Săn Mồi

Cô Là Con Mồi C...

2024-11-01 00:04:16

Editor: L’espoir

*

Chẳng qua là để che giấu tai mắt người khác, giả vờ là quỷ, cái chiêu cũ rích đó hắn rất quen thuộc.

Trách thì trách thân hình duyên dáng được bao bọc dưới lớp lông chim đầy màu sắc đã khiến người đàn ông hơn 20 năm chưa từng ăn thịt kích động đến sẩy tay.

Cô là con mồi mà hắn ‘nhận lãnh’.

Hắn tận tâm miêu tả sự đáng sợ của thế giới bên ngoài, chặt đứt từng con đường mà Thẩm Chi có thể rút lui và tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác sau này.

Chim tù của hắn, chỉ có thể do hắn ức hiếp, cũng chỉ có thể được hắn che chở.

“Bị dao chơi cũng có thể sảng khoái đến vậy sao?”

Bánh muffin mà người khác đưa cho, cũng ngon như thế ư?

Trong căn phòng yên tĩnh, không ai trả lời, chỉ có giày quân đội phát ra tiếng "két" khe khẽ khi giẫm lên vết nước.

Vu Ngật nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng lần nữa, cái đầu hắn đang ôm trong ngực nghiêng sang một bên, mái tóc ướt gối lên cánh tay, cứ thế mà bị làm tới ngất đi rồi.

Thực sự còn chưa làm tình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Khi Thẩm Chi tỉnh lại đã là đêm tối.

Cô vẫn còn ở trong căn phòng trong cơn ác mộng, dưới thân căng ra đau đớn sau khi bị đối xử thô bạo, miệng huyệt bị kéo căng cũng khó mà khép lại được, luôn có một cảm giác bị xâm nhập kỳ lạ.

Cô gái khó chịu cử động chân. Trong bóng tối, sống lưng của người đàn ông hơi cong lên giống như một con thú đang ngủ say.

“Đừng nhúc nhích.”

Cả người Thẩm Chi cứng đờ.

Không phải ảo giác, một ngón tay của Vu Ngật còn đang cắm vào miệng huyệt, chậm rãi móc lấy, hắn còn chưa buông tha cho cô.

Đôi mắt chim ưng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái có thần thái rõ ràng có chút khó chịu, cười trầm thấp: “Nghĩ cái gì vậy?”

Đầu ngón tay rút ra, kéo theo một hương thơm dược liệu tươi mát.

Không còn tắc nghẽn, miệng huyệt mấp máy thở ra khí lạnh bên trong, chữa lành cơn đau do ma sát nghiêm trọng khi nuốt nhả.

“Chống viêm và giảm đau.”

So với những lần ưỡn lưng không quan tâm đụ tàn nhẫn trước đó, đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh hòa nhã ngồi cạnh nhau, dùng ngón tay thô ráp đè ép lực để bôi thuốc.

Không còn tầng cảm xúc sụp đổ kia ngăn cản ở bên ngoài, trong trạng thái tỉnh táo cùng với tư thế dang rộng hai chân, Thẩm Chi thậm chí còn không biết phải đối mặt với Vu Ngật như thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi sẽ tự làm.”

Ngón tay dính đầy thuốc mỡ đang bôi vách thịt ở giữa hai chân chợt khựng lại: “Tự em làm?”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, tiếp tục đè ép thịt huyệt nhiệt tình bôi vào trong, rõ ràng hắn đang làm động tác khiêu dâm nhất nhưng lại mang một dáng vẻ thực sự nghiêm túc, quan tâm đến sức khỏe của Thẩm Chi.

“Em không làm được. Tôi cắm vào sâu tới đâu thì thuốc phải sâu tới đó, em không với tới được.”

Vu Ngật vừa nói, ngón trỏ hơi cong vừa ấn vào một chỗ nhô ra ở hành lang vẽ vòng tròn, xoa đến mức giữa hai chân Thẩm Chi nóng lên, ngay khi trong huyệt ê nhức, Vu Ngật mạnh mẽ rút ngón tay ra, miệng bướm phát ra thanh âm “phụt”.

Hắn thong thả ung dung bôi lên người Thẩm Chi nước còn sót lại trên đầu ngón tay, cũng không thèm mặc quần lại cho cô— cô chỉ có thể khỏa thân cuộn người mình lại, ra sức che đi bộ phận xấu hổ.

Vu Ngật chú ý tới động tác muốn che đậy của đối phương, không nói gì, giống như đã mất đi thú vui tiếp tục trêu đùa Thẩm Chi, mũi nhọn quanh thân nhẹ nhàng thu lại, tay xắn tay áo lên, lưu loát cởi sạch mình.

Cô gái cảm nhận được bên giường bị lún xuống, bả vai bị nắm lấy, sau khi trời đất quay cuồng chóp mũi đối diện với người đàn ông: “Cách xa như thế sao, tôi cũng không ăn em.”

Giống như sợ người nọ bỏ chạy, Vu Ngật đưa tay ôm lấy eo Thẩm Chi, để cho cô dán sát vào người mình gần hơn một chút: “Ngủ đi.”

Đúng là ngủ thật.

Đôi mắt đen mảnh dài ẩn chứa sự sắc bén liếc nhìn Thẩm Chi lần cuối rồi từ từ nhắm lại.

Bóng đêm tối đen như mực, tĩnh lặng đến mức nặng nề dường như có thể nghe thấy tiếng thở đều đều kéo dài của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Mồi

Số ký tự: 0