“Bị Lây Bệnh Số...
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Người đàn ông này đã bị thiêu thành một tên khốn nạn, nhưng khi làm lại có hơi nghiêm túc.
“Chặt quá.”
Hắn có thể cảm nhận được gậy thịt nóng như cái bàn ủi đang chôn mình trong cái động ấm áp, ra sức hấp thụ thứ có thể khiến mình hạ nhiệt, truyền đi hơi nóng quá tải, ngọn lửa này cháy dữ dội đến nỗi hắn không tài nào mở mắt được, cần một người nào đó để san sẻ bớt.
Vẫn còn nóng, cả người hận không thể nuốt chửng Thẩm Chi như nuốt một tảng băng, hắn duỗi thẳng chân trái của cô gái nắn thành hình chữ 马.
“Tôi có thể truyền nhiệt cho em được không?” Người đàn ông luồn tay xuống dưới, bắt lấy viên ngọc nhỏ kia, gảy nhẹ.
Giọng điệu của hắn mang chút xấu xa của một chàng thiếu niên hiếm thấy: “Bọn chúng thưởng nói nói, khi phụ nữ lên cơn sốt, sẽ rất khít.”
Hắn không phân biệt được ngọn lửa đang cháy trong cơ thể rốt cuộc là do bản thân ngã bệnh hay dục vọng mãnh liệt đang dồn về bụng dưới?
Gương mặt cười như không cười kia của K luôn hiện lên trước mắt, hắn biết rõ phần đen tối đang chảy trong xương máu của đối phương.
Tham lam, xảo trá, tàn nhẫn.
Hắn không quen bị người khác nắm đằng chuôi*, cũng sợ một ngày nào đó mình không thể trông coi được cô.
*授人以柄(Thụ nhân dĩ bính): một phép ẩn dụ về việc trao quyền lực hoặc quyền chủ động để người ta nắm được sai lầm hoặc thiếu sót của mình và khiến bản thân rơi vào trạng thái thụ động.
Nhưng nếu thả đi mất, còn có thể quay về không?
Liệu hắn còn có thể tìm lại cô không?
Không đâu, trong lòng cô hắn vĩnh viễn là một tên giơ dao là giết người.
Nghĩ đến đó, hốc mắt người đàn ông đỏ ngầu nóng lên, thỉnh thoảng chỉ có thể nhắm mắt để thuyên giảm đôi chút.
“Thẩm Chi…”
Tay chân Thẩm Chi đều bị đè chặt, như thịt cá không còn sức giãy giụa trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt, ngay cả việc đổi tư thế Vu Ngật cũng lười đổi, tư thế nam trên nữ dưới bị đục xuyên thấu, chút trò bịp bợm cũng không nhớ, dùng nhịp điệu nguyên thủy nhất, sức lực cách xa nhau để áp chế cô, ắt muốn cô phục tùng dương vật.
Cô cảm thấy bản thân mình “bị lây bệnh sốt” đúng như Vu Ngật đã nói, toàn thân nóng bừng dị thường, mọi giác quan đều tập trung xuống phần thân dưới, miệng huyệt bị dương vật đâm thọc hơi tê dại.
Cơ thể cô trở thành vật chứa mặc cho đàn ông dày vò hết lần này đến lần khác, bộ phận sinh dục như thang thuốc cắm vào trong cơ thể nóng bỏng của cô, sắc ra ít thuốc để tạm thời quên đi nỗi đau.
Vu Ngật là một con chó đói dựa vào nhục dục để kiếm ăn, đầu lưỡi phác họa hình dáng dái tai của Thẩm Chi, tĩnh mạch lưỡi sưng tím có gân nổi lên, quy đầu đỏ tươi uốn cong thành hình vòng cung có phần dữ tợn.
Mỗi lần hắn rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào liên tục, vòng eo cứng cáp không ngừng chuyển động, hắn tăng tốc mạnh mẽ như đóng cọc, chặn lại hết tiếng la hét rên rỉ của cô.
Tiếng nước “xì xụp” và tiếng va chạm xác thịt “bạch bạch” không ngừng vang bên tai, hai núm vú lấy đà nảy lên phập phồng trên không trung, lập tức được “thưởng” cho một cái tát: “Rên.”
Người đàn ông đút một ngón tay vào trong quai hàm đang nghiến chặt của Thẩm Chi, cạy mở một khe hở: “Sao không rên lên, khó chịu hả?”
“Gọi tên tôi.”
Hắn chủ động kiểm soát phương hướng và tốc độ thâm nhập, đâm cô thô bạo, có thể hầu hạ gần hết mọi bộ phận trong âm đạo, hắn dễ dàng tìm được điểm nhạy cảm của Thẩm Chi, đè mạnh vào chỗ đó ức hiếp nó khiến trên mặt của cô gái tràn đầy nước mắt, còn cô thì lại bắt đầu mở miệng mắng chửi hắn: “Vu Ngật, mẹ nó anh là cái đồ khốn kiếp——”
Trong mắt đối phương chứa đựng một tia hưng phấn thậm chí là điên cuồng, chẳng những không tức giận mà còn gia tăng tần suất đẩy đưa, chọc vào một chỗ sâu gây nên cơn co thắt điên cuồng trong cơ thể cô gái, phun ra chất lỏng trong suốt, hết thảy cả bể chứa tưới lên bộ phận sinh dục, hắn không ngờ mình lại được ngâm mình trong dòng nước ấm.
*
Người đàn ông này đã bị thiêu thành một tên khốn nạn, nhưng khi làm lại có hơi nghiêm túc.
“Chặt quá.”
Hắn có thể cảm nhận được gậy thịt nóng như cái bàn ủi đang chôn mình trong cái động ấm áp, ra sức hấp thụ thứ có thể khiến mình hạ nhiệt, truyền đi hơi nóng quá tải, ngọn lửa này cháy dữ dội đến nỗi hắn không tài nào mở mắt được, cần một người nào đó để san sẻ bớt.
Vẫn còn nóng, cả người hận không thể nuốt chửng Thẩm Chi như nuốt một tảng băng, hắn duỗi thẳng chân trái của cô gái nắn thành hình chữ 马.
“Tôi có thể truyền nhiệt cho em được không?” Người đàn ông luồn tay xuống dưới, bắt lấy viên ngọc nhỏ kia, gảy nhẹ.
Giọng điệu của hắn mang chút xấu xa của một chàng thiếu niên hiếm thấy: “Bọn chúng thưởng nói nói, khi phụ nữ lên cơn sốt, sẽ rất khít.”
Hắn không phân biệt được ngọn lửa đang cháy trong cơ thể rốt cuộc là do bản thân ngã bệnh hay dục vọng mãnh liệt đang dồn về bụng dưới?
Gương mặt cười như không cười kia của K luôn hiện lên trước mắt, hắn biết rõ phần đen tối đang chảy trong xương máu của đối phương.
Tham lam, xảo trá, tàn nhẫn.
Hắn không quen bị người khác nắm đằng chuôi*, cũng sợ một ngày nào đó mình không thể trông coi được cô.
*授人以柄(Thụ nhân dĩ bính): một phép ẩn dụ về việc trao quyền lực hoặc quyền chủ động để người ta nắm được sai lầm hoặc thiếu sót của mình và khiến bản thân rơi vào trạng thái thụ động.
Nhưng nếu thả đi mất, còn có thể quay về không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liệu hắn còn có thể tìm lại cô không?
Không đâu, trong lòng cô hắn vĩnh viễn là một tên giơ dao là giết người.
Nghĩ đến đó, hốc mắt người đàn ông đỏ ngầu nóng lên, thỉnh thoảng chỉ có thể nhắm mắt để thuyên giảm đôi chút.
“Thẩm Chi…”
Tay chân Thẩm Chi đều bị đè chặt, như thịt cá không còn sức giãy giụa trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt, ngay cả việc đổi tư thế Vu Ngật cũng lười đổi, tư thế nam trên nữ dưới bị đục xuyên thấu, chút trò bịp bợm cũng không nhớ, dùng nhịp điệu nguyên thủy nhất, sức lực cách xa nhau để áp chế cô, ắt muốn cô phục tùng dương vật.
Cô cảm thấy bản thân mình “bị lây bệnh sốt” đúng như Vu Ngật đã nói, toàn thân nóng bừng dị thường, mọi giác quan đều tập trung xuống phần thân dưới, miệng huyệt bị dương vật đâm thọc hơi tê dại.
Cơ thể cô trở thành vật chứa mặc cho đàn ông dày vò hết lần này đến lần khác, bộ phận sinh dục như thang thuốc cắm vào trong cơ thể nóng bỏng của cô, sắc ra ít thuốc để tạm thời quên đi nỗi đau.
Vu Ngật là một con chó đói dựa vào nhục dục để kiếm ăn, đầu lưỡi phác họa hình dáng dái tai của Thẩm Chi, tĩnh mạch lưỡi sưng tím có gân nổi lên, quy đầu đỏ tươi uốn cong thành hình vòng cung có phần dữ tợn.
Mỗi lần hắn rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào liên tục, vòng eo cứng cáp không ngừng chuyển động, hắn tăng tốc mạnh mẽ như đóng cọc, chặn lại hết tiếng la hét rên rỉ của cô.
Tiếng nước “xì xụp” và tiếng va chạm xác thịt “bạch bạch” không ngừng vang bên tai, hai núm vú lấy đà nảy lên phập phồng trên không trung, lập tức được “thưởng” cho một cái tát: “Rên.”
Người đàn ông đút một ngón tay vào trong quai hàm đang nghiến chặt của Thẩm Chi, cạy mở một khe hở: “Sao không rên lên, khó chịu hả?”
“Gọi tên tôi.”
Hắn chủ động kiểm soát phương hướng và tốc độ thâm nhập, đâm cô thô bạo, có thể hầu hạ gần hết mọi bộ phận trong âm đạo, hắn dễ dàng tìm được điểm nhạy cảm của Thẩm Chi, đè mạnh vào chỗ đó ức hiếp nó khiến trên mặt của cô gái tràn đầy nước mắt, còn cô thì lại bắt đầu mở miệng mắng chửi hắn: “Vu Ngật, mẹ nó anh là cái đồ khốn kiếp——”
Trong mắt đối phương chứa đựng một tia hưng phấn thậm chí là điên cuồng, chẳng những không tức giận mà còn gia tăng tần suất đẩy đưa, chọc vào một chỗ sâu gây nên cơn co thắt điên cuồng trong cơ thể cô gái, phun ra chất lỏng trong suốt, hết thảy cả bể chứa tưới lên bộ phận sinh dục, hắn không ngờ mình lại được ngâm mình trong dòng nước ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro