Ở Trần Ở Truồng...
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Cô mở mắt ra, lần đầu tiên quan sát cơ thể Vu Ngật, giật mình nhớ lại mấy lần trước đó, hình như mỗi lần làm người đàn ông này đều mặc quần áo.
Thay vì nói đây là một cơ thể của nhân loại thì nên nói đây giống như một thứ vũ khí giết người không biết đau đớn hơn— từ sau cổ kéo dài đến ngực trước, có một vết sẹo nhìn mà kinh hồn, vô số vết cắn và vết cào do dã thú để lại, bên eo bụng là vết bỏng to bằng nửa bàn tay cô, mơ hồ có thể nhìn ra… Là hình dạng của một chiếc sừng hươu, đáng tiếc bị che khuất một nửa, không nhìn rõ.
Thẩm Chi dâng lên một mối nghi ngờ trong lòng, hai ngón tay nắm một góc chăn nhỏ, đang định kéo lên xem xét cẩn thận—
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đầu: “Em đang làm gì đó?”
Cô gái hốt hoảng, bàn tay đang nắm chặt góc chăn ngay lập tức cứng đờ.
“Không ngủ được. Nên em đang nhìn lén tôi à?”
“Tôi…” Thẩm Chi vắt óc suy nghĩ muốn khô rồi, mắt thấy ánh sáng mờ mờ nguy hiểm trong con ngươi của người này, cô vẫn không tìm được một lời giải thích hợp lý.
Lúc này thứ giải cứu và phá tan tình thế khốn khổ của cô là tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên trong một nhà máy cách đó không xa.
Đó là một tiếng thét bất lực, tuyệt vọng.
Cả người cô gái run lên, không thèm để ý mình đang không mặc quần áo, xoay người xuống giường lập tức xông ra ngoài, bất chợt bị một đôi cánh tay sắt giữ trở lại.
Vu Ngật rõ ràng không hài lòng với hành động tự tiện của cô, hắn dùng tay véo má hồng của cô, muốn đè cô trở về ngủ.
Gan bàn tay lại cảm thấy đau đớn, Thẩm Chi cắn tay hắn, bàng hoàng luống cuống, cái tính ương bướng mới gặp lại nổi lên.
“Tôi không có chạy. Tôi chỉ muốn nhìn…”
“Nhìn cái gì?” Vu Ngật biết rõ còn cố hỏi.
“Nhìn xem… Các người đã nhốt thứ gì trong nhà máy.” Cô cẩn thận thăm dò.
“Yên tâm đi, không chết được.” Đôi môi mỏng mím nhẹ của người đàn ông hiện ra độ cong vô tình, đang định thu tay lại, lòng bàn tay lại nóng bừng lên.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi ở nơi đó, đôi mắt thỉnh thoảng sẽ liều mạng với hắn lại tràn đầy sự bất an.
“Vu Ngật, tôi chỉ xem một chút thôi mà.”
“Xin anh.”
Đây là lần đầu tiên Vu Ngật nghe thấy cô gọi tên mình, âm cuối giống như một cái móc kéo lên, dụ dỗ người ta há miệng ăn mồi— phù thủy không rành sự đời dựa vào nhan sắc của mình để phạm tội, hoa đào mềm mại nhất nhẹ nhàng nói ra những lời mà đàn ông thích nghe nhất.
Hắn sẽ không ngu ngốc như vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ mặt người đàn ông vẫn nhạt nhẽo không thay đổi, tay lại nhéo cái mũi có chút đỏ lên của Thẩm Chi: “Mặc quần áo vào. Ở trần ở truồng, muốn ai xem hả?”
Thẩm Chi sửng sốt, bị mấy bộ quần áo của người đàn ông phủ lên đầu.
Giọng nói của Vu Ngật cứng rắn xuyên qua lớp vải mỏng: “Mặc vào. Tôi dẫn em đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Chi chỉ cảm thấy bên cạnh giường nhẹ đi, chỗ tủ quần áo truyền đến mấy tiếng lục lọi nhỏ vụn, hiển nhiên là đối phương cũng đang thay quần áo.
Vết sẹo bỏng trên eo bụng của người đàn ông giống như là một bí mật được cố tình che giấu, điều này khuyến khích động tác thay quần áo của Thẩm Chi nhanh hơn. Cho đến khi cái đầu rối bù chui ra khỏi cổ áo rộng rãi— Vu Ngật đã thay xong đồ lao động cùng màu, đút một tay vào túi, nhướng mày nhìn cô.
Tiếng thét thảm thiết như đòi mạng ngoài cửa sổ vang lên như hết tiếng này đến tiếng khác, người bị âm thanh đánh thức không chỉ có hai người họ, mà cả lính đánh thuê ở các tầng khác cũng vậy.
Tiếng giày quân đội nặng nề không ngừng giẫm lên nền bê tông cốt thép khiến vỏ não của Thẩm Chi đau nhức, chủ động vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, ngoan ngoãn đi theo phía sau Vu Ngật.
Bọn họ luôn giữ khoảng cách năm mét với lính đánh thuê, sử dụng bóng tối và chướng ngại vật để che giấu sự tồn tại của mình.
Ở phía bên kia, một góc bên trong nhà máy.
*
Cô mở mắt ra, lần đầu tiên quan sát cơ thể Vu Ngật, giật mình nhớ lại mấy lần trước đó, hình như mỗi lần làm người đàn ông này đều mặc quần áo.
Thay vì nói đây là một cơ thể của nhân loại thì nên nói đây giống như một thứ vũ khí giết người không biết đau đớn hơn— từ sau cổ kéo dài đến ngực trước, có một vết sẹo nhìn mà kinh hồn, vô số vết cắn và vết cào do dã thú để lại, bên eo bụng là vết bỏng to bằng nửa bàn tay cô, mơ hồ có thể nhìn ra… Là hình dạng của một chiếc sừng hươu, đáng tiếc bị che khuất một nửa, không nhìn rõ.
Thẩm Chi dâng lên một mối nghi ngờ trong lòng, hai ngón tay nắm một góc chăn nhỏ, đang định kéo lên xem xét cẩn thận—
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đầu: “Em đang làm gì đó?”
Cô gái hốt hoảng, bàn tay đang nắm chặt góc chăn ngay lập tức cứng đờ.
“Không ngủ được. Nên em đang nhìn lén tôi à?”
“Tôi…” Thẩm Chi vắt óc suy nghĩ muốn khô rồi, mắt thấy ánh sáng mờ mờ nguy hiểm trong con ngươi của người này, cô vẫn không tìm được một lời giải thích hợp lý.
Lúc này thứ giải cứu và phá tan tình thế khốn khổ của cô là tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên trong một nhà máy cách đó không xa.
Đó là một tiếng thét bất lực, tuyệt vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người cô gái run lên, không thèm để ý mình đang không mặc quần áo, xoay người xuống giường lập tức xông ra ngoài, bất chợt bị một đôi cánh tay sắt giữ trở lại.
Vu Ngật rõ ràng không hài lòng với hành động tự tiện của cô, hắn dùng tay véo má hồng của cô, muốn đè cô trở về ngủ.
Gan bàn tay lại cảm thấy đau đớn, Thẩm Chi cắn tay hắn, bàng hoàng luống cuống, cái tính ương bướng mới gặp lại nổi lên.
“Tôi không có chạy. Tôi chỉ muốn nhìn…”
“Nhìn cái gì?” Vu Ngật biết rõ còn cố hỏi.
“Nhìn xem… Các người đã nhốt thứ gì trong nhà máy.” Cô cẩn thận thăm dò.
“Yên tâm đi, không chết được.” Đôi môi mỏng mím nhẹ của người đàn ông hiện ra độ cong vô tình, đang định thu tay lại, lòng bàn tay lại nóng bừng lên.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi ở nơi đó, đôi mắt thỉnh thoảng sẽ liều mạng với hắn lại tràn đầy sự bất an.
“Vu Ngật, tôi chỉ xem một chút thôi mà.”
“Xin anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên Vu Ngật nghe thấy cô gọi tên mình, âm cuối giống như một cái móc kéo lên, dụ dỗ người ta há miệng ăn mồi— phù thủy không rành sự đời dựa vào nhan sắc của mình để phạm tội, hoa đào mềm mại nhất nhẹ nhàng nói ra những lời mà đàn ông thích nghe nhất.
Hắn sẽ không ngu ngốc như vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ mặt người đàn ông vẫn nhạt nhẽo không thay đổi, tay lại nhéo cái mũi có chút đỏ lên của Thẩm Chi: “Mặc quần áo vào. Ở trần ở truồng, muốn ai xem hả?”
Thẩm Chi sửng sốt, bị mấy bộ quần áo của người đàn ông phủ lên đầu.
Giọng nói của Vu Ngật cứng rắn xuyên qua lớp vải mỏng: “Mặc vào. Tôi dẫn em đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Chi chỉ cảm thấy bên cạnh giường nhẹ đi, chỗ tủ quần áo truyền đến mấy tiếng lục lọi nhỏ vụn, hiển nhiên là đối phương cũng đang thay quần áo.
Vết sẹo bỏng trên eo bụng của người đàn ông giống như là một bí mật được cố tình che giấu, điều này khuyến khích động tác thay quần áo của Thẩm Chi nhanh hơn. Cho đến khi cái đầu rối bù chui ra khỏi cổ áo rộng rãi— Vu Ngật đã thay xong đồ lao động cùng màu, đút một tay vào túi, nhướng mày nhìn cô.
Tiếng thét thảm thiết như đòi mạng ngoài cửa sổ vang lên như hết tiếng này đến tiếng khác, người bị âm thanh đánh thức không chỉ có hai người họ, mà cả lính đánh thuê ở các tầng khác cũng vậy.
Tiếng giày quân đội nặng nề không ngừng giẫm lên nền bê tông cốt thép khiến vỏ não của Thẩm Chi đau nhức, chủ động vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, ngoan ngoãn đi theo phía sau Vu Ngật.
Bọn họ luôn giữ khoảng cách năm mét với lính đánh thuê, sử dụng bóng tối và chướng ngại vật để che giấu sự tồn tại của mình.
Ở phía bên kia, một góc bên trong nhà máy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro