Săn thú
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Sau đó, con ngươi xanh thẳm của hắn nhanh chóng bắt được bóng dáng cô gái đang co rúm lại sau lưng Vu Ngật: “Tới rồi.”
Người đàn ông lăn cửa sổ xe xuống, cười đến mức phúc hậu và vô hại: “Vu, ở đây.”
“Thật không may. Mấy chiếc xe phía sau, ngồi đầy hết rồi.”
Chiếc chân giả cơ đặt trên sàn xe nguyên bản phát ra tiếng ‘lạch cạch’, nhường chỗ cho không gian như một quý ông: “Nếu không ngại, để cho cô gái ấy ngồi ở hàng ghế sau với tôi được không?”
…
“Đi đi.” Vu Ngật xoay người chỉnh lại quần áo của Thẩm Chi, dùng giọng nói cực nhỏ chỉ có hai người có thể nghe được thì thầm: “Cách xa hắn một chút.”
Cô gái không nói ‘ừ’ cũng không nói ‘không thích’, nghiêng đầu vừa hay đối diện với đôi mắt đang tươi cười trong xe, ký ức tràn ngập mùi bánh muffin ngọt ngào tràn ngập lòng—
“Cô muốn, chạy trốn sao?”
Lại là hai người đàn ông ngầm thỏa thuận mà cô là hàng hóa cần định giá, bàng quan ăn thịt nâng ly cạn chén.
Thẩm Chi trầm mặc đi tới, tay vừa mới chạm vào cửa xe, lại nghe thấy người đàn ông tóc vàng kêu lên một tiếng cảm thán kinh ngạc: “Suýt chút nữa đã quên chính sự.”
“Vu, cậu dẫn thú cưng nhỏ của cậu chọn vũ khí chưa?”
Mặc dù đối tượng thẩm vấn là Vu Ngật nhưng ánh mắt của hắn lại hướng về phía cô gái: “Súng săn, mâu. Cô thích cái nào hơn? Hay là thích đao rựa? Suy cho cùng thì một phần ba số răng của con voi nằm trong đầu nó, phải xẻ ra thì mới nhìn thấy được.”
Thẩm Chi run rẩy, hồi lâu mới mới phát ra được âm thanh từ kẽ răng: “Anh…”
Đối phương hơi nhướng mày: “Xin lỗi, quên giới thiệu. Tên tôi, K.”
Đây là một chữ cái luôn nằm trong danh sách đen của tổ chức chống săn trộm của Kenya.
Là kẻ thù số một, trên tư liệu và tin tức của K lại là một khoảng trống cần điền vào, chỉ có những tội ác chi tiết mới được liệt kê bằng một hàng số liệu bi thảm.
Khuôn mặt Thẩm Chi trắng bệch từng trận, nỗi buồn tích tụ vang vọng trong lồng ngực.
Đuôi mắt K lộ ra sự hài hước: “Có chuyện gì vậy, biết tôi à?”
“Không biết.” Cô gái nuốt một ngụm nước bọt khó khăn.
“Cô ta chọn mâu.” Vu Ngật thắt dây an toàn của ghế lái phụ xong nghiêng đầu gọi Thẩm Chi lên xe—
“Tôi sẽ quyết định thay cô ta.”
Sự thật chứng minh, mâu có lẽ cũng không phải là lựa chọn tốt.
Bởi vì thứ mà Thẩm Chi nhận được là một cây mâu có lưỡi kiếm của người Châu Phi phổ biến nhất vào đầu thế kỷ 20. Mũi mâu giống như một thanh kiếm ngắn, to rộng, kiên cố, có lực đâm rất mạnh.
“Với chiều cao của con người so với một con voi thì cũng cũng không thể dùng mâu để đâm được.” K nâng cao khuôn mặt trắng nõn anh tuấn, miệng lại nói những lời tàn nhẫn nhất: “Muốn dùng lực ném ra, chỉ cần nắm giữ được bí quyết, mâu giáo có thể chui vào trong đầu con voi khoảng cách mười cm.”
Cô gái lặng lẽ cào bới tấm đệm ghế dưới người, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, luôn tình cờ bắt gặp ánh mắt của Vu Ngật trong gương xe.
“Mặc dù là đi săn thú nhưng không phải lúc nào cũng có thể gặp phải một con voi, phải không?” Thẩm Chi ôm may mắn.
“Nói chung là như vậy.” Xe địa hình từng bước tiến vào nội địa Tsavo, xung quanh đều là đất đỏ gạch, trảng cỏ rộng bao la được ánh sáng mặt trời chiếu rọi khiến cây keo trở thành màu xanh duy nhất.
Cô gái vừa thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo lại nghe K nghiến giọng: “Nhưng có Vu ở đây rồi, hắn luôn có thể tìm được đàn voi.”
“Có phải không?”
Người đàn ông trong gương xe nghiêng đầu, giọng điệu có chút thờ ơ: “Đúng vậy.”
Hai chữ đơn giản, giống như rót vào tai Thẩm Chi, dần dần trở nên rõ ràng.
Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng, lính đánh thuê lái xe phía trước tựa hồ nhìn thấy cái gì đó, chân đạp phanh gấp. Bánh xe ở khoảng cách từ một gốc cây cao hai đến bốn mét, ở gần gốc có những mụn cóc nhỏ, những thân cây thẳng có mép gồ ghề cách nhau chưa đầy mười centimet.
“Đó là cỏ voi.”
Hơn mười lính đánh thuê có thể chất cường tráng nhảy xuống mấy chiếc xe theo sát phía sau, bọn họ nhìn K, K nhìn Vu Ngật.
“Tiếp theo thì sao?”
*
Sau đó, con ngươi xanh thẳm của hắn nhanh chóng bắt được bóng dáng cô gái đang co rúm lại sau lưng Vu Ngật: “Tới rồi.”
Người đàn ông lăn cửa sổ xe xuống, cười đến mức phúc hậu và vô hại: “Vu, ở đây.”
“Thật không may. Mấy chiếc xe phía sau, ngồi đầy hết rồi.”
Chiếc chân giả cơ đặt trên sàn xe nguyên bản phát ra tiếng ‘lạch cạch’, nhường chỗ cho không gian như một quý ông: “Nếu không ngại, để cho cô gái ấy ngồi ở hàng ghế sau với tôi được không?”
…
“Đi đi.” Vu Ngật xoay người chỉnh lại quần áo của Thẩm Chi, dùng giọng nói cực nhỏ chỉ có hai người có thể nghe được thì thầm: “Cách xa hắn một chút.”
Cô gái không nói ‘ừ’ cũng không nói ‘không thích’, nghiêng đầu vừa hay đối diện với đôi mắt đang tươi cười trong xe, ký ức tràn ngập mùi bánh muffin ngọt ngào tràn ngập lòng—
“Cô muốn, chạy trốn sao?”
Lại là hai người đàn ông ngầm thỏa thuận mà cô là hàng hóa cần định giá, bàng quan ăn thịt nâng ly cạn chén.
Thẩm Chi trầm mặc đi tới, tay vừa mới chạm vào cửa xe, lại nghe thấy người đàn ông tóc vàng kêu lên một tiếng cảm thán kinh ngạc: “Suýt chút nữa đã quên chính sự.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vu, cậu dẫn thú cưng nhỏ của cậu chọn vũ khí chưa?”
Mặc dù đối tượng thẩm vấn là Vu Ngật nhưng ánh mắt của hắn lại hướng về phía cô gái: “Súng săn, mâu. Cô thích cái nào hơn? Hay là thích đao rựa? Suy cho cùng thì một phần ba số răng của con voi nằm trong đầu nó, phải xẻ ra thì mới nhìn thấy được.”
Thẩm Chi run rẩy, hồi lâu mới mới phát ra được âm thanh từ kẽ răng: “Anh…”
Đối phương hơi nhướng mày: “Xin lỗi, quên giới thiệu. Tên tôi, K.”
Đây là một chữ cái luôn nằm trong danh sách đen của tổ chức chống săn trộm của Kenya.
Là kẻ thù số một, trên tư liệu và tin tức của K lại là một khoảng trống cần điền vào, chỉ có những tội ác chi tiết mới được liệt kê bằng một hàng số liệu bi thảm.
Khuôn mặt Thẩm Chi trắng bệch từng trận, nỗi buồn tích tụ vang vọng trong lồng ngực.
Đuôi mắt K lộ ra sự hài hước: “Có chuyện gì vậy, biết tôi à?”
“Không biết.” Cô gái nuốt một ngụm nước bọt khó khăn.
“Cô ta chọn mâu.” Vu Ngật thắt dây an toàn của ghế lái phụ xong nghiêng đầu gọi Thẩm Chi lên xe—
“Tôi sẽ quyết định thay cô ta.”
Sự thật chứng minh, mâu có lẽ cũng không phải là lựa chọn tốt.
Bởi vì thứ mà Thẩm Chi nhận được là một cây mâu có lưỡi kiếm của người Châu Phi phổ biến nhất vào đầu thế kỷ 20. Mũi mâu giống như một thanh kiếm ngắn, to rộng, kiên cố, có lực đâm rất mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Với chiều cao của con người so với một con voi thì cũng cũng không thể dùng mâu để đâm được.” K nâng cao khuôn mặt trắng nõn anh tuấn, miệng lại nói những lời tàn nhẫn nhất: “Muốn dùng lực ném ra, chỉ cần nắm giữ được bí quyết, mâu giáo có thể chui vào trong đầu con voi khoảng cách mười cm.”
Cô gái lặng lẽ cào bới tấm đệm ghế dưới người, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, luôn tình cờ bắt gặp ánh mắt của Vu Ngật trong gương xe.
“Mặc dù là đi săn thú nhưng không phải lúc nào cũng có thể gặp phải một con voi, phải không?” Thẩm Chi ôm may mắn.
“Nói chung là như vậy.” Xe địa hình từng bước tiến vào nội địa Tsavo, xung quanh đều là đất đỏ gạch, trảng cỏ rộng bao la được ánh sáng mặt trời chiếu rọi khiến cây keo trở thành màu xanh duy nhất.
Cô gái vừa thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo lại nghe K nghiến giọng: “Nhưng có Vu ở đây rồi, hắn luôn có thể tìm được đàn voi.”
“Có phải không?”
Người đàn ông trong gương xe nghiêng đầu, giọng điệu có chút thờ ơ: “Đúng vậy.”
Hai chữ đơn giản, giống như rót vào tai Thẩm Chi, dần dần trở nên rõ ràng.
Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng, lính đánh thuê lái xe phía trước tựa hồ nhìn thấy cái gì đó, chân đạp phanh gấp. Bánh xe ở khoảng cách từ một gốc cây cao hai đến bốn mét, ở gần gốc có những mụn cóc nhỏ, những thân cây thẳng có mép gồ ghề cách nhau chưa đầy mười centimet.
“Đó là cỏ voi.”
Hơn mười lính đánh thuê có thể chất cường tráng nhảy xuống mấy chiếc xe theo sát phía sau, bọn họ nhìn K, K nhìn Vu Ngật.
“Tiếp theo thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro