Săn Mồi

Tao Đã Bị Thươn...

2024-11-01 00:04:16

Editor: L’espoir

*

Thẩm Chi đã mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô là một con chim bị nhốt trong lồng, chỉ có thể vỗ cánh phành phạch vô ích, kẻ bắt giữa cô không phải loài người mà là một con diều hâu to có kích thước gấp mấy lần cô.

Tên đó cắn xé đôi cánh cô, mỏ chim sắc nhọn còn mổ vào đầu cô.

Móng vuốt sắc nhọn đáng sợ chơi đùa với cơ thể nhỏ bé của cô, ức hiếp cô đến mức gào lên “chíp chíp”, ý cười trầm thấp phát ra từ mỏ con diều hâu kia: “Thẩm Chi?”

“Chờ đến khi em có khả năng giết được tôi, tôi sẽ thả em đi.”

Cô gái bừng tỉnh từ trong mơ, mái tóc ướt đẫm dính cần cổ, toàn thân thấm ướt mồ hôi.

Bộ quần áo dính máu trên người đã được thay, trong phòng trống trải không một bóng người.

Thẩm Chi nghĩ đến điều gì đó——

Cô lại hướng sự chú ý của mình về phía cửa sổ.

Đó là cái miệng ngậm kẹo đầy cám dỗ, dụ dỗ cô lao đến tự do.

Cùng lúc đó, ở bên kia cửa sổ, một góc nhà máy sáng lên một tia sáng lờ mờ.

Cites cảnh giác rút vào một góc trong lồng, vòi voi căng thẳng, bày ra tư thế phòng bị, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đang dựa vào thành lồng là một người đàn ông toàn thân đầy máu, nó nhận ra vết thương trên cơ thể người này, rất quen thuộc, như móc câu, vết roi… Rất nhiều phương pháp đã từng áp dùng trên cơ thể voi lại lần lượt thực hiện trên cơ thể người.

Vu Ngật nghiến răng rửa sạch miệng vết thương của mình, thậm chí máu còn dính trên lồng của Cites mà hắn vẫn còn tâm trạng trêu ghẹo nó: “Tao đã bị thương thành như vậy rồi, mi còn sợ tao?”

Một chút gan dạ này của nó, quả thật giống hệt Thẩm Chi.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Khi người đàn ông vừa dứt lời, trong hành lang đối diện xéo với nhà xưởng, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nho nhỏ được đè thấp hết mức.

Vu Ngật đã luôn quen với việc tiếp xúc với rừng, hắn gần như phát hiện ngay lập tức, ngón trỏ áp vào môi với tốc độ cực nhanh, dùng tay ra hiệu cho Cites chớ lên tiếng, rồi hắn dụi đầu ngón tay về phía ngọn đèn trong góc, “lạch cạch” bỗng chốc tắt điện.

Trong bóng tối, chỉ có mùi máu tanh nồng đậm bốc lên trong không khí.

Có bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn mặc bộ quần áo rộng thùng thình không vừa người hơi khom xuống, cẩn thận chỉ nhón chân bước đi nhẹ nhàng, dần dần đến gần phía nhà máy—— Hướng tới nơi có một người một voi.

Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, Cites.

Đôi tay trắng gầy ấy cầm lấy cái lồng voi bằng sắt, trong khi tạm dừng lại ngẩng đầu quan sát suy tính, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sáng rực đối diện trong bóng tối.

“Á!” Cô gái sợ hãi hét lên, sau khi phản ứng lại rất nhanh đã nuốt tiếng hét vào trong bụng.

“Tôi đây.”

Giọng nói quen thuộc phát ra trong góc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“...”

Người đàn ông vẫn không bật đèn, mùi máu tanh nồng nặc vương vấn trong hơi thở.

“Sao đây, còn muốn chạy?”

Trầm Chi phản xạ có điều kiện lắc đầu——

“Tôi chỉ muốn xuống lầu xem Cites.”

Dựa theo tính khí bình thường của Vu Ngật mà nói, lời nói dối sượng trân như vậy hắn hẳn có thể nhìn thấu ngay tức khắc, bắt người nọ nhốt vào lồng sắt.

Nhưng vào lúc này hắn dường như cực kì ít nói, lặng lẽ ngồi xổm trong góc cạnh lồng sắt, như một bức tượng trơ trọi.

Trong lòng cô gái có một suy đoán táo bạo.

“Sao anh không bật đèn?”

Người đàn ông cười nhẹ ra tiếng: “Không thích.”

“Nhưng nếu anh không bật đèn, tôi không thể nhìn thấy Cites.”

Thẩm Chi thăm dò bước hai bước men theo góc tường, bước vào trong một góc tối, nơi ánh trăng không thế chiếu rọi.

Một mùi tanh ngọt khiến người ta buồn nôn chợt xộc mạnh vào mũi, cô kìm nén cảm giác khác thường trong lòng, sờ soạng mò bật công tắc——

Ngay khi đèn được bật sáng, hai người một thú đều không nhịn được bị ánh đèn kích thích phải nhắm mắt lại, Cites thậm chí còn phát ra tiếng phì phì tỏ vẻ mình không hài lòng. Nó nhìn đôi nam nữ đang đứng tại chỗ ngẩn ra trước mặt như hai bức tượng, miệng đang nhai cỏ khô có hơi thiếu kiên nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Mồi

Số ký tự: 0