Cánh Của Mi Đâu...
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Mắt thấy cô gái bị người đàn ông mới khai trai đâm dương vật vào sâu bên trong, bụng như muốn đâm thủng, nếu không phải sợ Thẩm Chi khóc quá thảm, cửa cung sắp đâm thủng thì hắn đã đâm thẳng vào trong bụng rồi.
— Cô vẫn khóc lóc khe khẽ, miệng nức nở một tiếng, hạ thể theo đó co rút một trận, hết lần này đến lần khác kẹp chặt Vu Ngật, không biết sống chết hút đến mức hắn làm càng tàn nhẫn.
Hai viên trứng dái nặng trịch ‘bộp’ một tiếng đánh vào phần thịt non đã bị đâm đến đỏ bừng, hắn bóp cổ Thẩm Chi hạ lưu hôn, từng ngụm nước bọt chảy qua, đầu lưỡi hướng vào trong bắt chước động tác đang đụ huyệt phía dưới mà khuấy đảo, vang lên tiếng nước nhớp nháp khiến người ta vừa mê đắm vừa kháng cự đẩy đi.
“Được rồi… Không thể thao tiếp được nữa… Ôi.”
Không chịu nổi sức nặng như vậy, ngón tay trắng nõn sờ xuống muốn che miệng bướm ngăn cản thế tấn công, hành động này vừa vặn bị Vu Ngật lợi dụng, hai ngón tay không tốn sức lực kiềm chế cằm cô lại, buộc người nọ phải nhìn chằm chằm vào huyệt thịt mình đang bị cắm hết lần này đến lần khác, đang ngậm một đoạn dương vật đỏ tím, nhanh chóng đâm vào trong bụng—
Xương máu trong người đều nóng lên vì hoạt động, nhào nặn bộ ngực mềm, miệng tinh buông lỏng, nóng đến mức Thẩm Chi còn rỉ ra vài giọt nước tiểu.
Cánh tay sắt siết chặt lại của cô gái bị rút ra, cô gái mất đi sự chống đỡ, bị chơi đến mức hai mắt thất thần trống rỗng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Cô luôn cảm thấy mình nên chỉ là một con chim, móng vuốt chim mảnh khảnh đứng trên lưng con voi to lớn, thay nó bắt rận ăn côn trùng, cái đuôi dài nhỏ đảo qua mỏ chim nhòn nhọn của cô, cảm nhận được tiếng gọi hoang dã trên thảo nguyên Đông Phi.
Cánh của mi đâu?
Có phải cũng bị bọn đao phủ tàn nhẫn chặt gãy, bị tô son trát phấn bằng những danh từ thật mỹ miều, trở thành hàng hóa bị người ta nắm trong lòng bàn tay chơi đùa?
Thẩm Chi giống như là nhìn tới mê mang, cơ thể trần trụi của cô lún vào trong tấm ga giường tối màu, giữa hai chân hơi mở ra là từng dòng dịch trắng đục tràn ra ngoài.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Vu Ngật thì nhìn cô.
Hắn lại cứng.
Cơ thể trắng nõn mềm mại nằm nghiêng trên giường, vòng eo uyển chuyển của cô gái sụp xuống thành một chỗ lõm nhỏ, tỏa ra ánh sáng trắng ngọc.
Tiếng lún xuống ‘kẽo kẹt’ bên cạnh, nhiệt độ bàn tay còn ấm hơn da của người đàn ông luồn vào trong tóc của Thẩm Chi vuốt vuốt nhẹ, ấn lên gáy cô, nhéo một cái không nhẹ không nặng.
“Đang nhìn cái gì vậy?”
Cảm giác tê dại theo xương sống lưng điên cuồng đi xuống dưới, tựa hồ chỉ có khi bị đụng chạm, bị trêu chọc cô mới miễn cưỡng làm ra chút phản ứng ghét cay ghét đắng.
Cũng tốt.
Vu Ngật không gò ép người nọ quay lại nữa, tay vuốt eo xuống dưới, đè ép khe mông đang ẩn giấu, duỗi hai ngón tay vào moi đào một dòng bọt tinh dịch đậm đặc, mùi hương của hắn vô cùng nồng nặc, dính nhớp phát ra một tiếng nhớp nháp.
Nhiệt độ phòng lại nóng lên.
“Còn chưa chịu nói chuyện sao?”
Thẩm Chi quật cường cứng đờ sống lưng nhưng hai vai hơi run rẩy lại bán đứng cảm xúc của mình.
Mãi đến khi bàn tay nóng bỏng kia ôm chặt eo kéo cô lại gần mình hơn, tay vòng qua hai bầu vú khảy khảy tạo ra làn sóng ngực mê người, một lần nữa tràn đầy sinh khí dùng sức đâm vào mông vài cái, Vu Ngật cầm bộ phận sinh dục vỗ vài cái ở miệng huyệt, hài lòng nhìn thấy màu đỏ tươi còn chưa khôi phục đó càng trở nên đậm hơn, trực tiếp quay mặt Thẩm Chi đang ngoan cố đưa lưng về phía hắn— chân nhỏ run rẩy quỳ trên giường, nửa khuôn mặt bị đè đến mức lún vào trong giường, chỉ có miệng huyệt là hướng lên trên, mấp máy phát thèm.
Thẩm Chi bị tra tấn như một một đứa nhỏ mất trí, mượn tư thế đầu hướng xuống, tầm mắt cô xẹt qua cặp vú lắc lư của mình, tập trung vào lỗ thủng còn đang chảy máu trước ngực người đàn ông, hai mắt hiện rõ sự oán hận mãnh liệt, toàn thân từ trên xuống dưới duy nhất chỉ có chân là còn tự do, cô bèn nhấc chân lên đạp.
Nếu có thể mặc cho người ta qua mặt mình với tốc độ chậm như vậy, vậy hắn sẽ không mang tên là Vu Ngật.
“Muốn giết chết tôi?” Bàn chân bị lòng bàn tay nóng bỏng của hắn nắm chặt, co rúm lại muốn rút về, một thứ mềm ướt dán vào mu bàn chân cô.
*
Mắt thấy cô gái bị người đàn ông mới khai trai đâm dương vật vào sâu bên trong, bụng như muốn đâm thủng, nếu không phải sợ Thẩm Chi khóc quá thảm, cửa cung sắp đâm thủng thì hắn đã đâm thẳng vào trong bụng rồi.
— Cô vẫn khóc lóc khe khẽ, miệng nức nở một tiếng, hạ thể theo đó co rút một trận, hết lần này đến lần khác kẹp chặt Vu Ngật, không biết sống chết hút đến mức hắn làm càng tàn nhẫn.
Hai viên trứng dái nặng trịch ‘bộp’ một tiếng đánh vào phần thịt non đã bị đâm đến đỏ bừng, hắn bóp cổ Thẩm Chi hạ lưu hôn, từng ngụm nước bọt chảy qua, đầu lưỡi hướng vào trong bắt chước động tác đang đụ huyệt phía dưới mà khuấy đảo, vang lên tiếng nước nhớp nháp khiến người ta vừa mê đắm vừa kháng cự đẩy đi.
“Được rồi… Không thể thao tiếp được nữa… Ôi.”
Không chịu nổi sức nặng như vậy, ngón tay trắng nõn sờ xuống muốn che miệng bướm ngăn cản thế tấn công, hành động này vừa vặn bị Vu Ngật lợi dụng, hai ngón tay không tốn sức lực kiềm chế cằm cô lại, buộc người nọ phải nhìn chằm chằm vào huyệt thịt mình đang bị cắm hết lần này đến lần khác, đang ngậm một đoạn dương vật đỏ tím, nhanh chóng đâm vào trong bụng—
Xương máu trong người đều nóng lên vì hoạt động, nhào nặn bộ ngực mềm, miệng tinh buông lỏng, nóng đến mức Thẩm Chi còn rỉ ra vài giọt nước tiểu.
Cánh tay sắt siết chặt lại của cô gái bị rút ra, cô gái mất đi sự chống đỡ, bị chơi đến mức hai mắt thất thần trống rỗng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Cô luôn cảm thấy mình nên chỉ là một con chim, móng vuốt chim mảnh khảnh đứng trên lưng con voi to lớn, thay nó bắt rận ăn côn trùng, cái đuôi dài nhỏ đảo qua mỏ chim nhòn nhọn của cô, cảm nhận được tiếng gọi hoang dã trên thảo nguyên Đông Phi.
Cánh của mi đâu?
Có phải cũng bị bọn đao phủ tàn nhẫn chặt gãy, bị tô son trát phấn bằng những danh từ thật mỹ miều, trở thành hàng hóa bị người ta nắm trong lòng bàn tay chơi đùa?
Thẩm Chi giống như là nhìn tới mê mang, cơ thể trần trụi của cô lún vào trong tấm ga giường tối màu, giữa hai chân hơi mở ra là từng dòng dịch trắng đục tràn ra ngoài.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Vu Ngật thì nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lại cứng.
Cơ thể trắng nõn mềm mại nằm nghiêng trên giường, vòng eo uyển chuyển của cô gái sụp xuống thành một chỗ lõm nhỏ, tỏa ra ánh sáng trắng ngọc.
Tiếng lún xuống ‘kẽo kẹt’ bên cạnh, nhiệt độ bàn tay còn ấm hơn da của người đàn ông luồn vào trong tóc của Thẩm Chi vuốt vuốt nhẹ, ấn lên gáy cô, nhéo một cái không nhẹ không nặng.
“Đang nhìn cái gì vậy?”
Cảm giác tê dại theo xương sống lưng điên cuồng đi xuống dưới, tựa hồ chỉ có khi bị đụng chạm, bị trêu chọc cô mới miễn cưỡng làm ra chút phản ứng ghét cay ghét đắng.
Cũng tốt.
Vu Ngật không gò ép người nọ quay lại nữa, tay vuốt eo xuống dưới, đè ép khe mông đang ẩn giấu, duỗi hai ngón tay vào moi đào một dòng bọt tinh dịch đậm đặc, mùi hương của hắn vô cùng nồng nặc, dính nhớp phát ra một tiếng nhớp nháp.
Nhiệt độ phòng lại nóng lên.
“Còn chưa chịu nói chuyện sao?”
Thẩm Chi quật cường cứng đờ sống lưng nhưng hai vai hơi run rẩy lại bán đứng cảm xúc của mình.
Mãi đến khi bàn tay nóng bỏng kia ôm chặt eo kéo cô lại gần mình hơn, tay vòng qua hai bầu vú khảy khảy tạo ra làn sóng ngực mê người, một lần nữa tràn đầy sinh khí dùng sức đâm vào mông vài cái, Vu Ngật cầm bộ phận sinh dục vỗ vài cái ở miệng huyệt, hài lòng nhìn thấy màu đỏ tươi còn chưa khôi phục đó càng trở nên đậm hơn, trực tiếp quay mặt Thẩm Chi đang ngoan cố đưa lưng về phía hắn— chân nhỏ run rẩy quỳ trên giường, nửa khuôn mặt bị đè đến mức lún vào trong giường, chỉ có miệng huyệt là hướng lên trên, mấp máy phát thèm.
Thẩm Chi bị tra tấn như một một đứa nhỏ mất trí, mượn tư thế đầu hướng xuống, tầm mắt cô xẹt qua cặp vú lắc lư của mình, tập trung vào lỗ thủng còn đang chảy máu trước ngực người đàn ông, hai mắt hiện rõ sự oán hận mãnh liệt, toàn thân từ trên xuống dưới duy nhất chỉ có chân là còn tự do, cô bèn nhấc chân lên đạp.
Nếu có thể mặc cho người ta qua mặt mình với tốc độ chậm như vậy, vậy hắn sẽ không mang tên là Vu Ngật.
“Muốn giết chết tôi?” Bàn chân bị lòng bàn tay nóng bỏng của hắn nắm chặt, co rúm lại muốn rút về, một thứ mềm ướt dán vào mu bàn chân cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro