Sạch sẽ
Td034
2024-09-17 09:30:06
Ý Noãn vỗ lưng Bác Linh nói: “ Được rồi, ăn mỳ đi kẻo nó nở hết ra. “
Hai người giải quyết buổi tối xong thì tạm biệt nhau, mỗi người đi một hướng: Ý Noãn đến quán ăn của hai ông bà làm việc, còn Bác Linh đến quán bar tiếp tục làm bưng bê.
Trên đường đi Bác Linh nhớ lại lời của Ý Noãn khuyên mình: “ Tiểu Linh em còn trẻ có thể chưa hiểu hết được mọi việc ở đời nhưng quán bar không phải nơi tốt để làm việc, em trẻ như vậy vô đấy làm chính là cạm bẫy.”
“ Chị Ý Noãn nhưng em chỉ vô đó làm bưng bê, không phải làm công việc kiểu kia..”
“ Chị biết nhưng ở đó rất hỗn loạn không ai đảm bảo cho em cả, em phải tự bảo vệ mình. Hơn hết hiện tại em đã đắc tội với Dương Anh Kiệt, tốt nhất em vẫn nên tránh mặt nếu còn làm ở chỗ cậu ta liệu cậu ta lại dở trò với em thì sao? “
Lời Ý Noãn không phải không đúng, tính cách của Dương Anh Kiệt, Bác Linh xem như cũng hiểu một chút. Ngoài ra Ý Noãn có cảm giác Dương Anh Kiệt sẽ gây khó dễ cho Bác Linh, tính khí cậu ta như thế thật sự dễ dàng tha cho Bác Linh sao? Nếu hai người còn gặp nhau dài dài Ý Noãn sợ Bác Linh sẽ gặp chuyện không hay.
Đứng trước quán bar, Bác Linh thở dài rồi bước vào. Khi Bác Linh thay xong bộ đồ phục vụ, có người đến đưa rượu cho cô: “ Mang lên phòng số 17 đi “
Những cô gái xung quanh khi thấy Bác Linh luôn được ưu ái phục vụ cho những vị khách Vip ở đây thì lại bực bội chất vấn: “ Tại sao cô ta luôn được đưa đến những phòng tốt còn chúng tôi thì cứ lác đác mấy vị khách, như vậy là không công bằng. “ - Những người khác nghe vậy cũng bắt đầu hùa theo.
Nghe chất vấn của mấy người phụ nữ vị quản lý bỗng thấy nhức đầu quát lên: “ Phàn nàn cái gì, đây là đâu mà mấy cô dám nói là công bằng có bản lĩnh thì tự đứng lên đi, thời gian ở đây trách móc tôi sao không đi soi gương xem mình có bằng người ta không. “
Vân Anh sau khi nghe vị quản lý mắng mình thì càng hận Bác Linh, rõ ràng ban đầu là cô đến trước là người rất có quyền lực ở đây nhưng sau khi Bác Linh xuất hiện thì mọi nguồn thu của cô đều thuộc về cô ta, ai cũng muốn Bác Linh phục vụ mà quên mất Vân Anh.
Đẩy cửa phòng 17 bước vào bên trong có đến 5-6 vị khách đang ngồi chờ, vừa thấy Bác Linh họ đã không giấu nỗi con mắt thèm khát của mình. Bác Linh chào họ rồi đặt mấy chai rượu lên bàn để đi rót rượu cho từng người, cẩn thận nói: “ Rượu của các ngài đây. “
Một người đàn ông béo trong đó sau khi uống ly rượu mà Bác Linh rót đã yêu cầu Bác Linh ngồi xuống uống chung với ông ta, tuy không tình nguyện nhưng đây vẫn nằm trong phạm vi cho phép Bác Linh không được từ chối, nở nụ cười công nghiệp cô nhanh chóng ngồi xuống tiếp rượu cho mọi người.
Được một hồi bầu không khí trong phòng bắt đầu nóng lên, gã béo ngồi bên cạnh Bác Linh cũng không được tỉnh táo do uống quá nhiều, ông ta đụng chạm vào người Bác Linh khiến người cô bỗng cứng nhắc theo phản xạ cô đứng lên cúi đầu nói: “ Xin lỗi công việc của tôi là phục vụ rượu cho mọi người, nếu các vị cảm thấy không thoải mái tôi sẽ gọi các cô gái vào đây giúp các vị. “
Bỏ lỡ việc tốt khiến ông ta tự nhiên nỗi giận quát to: “ Cút ra ngoài. “, mọi người trong phòng cũng theo tiếng quát mà nhìn Bác Linh với ánh mắt khinh bỉ. Đối với họ, đã làm trong quán bar rồi thì đều thuộc loại người hạ đẳng chỉ đáng mua vui cho những người vung tiền qua cửa như bọn họ, thấy Bác Linh từ chối họ chỉ đều có suy nghĩ giống nhau rằng: “ Ra vẻ cái gì, loại con gái dơ bẩn mà không biết điều. “
Tuy nghĩ như vậy nhưng ở quán bar này có một luật lệ là nếu người phục vụ đó không muốn họ có quyền từ chối và vị khách kia không được ép buộc họ, nhưng chả còn mấy ai quan tâm cái luật lệ cũ rích này nữa đơn giản là vì ai cũng nhìn thấy cái lợi trước mắt mà quên mất bản thân.
Lý do Bác Linh quyết định làm việc ở đây cũng là vì luật lệ này có thể giúp cô bảo vệ bản thân, hơn nữa đây còn là quán bar của thiếu gia nhà họ Dương luật đã đề ra ai dám làm càn.
Sau khi Bác Linh ra ngoài Vân Anh là người được gọi đến, thấy Bác Linh đứng trước cửa phòng số mười bảy Vân Anh cười một cái rồi nói: “ Chậc, cô quả là kém, tránh ra cho tôi vào. “
Bác Linh tránh ra một bên, không đáp cô ta. Làm việc trong đây nhất định phải giữ cái đầu lạnh, cô kém cỏi cũng được nhưng đồng tiền Bác Linh kiếm được nhất định phải sạch sẽ.
Đương nhiên chuyện này cũng đã đến tai vị quản lý tuy biết lỗi không thuộc về Bác Linh nhưng việc cô khiến các vị khách trong đó tức giận thì vẫn bị la mắng cho một trận, sau một hồi dạy bảo Bác Linh xin lỗi vị quản lý tiếp công việc của mình.
Hai người giải quyết buổi tối xong thì tạm biệt nhau, mỗi người đi một hướng: Ý Noãn đến quán ăn của hai ông bà làm việc, còn Bác Linh đến quán bar tiếp tục làm bưng bê.
Trên đường đi Bác Linh nhớ lại lời của Ý Noãn khuyên mình: “ Tiểu Linh em còn trẻ có thể chưa hiểu hết được mọi việc ở đời nhưng quán bar không phải nơi tốt để làm việc, em trẻ như vậy vô đấy làm chính là cạm bẫy.”
“ Chị Ý Noãn nhưng em chỉ vô đó làm bưng bê, không phải làm công việc kiểu kia..”
“ Chị biết nhưng ở đó rất hỗn loạn không ai đảm bảo cho em cả, em phải tự bảo vệ mình. Hơn hết hiện tại em đã đắc tội với Dương Anh Kiệt, tốt nhất em vẫn nên tránh mặt nếu còn làm ở chỗ cậu ta liệu cậu ta lại dở trò với em thì sao? “
Lời Ý Noãn không phải không đúng, tính cách của Dương Anh Kiệt, Bác Linh xem như cũng hiểu một chút. Ngoài ra Ý Noãn có cảm giác Dương Anh Kiệt sẽ gây khó dễ cho Bác Linh, tính khí cậu ta như thế thật sự dễ dàng tha cho Bác Linh sao? Nếu hai người còn gặp nhau dài dài Ý Noãn sợ Bác Linh sẽ gặp chuyện không hay.
Đứng trước quán bar, Bác Linh thở dài rồi bước vào. Khi Bác Linh thay xong bộ đồ phục vụ, có người đến đưa rượu cho cô: “ Mang lên phòng số 17 đi “
Những cô gái xung quanh khi thấy Bác Linh luôn được ưu ái phục vụ cho những vị khách Vip ở đây thì lại bực bội chất vấn: “ Tại sao cô ta luôn được đưa đến những phòng tốt còn chúng tôi thì cứ lác đác mấy vị khách, như vậy là không công bằng. “ - Những người khác nghe vậy cũng bắt đầu hùa theo.
Nghe chất vấn của mấy người phụ nữ vị quản lý bỗng thấy nhức đầu quát lên: “ Phàn nàn cái gì, đây là đâu mà mấy cô dám nói là công bằng có bản lĩnh thì tự đứng lên đi, thời gian ở đây trách móc tôi sao không đi soi gương xem mình có bằng người ta không. “
Vân Anh sau khi nghe vị quản lý mắng mình thì càng hận Bác Linh, rõ ràng ban đầu là cô đến trước là người rất có quyền lực ở đây nhưng sau khi Bác Linh xuất hiện thì mọi nguồn thu của cô đều thuộc về cô ta, ai cũng muốn Bác Linh phục vụ mà quên mất Vân Anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đẩy cửa phòng 17 bước vào bên trong có đến 5-6 vị khách đang ngồi chờ, vừa thấy Bác Linh họ đã không giấu nỗi con mắt thèm khát của mình. Bác Linh chào họ rồi đặt mấy chai rượu lên bàn để đi rót rượu cho từng người, cẩn thận nói: “ Rượu của các ngài đây. “
Một người đàn ông béo trong đó sau khi uống ly rượu mà Bác Linh rót đã yêu cầu Bác Linh ngồi xuống uống chung với ông ta, tuy không tình nguyện nhưng đây vẫn nằm trong phạm vi cho phép Bác Linh không được từ chối, nở nụ cười công nghiệp cô nhanh chóng ngồi xuống tiếp rượu cho mọi người.
Được một hồi bầu không khí trong phòng bắt đầu nóng lên, gã béo ngồi bên cạnh Bác Linh cũng không được tỉnh táo do uống quá nhiều, ông ta đụng chạm vào người Bác Linh khiến người cô bỗng cứng nhắc theo phản xạ cô đứng lên cúi đầu nói: “ Xin lỗi công việc của tôi là phục vụ rượu cho mọi người, nếu các vị cảm thấy không thoải mái tôi sẽ gọi các cô gái vào đây giúp các vị. “
Bỏ lỡ việc tốt khiến ông ta tự nhiên nỗi giận quát to: “ Cút ra ngoài. “, mọi người trong phòng cũng theo tiếng quát mà nhìn Bác Linh với ánh mắt khinh bỉ. Đối với họ, đã làm trong quán bar rồi thì đều thuộc loại người hạ đẳng chỉ đáng mua vui cho những người vung tiền qua cửa như bọn họ, thấy Bác Linh từ chối họ chỉ đều có suy nghĩ giống nhau rằng: “ Ra vẻ cái gì, loại con gái dơ bẩn mà không biết điều. “
Tuy nghĩ như vậy nhưng ở quán bar này có một luật lệ là nếu người phục vụ đó không muốn họ có quyền từ chối và vị khách kia không được ép buộc họ, nhưng chả còn mấy ai quan tâm cái luật lệ cũ rích này nữa đơn giản là vì ai cũng nhìn thấy cái lợi trước mắt mà quên mất bản thân.
Lý do Bác Linh quyết định làm việc ở đây cũng là vì luật lệ này có thể giúp cô bảo vệ bản thân, hơn nữa đây còn là quán bar của thiếu gia nhà họ Dương luật đã đề ra ai dám làm càn.
Sau khi Bác Linh ra ngoài Vân Anh là người được gọi đến, thấy Bác Linh đứng trước cửa phòng số mười bảy Vân Anh cười một cái rồi nói: “ Chậc, cô quả là kém, tránh ra cho tôi vào. “
Bác Linh tránh ra một bên, không đáp cô ta. Làm việc trong đây nhất định phải giữ cái đầu lạnh, cô kém cỏi cũng được nhưng đồng tiền Bác Linh kiếm được nhất định phải sạch sẽ.
Đương nhiên chuyện này cũng đã đến tai vị quản lý tuy biết lỗi không thuộc về Bác Linh nhưng việc cô khiến các vị khách trong đó tức giận thì vẫn bị la mắng cho một trận, sau một hồi dạy bảo Bác Linh xin lỗi vị quản lý tiếp công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro