Học nhóm
2024-11-02 23:34:47
Thanh Nhã dựa vào cột điện, lười biếng lấy tay chọc chọc vào điện thoại. Chán ghê, cô muốn đi qua bên nhà cô
Lan hơn là học nhóm với Nghi.
Đợi thêm một tí, Thục Nghi đèo chiếc xe đạp điện thân yêu của mình chầm chậm đi đến. Dừng hẳn vào bên lề, cô nàng híp mắt nhảy xuống xe, đem nón bảo hiểm đội lên cho Nhã.
"Thôi được rồi, tao tự đeo được." Thanh Nhã không thèm nhìn lấy Thục Nghi, nhanh tay tự đội nón.
Nghi chỉ cười chứ chẳng nói gì. Cô đi đến bên xe, gạc miếng gác chân xuống. Nhã đợi cô bạn làm xong thì leo lên xe, ôm hờ vào hai bên eo của Thục Nghi.
"Nay không ở nhà được sao?" Nhã hỏi nhỏ.
"Không, sắp thi rồi đấy." Nghi khẽ lắc đầu.
"Vậy giờ đi đâu á?"
"Về nhà mình." Thục Nghi nhẹ nhàng cất lời.
"Hả? Nếu vậy thì sao mày không nói sớm đi. Tao tự qua nhà mày là được mà?" Thanh Nhã khó hiểu hỏi lại.
"Không sao, tiện đường thôi." (23
Thanh Nhã không nói gì nữa, im lặng ôm lấy Thục Nghi. Quái lạ, bình thường nhỏ này nhìn trầm tình như thế, nhưng có ai ngờ là tay đua đích thực đâu. Chạy nãy giờ có khi còn đua thắng xe buýt kế bên luôn á.
"Chạy chậm thôi, mày chán sống rồi hả?" Nhã siết tay ôm chặt lấy Nghi, lớn giọng gào lên.
"Không sao, cậu cứ ôm chặt vào." Thục Nghi nhàn nhạt nói. C
Cả hai nhanh chóng đi đến trước cổng nhà của Thục Nghi. Khi vừa mới xuống xe, Thanh Nhã vẫn cứ bám chặt vào lưng Nghi. Ôi trời, sau này có cho cô mười tỷ thì cô cũng không dám lên xe của nhỏ này đâu. Đáng sợ quá đi.
"Có sao không?" Nghi nghiêng đầu nhìn Nhã.
"Tao tưởng tao sắp gặp ông tao tới nơi rồi đó." Nhã thều thào.
"ปท."
"Ừm gì mà ừm, chạy xe như mày thì ngày bị tông là sớm muộn thôi." Dù là lên giọng phàn nàn, nhưng giọng điệu của Thanh Nhã lúc này cứ như đang làm nũng.
"Thôi xin lỗi nè." Nghi quay người lại, xoa đầu Nhã.
Úa rồi mắc gì vỗ đầu người ta vậy? Là xin lỗi có tâm dữ chưa? Thế là thái độ hối lỗi sao?
Thanh Nhã ôm lấy chỗ vừa bị Thục Nghi xoa lên, cau mày liếc nhìn cô nàng:
"Đầu của tao không phải ai cũng chạm được nha."
Nghi chỉ cười trừ, đi đến cổng mở khóa vân tay. Sau đó dẫn Nhã vào nhà tham quan.
Thanh Nhã vô cảm bước theo sau Nghi. Nhà đẹp thì đã sao, chắc chắn là không vui bằng bên chỗ Trúc Vy rồi.
Nhưng mà không ngờ ở phòng khách lại có chỗ nhỏ trưng bày mấy giải thưởng gì đó. Nhã tò mò đi đến ngắm nhìn. Để xem nào, Thục Nghi có mấy giải về Piano. Còn lại toàn là cúp của Thục Uyên.
Thục Uyên? Chắc là chị của Thục Nghi nhỉ? Nhưng mà sao tên này lại giống với tên thật của Uranus quá vậy ta?
Không hiểu sao lúc này trong đầu nhỏ của Thanh Nhã lại lóe lên ý nghĩ là Nghi chính là em ruột của Uranus.
"Sao thế?" Thục Nghi từ phía sau đột nhiên lên tiếng.
"Không có gì. Tao chỉ xem mấy giải thưởng của mày với chị của mày thôi." Nhã bối rối nói nhỏ.
"À..." Không xong rồi, vậy chắc Nhã biết việc chị hai cô là Uranus rồi phải không? Chữa cháy sao đây, trời ơi!
"Không phải chị hai mình đâu, là của chị Uranus đó..." Thục Nghi vụng về giải thích.
"Sao lại có của chị Uranus ở đây?"
"Chị ấy... sống chung nhà với mình. Không phải mình nói là mẹ mình với mẹ của chị ấy thân lắm sao? Mẹ chị từ dưới quê gửi chị Uyên lên đây sống cho dễ phát triển tài năng á mà..." Con xin lỗi mẹ lớn nhiều. Chị hai, em thật lòng xin lỗi...
"À vậy sao. Thế là có thêm em của chị Uranus sống ở đây nữa hả?" Thanh Nhã ngây thơ tin lời của Thục Nghi.
"Không... em của chị ấy đang sống dưới quê với mẹ."
"Ồ." Nhã gật đầu, sau đó đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Nghi, õng ẹo đề nghị: "Mày cho tao chụp mấy cái cúp đó được không? Để tao lên khoe với fandom."
"Cậu chụp thì được, nhưng mà đưa lên mạng thì không được đâu." Nhã mà đem mấy bức hình đó đăng lên mạng thì chả khác gì giết cô luôn chứ.
"Vậy cũng được." Thanh Nhã xụ mặt bĩu môi.
Đợi Nhã chụp choẹt với đống cúp đó xong, Nghi đưa cô lên phòng ngủ của mình.
Đưa tay chỉ lên chú gấu bông mà mình từng tặng cho Thục Nghi vào hôm sinh nhật lần này của cô này, Nhã tò mò cất giọng hỏi:
"Sao con gấu này lại ở đây thế? Để con đó trong phòng mày không hợp chút nào luôn á."
"Cậu không nhớ sao?" Thục Nghi trầm giọng hỏi lại.
"Nhìn thì quen đó, để tao ráng nhớ nào." Nhã nhíu mày vuốt cằm.
"Cậu tặng mình mà, không nhớ thật sao?" Giọng điệu lúc này của Nghi có phần hơi buồn bã.
"À... là tao tặng hả? Tao không nhớ thật." Thanh Nhã cười trừ.
Sao cô nhớ được? Ngay hôm trước ngày sinh nhật của Thục Nghi, nhờ Trúc Vy hỏi vụ tặng quà nên cô mới nhớ đến. Thế là Nhã liền tức tốc lên mạng đặt gấp con gấu. Qua hôm sau, quà đến thì cô chỉ biết đem nó tặng cho
Nghi, có thời gian đâu mà mở ra coi chứ?
"Thôi không sao, giờ cậu nhớ là được rồi." Thôi kệ đi, tính của Nhã vô tâm đó giờ mà, nhưng mà cũng có hơi chạnh lòng tí.
"Mình học bài đi ha." Ngồi xuống bàn học của Thục Nghi, Nhã gượng cười. Biết vậy hồi nãy không nói cái câu ngu ngục kia thì không khí đâu có căng thẳng đến thế.
Nghi gật đầu, kéo ghế cạnh bên Thanh Nhã, từ tốn ngồi vào. Vươn người lấy cuốn sách trên kệ, cô mở vài trang ra. Sau đó đánh dấu những dạng bài lại cho Nhã.
"Đây này, cậu làm thử cho mình mấy bài này đi." Thục Nghi trầm mặc nói.
"Ừm để đó đi, tao làm liền."
Nhìn vào đề bài, Nhã hoang mang không hiểu gì cả. Gì mà xác định xác suất lấy trong số năm viên bi đỏ, sáu viên bi xanh và tám viên bi vàng sao cho ra ba viên trong số đó, với điều kiện là không trùng màu bi nhau. (1
Sin cos tan cotg gì gì đó là cô chịu rồi, giờ còn thêm cái xác suất thống kê này nữa. Bộ muốn Nhã cô ở lại lớp hay gì?
Thở dài quan sát người thương đang vò đầu bức tai với bài toán đơn giản kia. Này làm không được thì sao giải quyết được mấy bài khác cơ chứ?
Thục Nghi bất lực cầm bút lên, nhỏ giọng chỉ:
"Giờ đề cho mình vậy ha? Muốn để lấy ba viên bi khác màu trong đó, mình sẽ dùng công thức tổ hợp. Lấy C chập một trên năm viên bi đỏ nhân với C chập một trên sáu viên bi xanh và nhân với C chập một trên tám viên bi vàng là ra."
"Nhưng mà sao lại là dùng tổ hợp mà không dùng chỉnh hợp vậy?" Nhã lúng túng hỏi.
"Này không quan trọng thứ tự mấy viên bi nên không cần xài chỉnh hợp,"
"Thứ tự?"
"Giống như vậy nè, ví dụ lớp của cậu có ba bạn học giỏi nhất, lần lượt đứng hạng nhất, nhì và ba. Nếu cậu thay đổi vị trí hạng của ba bạn này thì sẽ thành một cách xếp khác, vậy tổng sẽ có sáu trường hợp tất cả." (°)
Thanh Nhã mờ mịt nhìn Thục Nghi, sau đó lí nhí lên tiếng:
"Chả phải đều được đại diện lớp đứng trên hội trường nhận thưởng sao? Chia làm chi cho cực?"
Nghe câu hỏi ngu ngơ của Nhã, Nghi không nhịn được cười:
"Thì đúng là vậy, nhưng mà hạng nhất nó phải khác hạng nhì với ba chứ?"
Kiềm nén cơn cười lại, Thục Nghi giảng tiếp:
"Thôi vậy cho dễ hiểu. Nếu trong concert của Uranus đi, chị ấy muốn bóc ba bạn may mắn trong cả triệu người đến dự để tặng album có đính chữ kí thì mình sẽ dùng tổ hợp để tìm được điều đó."
"Nhưng mà nếu chị Uranus muốn bóc ba bạn, mỗi bạn sẽ có một phần quà hoàn toàn khác nhau thì mình sẽ dùng..."
"Chỉnh hợp." Nhã chen vào.
"Đúng rồi, là chỉnh hợp. Cậu hiểu chưa?" Nghi cười nhẹ.
"Hiểu rồi." Thanh Nhã gật nhẹ. C°
Thôi thì sau này cô sẽ gánh gen của con vậy. Chứ cậu ấy ngốc như thế thì để cho một mình Nghi cô thương là đủ rồi. (4)
Ở một vùng biển hoang vắng nào đó, Thục Uyên hắt hơi liên tục. Quái lạ, bộ có ai nói xấu cô hay gì nhỉ?
Khẽ xoa lấy chiếc mũi nhỏ giờ đã bị ng đủ của mình, Uyên hoang mang nhìn xung quanh. Hồi nãy chỉ mới tách đoàn tí thôi mà giờ bị lạc luôn rồi.
Hôm nay Thục Uyên đi quay chương trình thực tế, hiện tại là còn đang trong quá trình đợi khách mời đi đến bờ biển gần đây, sau đó mới mở máy.
Bỗng có một cô bé nhỏ nhắn đang tung tăng đi ngược hướng với cô. Bé đó cứ như búp bê sứ vậy, đã thế còn có vẻ hơi lai Tây nữa chứ. Thêm quả chiều cao có hạn, chuẩn gu của cô luôn. (C°
Hắng giọng lại, Uyên liền nở một nụ cười quyến rũ thương hiệu của mình, đi đến gần cô nhóc kia.
"Chào em, em cho chị hỏi đường đến bờ Hoan Hỉ được không?"
"Xin lỗi, tôi đang bận. Phiền chị hỏi người khác giúp." Cô bé thẳng thừng từ chối.
"Nhưng ở đây chỉ có mình chị với em mà. Giờ không hỏi em thì chị hỏi ai chứ?" Thục Uyên nhất quyết không bỏ cuộc.
"Chị cứ đi thẳng, sau đó rẽ trái thêm ba trăm mét, tiếp đến là rẽ phải thêm năm mét, cuối cùng đi thẳng là tới." Cô nhóc đó hít một hơi thật sâu xong rồi tuôn tràng thật dài.
Chưa kịp đợi Thục Uyên ú ở thêm lời nào nữa, cô bé liền chạy đi mất.
Ngoái đầu nhìn bóng dáng gần xa khuất của nhóc kia, Uyên nhẹ thở dài. Sao trên đời lại có người cộc cằn đến vậy cơ chứ? Đến cả người nổi tiếng cũng dám phớt lờ
Trúc Vy lúng túng đứng trước cửa nhà cô chủ nhiệm. Như Ý kế bên thấy vậy liền an ủi cô bạn mình:
"Không sao đâu, tao nói với chị Lan rồi. Chị cũng đã đồng ý."
"Nhưng mà lần đầu đi đến nhà cô thì cũng hơi ngại."
"Vậy thì ai là đứa đòi qua đây?" Như Ý bĩu môi.
Nói xong, Ý không thèm liếc nhìn đến cô bạn, đi đến gõ cửa. Đợi một hồi lâu, cô Lan nhẹ nhàng đi ra.
"Vy đến rồi sao? Vào nhà đi em, không có gì ngại đâu."
"Dạ cô." Trúc Vy ngượng ngùng gãi tai.
Bảo Ngọc nãy giờ ngồi làm bài trên bàn ăn. Lúc nãy cô có nghe chị Lan bảo rằng Vy chút đến học cùng. Không hiểu sao lúc ấy cô cảm thấy có hơi mong chờ cậu ấy tới.
Lan hơn là học nhóm với Nghi.
Đợi thêm một tí, Thục Nghi đèo chiếc xe đạp điện thân yêu của mình chầm chậm đi đến. Dừng hẳn vào bên lề, cô nàng híp mắt nhảy xuống xe, đem nón bảo hiểm đội lên cho Nhã.
"Thôi được rồi, tao tự đeo được." Thanh Nhã không thèm nhìn lấy Thục Nghi, nhanh tay tự đội nón.
Nghi chỉ cười chứ chẳng nói gì. Cô đi đến bên xe, gạc miếng gác chân xuống. Nhã đợi cô bạn làm xong thì leo lên xe, ôm hờ vào hai bên eo của Thục Nghi.
"Nay không ở nhà được sao?" Nhã hỏi nhỏ.
"Không, sắp thi rồi đấy." Nghi khẽ lắc đầu.
"Vậy giờ đi đâu á?"
"Về nhà mình." Thục Nghi nhẹ nhàng cất lời.
"Hả? Nếu vậy thì sao mày không nói sớm đi. Tao tự qua nhà mày là được mà?" Thanh Nhã khó hiểu hỏi lại.
"Không sao, tiện đường thôi." (23
Thanh Nhã không nói gì nữa, im lặng ôm lấy Thục Nghi. Quái lạ, bình thường nhỏ này nhìn trầm tình như thế, nhưng có ai ngờ là tay đua đích thực đâu. Chạy nãy giờ có khi còn đua thắng xe buýt kế bên luôn á.
"Chạy chậm thôi, mày chán sống rồi hả?" Nhã siết tay ôm chặt lấy Nghi, lớn giọng gào lên.
"Không sao, cậu cứ ôm chặt vào." Thục Nghi nhàn nhạt nói. C
Cả hai nhanh chóng đi đến trước cổng nhà của Thục Nghi. Khi vừa mới xuống xe, Thanh Nhã vẫn cứ bám chặt vào lưng Nghi. Ôi trời, sau này có cho cô mười tỷ thì cô cũng không dám lên xe của nhỏ này đâu. Đáng sợ quá đi.
"Có sao không?" Nghi nghiêng đầu nhìn Nhã.
"Tao tưởng tao sắp gặp ông tao tới nơi rồi đó." Nhã thều thào.
"ปท."
"Ừm gì mà ừm, chạy xe như mày thì ngày bị tông là sớm muộn thôi." Dù là lên giọng phàn nàn, nhưng giọng điệu của Thanh Nhã lúc này cứ như đang làm nũng.
"Thôi xin lỗi nè." Nghi quay người lại, xoa đầu Nhã.
Úa rồi mắc gì vỗ đầu người ta vậy? Là xin lỗi có tâm dữ chưa? Thế là thái độ hối lỗi sao?
Thanh Nhã ôm lấy chỗ vừa bị Thục Nghi xoa lên, cau mày liếc nhìn cô nàng:
"Đầu của tao không phải ai cũng chạm được nha."
Nghi chỉ cười trừ, đi đến cổng mở khóa vân tay. Sau đó dẫn Nhã vào nhà tham quan.
Thanh Nhã vô cảm bước theo sau Nghi. Nhà đẹp thì đã sao, chắc chắn là không vui bằng bên chỗ Trúc Vy rồi.
Nhưng mà không ngờ ở phòng khách lại có chỗ nhỏ trưng bày mấy giải thưởng gì đó. Nhã tò mò đi đến ngắm nhìn. Để xem nào, Thục Nghi có mấy giải về Piano. Còn lại toàn là cúp của Thục Uyên.
Thục Uyên? Chắc là chị của Thục Nghi nhỉ? Nhưng mà sao tên này lại giống với tên thật của Uranus quá vậy ta?
Không hiểu sao lúc này trong đầu nhỏ của Thanh Nhã lại lóe lên ý nghĩ là Nghi chính là em ruột của Uranus.
"Sao thế?" Thục Nghi từ phía sau đột nhiên lên tiếng.
"Không có gì. Tao chỉ xem mấy giải thưởng của mày với chị của mày thôi." Nhã bối rối nói nhỏ.
"À..." Không xong rồi, vậy chắc Nhã biết việc chị hai cô là Uranus rồi phải không? Chữa cháy sao đây, trời ơi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải chị hai mình đâu, là của chị Uranus đó..." Thục Nghi vụng về giải thích.
"Sao lại có của chị Uranus ở đây?"
"Chị ấy... sống chung nhà với mình. Không phải mình nói là mẹ mình với mẹ của chị ấy thân lắm sao? Mẹ chị từ dưới quê gửi chị Uyên lên đây sống cho dễ phát triển tài năng á mà..." Con xin lỗi mẹ lớn nhiều. Chị hai, em thật lòng xin lỗi...
"À vậy sao. Thế là có thêm em của chị Uranus sống ở đây nữa hả?" Thanh Nhã ngây thơ tin lời của Thục Nghi.
"Không... em của chị ấy đang sống dưới quê với mẹ."
"Ồ." Nhã gật đầu, sau đó đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Nghi, õng ẹo đề nghị: "Mày cho tao chụp mấy cái cúp đó được không? Để tao lên khoe với fandom."
"Cậu chụp thì được, nhưng mà đưa lên mạng thì không được đâu." Nhã mà đem mấy bức hình đó đăng lên mạng thì chả khác gì giết cô luôn chứ.
"Vậy cũng được." Thanh Nhã xụ mặt bĩu môi.
Đợi Nhã chụp choẹt với đống cúp đó xong, Nghi đưa cô lên phòng ngủ của mình.
Đưa tay chỉ lên chú gấu bông mà mình từng tặng cho Thục Nghi vào hôm sinh nhật lần này của cô này, Nhã tò mò cất giọng hỏi:
"Sao con gấu này lại ở đây thế? Để con đó trong phòng mày không hợp chút nào luôn á."
"Cậu không nhớ sao?" Thục Nghi trầm giọng hỏi lại.
"Nhìn thì quen đó, để tao ráng nhớ nào." Nhã nhíu mày vuốt cằm.
"Cậu tặng mình mà, không nhớ thật sao?" Giọng điệu lúc này của Nghi có phần hơi buồn bã.
"À... là tao tặng hả? Tao không nhớ thật." Thanh Nhã cười trừ.
Sao cô nhớ được? Ngay hôm trước ngày sinh nhật của Thục Nghi, nhờ Trúc Vy hỏi vụ tặng quà nên cô mới nhớ đến. Thế là Nhã liền tức tốc lên mạng đặt gấp con gấu. Qua hôm sau, quà đến thì cô chỉ biết đem nó tặng cho
Nghi, có thời gian đâu mà mở ra coi chứ?
"Thôi không sao, giờ cậu nhớ là được rồi." Thôi kệ đi, tính của Nhã vô tâm đó giờ mà, nhưng mà cũng có hơi chạnh lòng tí.
"Mình học bài đi ha." Ngồi xuống bàn học của Thục Nghi, Nhã gượng cười. Biết vậy hồi nãy không nói cái câu ngu ngục kia thì không khí đâu có căng thẳng đến thế.
Nghi gật đầu, kéo ghế cạnh bên Thanh Nhã, từ tốn ngồi vào. Vươn người lấy cuốn sách trên kệ, cô mở vài trang ra. Sau đó đánh dấu những dạng bài lại cho Nhã.
"Đây này, cậu làm thử cho mình mấy bài này đi." Thục Nghi trầm mặc nói.
"Ừm để đó đi, tao làm liền."
Nhìn vào đề bài, Nhã hoang mang không hiểu gì cả. Gì mà xác định xác suất lấy trong số năm viên bi đỏ, sáu viên bi xanh và tám viên bi vàng sao cho ra ba viên trong số đó, với điều kiện là không trùng màu bi nhau. (1
Sin cos tan cotg gì gì đó là cô chịu rồi, giờ còn thêm cái xác suất thống kê này nữa. Bộ muốn Nhã cô ở lại lớp hay gì?
Thở dài quan sát người thương đang vò đầu bức tai với bài toán đơn giản kia. Này làm không được thì sao giải quyết được mấy bài khác cơ chứ?
Thục Nghi bất lực cầm bút lên, nhỏ giọng chỉ:
"Giờ đề cho mình vậy ha? Muốn để lấy ba viên bi khác màu trong đó, mình sẽ dùng công thức tổ hợp. Lấy C chập một trên năm viên bi đỏ nhân với C chập một trên sáu viên bi xanh và nhân với C chập một trên tám viên bi vàng là ra."
"Nhưng mà sao lại là dùng tổ hợp mà không dùng chỉnh hợp vậy?" Nhã lúng túng hỏi.
"Này không quan trọng thứ tự mấy viên bi nên không cần xài chỉnh hợp,"
"Thứ tự?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giống như vậy nè, ví dụ lớp của cậu có ba bạn học giỏi nhất, lần lượt đứng hạng nhất, nhì và ba. Nếu cậu thay đổi vị trí hạng của ba bạn này thì sẽ thành một cách xếp khác, vậy tổng sẽ có sáu trường hợp tất cả." (°)
Thanh Nhã mờ mịt nhìn Thục Nghi, sau đó lí nhí lên tiếng:
"Chả phải đều được đại diện lớp đứng trên hội trường nhận thưởng sao? Chia làm chi cho cực?"
Nghe câu hỏi ngu ngơ của Nhã, Nghi không nhịn được cười:
"Thì đúng là vậy, nhưng mà hạng nhất nó phải khác hạng nhì với ba chứ?"
Kiềm nén cơn cười lại, Thục Nghi giảng tiếp:
"Thôi vậy cho dễ hiểu. Nếu trong concert của Uranus đi, chị ấy muốn bóc ba bạn may mắn trong cả triệu người đến dự để tặng album có đính chữ kí thì mình sẽ dùng tổ hợp để tìm được điều đó."
"Nhưng mà nếu chị Uranus muốn bóc ba bạn, mỗi bạn sẽ có một phần quà hoàn toàn khác nhau thì mình sẽ dùng..."
"Chỉnh hợp." Nhã chen vào.
"Đúng rồi, là chỉnh hợp. Cậu hiểu chưa?" Nghi cười nhẹ.
"Hiểu rồi." Thanh Nhã gật nhẹ. C°
Thôi thì sau này cô sẽ gánh gen của con vậy. Chứ cậu ấy ngốc như thế thì để cho một mình Nghi cô thương là đủ rồi. (4)
Ở một vùng biển hoang vắng nào đó, Thục Uyên hắt hơi liên tục. Quái lạ, bộ có ai nói xấu cô hay gì nhỉ?
Khẽ xoa lấy chiếc mũi nhỏ giờ đã bị ng đủ của mình, Uyên hoang mang nhìn xung quanh. Hồi nãy chỉ mới tách đoàn tí thôi mà giờ bị lạc luôn rồi.
Hôm nay Thục Uyên đi quay chương trình thực tế, hiện tại là còn đang trong quá trình đợi khách mời đi đến bờ biển gần đây, sau đó mới mở máy.
Bỗng có một cô bé nhỏ nhắn đang tung tăng đi ngược hướng với cô. Bé đó cứ như búp bê sứ vậy, đã thế còn có vẻ hơi lai Tây nữa chứ. Thêm quả chiều cao có hạn, chuẩn gu của cô luôn. (C°
Hắng giọng lại, Uyên liền nở một nụ cười quyến rũ thương hiệu của mình, đi đến gần cô nhóc kia.
"Chào em, em cho chị hỏi đường đến bờ Hoan Hỉ được không?"
"Xin lỗi, tôi đang bận. Phiền chị hỏi người khác giúp." Cô bé thẳng thừng từ chối.
"Nhưng ở đây chỉ có mình chị với em mà. Giờ không hỏi em thì chị hỏi ai chứ?" Thục Uyên nhất quyết không bỏ cuộc.
"Chị cứ đi thẳng, sau đó rẽ trái thêm ba trăm mét, tiếp đến là rẽ phải thêm năm mét, cuối cùng đi thẳng là tới." Cô nhóc đó hít một hơi thật sâu xong rồi tuôn tràng thật dài.
Chưa kịp đợi Thục Uyên ú ở thêm lời nào nữa, cô bé liền chạy đi mất.
Ngoái đầu nhìn bóng dáng gần xa khuất của nhóc kia, Uyên nhẹ thở dài. Sao trên đời lại có người cộc cằn đến vậy cơ chứ? Đến cả người nổi tiếng cũng dám phớt lờ
Trúc Vy lúng túng đứng trước cửa nhà cô chủ nhiệm. Như Ý kế bên thấy vậy liền an ủi cô bạn mình:
"Không sao đâu, tao nói với chị Lan rồi. Chị cũng đã đồng ý."
"Nhưng mà lần đầu đi đến nhà cô thì cũng hơi ngại."
"Vậy thì ai là đứa đòi qua đây?" Như Ý bĩu môi.
Nói xong, Ý không thèm liếc nhìn đến cô bạn, đi đến gõ cửa. Đợi một hồi lâu, cô Lan nhẹ nhàng đi ra.
"Vy đến rồi sao? Vào nhà đi em, không có gì ngại đâu."
"Dạ cô." Trúc Vy ngượng ngùng gãi tai.
Bảo Ngọc nãy giờ ngồi làm bài trên bàn ăn. Lúc nãy cô có nghe chị Lan bảo rằng Vy chút đến học cùng. Không hiểu sao lúc ấy cô cảm thấy có hơi mong chờ cậu ấy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro