Sát Thủ 60 Ngày Giả Làm Vợ Đội Trưởng Đặc Nhiệm
Buổi học quân s...
2024-11-24 00:51:21
Cuộc giải cứu 9 con tin kết thúc với 3 người chết, 4 người bị thương đã đưa vào bệnh viện cứu chữa, và 2 đứa trẻ bình an. Đám tội phạm chết một, 5 tên bị bắt!
Về đến sở cảnh sát, Lam Tiễn đưa Quyết Ngọc đến phòng đại tá nghỉ ngơi, vì tâm trạng vợ khá tệ nên anh không muốn những người khác làm phiền. Khi biết Quyết Ngọc tự ý rời khỏi vị trí, làm trái lệnh cấp trên, Lý Hoàng Mai tỏ ra hậm hực:
- Đới hạ sĩ đó nghĩ mình là ai chứ\, lệnh của đội trưởng cũng không nghe\, còn đuổi theo tội phạm định giết\, may có đội trưởng kịp ngăn cô ta lại!
Phi Lang thở ra: “Cô ấy bất bình trước tội ác của đám xã hội đen cũng là điều dễ hiểu, nhưng trái lệnh cấp trên thì vẫn là sai”.
- Tôi luôn cảm thấy Đới Nhược Vũ kỳ lạ! Tôi biết cô ấy có thân thủ rất tốt nhưng cái việc có thể dễ dàng nhảy xuống tòa nhà bốn tầng bằng cách bám vào lan can thì không phải vừa! Thêm nữa\, ánh mắt cô ấy lúc chạy đi cũng lạnh băng khó tả! Lại nhớ lúc ở chỗ buôn người lần đó\, tôi đã cảm giác Nhược Vũ có gì đấy ghê gớm.
Câu nói trầmtư từ Bạch Hổ khiến Phi Lang lẫn Hoàng Mai chỉ biết nhìn nhau.
Nói về Quyết Ngọc đang ở trong phòng ngủ của đại tá, sau khi khóc một trận thì đã bình tâm trở lại. Bên cạnh, Lam Tiễn vừa rót nước vừa bảo:
- Mới ngày đầu làm nhiệm vụ mà em đã phản ứng mạnh như thế rồi.
Quyết Ngọc không muốn Lam Tiễn nghi ngờ, liền nghĩ cách nói dối:
- Hồi trước\, em có người bạn cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự\, hôm nay gặp phải chuyện này nên trong lòng nhớ tới bạn ấy\, vì vậy mới khó kiềm chế.
Lam Tiễn phát hiện, sao bạn bè Quyết Ngọc toàn gặp bất hạnh? Hết cái người lão Cảnh mồ côi nay lại là người bạn rơi vào cảnh bi kịch như vậy. Nghĩ lúc này cô cần nghỉ ngơi, anh khẽ khàng yêu cầu:
- Em đừng suy nghĩ nhiều nữa\, cứ nằm ngủ một giấc cho khỏe.
Quyết Ngọc bất giác trở nên ngoan ngoãn, liền nằm xuống giường nhắm mắt lại. Bên tai nghe tiếng cửa phòng đã đóng, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Đưa hai bàn tay lên trước mặt, nhớ đến câu nói giá trị của sinh mạng, cô tự hứa rằng sẽ nghe theo lời Lam Tiễn, từ giờ không tùy ý giết người nữa. Thế nhưng mối thù giết cả nhà thì tuyệt đối không bỏ qua, chính tay cô vẫn sẽ giết chết bọn chúng!
Có những món nợ máu, nhất định phải báo!
***
Xong đợt làm nhiệm vụ đầu tiên, sau vài ngày trôi qua, tại sở cảnh sát diễn ra một sự việc: khóa giảng dạy đặc biệt dành cho những sinh viên học quân sự!
Hằng năm, các trường quân sự sẽ đưa sinh viên đến sở cảnh sát để tham gia khóa học ngắn đặc biệt.
Đây là lý do, sáng nay vừa bước vào sân tập huấn, Quyết Ngọc mắt chữ A miệng chữ O trước cảnh mấy trăm sinh viên đứng xếp hàng đông đúc. Sau đó mới biết là họ sẽ có buổi học quân sự trong một ngày.
Và người đứng ra chỉ dẫn giảng dạy không ai khác chính là Lam Tiễn, Phi Lang và Bạch Hổ!
- Chào các em\, tôi là đại tá Lam Tiễn\, đội trưởng Đội đặc nhiệm 11. Các em có thể gọi tôi là thầy Lam hay Lam đội trưởng đều được. Hôm nay tôi và hai đồng chí cảnh sát đây sẽ đảm nhận việc giảng dạy cho các em.
Lam Tiễn tự giới thiệu xong, tới lượt Phi Lang và Bạch Hổ. Bên dưới, mấy sinh viên bàn tán rôm rả, nam thì ngưỡng mộ sự uy phong của đội đặc nhiệm, riêng nữ thì xuýt xoa trước dáng vẻ bảnh bao của các “thầy” quân sự. Nhất là Lam Tiễn, đẹp trai vượt mức cho phép rồi, tới nỗi mấy cô bé tuổi đôi mươi này cứ đắm đuối mê mẩn.
- Trước khi vào bài giảng\, có em nào thắc mắc gì không? - Lam Tiễn hỏi.
- Thầy Lam cho em hỏi\, thầy bao nhiêu tuổi ạ\, cả chiều cao của thầy nữa?
- Em muốn hỏi\, gu bạn gái của thầy Lam như thế nào?Thầy có vợ chưa thầy?
- Màu sắc ưa thích của thầy là gì vậy thầy Lam? Thầy có sở thích đặc biệt gì ạ?
- Em nghe nói thầy xử lý rất nhiều vụ trọng án nổi tiếng\, gần đây nhất là vụ “9 con tin” phải không thầy?
Lam Tiễn khá bất ngờ trước sự nhốn nháo từ những nữ sinh viên, liền ngăn lại:
- Các em hãy chỉ hỏi câu hỏi liên quan tới việc học thôi nào.
Mấy cô bé này tinh ranh cười: “Thầy chưa giảng bài thì sao tụi em hỏi ạ?”.
Bạch Hổ giải vây cho đội trưởng bằng cách hắng giọng, hỏi rõ to:
- Ở đây có tới ba “thầy”\, sao các em chỉ tập trung hỏi mỗi thầy Lam thế?
- Thì tại thầy Lam đẹp trai nhất ạ!
- Vậy tôi xấu trai lắm à?
Lần này tới lượt Phi Lang khoanh tay, thờ ơ chen ngang: “Tự biết rồi còn hỏi”.
- Tạ Trình Phi\, anh cũng có đẹp hơn đội trưởng đâu mà ở đó nói tôi!
- Đúng là tôi xấu hơn đội trưởng nhưng ít nhất tôi cũng đẹp trai hơn cậu.
- Ai công nhận điều đó?
- Mình tôi!
Cuộc đối đáp chơi qua lại giữa thầy Phi lạnh lùng với thầy Bạch nóng tính không khỏi làm các sinh viên cười rộn ràng. Khéo, tiết học quân sự khô khan hôm nay vừa được ngắm các “thầy” đẹp trai vừa được cười vui vẻ vì sự hài hước của họ.
Quyết Ngọc nãy giờ vẫn chưa rời mắt khỏi nửa sân phía bên kia bởi bầu không khí ồn ào giỡn hớt, bên cạnh nghe một nam quân nhân cảm thán:
- Đám sinh viên ấy “cướp mất” ba chàng lính ngự lâm của Đội đặc nhiệm 11 chúng ta rồi! Thầy giáo toàn trai đẹp vậy thì học hành nổi không đây?
Nhóm nam quân nhân nhìn nhau cười thú vị, rồi tự bắt đầu buổi tập luyện. Quyết Ngọc chẳng hiểu sao cứ thấy hơi bị khó chịu trước việc Lam Tiễn tập huấn riêng cho những sinh viên đó, đặc biệt là mấy cô bé nhí nhảnh hồn nhiên kia liên tục ngắm nhìn vị đại tá điển trai uy nghiêm bằng ánh mắt mê tít.
Vừa rồi đứng ở đây, Quyết Ngọc nghe rất rõ các câu hỏi về tuổi tác, sở thích, cả việc Lam Tiễn có vợ chưa nữa, cô càng đâm ra buồn bực. Ngẫm nghĩ đừng nên để ý nữa, cô bắt đầu chạy bộ.
Tầm trưa, Quyết Ngọc vào căn tin lấy cơm, mọi lần cô sẽ đi chung với Lam Tiễn, hoặc không thì cũng có cặp đôi khắc khẩu Lang - Hổ, nhưng hôm nay chẳng có ai cả! Nghe đâu là buổi giảng dạy vẫn còn kéo dài.
Sự vắng mặt của ba anh chàng quân nhân đẹp trai nhất sở cảnh sát trong căn tin trưa nay khiến mấy nữ quân nhân bàn tán suốt. Ăn được nửa chén cơm, Quyết Ngọc lấy điện thoại nhắn tin cho Lam Tiễn.
“Anh không ăn trưa à?”
Vài mất 10 phút sau Lam Tiễn mới nhắn lại: “Anh còn phải chỉ dẫn thêm cho nhóm sinh viên nữ, chắc không kịp nghỉ ăn trưa. Em cứ ăn trước đi, đừng chờ anh”.
Lại là nữ sinh viên! Quyết Ngọc hậm hực tắt điện thoại, ăn nốt bữa trưa khô khan nhàm chán. Rời căn tin, thay vì về khu nhà tập thể nữ nghỉ ngơi, cô tò mò đi ra sân tập huấn.
Đến nơi, phát hiện một số quân nhân nam nữ đều có, cũng hiếu kỳ theo dõi khóa học đang diễn ra sôi nổi ngay giữa sân. Ba “thầy” nhiệt tình giảng dạy, đám sinh viên hăm hở vừa học vừa thực hành, thỉnh thoảng chèn vô vài câu đùa vui sinh động.
Về đến sở cảnh sát, Lam Tiễn đưa Quyết Ngọc đến phòng đại tá nghỉ ngơi, vì tâm trạng vợ khá tệ nên anh không muốn những người khác làm phiền. Khi biết Quyết Ngọc tự ý rời khỏi vị trí, làm trái lệnh cấp trên, Lý Hoàng Mai tỏ ra hậm hực:
- Đới hạ sĩ đó nghĩ mình là ai chứ\, lệnh của đội trưởng cũng không nghe\, còn đuổi theo tội phạm định giết\, may có đội trưởng kịp ngăn cô ta lại!
Phi Lang thở ra: “Cô ấy bất bình trước tội ác của đám xã hội đen cũng là điều dễ hiểu, nhưng trái lệnh cấp trên thì vẫn là sai”.
- Tôi luôn cảm thấy Đới Nhược Vũ kỳ lạ! Tôi biết cô ấy có thân thủ rất tốt nhưng cái việc có thể dễ dàng nhảy xuống tòa nhà bốn tầng bằng cách bám vào lan can thì không phải vừa! Thêm nữa\, ánh mắt cô ấy lúc chạy đi cũng lạnh băng khó tả! Lại nhớ lúc ở chỗ buôn người lần đó\, tôi đã cảm giác Nhược Vũ có gì đấy ghê gớm.
Câu nói trầmtư từ Bạch Hổ khiến Phi Lang lẫn Hoàng Mai chỉ biết nhìn nhau.
Nói về Quyết Ngọc đang ở trong phòng ngủ của đại tá, sau khi khóc một trận thì đã bình tâm trở lại. Bên cạnh, Lam Tiễn vừa rót nước vừa bảo:
- Mới ngày đầu làm nhiệm vụ mà em đã phản ứng mạnh như thế rồi.
Quyết Ngọc không muốn Lam Tiễn nghi ngờ, liền nghĩ cách nói dối:
- Hồi trước\, em có người bạn cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự\, hôm nay gặp phải chuyện này nên trong lòng nhớ tới bạn ấy\, vì vậy mới khó kiềm chế.
Lam Tiễn phát hiện, sao bạn bè Quyết Ngọc toàn gặp bất hạnh? Hết cái người lão Cảnh mồ côi nay lại là người bạn rơi vào cảnh bi kịch như vậy. Nghĩ lúc này cô cần nghỉ ngơi, anh khẽ khàng yêu cầu:
- Em đừng suy nghĩ nhiều nữa\, cứ nằm ngủ một giấc cho khỏe.
Quyết Ngọc bất giác trở nên ngoan ngoãn, liền nằm xuống giường nhắm mắt lại. Bên tai nghe tiếng cửa phòng đã đóng, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Đưa hai bàn tay lên trước mặt, nhớ đến câu nói giá trị của sinh mạng, cô tự hứa rằng sẽ nghe theo lời Lam Tiễn, từ giờ không tùy ý giết người nữa. Thế nhưng mối thù giết cả nhà thì tuyệt đối không bỏ qua, chính tay cô vẫn sẽ giết chết bọn chúng!
Có những món nợ máu, nhất định phải báo!
***
Xong đợt làm nhiệm vụ đầu tiên, sau vài ngày trôi qua, tại sở cảnh sát diễn ra một sự việc: khóa giảng dạy đặc biệt dành cho những sinh viên học quân sự!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hằng năm, các trường quân sự sẽ đưa sinh viên đến sở cảnh sát để tham gia khóa học ngắn đặc biệt.
Đây là lý do, sáng nay vừa bước vào sân tập huấn, Quyết Ngọc mắt chữ A miệng chữ O trước cảnh mấy trăm sinh viên đứng xếp hàng đông đúc. Sau đó mới biết là họ sẽ có buổi học quân sự trong một ngày.
Và người đứng ra chỉ dẫn giảng dạy không ai khác chính là Lam Tiễn, Phi Lang và Bạch Hổ!
- Chào các em\, tôi là đại tá Lam Tiễn\, đội trưởng Đội đặc nhiệm 11. Các em có thể gọi tôi là thầy Lam hay Lam đội trưởng đều được. Hôm nay tôi và hai đồng chí cảnh sát đây sẽ đảm nhận việc giảng dạy cho các em.
Lam Tiễn tự giới thiệu xong, tới lượt Phi Lang và Bạch Hổ. Bên dưới, mấy sinh viên bàn tán rôm rả, nam thì ngưỡng mộ sự uy phong của đội đặc nhiệm, riêng nữ thì xuýt xoa trước dáng vẻ bảnh bao của các “thầy” quân sự. Nhất là Lam Tiễn, đẹp trai vượt mức cho phép rồi, tới nỗi mấy cô bé tuổi đôi mươi này cứ đắm đuối mê mẩn.
- Trước khi vào bài giảng\, có em nào thắc mắc gì không? - Lam Tiễn hỏi.
- Thầy Lam cho em hỏi\, thầy bao nhiêu tuổi ạ\, cả chiều cao của thầy nữa?
- Em muốn hỏi\, gu bạn gái của thầy Lam như thế nào?Thầy có vợ chưa thầy?
- Màu sắc ưa thích của thầy là gì vậy thầy Lam? Thầy có sở thích đặc biệt gì ạ?
- Em nghe nói thầy xử lý rất nhiều vụ trọng án nổi tiếng\, gần đây nhất là vụ “9 con tin” phải không thầy?
Lam Tiễn khá bất ngờ trước sự nhốn nháo từ những nữ sinh viên, liền ngăn lại:
- Các em hãy chỉ hỏi câu hỏi liên quan tới việc học thôi nào.
Mấy cô bé này tinh ranh cười: “Thầy chưa giảng bài thì sao tụi em hỏi ạ?”.
Bạch Hổ giải vây cho đội trưởng bằng cách hắng giọng, hỏi rõ to:
- Ở đây có tới ba “thầy”\, sao các em chỉ tập trung hỏi mỗi thầy Lam thế?
- Thì tại thầy Lam đẹp trai nhất ạ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vậy tôi xấu trai lắm à?
Lần này tới lượt Phi Lang khoanh tay, thờ ơ chen ngang: “Tự biết rồi còn hỏi”.
- Tạ Trình Phi\, anh cũng có đẹp hơn đội trưởng đâu mà ở đó nói tôi!
- Đúng là tôi xấu hơn đội trưởng nhưng ít nhất tôi cũng đẹp trai hơn cậu.
- Ai công nhận điều đó?
- Mình tôi!
Cuộc đối đáp chơi qua lại giữa thầy Phi lạnh lùng với thầy Bạch nóng tính không khỏi làm các sinh viên cười rộn ràng. Khéo, tiết học quân sự khô khan hôm nay vừa được ngắm các “thầy” đẹp trai vừa được cười vui vẻ vì sự hài hước của họ.
Quyết Ngọc nãy giờ vẫn chưa rời mắt khỏi nửa sân phía bên kia bởi bầu không khí ồn ào giỡn hớt, bên cạnh nghe một nam quân nhân cảm thán:
- Đám sinh viên ấy “cướp mất” ba chàng lính ngự lâm của Đội đặc nhiệm 11 chúng ta rồi! Thầy giáo toàn trai đẹp vậy thì học hành nổi không đây?
Nhóm nam quân nhân nhìn nhau cười thú vị, rồi tự bắt đầu buổi tập luyện. Quyết Ngọc chẳng hiểu sao cứ thấy hơi bị khó chịu trước việc Lam Tiễn tập huấn riêng cho những sinh viên đó, đặc biệt là mấy cô bé nhí nhảnh hồn nhiên kia liên tục ngắm nhìn vị đại tá điển trai uy nghiêm bằng ánh mắt mê tít.
Vừa rồi đứng ở đây, Quyết Ngọc nghe rất rõ các câu hỏi về tuổi tác, sở thích, cả việc Lam Tiễn có vợ chưa nữa, cô càng đâm ra buồn bực. Ngẫm nghĩ đừng nên để ý nữa, cô bắt đầu chạy bộ.
Tầm trưa, Quyết Ngọc vào căn tin lấy cơm, mọi lần cô sẽ đi chung với Lam Tiễn, hoặc không thì cũng có cặp đôi khắc khẩu Lang - Hổ, nhưng hôm nay chẳng có ai cả! Nghe đâu là buổi giảng dạy vẫn còn kéo dài.
Sự vắng mặt của ba anh chàng quân nhân đẹp trai nhất sở cảnh sát trong căn tin trưa nay khiến mấy nữ quân nhân bàn tán suốt. Ăn được nửa chén cơm, Quyết Ngọc lấy điện thoại nhắn tin cho Lam Tiễn.
“Anh không ăn trưa à?”
Vài mất 10 phút sau Lam Tiễn mới nhắn lại: “Anh còn phải chỉ dẫn thêm cho nhóm sinh viên nữ, chắc không kịp nghỉ ăn trưa. Em cứ ăn trước đi, đừng chờ anh”.
Lại là nữ sinh viên! Quyết Ngọc hậm hực tắt điện thoại, ăn nốt bữa trưa khô khan nhàm chán. Rời căn tin, thay vì về khu nhà tập thể nữ nghỉ ngơi, cô tò mò đi ra sân tập huấn.
Đến nơi, phát hiện một số quân nhân nam nữ đều có, cũng hiếu kỳ theo dõi khóa học đang diễn ra sôi nổi ngay giữa sân. Ba “thầy” nhiệt tình giảng dạy, đám sinh viên hăm hở vừa học vừa thực hành, thỉnh thoảng chèn vô vài câu đùa vui sinh động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro