Săn Mồi

Màn Dạo Đầu Thi...

2024-11-01 00:04:16

Đối phương không ngăn cản, hắn xòe lòng bàn tay hướng lên trên như một quý ông, làm ra động tác ‘xin mời—’.

Lòng Thẩm Chi trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.

Cô nhìn chằm chằm đôi tay đang vươn về phía mình của Vu Ngật, thân thể bất giác rụt về phía sau.

Cách xa Vu Ngật một chút, nhưng lại gần chỗ trên ghế sô pha kia hơn.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại.

Tầm mắt hai người đàn ông đều ăn ý tập trung, một người thấy thú vị, còn người còn lại lại có sắc mặt u ám.

“Lại đây.” Vu Ngật nắm lấy một thứ phồng lên trong túi quần, gằn từng chữ một, hàm ý uy hiếp mạnh đến mức sắp bộc phát: “Không phải em nói đang đói bụng sao? Tôi mang thịt cá sấu cho em đây.”

Nửa câu sau hắn nói ra gần như nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi màu mực dần dần đậm hơn, trong đầu đang suy đi nghĩ lại làm thế nào để giày vò người ta.

Khi sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn kiệt, Thẩm Chi cuối cùng cũng cử động. Ban đầu bị nghẹn một bụng, sắc mặt căng thẳng đến mức có hơi trắng bệch càng thêm trong suốt, chần chờ đi tới hai bước, cổ tay đã trực tiếp bị lòng bàn tay cực nóng nắm lấy, bánh ngọt muffin đang ăn dở rơi xuống đất.

“Tôi không ăn đâu.”

“Được, thì không ăn thịt cá sấu.” Vu Ngật kéo người vào trong ngực, bước từng bước lớn ra khỏi cửa.

Bờ vai rộng lớn hoàn toàn che đi Thẩm Chi, cắn lỗ tai ở nơi người khác hoàn toàn không nhìn thấy, hơi thở nóng bỏng quấn lấy: “Ăn cái khác.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô gái còn đang mặc bộ quần áo của đàn ông, chuyển động giống như đang ở trong một cái thùng rỗng, lắc lư từ bên này sang bên kia.

Vu Ngật chê cô kì kèo lề mề, dứt khoát ôm eo cô nâng người lên— trước khi đi, hắn vội vàng nhìn thoáng qua tình hình trong phòng qua khe cửa sắp đóng lại.

Giờ phút này người đàn ông trong phòng đã đứng dậy từ sofa, quần dài buông xuống che mất một nửa bộ phận chân cơ khí giả.

Hắn ta khom lưng xuống, nhặt lên nửa cái bánh muffin đã bị Thẩm Chi ăn còn lại một nửa.

Trong lòng Vu Ngật cảm thấy cực kỳ tức giận, tay đang ôm eo cô gái chợt siết chặt.

“Em thích, bay đúng không?”

Căn phòng trên tầng ba vẫn giữ nguyên sự lộn xộn và dâm dục như khi Vu Ngật rời đi vào buổi chiều.

Người đàn ông lôi kéo cô đi vào trong phòng, lòng bàn tay nâng mông Thẩm Chi nhấc cả người cô lên cao, răng dùng sức cắn ra chiếc thắt lưng ngụy trang được buộc lỏng lẻo— dây giày của hắn.

Chiếc quần mất đi khả năng bó buộc không còn giữ được được đôi chân thon gọn của cô, vang một tiếng rơi xuống đất, bị Vu Ngật đá một cái văng ra xa.

Hắn chậm rãi bước đi tới, nụ cười giấu dao.

“Bay ra khỏi cửa sổ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là bay như vậy sao?”

Vu Ngật cởi đồ Thẩm Chi chỉ trong hai ba cái, giữ hai cổ tay cô lại với nhau và cố định chúng sau eo cô giống như bẻ cánh chim, áp mạnh cặp vú ưỡn lên như bồ câu lên cửa sổ kính mang cảm giác lạnh lẽo.

Trời vẫn chưa tối đen hoàn toàn.

Khoảng cách trên tầng ba khiến Thẩm Chi dễ dàng nhìn thấy mỗi người lui tới dưới lầu.

Tương tự như vậy, nếu giờ phút này có người chợt có ý nghĩ ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy cô gái đang ưỡn cặp vú bị đè lên cửa sổ kính ép ra dấu vết hình tròn dẹp.

Mông cô phía sau đang bị một đôi bàn tay to vừa xoa vừa bóp, Vu Ngật tính toán từng tội trạng của cô, nói một tội, hắn sẽ tát một cái ở trên mông căng tròn của cô.

“Em thích bay ra ngoài cửa sổ đúng không? Tôi sẽ đưa em bay nhé. Chúng ta sẽ bay cùng nhau.”

Dương vật áp vào mông phủ đầy dấu tay đã sưng lên thành hình dạng khiến người ta nhìn mà sợ hãi, không hề mềm lòng mà chọc vào miệng huyệt.

Vẫn chưa đủ ướt.

Người đàn ông hiển nhiên không có tâm trạng làm màn dạo đầu, bỗng chốc đâm ba ngón tay vào trong miệng Thẩm Chi, chuẩn xác bắt được cái lưỡi non mềm kia kéo ra ngoài, khuấy cô gái đến mức không thể cầm được nước bọt trong miệng, cổ họng nôn khan hai lần, toàn bộ nước miếng bị Vu Ngật kích hứng trong lòng bàn tay, sau đó bôi lên miệng bướm.

Hắn tách môi âm đang khép chặt ra, ngón trỏ chọc vào âm vật sưng tấy bị giấu trong khe thịt, khiến cho trong huyệt co rút từng đợt.

“Em nhớ cho kỹ, đây là hình phạt cho việc chạy trốn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Mồi

Số ký tự: 0