Sát Thủ 60 Ngày Giả Làm Vợ Đội Trưởng Đặc Nhiệm
Chồng đại tá cự...
2024-11-24 00:51:21
Gã nọ cười khùng khục: “Có giỏi thì bắn đi, xem thử tao hay nó sẽ chết trước!”.
- Mày…!
Chàng cảnh sát thứ hai liền giơ tay lên ngăn đồng đội lại, giọng từ tốn hơn:
- Bạch Hổ\, đừng để bị nói khích! Loại này có đôi co cũng chẳng được gì!
- Phi Lang đúng đấy\, với những kẻ buôn người độc ác thì mấy lời yêu cầu như “đứng yên giơ tay lên” hay “thả con tin ra” thì chẳng có tác dụng gì đâu!
Một giọng nam khá lạnh lùng cất lên giữa bầu không khí căng thẳng tại nhà sàn này, cùng lúc nơi ngưỡng cửa xuất hiện bóng dáng quân phục cao lớn bước thẳng vào, đem theo loại khí chất áp bức ghê gớm khó tả!
Ánh sáng chói lòa bên ngoài chiếu lên dáng người đó sừng sững y hệt ngọn núi, hai tay cầm súng trường.
Nhóm cảnh sát tản qua hai bên, anh đứng ở giữa nhà. Dẫu vải đen bịt mặt anh thì cô vẫn thấy rõ đôi mắt ấy sắc bén lẫn tập trung khi hướng vào tên tội phạm!
- Lại một thằng cảnh sát ra oai à? Mày sẽ kêu tao làm gì đây?
Quyết Ngọc bực bội lắm, muốn một đòn giải quyết ngay nhưng không thể làm thế ở trước mặt cảnh sát. Tiếp theo, cô nghe tiếng cười nhẹ của anh chàng quân nhân nọ:
- Chỉ có cảnh sát bình thường mới dông dài với bọn mày\, còn tụi này thì không!
Nhanh hơn nói, anh lập tức giương súng lên, không chút chần chừ bóp cò! Trong tích tắc khi viên đạn thoát khỏi họng súng, Quyết Ngọc mới phát hiện bộ quân phục trên người anh ta không phải màu xanh lá của cảnh sát thông thường mà là… quân phục của đội đặc nhiệm và chiến đấu!
Ý nghĩ ấy vừa kết thúc thì cùng lúc bên tai cô nghe “đoàng”, viên đạn vừa xước qua đem theo luồng khí xoáy mạnh trúng ngay bả vai gã kia, một đường bắn vô cùng chuẩn xác!
Quyết Ngọc đứng ngay phía trước gã tội phạm, làm sao bắn trúng gã mà không làm bị thương cô, chưa kể vận tốc bắn còn rất nhanh lẫn dứt khoát tới vậy, thì nhất định chàng trai này là tay thiện xạ số 1!
Quyết Ngọc giật mình khi anh mau chóng nắm lấy tay rồi kéo cô lại gần. Mất thăng bằng, cô liền ngã nhào vào lòng anh.
Tức thì, Bạch Hổ và Phi Lang nhảy bổ tới trấn áp gã tội phạm. Bấy giờ, anh chàng quân nhân thiện xạ mới đảo mắt qua gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn đang ngơ ngác trong vòm ngực mình, liền kéo vải bịt mặt xuống rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Sực tỉnh, Quyết Ngọc phản xạ liền ngước lên, lập tức bắt gặp một khuôn mặt nam tính rắn rỏi vô cùng tuấn mỹ, từng đường nét của các bộ phận như mắt, mũi, miệng đôi gò má hay cằm đều liền khít với nhau thành một khối hoàn chỉnh vô cùng đẹp đẽ!
Mắt anh đen tuyền khác với mắt nâu bình thường, thêm hàng lông mi dài cong vút nằm dưới đôi chân mày rậm cương nghị.
Ngoài Mục Thời Cảnh ra, Quyết Ngọc chưa từng nghĩ sẽ có một người đàn ông nào mang dáng dấp mỹ mạo cuốn hút tới vậy!
Tiếng bộ đàm kêu lên khiến Quyết Ngọc bừng tỉnh lần hai, tự nhủ cần phải bình tĩnh lại, chậm rãi rời khỏi vòng tay của đối phương trong khi anh mở bộ đàm ra.
- Đội trưởng Đội đặc nhiệm 11 nghe đây\, mau báo cáo!
Cụm từ “Đội trưởng Đội đặc nhiệm 11” đập thẳng vào màn nhĩ khiến Quyết Ngọc sửng sốt, liền nhìn chằm chằm chàng trai đó lần nữa! Lẽ nào người này chính là…?
- Ủa\, sao lại có thẻ căn cước rơi ở đây thế? Tên chủ thẻ “Đới Nhược Vũ”!
Quyết Ngọc giật mình xem lại túi áo khoác, đúng là căn cước mất rồi, có lẽ ban nãy bị kéo mạnh nên nó rơi ra ngoài, liền đưa tay về phía Bạch Hổ: “Đó là của tôi…”
- Cô là Đới Nhược Vũ?
Quyết Ngọc lẫn Bạch Hổ ngạc nhiên trước chất giọng bất ngờ từ vị đội trưởng đội đặc nhiệm, chẳng những thế anh còn hướng mắt vào cô khá lâu.
- Lam đội trưởng\, anh sao vậy? - Phi Lang ở bên cạnh khó hiểu.
- Không có gì\, ở đây các cậu lo nốt phần còn lại và đưa cô ấy tới nơi an toàn.
Trước khi rời khỏi, anh còn nhìn Quyết Ngọc lần nữa. Đi theo Phi Lang ra ngoài, cô gái họ Quyết có thể khẳng định một điều… Lam đội trưởng, Đội đặc nhiệm 11 và cả phản ứng kỳ lạ khi nghe cái tên Đới Nhược Vũ, quả nhiên chính là Lam Tiễn!
Đứng cùng với những nạn nhân trong cuộc buôn người vừa bị phá, Quyết Ngọc chưa rời mắt khỏi Lam Tiễn cách đấy không xa đang nói chuyện với thuộc cấp, tới giờ vẫn không nghĩ rằng cả hai sẽ gặp nhau trong tình huống hỗn loạn này! Tính ra, cô đã kịp giết Khưu Max, nếu để gã sống khéo cô sẽ bị lộ danh tính.
Điện thoại rung nhẹ, cô thấy tin nhắn từ Five: “Cô ổn chứ?”, liền nhanh chóng rời khỏi đám người.
Tới chỗ kín đáo, Quyết Ngọc bấm trả lời tin nhắn: “Tôi ổn, còn anh?”
“Tôi đang ở trong cái hang gần đó, cảnh sát bao vây khắp nơi, tôi không tiện ra ngoài. Cô vẫn an toàn thì tốt rồi. Khưu Max thế nào, còn con chip nữa?”
“Tôi đã giết Khưu Max, con chip tôi giấu trong túi áo màu đen và ném ra bụi cây phía sau căn nhà sàn. Đợi khi nào cảnh sát rời khỏi, anh hãy tới lấy.”
“Ok! Cô đúng là giỏi thật! À, chắc tôi phải gọi điện cho Đới gia đến đón cô.”
“Không sao, tôi đã gặp đại tá Lam Tiễn, chính anh ta chỉ huy cuộc vây bắt này.”
“Trùng hợp vậy? Ừm, thế chuyện còn lại đành phải tự cô lo liệu. Nếu có chuyện gì thì liên lạc với tôi hoặc gọi thẳng cho lão Cảnh đi!”
Tắt điện thoại, Quyết Ngọc thở mạnh, rồi giật mình khi nghe gọi:
- Cô Đới Nhược Vũ!
Quyết Ngọc quay qua, ánh mắt cô chạm phải tia nhìn điềm đạm của Lam Tiễn. Có vẻ mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, nên anh liền đến gặp cô để hỏi vài câu.
Cô quan sát anh chàng quân nhân ở trước mặt, quả nhiên rất đẹp trai cao lớn, tướng đứng thẳng tắp, đôi mắt lúc nào cũng cương trực nhìn thẳng, bộ quân phục đặc nhiệm lấm tấm bụi đất càng tạo nên sự khí phách xông pha.
Tóc undercut rẽ ngôi lệch mái với hai bên tóc mai cắt sát, khiến anh càng thêm nam tính mê hoặc. Anh lúc này không cầm súng, cũng không nón bảo hộ, từng sợi tóc mái được cắt tỉa gọn gàng đen nhánh bị gió thổi ngược ra sau.
Five từng bảo, Lam Tiễn rất nổi tiếng với các cô gái ở Đại Đô, nhưng lại chẳng mảy may động lòng với ai! Một đại tá cực phẩm thế này mà lại cấm dục thì tính ra cũng hơi uổng phí!
- Cô Đới có bị thương ở đâu không? - Nhận cái lắc đầu từ cô gái\, Lam Tiễn tiếp - Chẳng hay ba cô có phải tên Đới Tiến\, và cô đang trên đường tới Lam gia?
Vuốt mái tóc cho gọn ghẽ, Quyết Ngọc đã nghĩ ra một câu chuyện:
- Đúng vậy\, tôi nghe theo sắp xếp của chú ruộttôi đến Lam gia ra mắt. Tôi đón taxi\, trên đường đi liền bị chụp thuốc mê\, lúc tỉnh dậy thấy mình đã ở chỗ này. Sau đó tôi biết ra nơi đây là ổ buôn người\, còn tài xế taxi chính là đám “cò” người.
- Tôi đã hiểu rồi\, thật không ngờ lại gặp cô Đới trong tình huống này. Chắc cô không biết tôi chính là…
- Đại tá Lam Tiễn\, đội trưởng Đội đặc nhiệm 11 và là chồng sắp cưới của tôi!
Lần thứ nhất, Lam Tiễn bất ngờ khi biết cô là Đới Nhược Vũ, cũng chính cô lần thứ hai tiếp tục khiến anh bất ngờ trước cảnh cô đã biết rất rõ danh tính anh rồi.
Giấu nụ cười kín đáo, anh chàng đội trưởng nghiêm túc này nhìn cô vợ sắp cưới từ trên xuống dưới. Mái tóc quăn gợn sóng, chiếc váy dài thanh tao có vài vết ố, gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm, đôi mắt hai mí tròn to với cái nhìn sắc sảo. Trông cô thật xinh đẹp mảnh mai nhưng lại toát lên sự lạnh lùng bí ẩn vô cùng thu hút.
Nhớ lại ban nãy cô bị gã nọ bắt giữ uy hiếp, biểu cảm vẫn bình tĩnh chẳng chút sợ hãi, có lẽ chính anh cũng đã ấn tượng rồi!
Quyết Ngọc khó hiểu khi Lam Tiễn cứ im lặng, nghĩ gì đó bèn bảo:
- Nếu không còn gì căn dặn thì tôi xin phép đón taxi đến Lam gia.
- Tôi sẽ yêu cầu thuộc cấp lái xe đưa cô về tận Lam gia\, hẹn gặp lại ở nhà.
- Mày…!
Chàng cảnh sát thứ hai liền giơ tay lên ngăn đồng đội lại, giọng từ tốn hơn:
- Bạch Hổ\, đừng để bị nói khích! Loại này có đôi co cũng chẳng được gì!
- Phi Lang đúng đấy\, với những kẻ buôn người độc ác thì mấy lời yêu cầu như “đứng yên giơ tay lên” hay “thả con tin ra” thì chẳng có tác dụng gì đâu!
Một giọng nam khá lạnh lùng cất lên giữa bầu không khí căng thẳng tại nhà sàn này, cùng lúc nơi ngưỡng cửa xuất hiện bóng dáng quân phục cao lớn bước thẳng vào, đem theo loại khí chất áp bức ghê gớm khó tả!
Ánh sáng chói lòa bên ngoài chiếu lên dáng người đó sừng sững y hệt ngọn núi, hai tay cầm súng trường.
Nhóm cảnh sát tản qua hai bên, anh đứng ở giữa nhà. Dẫu vải đen bịt mặt anh thì cô vẫn thấy rõ đôi mắt ấy sắc bén lẫn tập trung khi hướng vào tên tội phạm!
- Lại một thằng cảnh sát ra oai à? Mày sẽ kêu tao làm gì đây?
Quyết Ngọc bực bội lắm, muốn một đòn giải quyết ngay nhưng không thể làm thế ở trước mặt cảnh sát. Tiếp theo, cô nghe tiếng cười nhẹ của anh chàng quân nhân nọ:
- Chỉ có cảnh sát bình thường mới dông dài với bọn mày\, còn tụi này thì không!
Nhanh hơn nói, anh lập tức giương súng lên, không chút chần chừ bóp cò! Trong tích tắc khi viên đạn thoát khỏi họng súng, Quyết Ngọc mới phát hiện bộ quân phục trên người anh ta không phải màu xanh lá của cảnh sát thông thường mà là… quân phục của đội đặc nhiệm và chiến đấu!
Ý nghĩ ấy vừa kết thúc thì cùng lúc bên tai cô nghe “đoàng”, viên đạn vừa xước qua đem theo luồng khí xoáy mạnh trúng ngay bả vai gã kia, một đường bắn vô cùng chuẩn xác!
Quyết Ngọc đứng ngay phía trước gã tội phạm, làm sao bắn trúng gã mà không làm bị thương cô, chưa kể vận tốc bắn còn rất nhanh lẫn dứt khoát tới vậy, thì nhất định chàng trai này là tay thiện xạ số 1!
Quyết Ngọc giật mình khi anh mau chóng nắm lấy tay rồi kéo cô lại gần. Mất thăng bằng, cô liền ngã nhào vào lòng anh.
Tức thì, Bạch Hổ và Phi Lang nhảy bổ tới trấn áp gã tội phạm. Bấy giờ, anh chàng quân nhân thiện xạ mới đảo mắt qua gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn đang ngơ ngác trong vòm ngực mình, liền kéo vải bịt mặt xuống rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Sực tỉnh, Quyết Ngọc phản xạ liền ngước lên, lập tức bắt gặp một khuôn mặt nam tính rắn rỏi vô cùng tuấn mỹ, từng đường nét của các bộ phận như mắt, mũi, miệng đôi gò má hay cằm đều liền khít với nhau thành một khối hoàn chỉnh vô cùng đẹp đẽ!
Mắt anh đen tuyền khác với mắt nâu bình thường, thêm hàng lông mi dài cong vút nằm dưới đôi chân mày rậm cương nghị.
Ngoài Mục Thời Cảnh ra, Quyết Ngọc chưa từng nghĩ sẽ có một người đàn ông nào mang dáng dấp mỹ mạo cuốn hút tới vậy!
Tiếng bộ đàm kêu lên khiến Quyết Ngọc bừng tỉnh lần hai, tự nhủ cần phải bình tĩnh lại, chậm rãi rời khỏi vòng tay của đối phương trong khi anh mở bộ đàm ra.
- Đội trưởng Đội đặc nhiệm 11 nghe đây\, mau báo cáo!
Cụm từ “Đội trưởng Đội đặc nhiệm 11” đập thẳng vào màn nhĩ khiến Quyết Ngọc sửng sốt, liền nhìn chằm chằm chàng trai đó lần nữa! Lẽ nào người này chính là…?
- Ủa\, sao lại có thẻ căn cước rơi ở đây thế? Tên chủ thẻ “Đới Nhược Vũ”!
Quyết Ngọc giật mình xem lại túi áo khoác, đúng là căn cước mất rồi, có lẽ ban nãy bị kéo mạnh nên nó rơi ra ngoài, liền đưa tay về phía Bạch Hổ: “Đó là của tôi…”
- Cô là Đới Nhược Vũ?
Quyết Ngọc lẫn Bạch Hổ ngạc nhiên trước chất giọng bất ngờ từ vị đội trưởng đội đặc nhiệm, chẳng những thế anh còn hướng mắt vào cô khá lâu.
- Lam đội trưởng\, anh sao vậy? - Phi Lang ở bên cạnh khó hiểu.
- Không có gì\, ở đây các cậu lo nốt phần còn lại và đưa cô ấy tới nơi an toàn.
Trước khi rời khỏi, anh còn nhìn Quyết Ngọc lần nữa. Đi theo Phi Lang ra ngoài, cô gái họ Quyết có thể khẳng định một điều… Lam đội trưởng, Đội đặc nhiệm 11 và cả phản ứng kỳ lạ khi nghe cái tên Đới Nhược Vũ, quả nhiên chính là Lam Tiễn!
Đứng cùng với những nạn nhân trong cuộc buôn người vừa bị phá, Quyết Ngọc chưa rời mắt khỏi Lam Tiễn cách đấy không xa đang nói chuyện với thuộc cấp, tới giờ vẫn không nghĩ rằng cả hai sẽ gặp nhau trong tình huống hỗn loạn này! Tính ra, cô đã kịp giết Khưu Max, nếu để gã sống khéo cô sẽ bị lộ danh tính.
Điện thoại rung nhẹ, cô thấy tin nhắn từ Five: “Cô ổn chứ?”, liền nhanh chóng rời khỏi đám người.
Tới chỗ kín đáo, Quyết Ngọc bấm trả lời tin nhắn: “Tôi ổn, còn anh?”
“Tôi đang ở trong cái hang gần đó, cảnh sát bao vây khắp nơi, tôi không tiện ra ngoài. Cô vẫn an toàn thì tốt rồi. Khưu Max thế nào, còn con chip nữa?”
“Tôi đã giết Khưu Max, con chip tôi giấu trong túi áo màu đen và ném ra bụi cây phía sau căn nhà sàn. Đợi khi nào cảnh sát rời khỏi, anh hãy tới lấy.”
“Ok! Cô đúng là giỏi thật! À, chắc tôi phải gọi điện cho Đới gia đến đón cô.”
“Không sao, tôi đã gặp đại tá Lam Tiễn, chính anh ta chỉ huy cuộc vây bắt này.”
“Trùng hợp vậy? Ừm, thế chuyện còn lại đành phải tự cô lo liệu. Nếu có chuyện gì thì liên lạc với tôi hoặc gọi thẳng cho lão Cảnh đi!”
Tắt điện thoại, Quyết Ngọc thở mạnh, rồi giật mình khi nghe gọi:
- Cô Đới Nhược Vũ!
Quyết Ngọc quay qua, ánh mắt cô chạm phải tia nhìn điềm đạm của Lam Tiễn. Có vẻ mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, nên anh liền đến gặp cô để hỏi vài câu.
Cô quan sát anh chàng quân nhân ở trước mặt, quả nhiên rất đẹp trai cao lớn, tướng đứng thẳng tắp, đôi mắt lúc nào cũng cương trực nhìn thẳng, bộ quân phục đặc nhiệm lấm tấm bụi đất càng tạo nên sự khí phách xông pha.
Tóc undercut rẽ ngôi lệch mái với hai bên tóc mai cắt sát, khiến anh càng thêm nam tính mê hoặc. Anh lúc này không cầm súng, cũng không nón bảo hộ, từng sợi tóc mái được cắt tỉa gọn gàng đen nhánh bị gió thổi ngược ra sau.
Five từng bảo, Lam Tiễn rất nổi tiếng với các cô gái ở Đại Đô, nhưng lại chẳng mảy may động lòng với ai! Một đại tá cực phẩm thế này mà lại cấm dục thì tính ra cũng hơi uổng phí!
- Cô Đới có bị thương ở đâu không? - Nhận cái lắc đầu từ cô gái\, Lam Tiễn tiếp - Chẳng hay ba cô có phải tên Đới Tiến\, và cô đang trên đường tới Lam gia?
Vuốt mái tóc cho gọn ghẽ, Quyết Ngọc đã nghĩ ra một câu chuyện:
- Đúng vậy\, tôi nghe theo sắp xếp của chú ruộttôi đến Lam gia ra mắt. Tôi đón taxi\, trên đường đi liền bị chụp thuốc mê\, lúc tỉnh dậy thấy mình đã ở chỗ này. Sau đó tôi biết ra nơi đây là ổ buôn người\, còn tài xế taxi chính là đám “cò” người.
- Tôi đã hiểu rồi\, thật không ngờ lại gặp cô Đới trong tình huống này. Chắc cô không biết tôi chính là…
- Đại tá Lam Tiễn\, đội trưởng Đội đặc nhiệm 11 và là chồng sắp cưới của tôi!
Lần thứ nhất, Lam Tiễn bất ngờ khi biết cô là Đới Nhược Vũ, cũng chính cô lần thứ hai tiếp tục khiến anh bất ngờ trước cảnh cô đã biết rất rõ danh tính anh rồi.
Giấu nụ cười kín đáo, anh chàng đội trưởng nghiêm túc này nhìn cô vợ sắp cưới từ trên xuống dưới. Mái tóc quăn gợn sóng, chiếc váy dài thanh tao có vài vết ố, gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm, đôi mắt hai mí tròn to với cái nhìn sắc sảo. Trông cô thật xinh đẹp mảnh mai nhưng lại toát lên sự lạnh lùng bí ẩn vô cùng thu hút.
Nhớ lại ban nãy cô bị gã nọ bắt giữ uy hiếp, biểu cảm vẫn bình tĩnh chẳng chút sợ hãi, có lẽ chính anh cũng đã ấn tượng rồi!
Quyết Ngọc khó hiểu khi Lam Tiễn cứ im lặng, nghĩ gì đó bèn bảo:
- Nếu không còn gì căn dặn thì tôi xin phép đón taxi đến Lam gia.
- Tôi sẽ yêu cầu thuộc cấp lái xe đưa cô về tận Lam gia\, hẹn gặp lại ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro