Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Văn Cảnh ghen r...

Kinh Bán Sinh

2025-03-29 13:11:06

Dọc trên đường đi, Bạch Mộc Ninh cứ bực bội mãi, bánh kem cherry còn chưa ăn xong đã bị Văn Cảnh làm hư mất rồi.Quan trọng nhất là người này chẳng hề có chút ăn năn nào cả, tới câu xin lỗi nghe cũng hết sức hời hợt.Và tất nhiên dù Văn Cảnh có xin lỗi thật lòng thì Bạc Mộc Ninh cũng không chấp nhận, lãng phí đồ ăn là điều đáng xấu hổ.Nhà của Ngô Hà ở khu cấp bốn phía đông thành phố, tuy bà là người Kinh Nam nhưng lại không có đất đai gì, bao nhiêu năm nay vẫn chịu cảnh thuê nhà.Kinh Nam đất chật người đông, dù là căn nhà trong hẻm nhỏ cũng tốn đến ba nghìn tệ tiền thuê, chưa kể tiền nước, tiền điện và phí sinh hoạt khác cũng là một khoản không nhỏ.Ngô Hà thuộc diện người khuyết tật nên mỗi tháng nhận được một chút trợ cấp để trang trải cuộc sống, ngoài ra còn đi khắp phố phường thu mua phế liệu kiếm thêm tiền.Đột nhiên Bạch Mộc Ninh thấy lo lắng cho bản thân, giá nhà Kinh Nam đắt như vậy, lỡ như ngày nào đó cậu không ở ký túc xá được nữa thì liệu có thuê nỗi một căn phòng đơn không?Đi theo Văn Cảnh, băng qua dãy hành lang và những con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng tìm được địa chỉ của Ngô Hà.Nhưng ở địa chỉ này có bốn hộ gia đình, không biết đâu mới là nhà của bà ấy.Đúng lúc này một cánh cửa được mở ra, có cô bé chừng cấp hai bước ra ngoài, Bạch Mộc Ninh lên tiếng hỏi dò: "Em gái ơi, em có biết nhà của cô Ngô Hà không?"Cô bé nhìn cậu một cách cảnh giác: "Anh tìm mẹ em có chuyện gì vậy ạ?"Lúc này Văn Cảnh đứng phía sau mới lên tiếng: "Chào em, bọn anh là bác sĩ của phòng khám Tam Vấn, vì mẹ em không đến tái khám cũng không liên lạc được, nên bọn anh qua đây xem tình hình."Vừa nghe đến phòng khám Tam Vấn, vẻ cảnh giác trên gương mặt cô bé lập tức tan đi, thay vào đó là nụ cười dịu dàng: "Dạ, con chào chú, mẹ con nằm bên trong ạ, mẹ đang bệnh không dậy được nên con ra ngoài mua chút mì về cho mẹ, hai chú vào nhà ngồi đi ạ."Cô bé đi rồi, Văn Cảnh cũng dắt theo Bạch Mộc Ninh vào nhà xem tình trạng của Ngô Hà ra sao.Nhà mà Ngô Hà thuê thật ra chỉ là một căn phòng nhỏ, vừa bước vào đã thấy ngay chiếc giường, bên cạnh kê một tủ quần áo và bàn học, sâu bên trong có thêm tấm vách ngăn chia không gian giữa phòng ngủ cùng phòng bếp.Đồ đạc trong phòng đều đã cũ kỹ lắm rồi, nhưng tổng quan trông vẫn rất sạch sẽ gọn gàng, còn thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt.Ngô Hà nằm đưa lưng về phía hai người nên không nhận ra có người vào trong.Bạch Mộc Ninh đi qua chào hỏi trước, Ngô Hà đang ủ rủ, lúc thấy Bạch Mộc Ninh thì lập tức bật cười【Sao con lại đến đây?】Trong nhà không có hệ thống sưởi, bà quấn chăn ngồi dậy trong bộ đồ ngủ dày cộp.【Bác sĩ Văn cũng đến ạ, tụi con nghe cô chưa đi tái khám nên đến thăm.】Ngô Hà cười với Văn Cảnh một cái【Cô khỏe rồi, không muốn lãng phí thuốc của mọi người nữa, cảm ơn các con nhé.】Văn Cảnh đặt túi đồ nhu yếu phẩm mua cho hai mẹ con xuống đất, sau đó tiến lên bắt mạch cho bà."Đúng là đã khỏe lại, nhưng tinh thần không tốt lắm, suy nghĩ nặng nề, có chuyện gì sao?"Bạch Mộc Ninh dịch lại, Ngô Hà gượng cười【Không có gì đâu.】【Cô ổn mà.】Ngô Hà không muốn nói nên họ cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ có thể trò chuyện một chút về tình hình gần đây.Không lâu sau đó cô bé nhỏ xách mì quay về, cô chỉ mua một phần mì, lúc bước vào thì chợt sững lại, sau đó ngượng ngùng."Xin lỗi, con quên hỏi hai chú đã ăn chưa nên con chỉ mua một phần thôi ạ."Cô bé xấu hổ vô cùng, thật lòng không muốn tiếp đãi khách một cách sơ suất như vậy.Bạch Mộc Ninh mỉm cười: "Tụi anh ăn rồi, hai mẹ con cứ ăn đi, tụi anh chỉ đến thăm tình hình của bác thôi.""Nếu không có gì nữa, bọn anh xin phép về trước, em ra tiễn bọn anh nhé?"Ngô Hà làm dấu tay với con gái【Ra tiễn khách đi con.】Cô bé đặt bát mì xuống, tiễn họ ra ngoài, đi được một đoạn Bạch Mộc Ninh mới hỏi: "Mẹ em sao thế? Không vui à?"Học sinh cấp hai không có quá nhiều suy nghĩ phức tạp, cứ ai tốt với mình thì sẽ thật thà kể hết mọi chuyện, không giấu giếm điều gì."Mẹ em bị mất điện thoại nên buồn lắm, bệnh suốt mấy hôm nay rồi.""Em khuyên thế nào cũng không được, vì chiếc điện thoại đó rất quan trọng với bà."Bạch Mộc Ninh nghĩ Ngô Hà chỉ đơn thuần là tiếc điện thoại, bèn nói: "Anh có một chiếc điện thoại cũ không dùng, mai anh đưa cho mẹ em nhé."Cậu sống tằn tiện thế này thì làm gì có điện thoại dư mà đưa, ngay cả chiếc cậu đang dùng cũng là điện thoại cũ của Lý An Triệt bỏ đi rồi cho cậu đấy.Bạch Mộc Ninh nghĩ mình có thể mua một chiếc second-hand đưa cho Ngô Hà.Cô bé đáp: "Không phải ạ, điện thoại không quan trọng, quan trọng là những bức ảnh chụp bên trong.""Trong điện thoại có ảnh và video của cha. Mẹ vì chuyện này mà buồn lắm, dù có mua điện thoại mới cũng không lấy lại được."Chồng Ngô Hà đã mất nhiều năm, bà luôn nương tựa vào con gái mà sống. Nhưng bây giờ, chút hy vọng cuối cùng của bà cũng không còn nữa.Bạch Mộc Ninh hỏi: "Mất chỗ nào?"Cô bé à một tiếng rồi đáp: "Bị mất ở cửa trung tâm thương mại ạ, báo cảnh sát cũng vô dụng, tìm không được luôn ạ.""Ừa, thôi về nhà chăm sóc mẹ em đi."Bạch Mộc Ninh theo Văn Cảnh đi ra ngoài, mùa đông nên trời tối nhanh, mới bốn giờ chiều mà đèn đường đã bật sáng.Đi đến bãi đỗ xe ven đường, Bạch Mộc Ninh không lên xe mà nói với Văn Cảnh: "Bác sĩ Văn, em có chút việc phải về trường nên không tới phòng khám được ạ."Văn Cảnh khựng lại, quay đầu nhìn cậu: "Lên xe, tôi đưa cậu về."Bạch Mộc Ninh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Văn Cảnh, sao có thể chịu lên xe của anh: "Không cần đâu, em ngồi tàu điện về là được rồi.""Lên xe." Giọng điệu của Văn Cảnh không cho phép cãi lại, mang theo vài phần áp đảo: "Đừng để tôi nói lần thứ hai."Và thế là Bạch Mộc Ninh vừa mới bịa chuyện muốn về trường nên bị Văn Cảnh đưa về thật.Bực muốn chết.Trước khi bước xuống xe Văn Cảnh còn nói: "Đi làm thì làm cho đàng hoàng, đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn."Động tác xuống xe của Bạch Mộc Ninh hơi khựng lại, cậu cười nhưng lại có vẻ như đang giận.Cậu nghĩ cái gì vớ vẩn chứ? Văn Cảnh đúng là khó hiểu hết sức!"Em biết rồi, cảm ơn chú đã dạy bảo." Bạch Mộc Ninh gần như dập cửa xe một cái "rầm", cậu giận thật rồi.Bước vào trường, thấy Văn Cảnh vẫn dừng xe bên đường một lúc rồi mới rời đi, mãi đến khi không còn nhìn thấy đuôi xe nữa, Bạch Mộc Ninh mới quay đầu ra cổng trường đi đến trạm xe buýt.-Văn Cảnh trở lại phòng khám Tam Vấn, Trần Hạo Nam thấy anh chỉ về một mình bèn hỏi: "Nhóc Ninh đâu? Sao lại về một mình thế này?"Văn Cảnh vừa đi về phòng khám vừa cởi áo khoác: "Cậu ta có việc về trường rồi."Trần Hạo Nam thất vọng nói: "Sao lại về trường kia chứ, đồ nướng để lâu nguội mất ngon rồi, thôi để mai mua cái mới cho em ấy vậy."Bước chân của Văn Cảnh dừng khựng lại, bắt đầu phổ cập khoa học: "Đồ nướng BBQ chứa chất gây ung thư bậc một như benzopyrene và hydrocarbon thơm đa vòng, cậu chắc chắn muốn cho cậu ta ăn à? Hay sợ cậu ta sống lâu quá?"Thằng này bị cái gì đây?Trần Hạo Nam cầm thịt nướng trả lời: "Lão Văn, rảnh quá thì đừng có đọc mấy cái bài của chuyên gia làm gì, cái này không được ăn, cái kia không được ăn, vậy sống còn gì hay nữa?""Không phải chứ, sao tự dưng cậu xỉa xói tôi? Tôi có đắc tội gì với cậu à?"Vào phòng khám, Trần Hạo Nam cũng theo vào: "Cuối cùng là cậu bị cái gì vậy hả?"Văn Cảnh thay áo blouse trắng nói: "Vậy cậu có ý gì? Lúc nào cũng cho Bạch Mộc Ninh ăn vặt, tôi nhắc cậu, chỗ này của chúng ta không cho phép yêu đương."Cuối cùng Trần Hạo Nam cũng vỡ lẽ, hóa ra Văn Cảnh đang chờ sẵn để xỏ xiên mình đây mà."Lão Văn, cậu ghen rồi." Trần Hạo Nam cười cười: "Yên tâm đi, tôi không dám tranh với cậu đâu, tại tôi thấy nhóc Ninh này đáng yêu quá, giống như em trai thôi."Văn Cảnh hừ lạnh: "Chú ý từ ngữ, cảm ơn."Anh không cảm thấy mình đang ghen, chỉ là thấy Trần Hạo Nam không phù hợp với Bạch Mộc Ninh, đừng khiến cậu ấy hiểu lầm."Rồi rồi rồi, cậu không ghen, là tôi ghen."Trần Hạo Nam cười mỉa một cái rồi bỏ đi, Văn Cảnh tiếp tục làm việc của mình.Đến tám giờ tối, khi anh chuẩn bị tan làm thì điện thoại reo lên, là số lạ.Lần đầu tiên anh không bắt máy, đến lần thứ hai mới nghe "Alo, ai vậy?"Đầu dây bên kia hỏi: "Xin hỏi có phải anh Văn Cảnh không?""Ai đấy?""Chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát, anh có quen người tên Bạch Mộc Ninh không?""Có quen, làm sao vậy?""Vậy phiền anh đến đón cậu ấy nhé, cậu ấy đánh nhau với người ta."Văn Cảnh theo phản xạ nghĩ ngay đến chuyện: Ai dám bắt nạt Bạch Mộc Ninh?!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Số ký tự: 0