiệt có chút không thoải mái ở lồng ngực, anh gõ nhẹ trán cô đáp:
"Có thể "
Không chỉ có thể vào đây, mà khi vào rồi cô muốn làm gì anh cũng đều cho phép kể cả phá tung chỗ này lên cũng được.
Y như rằng Ý Noãn lo cái gì thì cái đó đến.
Tối qua cô sợ mình ở đây lâu nếu lỡ mọi người đến đây thấy cô sẽ nghĩ thế nào, sáng hôm nay liền thấy Tố Giai
Tuệ đến thật.
Bà quản gia cũng có biết Tố Giai Tuệ thời gian trước cô ta hay đến đây lắm nhưng không hiểu tại sao thời gian gần đây thì ít hơn.
" Cô Tố đến à "
Tố Giai Tuệ vui vẻ cười chào hỏi bà quản gia: " Vâng ạ, con mới đến "
Bà quản gia mời Tố Giai Tuệ ra ghế ngồi, rồi bà nói vọng vào trong bếp: " Noãn Noãn à, lấy giúp bác cốc nước nhé
Nghe đến cái tên Noãn Noãn, lông mày Tố Giai Tuệ nhíu chặt lại: " Noãn Noãn?" - " Noãn Noãn là Ý Noãn sao? "
Cô ta nghi hoặc nhìn vào phòng bếp, nhưng vẫn không thấy rõ được là ai đứng bên trong.
Lúc này Lục Thế Nam từ trên xuống đi xuống: " Em tới đây làm gì? "
Nhận thấy giọng nói Lục Thế Nam không được vui, Tố Giai Tuệ đoán là vì cô ta tự tiện đến mà không thông báo trước.
" Em đến sớm làm phiền anh sao?"
" Không phải "- Lục Thế Nam ngồi xuống ghế sofa trả lời.
Lúc này Y Noãn cũng từ trong bếp cầm cốc nước. Lúc ở trong bếp cô đã nghe được tiếng của Tố Giai Tuệ, trong lòng có chút hốt hoảng không biết phải làm sao thì bà quản gia lại kêu cô cầm nước ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y Noãn xoa trán thở dài, không ra cũng không được dẫu sao cô làm việc chân chính nên không phải sợ, nghĩ như thế Ý Noãn đi rót nước nhanh chóng cầm ra.
Nhìn thấy Ý Noãn tiến tới: " Nước của cô "- Nếu không phải Lục Thế Nam đang ngồi đây, Tố Giai Tuệ đã muốn ngay lập tức hất ly nước này vào mặt Ý Noãn.
Cô ta là hồ ly tinh tại sao dám xuất hiện ở đây? Sao cô ta có thể ở đây? Điều khiến Tố Giai Tuệ ngạc nhiên hơn là
Lục Thế Nam từ lúc nào lại đồng ý cho Y Noãn làm ở đây?
Cô ta có không đến đây một thời gian mà mọi thứ đã xáo trộn hết lên.
Điều chỉnh lại hơi thở, Tố Giai Tuệ cố gắng để mình bình tĩnh nhất.
Nhưng khuôn mặt Lục Thế Nam lại chẳng thay đổi, như xem chuyện Ý Noãn có mặt ở nhà mình là điều rất hiển nhiên, anh nói với Ý Noãn: " Mang trà ra đây cho tôi "
Y Noãn nhận lệnh nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị trà.
Lúc Lục Thế Nam nói chuyện với Ý Noãn rõ ràng không phải khó chịu không vui khi nói với cô, điều này một lần nữa khiến Tố Giai Tuệ không cam tâm.
Cô ta cố gắng tự nhiên nhất mà hỏi Lục Thế Nam: " Ý Noãn cô ấy làm việc ở đây sao? "
Lục Thế Nam gật đầu trả lời: "Ữ "
Bình tĩnh hơn cô nghĩ, sao anh có thể ung dung như thế. Từ khi nào Lục Thế Nam lại dễ dàng chấp nhận Ý Noãn.
Tố Giai Tuệ thấy không ổn, cô sợ sợ một ngày những chuyện trước kia của mình nếu Lục Thế Nam biết được sẽ thế nào?
Lục Thế Nam đã bắt đầu có thiện cảm với Ý Noãn, không thể để chuyện đó xảy ra, nếu không cô ta sẽ gặp bất lợi.
Nhất định phải tìm cách loại bỏ Ý Noãn, không được để cô ta và Lục Thế Nam tiếp tục tiếp xúc với nhau.
Lúc Ý Noãn một lần nữa mang trà ra cho Lục Thế Nam, không biết Tố Giai Tuệ suy nghĩ gì mà nói: "Trưa nay em ở lại ăn cơm với anh được không? "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro