Không Xuất Hiện
Tiện Ngư Kha
2024-08-07 00:00:07
Sự chắc chắn của Tạ Tuệ An đã lây nhiễm Nam Y, giờ khắc này nàng cũng tin tưởng, chờ thiên hạ quy an, nàng cũng có thể hoàn thành giấc mộng của nàng, tìm được Chương Nguyệt Hồi, gả cho hắn, cùng hắn tĩnh lặng chung sống quãng đời còn lại.
Cho đến lúc đó, mọi đau khổ đều đáng giá.
…
Buổi chiều, thiệp mời của tri phủ Hoàng Diên Khôn được đưa vào phòng Tạ Tuệ An. Lục Cẩm Tú không dám ngăn cản tri phủ đành phải thả Tạ Tuệ An ra cửa.
Bên kia, Nam Y vò đầu bứt tai báo cho Tạ Khước Sơn: "Tri phủ sẽ dẫn Tạ Tuệ An ra ngoài cùng ăn tối, trong bữa tiệc Tạ Tuệ An sẽ giả bộ đau bụng rời đi, sau đó đi đến tường thành cứu người.”
“Các nàng hành động bao nhiêu người?”
“Nội ứng của Bỉnh Chúc Tư sẽ phối hợp với nàng ấy, bọn họ hẳn là sẽ dẫn theo không ít người.”
Tạ Khước Sơn nhíu mày: "Kế hoạch của nàng ấy là gì?
“Nàng chuẩn bị thuốc nổ, giết vào.”
Tạ Khước Sơn trầm ngâm một lát, nhìn Nam Y: "Vậy còn ngươi?”
"Nàng kêu ta đi chuẩn bị một chiếc xe la để sau khi thoát thân thuận tiện chạy trốn… Chẳng qua, các ngài sớm biết hướng đi của nàng ấy, nhất định sẽ tăng cường trên tường thành thủ vệ, nàng ấy hẳn không có biện pháp thoát thân đâu nhỉ?"
Tạ Khước Sơn không trả lời.
Nàng ấy là muội muội ruột của ngài.”
Tạ Khước Sơn liếc Nam Y một cái: "Nếu nói thân sơ, hẳn là ngươi với nàng càng thân hơn nhỉ? Tạ Tiểu Lục đối với ngươi tốt như vậy, thời điểm ngươi bán đứng nàng sao cũng không thấy ngươi có một chút căng thẳng nào hết?"
Nam Y ngẩn ra, sau lưng toát lên một thân mồ hôi lạnh.
“Hay có thể nói là, ngươi đang gạt ta, cho nên mới không căng thẳng một chút gì?”
Nam Y vội vàng cười giả lả: "Công tử, ta làm sao có thể lừa ngài được? Ta chính là một người vô tình vô nghĩa, ta chỉ muốn mạng sống của mình, không quan tâm đến sinh tử của những người khác.”
Tạ Khước Sơn từ chối cho ý kiến.
“Nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
Nghe được những lời này, Nam Y như được xá tội vội vàng chuồn mất.
Vừa rồi Nam Y nói thật giả lẫn lộn nói, thuốc nổ, xe la đều là thật, nhưng tác dụng lại không phải như thế.
Lúc hoàng hôn, chợ trong thành đóng cửa, đám tiểu thương nhao nhao dọn quán về nhà, người ra khỏi thành cũng sẽ chạy về thành trước lệnh giới nghiêm, là lúc người ra vào cổng thành nhiều nhất hỗn tạp nhất, vả lại thứ nhiều nhất chính là xe la chứa đầy tạp vật, thủ vệ kiểm tra sẽ không quá nghiêm.
Thuốc nổ trước đó đặt ở dưới tường thành sẽ nổ tung trước để hấp dẫn sự chú ý của người Kỳ, hạ thấp phòng bị của thành động.
Lúc này Tạ Tuệ An cũng có thể đã thoát thân từ trên yến tiệc của tri phủ, ngụy trang một phen sau lên chiếc xe la Nam Y đã chuẩn bị sẵn từ ngoài thành vào thành.
Trường Yên sẽ tìm được vị trí tốt nhất trên tầng cao nhất của Hoa Triều Các, bắn một mũi tên vào tường thành, bắn đứt dây thừng trói buộc Tạ Chú.
Lúc Tạ Chú rơi xuống, dựa theo kế hoạch Tạ Tuệ An vừa vặn đi qua thành động, Tạ Chú có thể rơi vào trên xe la đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi vớt được người, Tạ Tuệ An sẽ mạnh mẽ xông vào cửa, mang theo Tạ Chú tiến vào trong thành.
Lúc này địa hình phức tạp trong thành ngược lại an toàn hơn so với ngoài thành trống trải, muốn giấu một người sẽ như giọt nước rơi ào biển lớn. Chờ quân Kỳ kịp phản ứng, với võ công của Tạ Tuệ An đã có thể thuận lợi thoát thân.
Ba người không cách nào kịp thời liên lạc, hết thảy đều dựa vào tiếng trống chiều làm tín hiệu, hế tiếng trống chiều vang lên, nỏ tên bắn ra, Tạ Tuệ An phải lái xe xuất hiện ở chỗ thành động, nếu không sẽ thất bại.
Nam Y không sợ nói thời gian địa điểm cho Tạ Khước Sơn biết là bởi vì nàng đoán được, người Kỳ phải bắt được người cướp Tạ Chú trước mặt mọi người mới có thể chụp tội danh dư nghiệt của Bỉnh Chúc Tư ở trên đầu những người đó, để cho dân chúng Lịch Đô phủ không chỗ kêu oan.
Bọn họ thiết lập ván mời quân vào rọ này trước mắt bao người cũng có ý đồ như thế, cho nên Tạ Tuệ An phải xuất hiện đến cướp người, mới có thể hợp ý người Kỳ. Nàng không cảm thấy Tạ Khước Sơn sẽ sớm ngăn cản Tạ Tuệ An.
Trong tưởng tượng của Nam Y, kế hoạch này cũng không có sơ suất gì rõ ràng.
Nếu nói đến thứ không chắc chắn, cùng lắm là lỡ như không nắm bắt thời cơ cho tốt, Tạ Chú không rơi ở trên xe Tạ Tuệ An, vậy ngược lại sẽ có chút phiền toái. Chẳng qua Nam Y cũng không lo lắng, với võ công của Tạ Tuệ An, nàng ấy có thể nhanh chóng thoát vòng vây.
Nam Y quanh năm lăn lộn trên phố phường, tìm một chiếc xe la tầm thường cũng không khó, nàng còn phủ kín rơm rạ trên xe đẩy, bảo đảm lúc Tạ Chú rơi xuống có thể giảm xóc không đến mức bị thương. Sau khi mọi việc đã được sắp xếp xong, nàng đã sớm đợi ở ngoài thành, đợi Tạ Tuệ An đến tìm nàng.
Nhưng lúc hoàng hôn gần đến, Tạ Tuệ An cũng không xuất hiện.
Cho đến lúc đó, mọi đau khổ đều đáng giá.
…
Buổi chiều, thiệp mời của tri phủ Hoàng Diên Khôn được đưa vào phòng Tạ Tuệ An. Lục Cẩm Tú không dám ngăn cản tri phủ đành phải thả Tạ Tuệ An ra cửa.
Bên kia, Nam Y vò đầu bứt tai báo cho Tạ Khước Sơn: "Tri phủ sẽ dẫn Tạ Tuệ An ra ngoài cùng ăn tối, trong bữa tiệc Tạ Tuệ An sẽ giả bộ đau bụng rời đi, sau đó đi đến tường thành cứu người.”
“Các nàng hành động bao nhiêu người?”
“Nội ứng của Bỉnh Chúc Tư sẽ phối hợp với nàng ấy, bọn họ hẳn là sẽ dẫn theo không ít người.”
Tạ Khước Sơn nhíu mày: "Kế hoạch của nàng ấy là gì?
“Nàng chuẩn bị thuốc nổ, giết vào.”
Tạ Khước Sơn trầm ngâm một lát, nhìn Nam Y: "Vậy còn ngươi?”
"Nàng kêu ta đi chuẩn bị một chiếc xe la để sau khi thoát thân thuận tiện chạy trốn… Chẳng qua, các ngài sớm biết hướng đi của nàng ấy, nhất định sẽ tăng cường trên tường thành thủ vệ, nàng ấy hẳn không có biện pháp thoát thân đâu nhỉ?"
Tạ Khước Sơn không trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ấy là muội muội ruột của ngài.”
Tạ Khước Sơn liếc Nam Y một cái: "Nếu nói thân sơ, hẳn là ngươi với nàng càng thân hơn nhỉ? Tạ Tiểu Lục đối với ngươi tốt như vậy, thời điểm ngươi bán đứng nàng sao cũng không thấy ngươi có một chút căng thẳng nào hết?"
Nam Y ngẩn ra, sau lưng toát lên một thân mồ hôi lạnh.
“Hay có thể nói là, ngươi đang gạt ta, cho nên mới không căng thẳng một chút gì?”
Nam Y vội vàng cười giả lả: "Công tử, ta làm sao có thể lừa ngài được? Ta chính là một người vô tình vô nghĩa, ta chỉ muốn mạng sống của mình, không quan tâm đến sinh tử của những người khác.”
Tạ Khước Sơn từ chối cho ý kiến.
“Nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
Nghe được những lời này, Nam Y như được xá tội vội vàng chuồn mất.
Vừa rồi Nam Y nói thật giả lẫn lộn nói, thuốc nổ, xe la đều là thật, nhưng tác dụng lại không phải như thế.
Lúc hoàng hôn, chợ trong thành đóng cửa, đám tiểu thương nhao nhao dọn quán về nhà, người ra khỏi thành cũng sẽ chạy về thành trước lệnh giới nghiêm, là lúc người ra vào cổng thành nhiều nhất hỗn tạp nhất, vả lại thứ nhiều nhất chính là xe la chứa đầy tạp vật, thủ vệ kiểm tra sẽ không quá nghiêm.
Thuốc nổ trước đó đặt ở dưới tường thành sẽ nổ tung trước để hấp dẫn sự chú ý của người Kỳ, hạ thấp phòng bị của thành động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Tạ Tuệ An cũng có thể đã thoát thân từ trên yến tiệc của tri phủ, ngụy trang một phen sau lên chiếc xe la Nam Y đã chuẩn bị sẵn từ ngoài thành vào thành.
Trường Yên sẽ tìm được vị trí tốt nhất trên tầng cao nhất của Hoa Triều Các, bắn một mũi tên vào tường thành, bắn đứt dây thừng trói buộc Tạ Chú.
Lúc Tạ Chú rơi xuống, dựa theo kế hoạch Tạ Tuệ An vừa vặn đi qua thành động, Tạ Chú có thể rơi vào trên xe la đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi vớt được người, Tạ Tuệ An sẽ mạnh mẽ xông vào cửa, mang theo Tạ Chú tiến vào trong thành.
Lúc này địa hình phức tạp trong thành ngược lại an toàn hơn so với ngoài thành trống trải, muốn giấu một người sẽ như giọt nước rơi ào biển lớn. Chờ quân Kỳ kịp phản ứng, với võ công của Tạ Tuệ An đã có thể thuận lợi thoát thân.
Ba người không cách nào kịp thời liên lạc, hết thảy đều dựa vào tiếng trống chiều làm tín hiệu, hế tiếng trống chiều vang lên, nỏ tên bắn ra, Tạ Tuệ An phải lái xe xuất hiện ở chỗ thành động, nếu không sẽ thất bại.
Nam Y không sợ nói thời gian địa điểm cho Tạ Khước Sơn biết là bởi vì nàng đoán được, người Kỳ phải bắt được người cướp Tạ Chú trước mặt mọi người mới có thể chụp tội danh dư nghiệt của Bỉnh Chúc Tư ở trên đầu những người đó, để cho dân chúng Lịch Đô phủ không chỗ kêu oan.
Bọn họ thiết lập ván mời quân vào rọ này trước mắt bao người cũng có ý đồ như thế, cho nên Tạ Tuệ An phải xuất hiện đến cướp người, mới có thể hợp ý người Kỳ. Nàng không cảm thấy Tạ Khước Sơn sẽ sớm ngăn cản Tạ Tuệ An.
Trong tưởng tượng của Nam Y, kế hoạch này cũng không có sơ suất gì rõ ràng.
Nếu nói đến thứ không chắc chắn, cùng lắm là lỡ như không nắm bắt thời cơ cho tốt, Tạ Chú không rơi ở trên xe Tạ Tuệ An, vậy ngược lại sẽ có chút phiền toái. Chẳng qua Nam Y cũng không lo lắng, với võ công của Tạ Tuệ An, nàng ấy có thể nhanh chóng thoát vòng vây.
Nam Y quanh năm lăn lộn trên phố phường, tìm một chiếc xe la tầm thường cũng không khó, nàng còn phủ kín rơm rạ trên xe đẩy, bảo đảm lúc Tạ Chú rơi xuống có thể giảm xóc không đến mức bị thương. Sau khi mọi việc đã được sắp xếp xong, nàng đã sớm đợi ở ngoài thành, đợi Tạ Tuệ An đến tìm nàng.
Nhưng lúc hoàng hôn gần đến, Tạ Tuệ An cũng không xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro