Nước Rét Lạnh
Tiện Ngư Kha
2024-08-07 00:00:07
Đại phu trong Vọng Tuyết Ổ mang theo hòm thuốc vội vàng chen vào đám người bắt mạch cho Tạ Hành, lại cố gắng bấm nhân trung đánh thức hắn, cuối cùng châm mấy kim ngay tại chỗ, nhưng tất cả đều phí công.
“Hồi bẩm thái phu nhân, tâm mạch của đại công tử đều tổn hại, đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế... Kính xin... Chư vị nén bi thương.”
Nghe được câu phán quyết này, Kiều Nhân Chi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ôm thi thể Tạ Hành bi thương khóc rống lên.
Một người ban ngày còn đang sống sờ sờ, cứ như vậy chết đi.
Hai người trong đám người nghi hoặc nhìn nhau, bọn họ còn chưa tìm được cơ hội ra tay nên cũng không phải là người bọn họ giết.
Tạ thái phu nhân cực kỳ bi thương ngã ngồi xuống ghế, bà ấy run rẩy vươn tay phẫn nộ chỉ vào Tạ Khước Sơn.
“Đại ca ngươi là bị ngươi làm cho tức chết!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong sảnh đường đang đau khổ lòng đầy căm phẫn nhìn về phía Tạ Khước Sơn. Tạ Khước Sơn đứng dậy đón lửa giận của mọi người, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
Hắn nhìn về phía tổ mẫu phẫn nộ của mình, trong giọng nói lại có vài phần mệt mỏi: "Tổ mẫu xử án như thế có phải hơi qua loa rồi không?"
Hoàng Diên Khôn thấy không đúng vội vàng hô lên: "Tạ đại công tử chết không rõ nguyên nhân, vẫn cần tra rõ thích khách. Người dự tiệc hôm nay không được rời đi trước khi điều tra rõ thân phận.”
Nói xong, binh lính liền vây quanh hỉ đường.
Mọi người hoảng loạn nhất thời không chú ý, trên công đường không biết lúc nào lại thiếu đi một người.
——
Nam Y cho rằng Tần gia trạch viện đã rất lớn, nhưng còn lâu mới bằng một phần mười Vọng Tuyết Ổ này.
Nơi này viện này tiếp giáp viện kia, ngay cả hành lang cũng xếp chồng lên nhau, ngoài mái hiên vẫn là mái hiên, phảng phất như khe sâu sông dài quanh co khúc khủy, có chạy thế nào cũng không chạy tới điểm cuối.
Chạy trốn, vĩnh viễn là lựa chọn đầu tiên trong cuộc đời nàng.
Vào lúc nghe được đại công tử đã hết đường xoay chuyển đã thừa dịp không người chú ý len lén rời khỏi hỉ đường, nàng ý thức được cho dù phu quân chết bất đắc kỳ tử đứng ở bên cạnh nàng, hay là ma đầu Tạ Khước Sơn còn sống trên cao đường kia, tất cả mọi chuyện đêm nay nàng gặp phải đều đủ để nàng chết ngàn vạn lần không đáng tiếc.
Nàng phải chạy ra khỏi Tạ gia, đưa tin tức đưa đến Quá Vũ Lâu, không thể đợi thêm được nữa.
Nhưng cái viện như mê cung này chính là một cái lồng giam thật lớn, người vào bên trong có mọc cánh cũng khó thoát. Nam Y lúc này mới mơ hồ ý thức được mình đã làm ra một hành động rất ngu xuẩn, nhưng nàng không dám dừng lại.
Bỗng nhiên, Nam Y hoảng hốt chạy bừa đụng vào trên người một người. Nàng vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tạ Khước Sơn đã đâm vào mắt nàng không hề phòng bị, Nam Y sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, vội vàng giơ quạt hỉ trong tay lên che khuất mặt.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh như chết, Nam Y chỉ có thể nghe được tiếng tim đập gần như muốn nhảy đến cổ họng.
Nàng cũng biết động tác giơ quạt giống như bịt tai trộm chuông, Tạ Khước Sơn nhất định đã nhìn thấy nàng, nhưng trong lòng nàng còn ôm chút ăn may, hôm nay nàng trang điểm đậm có chút không giống với bộ dạng tiểu khất cái lúc ấy… Lỡ đâu, lơ đâu hắn không nhận ra thì sao.
Nam Y nhìn thấy đôi giày kia tiến về phía nàng một bước, nàng chỉ có thể sợ hãi lui về phía sau một bước, hắn lại tiến, nàng lại lui, sau đó nàng liền đụng vào lan can thấp bên cạnh hành lang, thân thể suýt nữa ngửa ra phía sau.
Ngay dưới hành lang chính là hồ trong hoa viên, ánh trăng lờ mờ trong nước.
Tay hắn ôm eo nàng để ngăn cản xu thế ngửa ra sau của nàng. Nhiệt độ bàn tay theo chất liệu xiêm áo truyền tới sau lưng nàng, làm cho Nam Y không rét mà run, nàng bị giam cầm ở trong một tấc vuông không chỗ nào có thể trốn.
“Tẩu tẩu hẳn đi túc trực bên linh cữu cho đại ca ta nhỉ.”
Thanh âm của hắn cực kỳ bình tĩnh giống như là hồ nước dưới hành lang, nhưng ngươi rõ ràng biết ngâm lâu trong hồ nước này vào mùa đông lạnh thấu xương sẽ đông lạnh đến thế nào.
Tạ Khước Sơn buông lỏng tay, Nam Y lập tức như chạy trốn dịch sang bên cạnh vài bước, vẫn dùng quạt hỉ gắt gao che mặt. Hắn không cần tốn nhiều sức đã giữ chặt lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo tay nàng hạ quạt xuống. Nam Y nắm chặt quyền giằng co với hắn, dưới lực lượng áp đảo của hắn tất cả đều phí công.
Mặt quạt từng chút từng chút được hạ xuống, khuôn mặt của nàng ở trước mắt hắn nhìn không sót gì.
Tạ Khước Sơn chỉ nhớ mang máng tên tiểu khất cái kia có mặt mày xinh đẹp, cũng không ngờ tiểu khất cái tẩy đi bùn nhão, thay hoa phục, lại có một khuôn mặt chọi lọi động lòng người như thế.
Giờ khắc này trong ánh mắt trong suốt của nàng tràn đầy nước mắt, kích động cùng sợ hãi gần như sắp tràn ra.
Đây là con mồi cùng thợ săn công thủ, mặt quạt hỉ là lá chắn trong đó, nhưng thật lâu thật lâu về sau, Tạ Khước Sơn hồi tưởng lại một màn này, mới bỗng nhiên nhớ tới ý nghĩa của động tác kéo quạt này.
“Đại, đại nhân, ngài nhận lầm người rồi." Nam Y lắp bắp ngụy biện cho mình. Nhưng lời này hiển nhiên là giấu đầu lòi đuôi, nàng đã khẩn trương mất đi kết cấu.
“Hả? Tẩu tẩu cho rằng, ta nhận ngươi thành ai?”
Nam Y bị hỏi á khẩu không trả lời được, há miệng cũng không phát ra được nhưng âm thanh nào, nàng quá khẩn trương, thế cho nên bỗng nhiên nấc cục không đúng lúc.
Ngũ quan chấn động, nước mắt ầng ậc rốt cục không nhịn được ào ào chảy xuống, Nam Y không chiến mà bại, tan rã. Người có lòng dạ sắt đá đến đâu, giờ khắc này cũng nên bị nước mắt của thiếu nữ điềm đạm đáng yêu này chảy mòn, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn không hề nhúc nhích.
“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho ta đi.”
“Lắc mình một cái đã biến thành Tần thị, bản lĩnh của ngươi không nhỏ.”
"Ta cũng bị ép buộc mà!"
“Ngươi rốt cuộc là ai?" Giọng điệu của hắn hùng hổ dọa người, trở nên tàn nhẫn.
“Ta, ta đúng là Tần thị, nhưng chỉ là con riêng của nhà ông ta... Là ngươi bảo ta trốn, ta sợ bị ngươi bắt được nên cùng đường liền đến xin Tần gia giúp đỡ, không ngờ bọn họ lừa ta gả đến Tạ gia.”
“Bọn họ có nữ nhi, vì sao phải để người gả thay?”
Tạ Khước Sơn càng hỏi càng nhanh, không cho Nam Y bất kỳ không gian suy nghĩ nào, buộc nàng lập tức trả lời.
“Đích nữ nhà bọn họ có thai…”
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến cách một cái hồ đối diện, đuốc trong tay binh lính như rồng lửa dọc theo hành lang dài tràn lên.
“Bên kia có người!’
Tạ Khước Sơn ngước mắt nhìn về phía bên kia, các binh sĩ rất nhanh sẽ chạy tới nơi này.
Nam Y cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, càng đáng thương nhìn Tạ Khước Sơn.
Mà hắn chỉ nghiền ngẫm nhướng mày về phía Nam Y: "Cho dù ta tha cho ngươi, người khác cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Bộ dạng Tạ Khước Sơn bàng quan, Nam Y biết không thể trông cậy vào hắn. Nàng thậm chí có chút căm tức, nàng cho rằng nàng ngoan ngoãn trả lời vấn đề của hắn thì hắn sẽ tha cho mình một mạng, kết quả hắn chính là tay không bắt sói trắng.
Nam Y thấy chết không sờn trừng mắt nhìn Tạ Khước Sơn, sau đó hạ quyết tâm trực tiếp xoay người trèo lên lan can.
“Phu quân, ta muốn tự tử vì chàng!”
Nam Y hô lớn một tiếng, sau đó bùm một tiếng nhảy xuống nước.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi này xảy ra trong nháy mắt, thậm chí ngay cả Tạ Khước Sơn cũng có chút kinh ngạc, nữ nhân thật sự biết trở mặt, một giây trước còn điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, một giây sau có thể vì tự cứu bản thân mà nhảy xuống hồ không chớp mắt. Mặt hắn cũng không chút thay đổi nhìn gợn sóng trên mặt hồ, sắc mặt lại giống như khẽ thả lỏng.
Ngay sau đó, mặt hồ yên tĩnh giống như sủi cảo, binh lính, gã sai vặt, nữ sứ nhao nhao nhảy xuống cứu người. Ồn ào náo động từ giữa hồ bắt đầu lan tràn, Vọng Tuyết Ổ tĩnh mịch trở nên sôi trào.
“Hồi bẩm thái phu nhân, tâm mạch của đại công tử đều tổn hại, đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế... Kính xin... Chư vị nén bi thương.”
Nghe được câu phán quyết này, Kiều Nhân Chi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ôm thi thể Tạ Hành bi thương khóc rống lên.
Một người ban ngày còn đang sống sờ sờ, cứ như vậy chết đi.
Hai người trong đám người nghi hoặc nhìn nhau, bọn họ còn chưa tìm được cơ hội ra tay nên cũng không phải là người bọn họ giết.
Tạ thái phu nhân cực kỳ bi thương ngã ngồi xuống ghế, bà ấy run rẩy vươn tay phẫn nộ chỉ vào Tạ Khước Sơn.
“Đại ca ngươi là bị ngươi làm cho tức chết!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong sảnh đường đang đau khổ lòng đầy căm phẫn nhìn về phía Tạ Khước Sơn. Tạ Khước Sơn đứng dậy đón lửa giận của mọi người, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
Hắn nhìn về phía tổ mẫu phẫn nộ của mình, trong giọng nói lại có vài phần mệt mỏi: "Tổ mẫu xử án như thế có phải hơi qua loa rồi không?"
Hoàng Diên Khôn thấy không đúng vội vàng hô lên: "Tạ đại công tử chết không rõ nguyên nhân, vẫn cần tra rõ thích khách. Người dự tiệc hôm nay không được rời đi trước khi điều tra rõ thân phận.”
Nói xong, binh lính liền vây quanh hỉ đường.
Mọi người hoảng loạn nhất thời không chú ý, trên công đường không biết lúc nào lại thiếu đi một người.
——
Nam Y cho rằng Tần gia trạch viện đã rất lớn, nhưng còn lâu mới bằng một phần mười Vọng Tuyết Ổ này.
Nơi này viện này tiếp giáp viện kia, ngay cả hành lang cũng xếp chồng lên nhau, ngoài mái hiên vẫn là mái hiên, phảng phất như khe sâu sông dài quanh co khúc khủy, có chạy thế nào cũng không chạy tới điểm cuối.
Chạy trốn, vĩnh viễn là lựa chọn đầu tiên trong cuộc đời nàng.
Vào lúc nghe được đại công tử đã hết đường xoay chuyển đã thừa dịp không người chú ý len lén rời khỏi hỉ đường, nàng ý thức được cho dù phu quân chết bất đắc kỳ tử đứng ở bên cạnh nàng, hay là ma đầu Tạ Khước Sơn còn sống trên cao đường kia, tất cả mọi chuyện đêm nay nàng gặp phải đều đủ để nàng chết ngàn vạn lần không đáng tiếc.
Nàng phải chạy ra khỏi Tạ gia, đưa tin tức đưa đến Quá Vũ Lâu, không thể đợi thêm được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cái viện như mê cung này chính là một cái lồng giam thật lớn, người vào bên trong có mọc cánh cũng khó thoát. Nam Y lúc này mới mơ hồ ý thức được mình đã làm ra một hành động rất ngu xuẩn, nhưng nàng không dám dừng lại.
Bỗng nhiên, Nam Y hoảng hốt chạy bừa đụng vào trên người một người. Nàng vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tạ Khước Sơn đã đâm vào mắt nàng không hề phòng bị, Nam Y sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, vội vàng giơ quạt hỉ trong tay lên che khuất mặt.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh như chết, Nam Y chỉ có thể nghe được tiếng tim đập gần như muốn nhảy đến cổ họng.
Nàng cũng biết động tác giơ quạt giống như bịt tai trộm chuông, Tạ Khước Sơn nhất định đã nhìn thấy nàng, nhưng trong lòng nàng còn ôm chút ăn may, hôm nay nàng trang điểm đậm có chút không giống với bộ dạng tiểu khất cái lúc ấy… Lỡ đâu, lơ đâu hắn không nhận ra thì sao.
Nam Y nhìn thấy đôi giày kia tiến về phía nàng một bước, nàng chỉ có thể sợ hãi lui về phía sau một bước, hắn lại tiến, nàng lại lui, sau đó nàng liền đụng vào lan can thấp bên cạnh hành lang, thân thể suýt nữa ngửa ra phía sau.
Ngay dưới hành lang chính là hồ trong hoa viên, ánh trăng lờ mờ trong nước.
Tay hắn ôm eo nàng để ngăn cản xu thế ngửa ra sau của nàng. Nhiệt độ bàn tay theo chất liệu xiêm áo truyền tới sau lưng nàng, làm cho Nam Y không rét mà run, nàng bị giam cầm ở trong một tấc vuông không chỗ nào có thể trốn.
“Tẩu tẩu hẳn đi túc trực bên linh cữu cho đại ca ta nhỉ.”
Thanh âm của hắn cực kỳ bình tĩnh giống như là hồ nước dưới hành lang, nhưng ngươi rõ ràng biết ngâm lâu trong hồ nước này vào mùa đông lạnh thấu xương sẽ đông lạnh đến thế nào.
Tạ Khước Sơn buông lỏng tay, Nam Y lập tức như chạy trốn dịch sang bên cạnh vài bước, vẫn dùng quạt hỉ gắt gao che mặt. Hắn không cần tốn nhiều sức đã giữ chặt lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo tay nàng hạ quạt xuống. Nam Y nắm chặt quyền giằng co với hắn, dưới lực lượng áp đảo của hắn tất cả đều phí công.
Mặt quạt từng chút từng chút được hạ xuống, khuôn mặt của nàng ở trước mắt hắn nhìn không sót gì.
Tạ Khước Sơn chỉ nhớ mang máng tên tiểu khất cái kia có mặt mày xinh đẹp, cũng không ngờ tiểu khất cái tẩy đi bùn nhão, thay hoa phục, lại có một khuôn mặt chọi lọi động lòng người như thế.
Giờ khắc này trong ánh mắt trong suốt của nàng tràn đầy nước mắt, kích động cùng sợ hãi gần như sắp tràn ra.
Đây là con mồi cùng thợ săn công thủ, mặt quạt hỉ là lá chắn trong đó, nhưng thật lâu thật lâu về sau, Tạ Khước Sơn hồi tưởng lại một màn này, mới bỗng nhiên nhớ tới ý nghĩa của động tác kéo quạt này.
“Đại, đại nhân, ngài nhận lầm người rồi." Nam Y lắp bắp ngụy biện cho mình. Nhưng lời này hiển nhiên là giấu đầu lòi đuôi, nàng đã khẩn trương mất đi kết cấu.
“Hả? Tẩu tẩu cho rằng, ta nhận ngươi thành ai?”
Nam Y bị hỏi á khẩu không trả lời được, há miệng cũng không phát ra được nhưng âm thanh nào, nàng quá khẩn trương, thế cho nên bỗng nhiên nấc cục không đúng lúc.
Ngũ quan chấn động, nước mắt ầng ậc rốt cục không nhịn được ào ào chảy xuống, Nam Y không chiến mà bại, tan rã. Người có lòng dạ sắt đá đến đâu, giờ khắc này cũng nên bị nước mắt của thiếu nữ điềm đạm đáng yêu này chảy mòn, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn không hề nhúc nhích.
“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho ta đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lắc mình một cái đã biến thành Tần thị, bản lĩnh của ngươi không nhỏ.”
"Ta cũng bị ép buộc mà!"
“Ngươi rốt cuộc là ai?" Giọng điệu của hắn hùng hổ dọa người, trở nên tàn nhẫn.
“Ta, ta đúng là Tần thị, nhưng chỉ là con riêng của nhà ông ta... Là ngươi bảo ta trốn, ta sợ bị ngươi bắt được nên cùng đường liền đến xin Tần gia giúp đỡ, không ngờ bọn họ lừa ta gả đến Tạ gia.”
“Bọn họ có nữ nhi, vì sao phải để người gả thay?”
Tạ Khước Sơn càng hỏi càng nhanh, không cho Nam Y bất kỳ không gian suy nghĩ nào, buộc nàng lập tức trả lời.
“Đích nữ nhà bọn họ có thai…”
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến cách một cái hồ đối diện, đuốc trong tay binh lính như rồng lửa dọc theo hành lang dài tràn lên.
“Bên kia có người!’
Tạ Khước Sơn ngước mắt nhìn về phía bên kia, các binh sĩ rất nhanh sẽ chạy tới nơi này.
Nam Y cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, càng đáng thương nhìn Tạ Khước Sơn.
Mà hắn chỉ nghiền ngẫm nhướng mày về phía Nam Y: "Cho dù ta tha cho ngươi, người khác cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Bộ dạng Tạ Khước Sơn bàng quan, Nam Y biết không thể trông cậy vào hắn. Nàng thậm chí có chút căm tức, nàng cho rằng nàng ngoan ngoãn trả lời vấn đề của hắn thì hắn sẽ tha cho mình một mạng, kết quả hắn chính là tay không bắt sói trắng.
Nam Y thấy chết không sờn trừng mắt nhìn Tạ Khước Sơn, sau đó hạ quyết tâm trực tiếp xoay người trèo lên lan can.
“Phu quân, ta muốn tự tử vì chàng!”
Nam Y hô lớn một tiếng, sau đó bùm một tiếng nhảy xuống nước.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi này xảy ra trong nháy mắt, thậm chí ngay cả Tạ Khước Sơn cũng có chút kinh ngạc, nữ nhân thật sự biết trở mặt, một giây trước còn điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, một giây sau có thể vì tự cứu bản thân mà nhảy xuống hồ không chớp mắt. Mặt hắn cũng không chút thay đổi nhìn gợn sóng trên mặt hồ, sắc mặt lại giống như khẽ thả lỏng.
Ngay sau đó, mặt hồ yên tĩnh giống như sủi cảo, binh lính, gã sai vặt, nữ sứ nhao nhao nhảy xuống cứu người. Ồn ào náo động từ giữa hồ bắt đầu lan tràn, Vọng Tuyết Ổ tĩnh mịch trở nên sôi trào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro