Săn Tìm

Trò chơi săn đầu người

Thời Kính

2024-07-13 19:47:31

Tôn Khắc Thành lái xe, Bùi Thứ ngồi ghế phụ, còn Lâm Khấu Khấu yên vị ở ghế sau.

Dọc đường họ không hề bàn chuyện công việc, toàn nghe Tôn Khắc Thành giới thiệu về nhà hàng họ sắp đến. Chỗ đó chuyên phục vụ món ăn Quảng Đông cùng một số món Đông Nam Á đặc trưng, xem ra là một nhà hàng rất độc đáo, có nhiều món đặc sắc.

Nghe qua là biết anh ta rất có kiến thức về ẩm thực.

Đến nơi Lâm Khấu Khấu vừa xuống xe là trông thấy nhà hàng bên đường. Họ cố tình thiết kế bảng hiệu theo lối hoài cổ, thấp thoáng ẩn hiện dưới tán ngô đồng trông cực kỳ đặc biệt.

Tôn Khắc Thành đặt một phòng riêng lớn.

Sau khi phục vụ dẫn họ vào phòng, cô mới thấy bên trong thậm chí có cả sofa và bàn trà, đúng là không nhỏ thật, đủ sức chứa ba bàn.

Những ai đặt phòng riêng đều được xem là khách quý, ngoài việc có nhân viên phục vụ riêng túc trực ngoài cửa thì còn được giám đốc nhà hàng đích thân tới chào hỏi.

Bùi Thứ trước giờ không hứng thú với mấy chuyện đó, tự tìm một chỗ ngồi xuống.

Lâm Khấu Khấu thấy thế cũng tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, giữa hai người cách nhau một ghế trống.

Vị giám đốc tóc vuốt keo kia có vẻ vô cùng nhiệt tình: “Trước kia anh đã tới đây mấy lần nên tôi mới giữ lại căn phòng lớn này cho anh đấy. Hôm nay còn có một công ty headhunter khác tới, nhưng tôi bảo họ hết phòng lớn rồi.”

Tôn Khắc Thành cười nói: “Thật mất công anh quá.”

Hai người hàn huyên một hồi.

Vốn dĩ Lâm Khấu Khấu không tập trung lắng nghe, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện bất kể là bàn của cô hay là hai bàn bên cạnh thì sau khi mọi người ngồi xuống đều lơ đãng liếc nhìn vị giám đốc kia.

Anh ta có gì đặc biệt à?

Cô không khỏi tò mò, cũng quan sát đối phương một lượt.

Vị giám đốc kia trao đổi về thực đơn với Tôn Khắc Thành xong, ra dặn dò gì đó rồi lại trở vào phòng. Đợi họ gọi món xong, chúc họ ăn ngon miệng rồi mới ra ngoài.

Suốt quá trình phục vụ đều vô cùng chu đáo.

Lâm Khấu Khấu không bắt được manh mối gì, vẫn chẳng hiểu sao mọi người lại nhìn anh ta.

Nhưng rõ ràng đám headhunter của Kỳ Lộ đã quen với chuyện này.

Bị giám đốc kia vừa đi, mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau đầy hưng phấn.

“Nào nào nào, giờ ai bắt đầu trước đây?”

“Ai cũng phải tham gia hết, đừng hòng trốn thoát, ai thua bị chịu phạt ba ly!”

“Sếp Bùi có chơi không ạ?”

“Thôi đi, sếp Bùi mà chơi thì hết cả gay cấn, bọn mình đều phải uống cả.”

“Bài học lần trước chưa nhớ đời à?”

...

Vị cố vấn headhunter vừa mới mời Bùi Thứ chơi suýt bị mọi người ấn xuống tẩn cho một trận, ai lấy đều đồng lòng đồng dạ nhao nhao loại tên Bùi Thứ ra khỏi cuộc chơi.

Tôn Khắc Thành về lại bàn, ngồi xuống chiếc ghế giữa Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ. Vừa thấy biểu cảm của Lâm Khấu Khấu là biết cô đang hoang mang không hiểu gì, khẽ nói cô hay: “Trong công ty hay có một trò chơi nhỏ, ai thua sẽ bị phạt rượu.”

Lâm Khấu Khấu vừa tính hỏi trò chơi này có liên quan gì với vị giám đốc vừa rồi thì Mạnh Chi Hành ngồi và đối diện bỗng hỏi: “Cố vấn Lâm có muốn tham gia không?”

Đám cố vấn headhunter của Kỳ Lộ hầu như toàn thanh niên.

Mạnh Chi Hành cũng chỉ tầm 25, 26 tuổi đeo mắt kính trông vừa nhã nhặn vừa nghiêm túc, đang ngước mắt lên nhìn về phía cô.

Lâm Khấu Khấu dễ dàng bắt được sự thù địch mơ hồ ánh lên trong mắt cậu ta.

Bùi Thứ chỉ ngồi cạnh nhìn, không nói gì.

Tôn Khắc Thành yên lặng, nhíu mày, nét mặt nghiêm túc định nói gì đó nhưng nhìn sang Lâm Khấu Khấu thì kìm lại.

Cả phòng đột nhiên yên ắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Khấu Khấu nhanh chóng nhớ lại bảng cơ cấu tổ chức vào danh sách nhân viên của Kỳ Lộ mà Tôn Khắc Thành đưa cho mình lúc trước, dễ dàng ghép đúng người và tên: “Mạnh Chi Hành?”

Mạnh Chi Hành ngẩn ra, dường như không ngờ được cô lại gọi tên mình.

Lâm Khấu Khấu cười nhạt: “Lúc trước tôi từng nghe danh cậu, tổ trưởng tổ headhunter một của Kỳ Lộ. Tôi nhớ cái hôm case ngân hàng đầu tư Huệ Sinh tháng năm kia bị cậu nẫng mất, sau khi Hạ Sấm về đã than với tôi là cậu rất giỏi.”

Sắc mặt Mạnh Chi Hành lập tức thay đổi.

Cô gọi được tên cậu thì cũng hợp lý, dù hơi bất ngờ nhưng chẳng hề gì, xong cô còn chuẩn xác đề cập tới case cậu giành được năm kia nữa.

Case của ngân hàng đầu tư Huệ Sinh rất lớn trị giá tầm 820 vạn.

Với Mạnh Chi Hành mà nói đó đúng là một bàn thắng hoàn hảo, khiến cậu tưởng mình đã sắp thoát khỏi bóng ma của việc bị Hạ Sấm đánh bại trường kỳ, bước qua cột mốc mấu chốt chuyển bại thành thắng.

Nhưng hiện thực khốc liệt hơn ảo tưởng nhiều.

Trên thực tế sau đơn hàng đó, cả nửa năm sau cậu chẳng thắng Hạ Sấm nổi trận nào nếu cả hai cạnh tranh với nhau!

Mà cô gái trước mặt cậu bây giờ là Lâm Khấu Khấu năm ấy từng dẫn dắt Hạ Sấm lúc mới vào ngành.

Rõ ràng là cô không hề nặng lời, thậm chí còn có đôi lời khen ngợi cậu nhưng Mạnh Chi Hành chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng áp lực khi bị kẻ cầm quyền chèn ép như lúc này.

Cậu thủng thẳng nói: “Không dám, năm đó chỉ thắng được mỗi lần này thôi.”

Bùi Thứ nghịch chiếc đũa trước mặt.

Lâm Khấu Khấu nhìn anh một cái rồi mới cười nói với Mạnh Chi Hành: “Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, đừng để ý nhiều làm gì. Thế bây giờ đang chơi trò chơi gì? Quy tắc thế nào?”

Mạnh Chi Hành há miệng, chưa kịp nói gì thì Diệp Tương ngồi cạnh đã xung phong nhận việc, giơ tay phát biểu: “Để em nói!”

Mạnh Chi Hành bị Lâm Khấu Khấu ra oai phủ đầu, cũng hết hứng trò chuyện.

Diệp Tương thừa cơ giành lấy cơ hội giới thiệu quy tắc trò chơi.

Nói đơn giản thì đây là trò chơi headhunter.

Headhunter là công việc kiếm thù lao từ việc tìm ra ứng viên mà khách hàng cần dựa theo yêu cầu của họ. Cho nên “biết nhìn người” chắc chắn là một môn học bắt buộc.

Trò chơi này là để so xem ai nhìn người tài hơn.

Khi một người lạ tới mọi người cùng nhau quan sát, rồi mỗi người lần lượt đưa ra phán đoán của mình.

Luật chơi là giành quyền trả lời, cùng một tin tức nếu ai đó nói trước thì tính cho người đó. Cuối cùng ai kiếm được nhiều tin tức hữu ích nhất, có phán đoán chuẩn xác nhất thì người đó thắng toàn bộ, những người còn lại đều tính là thua và bị phạt rượu.

Lâm Khấu Khấu nghe xong nói: “Tôi hiểu rồi.”

Diệp Tương hưng phấn hẳn lên: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Ngoài Bùi Thứ bị mọi người nhất trí hủy bỏ tư cách tham gia và Tôn Khắc Thành tối còn phải lái xe về nhà, những người còn lại đều tham gia hết, trên bàn mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười.

“Ngoài 30 tuổi thoạt trông có vẻ khá chú ý tới vẻ ngoài, mặt có vết bôi kem dưỡng da, có thể thấy anh ta khá coi trọng công việc hiện tại của mình.”

“Vừa rồi suốt quá trình anh ta phục vụ nhiệt tình, không hề lơ là tắc trách có thể đoán rằng anh ta vẫn còn khả năng thăng chức, chí ít là anh ta cho rằng mình có khả năng thăng tiến ở nhà hàng này.”

“Anh ta có đeo nhẫn cưới, chắc là đã kết hôn.”

“Không đúng, rõ ràng anh ta đã tháo nhẫn ra, vừa rồi tôi thấy ngón áp út tay phải của anh ta có vết hằn, chắc là đã ly hôn rồi.”

Mới ba câu mà đám người này đã bắt đầu mà tranh cãi về chuyện kết hôn của người kia.

Lâm Khấu Khấu bắt đầu thấy thú vị.

Người lên tiếng tiếp theo là Mạnh Chi Hành: “Âu phục anh ta mặc là đồng phục của nhà hàng nên không nói nên điều gì. Nhưng áo sơ mi bên trong, thắt lưng ở eo và đôi giày da dưới chân đã phơi bày điều kiện tài chính của anh ta. Chất liệu áo sơ mi bình thường, thắt lưng và giày thì tốt hơn chút đều là hàng chất lượng cao, nhưng không đắt lắm, tầm hai đến ba nghìn tệ. Nhà hàng này ở Thượng Hải có mức lương trung bình dành cho vị trí giám đốc dao động trong khoảng 15 đến 20 nghìn tệ. Vừa rồi lúc nói chuyện anh ta có bồi thêm vài từ ngữ đặc trưng của Thượng Hải, hẳn là người địa phương đã có nhà nên không cần trả khoản vay mua nhà, có thu nhập tương xứng với mức chi tiêu, là người khá biết cách quản lý chi tiêu cá nhân, không dễ vung tay quá trán. Lúc trẻ có lẽ từng sống cơ cực.”

Mạnh Chi Hành chỉnh mắt kính: “Ai nói trước tính cho người đó.”

Diệp Tương tức đến nghiến răng, ngẫm kỹ lại một chút rồi bổ sung thêm một chi tiết: “Vừa rồi tôi thấy sau gáy anh ta lộ một chút hình xăm, chắc là có xăm hình. Không biết mọi người có để ý không, trên xương mày bên phải của anh ta có một vết sẹo, mà lúc anh ta cầm thực đơn tôi thấy cả ngón út tay phải cũng có một vết nữa. Tôi đoán hồi trẻ, người này chẳng những cơ cực mà có lẽ từng lăn lộn giang hồ, chắc chỉ có bằng cấp ba.”

Đến đây thì tuổi tác, diện mạo, bằng cấp, hoàn cảnh sống, quan niệm tiêu dùng của vị giám đốc nhà hàng đều bị họ bóc sạch sành sanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người không nghĩ ra gì để bổ sung thêm.

Trên bàn hơi yên ắng.

Mạnh Chi Hành để ý thấy từ đầu tới cuối, Lâm Khấu Khấu chưa từng mở miệng, vì thế hỏi: “Cố vấn Lâm nghĩ sao?”

Lâm Khấu Khấu đưa mắt nhìn một lượt, dừng trên người Viên Tăng Hỉ.

Đây là cố vấn trợ lý cô mới tuyển hôm nay, thoạt trông có vẻ đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng nhìn tròng mặt anh đờ ra thế kia cô biết ngay hồn vía anh ta đã phiêu diêu cõi tiên rồi.

Vì thế cô gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, hỏi: “Viên Tăng Hỉ, anh thấy thế nào?”

Mọi người đều sửng sốt.

Viên Tăng Hỉ bừng tỉnh vì tiếng gõ bàn của cô, lúc định thần lại mới phát hiện mọi người đang đổ dồn đánh mắt vào mình.

Anh lúng túng hỏi: “Gì cơ?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Vừa rồi anh có tìm ra thông tin gì của vị giám đốc nhà hàng kia không?”

Viên Tăng Hỉ gãi đầu, có vẻ hơi bối rối, đành nhắm mắt nhắm mũi nói: “Tôi có tìm cũng chẳng thấy, nhưng dựa vào tướng mạo tôi thấy anh ta trán thì rộng mà cằm lại quá hẹp, mí mắt díu xuống che hết cả mắt, là kiểu người như mô toan tính. Dù sao thì tôi cũng không thích anh ta.”

Lâm Khấu Khấu hỏi: “Mới xem tướng đã không thích rồi à?”

Viên Tăng Hỉ nói: “Cũng không phải thế, nhưng tôi thấy anh ta vừa vào phòng đã nhìn về hướng đó đã mấy lần...”

Anh toàn đưa chỉ tay, hướng đó tình cờ thế nào lại đúng là vị trí của đám Lâm Khấu Khấu.

Mọi người nghe vậy đều ngớ ra.

Ngay sau đó mới phản ứng: “Nếu nhìn sang đó ngoài nhìn Lâm Khấu Khấu ra thì còn nhìn ai được?

Viên Tăng Hỉ có ý nghi ngờ anh ta là kẻ háo sắc!

Có người không đồng tình, khẽ lẩm bẩm: “Nhìn mấy cái chẳng phải rất bình thường à? Lúc đi đường gặp người đẹp trai hơn tôi thì tôi cũng nhìn mấy lần mà. Huống hồ...”

Huống hồ đàn ông có mấy ai không háo sắc?

Nhưng người nọ đâu dám nói nốt câu này.

Phần lớn mọi người đều cho rằng phán đoán của Viên Tăng Hỉ vào dạng tin tức không hữu ích, không có ý nghĩa.

Lâm Khấu Khấu nghe xong, không nói gì.

Bùi Thứ vẫn luôn quan sát vẻ mặt cô, bỗng nhiên hỏi: “Cố vấn Lâm có ý kiến khác à?”

Lâm Khấu Khấu liếc nhìn anh, không ngờ lại nói: “Tôi đồng quan điểm với Viên Tăng Hỉ.”

Mọi người tức khắc kinh ngạc, thậm chí thấy vô cùng khó hiểu: Sao phán đoán của Lâm Khấu Khấu lại giống gã thầy bói dởm kia được?

Lâm Khấu Khấu lại không nghĩ Viên Tăng Hỉ là thầy bói dởm.

Cô không mê tín, nhưng phần lớn ông chủ người Trung Quốc lại rất tin vào “số“. Cô tiếp xúc với họ nhiều, nghe không ít chuyện, cũng từng gặp không ít “thầy xem số“. Thật ra không phải những người này thật sự biết xem số, chẳng qua bọn họ có tài nhìn người hơn nữa lại giỏi ăn nói, lúc mới gặp tùy tiện nói chuyện vài câu là có thể đoán sơ sơ ra quá khứ của người đối diện, nếu bản thân có chút học vấn thì còn có thể giúp người ta giải đáp thắc mắc. chỉ điểm sai lầm, tự nhiên khiến người ta thấy thần kỳ.

Viên Tăng Hỉ nói mình toàn dựa vào chuyện xem phong thủy để bán nhà, nhưng dù sao anh ta cũng phải có mắt nhìn người.

Nếu không dù giỏi ăn nói cỡ nào mà đòi bán mắt kính cho người mù thì cũng chẳng bán được một cặp.

Lâm Khấu Khấu mỉm cười, nói tiếp: “Có điều suy đoán của tôi có phần quá đáng hơn một chút.”

Diệp Tương bất giác hỏi: “Quá đáng hơn một chút?”

Lâm Khấu Khấu ung dung nói: “Người này đã kết hôn, háo sắc, quen thói trăng hoa, có thể còn có cả bồ nhí.”

“Phụt!”

Cô vừa dứt lời mọi người đều sợ ngây người. Tôn Khắc Thành thậm chí còn không kìm được mà phun hớp nước mới uống ra, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lâm Khấu Khấu.

“Sao cô đoán ra được thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Tìm

Số ký tự: 0