Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?
Kết tình chú ch...
Kinh Bán Sinh
2025-03-29 13:11:06
"Thật sự là em không cố ý nhào vào lòng anh đâu, tại em đứng không vững thôi."Bạch Mộc Ninh thấp tha thấp thỏm giải thích thêm lần nữa: "Bác sĩ Văn ơi, em thật sự không có ý động tay động chân chấm m.út gì anh đâu, em tuyệt đối không có suy nghĩ gì không đứng đắn gì với anh hết."Cậu dựng thẳng ba ngón tay lên, nghiêm túc thề dưới ánh trăng, đây có lẽ là lần thành khẩn nhất của cậu.Văn Cảnh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, chỉ cầm chìa khóa xe đi mở cửa.Bạch Mộc Ninh hoài nghi nghĩ bụng, là ảnh tin hay không tin nhỉ?Văn Cảnh lái xe đưa Bạch Mộc Ninh về lại trường, cả đoạn đường cậu không hề hó hé một câu nào, thành ra không khí trong xe lặng thinh.Bạch Mộc Ninh cũng thấy ngại bèn ngoan ngoãn ngậm miệng, giả vờ bản thân là không khí.Cảnh đêm ngoài cửa sổ lướt qua từng chút một, bầu không khí yên ắng lại khiến cơn buồn ngủ kéo đến. Cậu mở to mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ này.Xe dừng lại trước cổng trường, Văn Cảnh đưa Bạch Mộc Ninh đến tận khu ký túc xá. Đèn trong ký túc xá đều đã tắt hẳn, tự dưng cậu có một dự cảm chẳng lành, hình như đóng cửa rồi.Ký túc xá trường có giờ giới nghiêm, cứ tới mười giờ tối là khóa cửa, bây giờ đã là mười một giờ rồi.Bạch Mộc Ninh đứng bơ vơ trước cửa ký túc, không biết mình phải làm gì tiếp theo?Chắc chắn cô quản lý ký túc xá sẽ không mở cửa cho cậu, chuyện này chỉ có thể tìm tới cố vấn lớp, nhưng giờ cậu đang ở trạng thái nửa tốt nghiệp nên làm gì còn ai quản nữa?Mùa đông Kinh Nam năm nay âm mười mấy độ, ngủ ngoài công viên chắc chắn sẽ bị đông cứng mất, hay là đến nhà Lý An Triệt?Dạo này Lý An Triệt bận chuyện đào tạo trong công ty nên toàn ở nhà không về ký túc, có khi có thể qua đêm nhờ cậu ấy.Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, Bạch Mộc Ninh lập tức gạt ngay phương án này.Mười một giờ đêm, ba mẹ Lý An Triệt chắc đã đi ngủ từ lâu, giờ này chạy đến quấy rầy thì quá bất lịch sự.Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chẳng nghĩ ra được cách nào để không tốn tiền mà vẫn có chỗ ngủ.Văn Cảnh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên hỏi: "Cậu muốn ở khách sạn hay đến phòng khám?"Khách sạn tốn tiền còn phòng khám Tam Vấn thì miễn phí, tất nhiên Bạch Mộc Ninh sẽ chọn vế sau.Vậy nên cậu chẳng do dự mà nói ngay: "Phòng khám Tam Vấn ạ."Thế là Văn Cảnh lại lái xe đưa Bạch Mộc Ninh sang phòng khám.Cửa cuốn phòng khám được kéo lên, Bạch Mộc Ninh vừa bước vào đã lập tức hối hận. Một nơi rộng lớn như vậy, ban đêm chỉ có mỗi mình cậu, lạnh lẽo đáng sợ quá.Bạch Mộc Ninh nuốt nước bọt, tự nhủ mình phải dũng cảm lên.Chỉ là ngủ một mình thôi mà, có gì đáng sợ chứ?Chủ nghĩa duy vật, không được mê tín dị đoan!Văn Cảnh bật đèn rồi dẫn Bạch Mộc Ninh lên tầng hai: "Chọn phòng nào cũng được, sáng mai nhớ dọn dẹp sạch sẽ."Sắp xếp cho Bạch Mộc Ninh xong, Văn Cảnh nói tiếp: "Tôi đi đây, có gì thì gọi điện."Văn Cảnh nói xong thì tính đi xuống lầu, Bạch Mộc Ninh thấy anh chuẩn bị đi bèn vội vàng đuổi theo người duy nhất còn trong tòa nhà: "Đi liền như vậy sao? Ở lại thêm lát nữa đi mà!""Tối anh lái xe không an toàn đâu, hay ở lại đây ngủ cùng nhau luôn nhé?"Bạch Mộc Ninh vội vàng bước xuống cầu thang, cậu chắn trước mặt Văn Cảnh rồi dùng ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn anh.Trông cậu y như một con mèo hoang lang thang cầu xin được thu nhận vậy.Văn Cảnh nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt cứ như lưỡi dao sắc bén.Bạch Mộc Ninh khẽ giọng nói thật lòng: "Em sợ ở một mình, anh có thể ở lại với em được không?"Văn Cảnh khẽ nhếch môi, giọng đầy bất lực: "Cậu biết mình đang nói gì không?"Anh gằn từng chữ một: "Cậu đang mời gọi một người đàn ông đấy.""...?"Nói cứ như cậu không phải là đàn ông vậy, anh có gì cậu cũng có cái đó mà.Tất nhiên mấy câu này không được nói với Văn Cảnh, nói xong chắc chắn là sẽ bị giận luôn.Trước mắt chỉ có việc cầu xin người khác, Bạch Mộc Ninh đành nhẫn nhịn lấy lòng: "Bác sĩ Văn à, gan em nhỏ lắm nên không dám ngủ một mình, anh cứ coi như làm phước đi, ở lại với em một đêm nhé!"Bạch Mộc Ninh cố gắng phân tích những cái lợi để dụ Văn Cảnh ở lại: "Anh xem, ngủ lại ở đây thì mai không cần phải dậy sớm đi làm, vừa thức dậy là có thể làm luôn, tiện biết bao nhiêu!"Đời nào Văn Cảnh dễ dụ như vậy, anh đứng trên bậc thang nhìn xuống cậu, giọng điệu không rõ là đang vui hay đang giận: "Cậu cũng biết nghĩ cho tôi nhỉ?""Tất nhiên rồi ạ." Bạch Mộc Ninh ngửa cổ, chắp hai tay lại đầy vẻ thành kính để nịnh nọt: "Bác sĩ Văn là người tốt nhất trên thế giới này, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu, anh ở lại với em đi!""Xin anh đấy."Sắp xếp cho Bạch Mộc Ninh xong, Văn Cảnh nói tiếp: "Tôi đi đây, có gì thì gọi điện."Văn Cảnh đau đầu day day huyệt thái dương: "Sợ thì đi thuê khách sạn.""Vậy chẳng phải sẽ tốn tiền sao? Hơn nữa em còn không mang theo chứng minh thư."Văn Cảnh không nói gì, nghiến chặt răng hàm.Bạch Mộc Ninh vẫn tiếp tục cố gắng: "Bác sĩ Văn, có phải anh đang nghĩ em đang tìm cách chấm m.út anh hay không?"Văn Cảnh im lặng, nghe cậu tiếp tục nói này nói kia.Bạch Mộc Ninh ngước lên trần nhà thề thốt: "Bác sĩ Văn, em tuyệt đối không có ý đồ gì với anh cả, chỉ tại em nhát gan thôi.""Nếu anh không tin thì chúng ta có thể kết nghĩa chú cháu, từ nay anh là chú em, em là cháu anh, chúng ta là chú cháu thân thiết. Sao ạ? Như vậy đã đủ tỏ lòng chưa ạ?""Chú à, chú thương em chút đi mà!"Bạch Mộc Ninh thực sự không thích ở một mình trong môi trường xa lạ, cậu sẽ sợ lắm.Bằng không cũng chẳng mặt dày bám riết Văn Cảnh đòi ở lại như vậy.Cậu biết Văn Cảnh không ưa mình, cũng chẳng muốn tiếp xúc với mình, nhưng để có được một giấc ngủ ngon mà Bạch Mộc Ninh vẫn quyết định liều một phen."Bác sĩ Văn..."Sắc mặt Văn Cảnh ngày càng khó coi hơn, anh giơ tay gạt Bạch Mộc Ninh đang chắn trước mặt sang một bên rồi nhấc chân đi xuống lầu.Bạch Mộc Ninh bĩu môi, càng tỏ vẻ đáng thương hơn: "Bác sĩ Văn..."Văn Cảnh hít sâu một hơi, xoay người nói: "Tôi đi khóa cửa cuốn."Bao nhiêu bất lực trong câu nói ấy, Bạch Mộc Ninh đều nghe ra, nhưng cuối cùng Văn Cảnh vẫn nhượng bộ.Bạch Mộc Ninh vui sướng nở nụ cười: "Cảm ơn bác sĩ Văn, em đi chọn cho anh chiếc giường thoải mái nhất."Bạch Mộc Ninh chọn một phòng bệnh có hai giường, như vậy cậu nằm một cái còn cái kia cho Văn Cảnh.Nhưng Văn Cảnh lại không hài lòng với sự sắp xếp này, anh muốn sang phòng kế bên ngủ.Bạch Mộc Ninh lại bắt đầu giở trò mè nheo, cuối cùng Văn Cảnh vẫn thỏa hiệp.Nằm trên giường bệnh, đắp chăn bông ấm áp, nhưng Bạch Mộc Ninh chẳng buồn ngủ chút nào. Cậu nhìn trần nhà hỏi: "Chú à, chú ngủ chưa?"Nghiêng đầu nhìn sang Văn Cảnh, thấy anh đang xem điện thoại, Bạch Mộc Ninh lại thử gọi một tiếng: "Chú ơi?"Chỉ là giỡn chút thôi, cậu muốn đùa với Văn Cảnh một chút.Văn Cảnh đặt điện thoại xuống, liếc sang cậu: "Cậu thử gọi thêm lần nữa xem?"Đây chính là lời cảnh cáo, Bạch Mộc Ninh hiểu ý ngay, bèn nhanh nhảu nhận sai: "Bác sĩ Văn, em sai rồi ạ.""Bác sĩ Văn, em không ngủ được, tâm sự không ạ?"Cậu mặc kệ chuyện Văn Cảnh có đồng ý hay không, Bạch Mộc Ninh nói: "Bác sĩ Văn, anh Hạo Nam nói anh là một người rất đỉnh, vậy là anh học đỉnh hay là đánh nhau đỉnh vậy ạ? Em đoán chắc anh là học siêu đỉnh đúng không?""Bác sĩ Văn, tại sao anh lại chọn học y vậy? Học Đông y khó lắm luôn đó!""Còn nữa sao lúc nào anh cũng hung dữ với em thế? Anh ghét em đến vậy sao?"Bạch Mộc Ninh hỏi một tràng, Văn Cảnh nhíu mày: "Cậu là 'Mười vạn câu hỏi vì sao' à?""Đâu có, em chỉ mới hỏi anh ba câu thôi mà.""Nhưng tôi chẳng muốn trả lời câu nào cả.""...?"Đúng là lạnh lùng.Bạch Mộc Ninh bị dập tắt ý định nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Bác sĩ Văn, anh có thuộc lòng Bản thảo cương mục (*) không? Anh đọc cho em nghe một đoạn đi, em hứa sẽ không làm phiền anh nữa."Cậu nằm nghiêng, mắt nhìn Văn Cảnh chăm chú, từng biểu cảm trên gương mặt anh đều không lọt khỏi mắt mình.Giờ phút này Văn Cảnh đang không vui một chút nào, nhưng vẫn phải đọc Bản thảo cương mục ra.Nhưng chỉ mới đọc được vài câu, bên tai đã vang lên tiếng thở đều đều.Văn Cảnh dừng lại, quay sang nhìn Bạch Mộc Ninh đã ngủ say, không nhịn được mà mắng một câu: "Thằng nhóc chết tiệt, coi tôi như truyện kể trước khi ngủ chắc?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro