Vô ơn
Td034
2024-09-17 09:30:06
Lúc này Hoàng Kì Văn đẩy cửa bước vào trên tay còn cầm một hộp cháo mới mua: “ Đừng chờ nữa, ăn cái này đi."
Lục Thế Nam im lặng không trả lời, anh vẫn muốn chờ.
Hoàng Kì Văn thở dài, đặt hộp cháo lên tủ đầu giường nói: “ Người ta có quan tâm cậu đâu? Ăn nhanh đi còn uống thuốc, lỡ mà cậu chết đói ở đây tôi cũng không cứu được. “
Nếu không phải từ nãy giờ quan sát sắc mặt Lục Thế Nam, Hoàng Kì Văn còn nghĩ mình nhìn nhầm, trên khuôn mặt anh vậy mà lại xuất hiện nét thống khổ. Biểu cảm này trước đây Hoàng Kì Văn cũng chưa từng được thấy.
“ Nam tôi nghĩ cậu vẫn nên từ bỏ thì hơn. “ - Đây là câu anh muốn nói với Lục Thế Nam rất nhiều lần, nhưng mà hôm nay có lẽ thích hợp nhất, thái độ của Ý Noãn rõ ràng như vậy không nhìn người ta cũng đoán được hai người không có kết quả.
Chưa đợi Lục Thế Nam trả lời, từ ngoài cửa đã có tiếng bước chân tiến vào, hai người đều đồng lòng nhìn ra phía cửa, thấy là Ý Noãn. Nét mặt Lục Thế Nam lập tức vui vẻ ra: “ Em tới rồi à? “ - Anh mừng rỡ nói.
Ý Noãn gật đầu tiến vào: “ Ừ, cháo của anh đây. “
Lại gần giường Lục Thế Nam nằm, Ý Noãn phát hiện ở đây anh cũng có một hộp cháo: “ Không phải đã có rồi sao? Sao anh không ăn đi.
Là hộp cháo Hoàng Kì Văn đưa đến, Lục Thế Nam lựa lời nói: “ Không phải là của anh, của Văn chuẩn bị ăn. “
Môi Hoàng Kì Văn nhấp nháy, anh muốn nói rồi lại thôi, trong lòng không ngừng chửi rủa tên vô ơn trước mắt, uổng công anh sợ cậu ta chết đói mới tốn công đi mua, bây giờ được người đẹp mang cháo đến liền hất hủi cháo của anh?Lúc nãy anh còn tính khuyên can giùm, xem ra làm điều dư thừa rồi, Hoàng Kì Văn cầm theo hộp cháo của mình tức giận ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ bọn họ sau này có chuyện gì thì đừng tìm đến anh!
Hoàng Kì Văn đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi Lục Thế Nam và Ý Noãn, không để mất thời gian Ý Noãn nhanh chóng mở nắp hộp cháo ra, tuy không nóng hổi được như lúc đầu nhưng vẫn còn đủ ấm. Đưa đến trước mặt Lục Thế Nam, cô nói: “ Ăn đi.
Lục Thế Nam vui vẻ nhận lấy, anh ăn một muỗng rồi lại một muỗng nữa thoáng chốc hộp cháo cũng thấy đáy, xem ra là ăn rất ngon miệng.
Thấy Lục Thế Nam đã ăn xong, nhiệm vụ của mình cũng hết Ý Noãn đứng dậy cất gọn mọi thứ chuẩn bị quay về phòng bệnh của Bác Linh.
Chỉ là Lục Thế Nam không để cho cô đi dễ dàng như vậy, anh níu cô lại bảo: “ Ở đây còn có trái cây, em ở lại ăn được không? “
“ Lúc nãy tôi có mua trái cây, đang ở bên chỗ Tiểu Linh. “ - Ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Lục Thế Nam nuốt nước bọt, anh vẫn giữ tay cô nói: “ Thế em có thể ở đây gọt trái cây cho anh không? Anh không biết gọt. “
Ý Noãn nhìn bàn tay Lục Thế Nam đang giữ tay mình, anh thấy vậy lập tức buông ra, xoa xoa cổ tay Ý Noãn một lần nữa ngồi xuống bắt đầu gọt vỏ táo cho Lục Thế Nam ăn.
Đang cắt dở quả táo, Lục Thế Nam nhờ Ý Noãn lấy giùm mình cái laptop ở đẳng đó, anh bắt đầu mở máy lên chuẩn bị cho buổi họp online.
Ý Noãn vẫn chăm chăm vào quả táo, trong đầu suy nghĩ: “ Bệnh như thế vẫn lo cho công việc? “
Suy nghĩ này làm Ý Noãn khựng lại, sao cô lại phải quan tâm anh ta? Ý Noãn cố gắng bình tĩnh lại tập trung cắt xong quả táo, cô không ngừng nhắc nhở chính mình đừng quên Lục Thế Nam là người khiến cô mất hết tất cả.
Tâm trí có chút khẩn trương, lại không nhìn kĩ Ý Noãn bị con dao cứa vào tay, cô khẽ rên nhẹ một tiếng vì đau, thấy Ý Noãn than lên Lục Thế Nam lập tức quay lại nhìn cô.
Nhìn bàn tay Ý Noãn đang chảy máu Lục Thế Nam lo lắng chỉ kịp nói: “ Tan họp. “ - Rồi lao xuống giường tìm băng keo cá nhân cho cô.
Thấy Lục Thế Nam sốt sắng vì mình, trong lòng Ý Noãn trở nên khó tả, cô lên tiếng bảo: “ Anh không cần lo lắng như thế chỉ là vết thương nhỏ. “
Tìm thấy được băng keo cá nhân, Lục Thế Nam mới quay về giường mình, anh biết cô không thích mình đụng vào người nên chỉ dám đưa băng keo cho cô: Em mau dán vào đi để máu không dính vào quần áo.
Ý Noãn rũ mắt, nhận lấy băng keo nói: “ Cảm ơn."Táo cũng cắt xong, đến giờ này Lục Thế Nam cũng chẳng tìm được lí do gì để níu Ý Noãn ở lại, anh nhìn cô dịu dàng nói: “ Cảm ơn dĩa táo của em, em về nghỉ ngơi đi. Cái tay cẩn thận một chút đừng dính nước. “
Ý Noãn cũng chỉ đợi câu này của Lục Thế Nam, cô đứng dậy nói một tiếng “ Ừ.
* - Rồi nhanh chóng tiến ra cửa phòng quay trở lại phòng của Bác Linh.
Vừa bước ra khỏi phòng Lục Thế Nam, Ý Noãn lại nghe được đằng sau có người gọi tên mình: “ Noãn Noãn. “
Cô lập tức quay lại nhìn, nhìn thấy là Bội Sam, Ý Noãn tròn xoe mắt nhìn mới khế đáp theo lịch sự: “ Vâng? “
Thấy cô chịu đáp lại mình, bà vui vẻ bắt chuyện: “ Sao con lại ở đây? “
Là chuyện của Bác Linh hay Lục Thế Nam cũng không tiện nhắc đến, chung quy cô với bà cũng không thân thiết đến mức cần đề cập, Ý Noãn nghĩ vậy chỉ chung chung nói: “ Đến thăm bệnh. “
Quan sát Bội Sam, trông bà có vẻ tiều tụy đi nhiều, tuy lúc trước cô không nhìn rõ sắc mặt bà hồng hào ra sao nhưng hiện tại người đứng trước mặt lại hốc hác, nếp nhăn trên khoé mắt thập phần nhiều hơn. Cũng từ hôm sinh nhật cô đến nay, Ý Noãn mới được gặp lại bà.
Ý Noãn nói chuyện có phần dễ chịu hơn, Bội Sam thấy vậy mới có gan nói tiếp: “ Ý Noãn à điện thoại bọn ta tặng con lúc trước con không sài sao? “ - Lúc nãy gọi một tiếng Noãn Noãn là bất giác gọi, hiện giờ sợ cô không thích bà tuy rất muốn nhưng vẫn lựa lời để nói.
Lục Thế Nam im lặng không trả lời, anh vẫn muốn chờ.
Hoàng Kì Văn thở dài, đặt hộp cháo lên tủ đầu giường nói: “ Người ta có quan tâm cậu đâu? Ăn nhanh đi còn uống thuốc, lỡ mà cậu chết đói ở đây tôi cũng không cứu được. “
Nếu không phải từ nãy giờ quan sát sắc mặt Lục Thế Nam, Hoàng Kì Văn còn nghĩ mình nhìn nhầm, trên khuôn mặt anh vậy mà lại xuất hiện nét thống khổ. Biểu cảm này trước đây Hoàng Kì Văn cũng chưa từng được thấy.
“ Nam tôi nghĩ cậu vẫn nên từ bỏ thì hơn. “ - Đây là câu anh muốn nói với Lục Thế Nam rất nhiều lần, nhưng mà hôm nay có lẽ thích hợp nhất, thái độ của Ý Noãn rõ ràng như vậy không nhìn người ta cũng đoán được hai người không có kết quả.
Chưa đợi Lục Thế Nam trả lời, từ ngoài cửa đã có tiếng bước chân tiến vào, hai người đều đồng lòng nhìn ra phía cửa, thấy là Ý Noãn. Nét mặt Lục Thế Nam lập tức vui vẻ ra: “ Em tới rồi à? “ - Anh mừng rỡ nói.
Ý Noãn gật đầu tiến vào: “ Ừ, cháo của anh đây. “
Lại gần giường Lục Thế Nam nằm, Ý Noãn phát hiện ở đây anh cũng có một hộp cháo: “ Không phải đã có rồi sao? Sao anh không ăn đi.
Là hộp cháo Hoàng Kì Văn đưa đến, Lục Thế Nam lựa lời nói: “ Không phải là của anh, của Văn chuẩn bị ăn. “
Môi Hoàng Kì Văn nhấp nháy, anh muốn nói rồi lại thôi, trong lòng không ngừng chửi rủa tên vô ơn trước mắt, uổng công anh sợ cậu ta chết đói mới tốn công đi mua, bây giờ được người đẹp mang cháo đến liền hất hủi cháo của anh?Lúc nãy anh còn tính khuyên can giùm, xem ra làm điều dư thừa rồi, Hoàng Kì Văn cầm theo hộp cháo của mình tức giận ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ bọn họ sau này có chuyện gì thì đừng tìm đến anh!
Hoàng Kì Văn đi rồi, trong phòng chỉ còn mỗi Lục Thế Nam và Ý Noãn, không để mất thời gian Ý Noãn nhanh chóng mở nắp hộp cháo ra, tuy không nóng hổi được như lúc đầu nhưng vẫn còn đủ ấm. Đưa đến trước mặt Lục Thế Nam, cô nói: “ Ăn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thế Nam vui vẻ nhận lấy, anh ăn một muỗng rồi lại một muỗng nữa thoáng chốc hộp cháo cũng thấy đáy, xem ra là ăn rất ngon miệng.
Thấy Lục Thế Nam đã ăn xong, nhiệm vụ của mình cũng hết Ý Noãn đứng dậy cất gọn mọi thứ chuẩn bị quay về phòng bệnh của Bác Linh.
Chỉ là Lục Thế Nam không để cho cô đi dễ dàng như vậy, anh níu cô lại bảo: “ Ở đây còn có trái cây, em ở lại ăn được không? “
“ Lúc nãy tôi có mua trái cây, đang ở bên chỗ Tiểu Linh. “ - Ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Lục Thế Nam nuốt nước bọt, anh vẫn giữ tay cô nói: “ Thế em có thể ở đây gọt trái cây cho anh không? Anh không biết gọt. “
Ý Noãn nhìn bàn tay Lục Thế Nam đang giữ tay mình, anh thấy vậy lập tức buông ra, xoa xoa cổ tay Ý Noãn một lần nữa ngồi xuống bắt đầu gọt vỏ táo cho Lục Thế Nam ăn.
Đang cắt dở quả táo, Lục Thế Nam nhờ Ý Noãn lấy giùm mình cái laptop ở đẳng đó, anh bắt đầu mở máy lên chuẩn bị cho buổi họp online.
Ý Noãn vẫn chăm chăm vào quả táo, trong đầu suy nghĩ: “ Bệnh như thế vẫn lo cho công việc? “
Suy nghĩ này làm Ý Noãn khựng lại, sao cô lại phải quan tâm anh ta? Ý Noãn cố gắng bình tĩnh lại tập trung cắt xong quả táo, cô không ngừng nhắc nhở chính mình đừng quên Lục Thế Nam là người khiến cô mất hết tất cả.
Tâm trí có chút khẩn trương, lại không nhìn kĩ Ý Noãn bị con dao cứa vào tay, cô khẽ rên nhẹ một tiếng vì đau, thấy Ý Noãn than lên Lục Thế Nam lập tức quay lại nhìn cô.
Nhìn bàn tay Ý Noãn đang chảy máu Lục Thế Nam lo lắng chỉ kịp nói: “ Tan họp. “ - Rồi lao xuống giường tìm băng keo cá nhân cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Lục Thế Nam sốt sắng vì mình, trong lòng Ý Noãn trở nên khó tả, cô lên tiếng bảo: “ Anh không cần lo lắng như thế chỉ là vết thương nhỏ. “
Tìm thấy được băng keo cá nhân, Lục Thế Nam mới quay về giường mình, anh biết cô không thích mình đụng vào người nên chỉ dám đưa băng keo cho cô: Em mau dán vào đi để máu không dính vào quần áo.
Ý Noãn rũ mắt, nhận lấy băng keo nói: “ Cảm ơn."Táo cũng cắt xong, đến giờ này Lục Thế Nam cũng chẳng tìm được lí do gì để níu Ý Noãn ở lại, anh nhìn cô dịu dàng nói: “ Cảm ơn dĩa táo của em, em về nghỉ ngơi đi. Cái tay cẩn thận một chút đừng dính nước. “
Ý Noãn cũng chỉ đợi câu này của Lục Thế Nam, cô đứng dậy nói một tiếng “ Ừ.
* - Rồi nhanh chóng tiến ra cửa phòng quay trở lại phòng của Bác Linh.
Vừa bước ra khỏi phòng Lục Thế Nam, Ý Noãn lại nghe được đằng sau có người gọi tên mình: “ Noãn Noãn. “
Cô lập tức quay lại nhìn, nhìn thấy là Bội Sam, Ý Noãn tròn xoe mắt nhìn mới khế đáp theo lịch sự: “ Vâng? “
Thấy cô chịu đáp lại mình, bà vui vẻ bắt chuyện: “ Sao con lại ở đây? “
Là chuyện của Bác Linh hay Lục Thế Nam cũng không tiện nhắc đến, chung quy cô với bà cũng không thân thiết đến mức cần đề cập, Ý Noãn nghĩ vậy chỉ chung chung nói: “ Đến thăm bệnh. “
Quan sát Bội Sam, trông bà có vẻ tiều tụy đi nhiều, tuy lúc trước cô không nhìn rõ sắc mặt bà hồng hào ra sao nhưng hiện tại người đứng trước mặt lại hốc hác, nếp nhăn trên khoé mắt thập phần nhiều hơn. Cũng từ hôm sinh nhật cô đến nay, Ý Noãn mới được gặp lại bà.
Ý Noãn nói chuyện có phần dễ chịu hơn, Bội Sam thấy vậy mới có gan nói tiếp: “ Ý Noãn à điện thoại bọn ta tặng con lúc trước con không sài sao? “ - Lúc nãy gọi một tiếng Noãn Noãn là bất giác gọi, hiện giờ sợ cô không thích bà tuy rất muốn nhưng vẫn lựa lời để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro