Trại hè
1000min
2024-07-09 14:11:22
Mâu thuẫn cũng không lớn, vì vậy cũng không tính là không phải oan gia không gặp gì đó. Chỉ là khi thấy Gia Minh, Trương Nhã Hàm rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không chào hỏi.
Mấy năm sau, một cuộc lữ hành như vậy chẳng qua cũng chỉ là một loại hình giải trí mà thôi, nhưng lúc này dù sao cũng là năm 94, quan hệ nam nữ vẫn còn nhiều giới hạn, ba nữ sinh đến cùng với nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng đùa giỡn với nhau, Gia Minh và Linh Tĩnh ngồi chung với nhau theo lẽ thường, lấy radio Linh Tĩnh mang theo ra để nghe chương trình phát thanh, một bộ tai nghe chia ra mỗi người đeo một cái.
Trong cả xe chỉ có hai đứa nhỏ bọn họ giống một đôi tình nhân, Linh Tĩnh lại xinh đẹp như vậy, trên đường đi đám nam sinh còn lại thỉnh thoảng lại nhìn sang với ánh mắt tò mò và hâm mộ.
Về phần Liễu Hoài Sa lại ngồi riêng một chỗ, vừa ăn kẹo que vừa lấy máy chơi game bỏ túi loại mới nhất ra chơi xếp hình kiểu Nga, Trương Nhã Hàm ngồi ở hàng ghế phía trước cũng thỉnh thoảng quay sang nói chuyện vài câu với người dẫn đội, đối với Hoàng Hạo Vân thì vẫn lãnh đạm.
Gia Minh thầm nghĩ xem ra cô ta mới về nước, vì vậy muốn xem xem rốt cuộc những học sinh này như thế nào, để ứng phó cho thời gian dạy học sắp tới, về phần Hoàng Hạo Vân, đơn giản chỉ là một kẻ theo đuôi mà thôi.
Thỉnh Thoáng ánh mắt Trương Nhã Hàm cũng sẽ chú ý đến Gia Minh, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, đứa bé này rất ác liệt, trong lòng lại giận dữ, lại thấy hai đứa trẻ nhìn như tình nhân kia liền hận không được đi qua vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của gia minh, tránh cho tiểu mỹ nữ như Linh Tĩnh bị hại.
Nàng trở lại từ nước ngoài, tư tưởng tiến bố, sẽ không cho rằng bởi vì hai người tuổi còn nhỏ mà quan hệ sẽ thuần khiết, dù sao ở Anh quốc, rất nhiều đứa trẻ bằng tuổi đó đều đã vượt qua một bước cuối cùng.
Chỉ chốc lát chiếc xe khách lớn đã rời khỏi khu vực thành thị, nàng thấy hai người thân mật nghe chung một chiếc radio liền nói với người dẫn đội vài câu, chỉ một lát sau người dẫn đội liền lấy ra một chiếc catset, bỏ băng từ vào, lập tức bài hát "Đao kiếm như mộng" của Chu Hoa Kiện đã văng vẳng trong xe.
Lúc này Album "Gió mặc gió, mưa mặc mưa" của Chu Hoa Kiện cũng chưa phát hành được bao lâu, nhưng hát hay dù sao vẫn là hát hay, người dẫn đội kia muốn làm không khí náo nhiệt lên, liền hát lên theo bài hát, sau một lát, trong xe trước sau cũng vang lên tiếng hát nhỏ. Gia Minh và Linh Tinh không thể tiếp tục nghe radio, liền dừng lại nghe hát.
Trương Nhã Hàm âm thầm đắc ý, nhưng trong lúc vô tình quét mắt qua lại thấy trên khóe miệng Gia Minh dường như đang nở nụ cười hài hước, tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng vậy, khi nhìn lại lại thấy Gia Minh nhắm mắt lại nghe khá là say mê, lúc này mới xác định đó là ảo giác trong lòng mình.
Đến khoảng hơn mười giờ mọi người đã tới địa điểm cắm trại, đầu tiên là ăn cơm trưa tại một khoảng đất trống trong rừng cây ở dưới chân núi, kế hoạch tiếp theo là sau khi ăn cơm trưa xong sẽ leo lên đỉnh núi, sau đó dựng lều trại ở đó để qua đêm.
Đây đại khái là địa điểm mà cơ quan du lịch đã tỉ mỉ lựa chọn. Dưới sự dẫn đường của người dẫn đôi, mọi người xuyên qua rừng cây nhỏ rồi tới ven bờ một hồ nhỏ tại giữa trung tâm, rừng cây bao quanh, hồ nước trong suốt, trên thảm cỏ xanh biếc điểm xuyết thêm vài đóa hoa vàng, chụp hình tại nơi này đúng là không tồi. Mọi người vừa thấy liền lập tức thích nơi này, sau đó chia ra người đi kiếm củi, người nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.
Người dẫn đội kia vốn muốn dùng hình thức rút thăm để tách mọi người thành những đội nhỏ, nhưng mỗi người đều đã có đội của mình, ai cũng không đồng ý tách ra, vì vậy liền bỏ đi suy nghĩ này, chỉ là rõ ràng hắn cũng khá bận tâm ba người Gia Minh có thể hoàn thành không khi đem dụng cụ nấu nướng phân phát cho mọi người.
Nam nữ xung quanh cũng đều hoan nghênh ba người Gia Minh gia nhập vào đội của mình, nhưng lòng háo thắng của Liễu Hoài Sa mạnh, liền từ chối ngay tại chỗ:
- Hừ, còn chưa biết ai sẽ không có cơm ăn đấy!
Mặc dù ngoài miệng khoe khoang như vậy nhưng trên thực tế bản thân cô nàng này từ trước đến giờ đều là nữ nhân hiện đại rời xa nhà bếp, chỉ là theo nàng biết, Linh Tĩnh thường ở già giúp mẹ nấu ăn, mà Gia Minh dường như cũng biết nấu ăn, vì vậy cũng không lo lắng.
Nhiệm vụ vừa được phân, nàng liền ra ngoài gom củi nhóm lửa, Gia Minh vo gạo, Linh Tĩnh chuẩn bị món ăn, tất cả cũng xem như thuận lợi, chỉ một lát sau ngọn lửa liền cháy lên hừng hực, nồi cũng đã đặt lên, chỉ chờ cơm chín, chỉ là mấy cô bé kia hái mấy cây nấm độc về khiến Gia Minh bị dọa nhảy dựng lên.
Sau khi giải quyết xong mấy cây nấm độc, Gia Minh cầm radio nằm xuống bãi cỏ nghe chương trình phát thanh, ba người ngồi ở đó nhìn mấy người được nuông chiều từ nhỏ bận rộn không ngừng, Liễu Hoài Sa và Linh Tĩnh chỉ trỏ, rất ồn ào nhạo báng.
Hoàng Hạo Vân kia chạy đến bờ hồ vo gạo, kết quả là toàn bộ một nồi gạo bị đổ xuống khiến bên này cười to không dứt.
Người dẫn đội vội vàng lấy thêm gạo bù vào, Hoàng thiếu gia thoát khỏi việc này liền chạy đến chỗ Trương Nhã Hàm đang bận rộn rồi vênh váo tự đắc than phiền, nói nào là nơi này thật nhàm chán, đi chơi cùng trẻ con thực buồn, hắn ở nhà như thế này thế kia, không ngừng khoe khoang. Trương Nhã Hàm nghe mà khuôn mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng thật sự là muốn đào một cái lỗ chui xuống để chứng minh "Ta không quen hắn".
Sau một trận rối loạn như gà bay chó sủa như thế, Linh Tĩnh đại khái là muốn vào trong rừng đi vệ sinh liền đứng dậy rời đi, đúng lúc này lại có một tin tức được thông báo trên radio:
“Khoảng mười một giờ sáng hôm nay, hai tên cướp có súng xông vào một ngân hàng nông nghiệp ở ngoại ô thành phố Giang Hải cướp đi sáu vạn bảy ngàn nhân nhân tệ, sau đó lái xe chạy về hướng quốc lộ số 42 thoát đi..."
Gia Minh đứng dậy vươn vai, "A", tiếng kêu đau đớn của Linh Tĩnh truyền tới, nàng vừa mới đi đến bên rừng cây nhỏ liền bị một người trung niên đang lao ra đụng ngã, trên mặt người này có một vết sẹo dài, sau lưng đeo túi du lịch, xem ra cũng là lên núi cắm trại, một gã mắt tam giác cũng vọt ra ngay sau hắn, lại còn thuận miệng mắng câu gì đó, mắt thấy nhiều người nhìn vào như vậy, hai người cũng ngơ ngẩn tại chỗ.
Linh Tĩnh ôm cái trán bị đụng đau bò dậy, Gia Minh nhìn hai người này, trong lòng lại sinh ra dự cảm không tốt. Trong chốc lát này, Nhã Hàm đã chạy tới:
“Bạn nhỏ, không sao chứ, tại sao các em lại đi đứng như vậy...”
Nàng đứng lên nghiêm khắc nói, chỉ là hai người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc radio Gia Minh đặt trên mặt đất, âm thanh trong đó đang vọng ra.
"... Theo những người đã chứng kiến kể lại, một trong hai gã đàn ông này chừng ba lăm, ba sáu tuổi trở lên, dáng người hơi đậm, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo dài, tên còn lại chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, thân hình hơi gầy, hai người đều có súng, là kẻ cực lỳ nguy hiểm, xin thông báo cho mọi người..."
Không biết từ lúc nào, hai bên đều trở nên yên lặng như tờ, đối mặt nhìn nhau, Trương Nhã Hàm kéo Linh Tĩnh muốn lúi sau, sau đó "A" một tiếng liền bị tên mặt sẹo kia lôi lại, một khẩu súng đã chỉ vào sau gáy nàng:
"Tất cả không được động đậy!"
Trong lúc hô to một tiếng này, Linh Tĩnh cũng bị tên mắt tam giác kia nắm lấy bả vai, trong tay hắn cũng có một khẩu súng ngắn hai nòng tự chế.
Lúc này radio đã chuyển sang phát bài "Tình khúc 1990" của La Đại Hữu, nghe vào trong tai lại có cảm giác tương phản vô cùng to lớn. Xem ra hai người kia muốn trốn vào trong núi, kéo theo hai người con gái một lớn một nhỏ lui về phía sau, hơn hai mươi người giơ tay đứng bên hồ nước mở to hai mắt nhìn, ai cũng không dám nói chuyện.
Linh Tĩnh bị tên mắt tam giác lôi kéo, thân hình run rẩy, từng giọt nước mắt dọc theo khuôn mặt rơi xuống mặt đất, đôi mắt nhìn về phía Gia Minh ở bên này, cũng không dám nói một lời nào.
"Yên tâm, không có chuyện gì."
Gia Minh dùng thần ngữ(mấp máy môi mà không ra tiếng) nói một câu, hai người ở chung đã lâu, ý tứ đơn giản như vậy cũng có thể hiểu được, chỉ là một câu nói kia lại khiến nước mắt nàng rơi xuống càng nhiều. Sau đó lại thấy Gia Minh giơ hai tay lên cao, chậm rãi đi về phía bốn người.
"Đứng lại! Ngươi muốn làm gì!? Chẳng lẽ muốn chết sao?"
Tên mặt sẹo hô lớn một tiếng, thấy người tiến lên là một đứa trẻ cũng không khẩn trương lắm, Liễu Hoài Sa ở phía sau nức nở hô:
"Gia Minh, trở lại, Gia Minh, trở lại..."
Hít sâu một hơi, Gia Minh cố gắng làm ra vẻ sợ hãi.
"Cháu... Chú ơi, cháu muốn... cháu muốn thay thế cho hai người con gái đó có được không..."
Mấy năm sau, một cuộc lữ hành như vậy chẳng qua cũng chỉ là một loại hình giải trí mà thôi, nhưng lúc này dù sao cũng là năm 94, quan hệ nam nữ vẫn còn nhiều giới hạn, ba nữ sinh đến cùng với nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng đùa giỡn với nhau, Gia Minh và Linh Tĩnh ngồi chung với nhau theo lẽ thường, lấy radio Linh Tĩnh mang theo ra để nghe chương trình phát thanh, một bộ tai nghe chia ra mỗi người đeo một cái.
Trong cả xe chỉ có hai đứa nhỏ bọn họ giống một đôi tình nhân, Linh Tĩnh lại xinh đẹp như vậy, trên đường đi đám nam sinh còn lại thỉnh thoảng lại nhìn sang với ánh mắt tò mò và hâm mộ.
Về phần Liễu Hoài Sa lại ngồi riêng một chỗ, vừa ăn kẹo que vừa lấy máy chơi game bỏ túi loại mới nhất ra chơi xếp hình kiểu Nga, Trương Nhã Hàm ngồi ở hàng ghế phía trước cũng thỉnh thoảng quay sang nói chuyện vài câu với người dẫn đội, đối với Hoàng Hạo Vân thì vẫn lãnh đạm.
Gia Minh thầm nghĩ xem ra cô ta mới về nước, vì vậy muốn xem xem rốt cuộc những học sinh này như thế nào, để ứng phó cho thời gian dạy học sắp tới, về phần Hoàng Hạo Vân, đơn giản chỉ là một kẻ theo đuôi mà thôi.
Thỉnh Thoáng ánh mắt Trương Nhã Hàm cũng sẽ chú ý đến Gia Minh, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, đứa bé này rất ác liệt, trong lòng lại giận dữ, lại thấy hai đứa trẻ nhìn như tình nhân kia liền hận không được đi qua vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của gia minh, tránh cho tiểu mỹ nữ như Linh Tĩnh bị hại.
Nàng trở lại từ nước ngoài, tư tưởng tiến bố, sẽ không cho rằng bởi vì hai người tuổi còn nhỏ mà quan hệ sẽ thuần khiết, dù sao ở Anh quốc, rất nhiều đứa trẻ bằng tuổi đó đều đã vượt qua một bước cuối cùng.
Chỉ chốc lát chiếc xe khách lớn đã rời khỏi khu vực thành thị, nàng thấy hai người thân mật nghe chung một chiếc radio liền nói với người dẫn đội vài câu, chỉ một lát sau người dẫn đội liền lấy ra một chiếc catset, bỏ băng từ vào, lập tức bài hát "Đao kiếm như mộng" của Chu Hoa Kiện đã văng vẳng trong xe.
Lúc này Album "Gió mặc gió, mưa mặc mưa" của Chu Hoa Kiện cũng chưa phát hành được bao lâu, nhưng hát hay dù sao vẫn là hát hay, người dẫn đội kia muốn làm không khí náo nhiệt lên, liền hát lên theo bài hát, sau một lát, trong xe trước sau cũng vang lên tiếng hát nhỏ. Gia Minh và Linh Tinh không thể tiếp tục nghe radio, liền dừng lại nghe hát.
Trương Nhã Hàm âm thầm đắc ý, nhưng trong lúc vô tình quét mắt qua lại thấy trên khóe miệng Gia Minh dường như đang nở nụ cười hài hước, tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng vậy, khi nhìn lại lại thấy Gia Minh nhắm mắt lại nghe khá là say mê, lúc này mới xác định đó là ảo giác trong lòng mình.
Đến khoảng hơn mười giờ mọi người đã tới địa điểm cắm trại, đầu tiên là ăn cơm trưa tại một khoảng đất trống trong rừng cây ở dưới chân núi, kế hoạch tiếp theo là sau khi ăn cơm trưa xong sẽ leo lên đỉnh núi, sau đó dựng lều trại ở đó để qua đêm.
Đây đại khái là địa điểm mà cơ quan du lịch đã tỉ mỉ lựa chọn. Dưới sự dẫn đường của người dẫn đôi, mọi người xuyên qua rừng cây nhỏ rồi tới ven bờ một hồ nhỏ tại giữa trung tâm, rừng cây bao quanh, hồ nước trong suốt, trên thảm cỏ xanh biếc điểm xuyết thêm vài đóa hoa vàng, chụp hình tại nơi này đúng là không tồi. Mọi người vừa thấy liền lập tức thích nơi này, sau đó chia ra người đi kiếm củi, người nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.
Người dẫn đội kia vốn muốn dùng hình thức rút thăm để tách mọi người thành những đội nhỏ, nhưng mỗi người đều đã có đội của mình, ai cũng không đồng ý tách ra, vì vậy liền bỏ đi suy nghĩ này, chỉ là rõ ràng hắn cũng khá bận tâm ba người Gia Minh có thể hoàn thành không khi đem dụng cụ nấu nướng phân phát cho mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nữ xung quanh cũng đều hoan nghênh ba người Gia Minh gia nhập vào đội của mình, nhưng lòng háo thắng của Liễu Hoài Sa mạnh, liền từ chối ngay tại chỗ:
- Hừ, còn chưa biết ai sẽ không có cơm ăn đấy!
Mặc dù ngoài miệng khoe khoang như vậy nhưng trên thực tế bản thân cô nàng này từ trước đến giờ đều là nữ nhân hiện đại rời xa nhà bếp, chỉ là theo nàng biết, Linh Tĩnh thường ở già giúp mẹ nấu ăn, mà Gia Minh dường như cũng biết nấu ăn, vì vậy cũng không lo lắng.
Nhiệm vụ vừa được phân, nàng liền ra ngoài gom củi nhóm lửa, Gia Minh vo gạo, Linh Tĩnh chuẩn bị món ăn, tất cả cũng xem như thuận lợi, chỉ một lát sau ngọn lửa liền cháy lên hừng hực, nồi cũng đã đặt lên, chỉ chờ cơm chín, chỉ là mấy cô bé kia hái mấy cây nấm độc về khiến Gia Minh bị dọa nhảy dựng lên.
Sau khi giải quyết xong mấy cây nấm độc, Gia Minh cầm radio nằm xuống bãi cỏ nghe chương trình phát thanh, ba người ngồi ở đó nhìn mấy người được nuông chiều từ nhỏ bận rộn không ngừng, Liễu Hoài Sa và Linh Tĩnh chỉ trỏ, rất ồn ào nhạo báng.
Hoàng Hạo Vân kia chạy đến bờ hồ vo gạo, kết quả là toàn bộ một nồi gạo bị đổ xuống khiến bên này cười to không dứt.
Người dẫn đội vội vàng lấy thêm gạo bù vào, Hoàng thiếu gia thoát khỏi việc này liền chạy đến chỗ Trương Nhã Hàm đang bận rộn rồi vênh váo tự đắc than phiền, nói nào là nơi này thật nhàm chán, đi chơi cùng trẻ con thực buồn, hắn ở nhà như thế này thế kia, không ngừng khoe khoang. Trương Nhã Hàm nghe mà khuôn mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng thật sự là muốn đào một cái lỗ chui xuống để chứng minh "Ta không quen hắn".
Sau một trận rối loạn như gà bay chó sủa như thế, Linh Tĩnh đại khái là muốn vào trong rừng đi vệ sinh liền đứng dậy rời đi, đúng lúc này lại có một tin tức được thông báo trên radio:
“Khoảng mười một giờ sáng hôm nay, hai tên cướp có súng xông vào một ngân hàng nông nghiệp ở ngoại ô thành phố Giang Hải cướp đi sáu vạn bảy ngàn nhân nhân tệ, sau đó lái xe chạy về hướng quốc lộ số 42 thoát đi..."
Gia Minh đứng dậy vươn vai, "A", tiếng kêu đau đớn của Linh Tĩnh truyền tới, nàng vừa mới đi đến bên rừng cây nhỏ liền bị một người trung niên đang lao ra đụng ngã, trên mặt người này có một vết sẹo dài, sau lưng đeo túi du lịch, xem ra cũng là lên núi cắm trại, một gã mắt tam giác cũng vọt ra ngay sau hắn, lại còn thuận miệng mắng câu gì đó, mắt thấy nhiều người nhìn vào như vậy, hai người cũng ngơ ngẩn tại chỗ.
Linh Tĩnh ôm cái trán bị đụng đau bò dậy, Gia Minh nhìn hai người này, trong lòng lại sinh ra dự cảm không tốt. Trong chốc lát này, Nhã Hàm đã chạy tới:
“Bạn nhỏ, không sao chứ, tại sao các em lại đi đứng như vậy...”
Nàng đứng lên nghiêm khắc nói, chỉ là hai người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc radio Gia Minh đặt trên mặt đất, âm thanh trong đó đang vọng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"... Theo những người đã chứng kiến kể lại, một trong hai gã đàn ông này chừng ba lăm, ba sáu tuổi trở lên, dáng người hơi đậm, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo dài, tên còn lại chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, thân hình hơi gầy, hai người đều có súng, là kẻ cực lỳ nguy hiểm, xin thông báo cho mọi người..."
Không biết từ lúc nào, hai bên đều trở nên yên lặng như tờ, đối mặt nhìn nhau, Trương Nhã Hàm kéo Linh Tĩnh muốn lúi sau, sau đó "A" một tiếng liền bị tên mặt sẹo kia lôi lại, một khẩu súng đã chỉ vào sau gáy nàng:
"Tất cả không được động đậy!"
Trong lúc hô to một tiếng này, Linh Tĩnh cũng bị tên mắt tam giác kia nắm lấy bả vai, trong tay hắn cũng có một khẩu súng ngắn hai nòng tự chế.
Lúc này radio đã chuyển sang phát bài "Tình khúc 1990" của La Đại Hữu, nghe vào trong tai lại có cảm giác tương phản vô cùng to lớn. Xem ra hai người kia muốn trốn vào trong núi, kéo theo hai người con gái một lớn một nhỏ lui về phía sau, hơn hai mươi người giơ tay đứng bên hồ nước mở to hai mắt nhìn, ai cũng không dám nói chuyện.
Linh Tĩnh bị tên mắt tam giác lôi kéo, thân hình run rẩy, từng giọt nước mắt dọc theo khuôn mặt rơi xuống mặt đất, đôi mắt nhìn về phía Gia Minh ở bên này, cũng không dám nói một lời nào.
"Yên tâm, không có chuyện gì."
Gia Minh dùng thần ngữ(mấp máy môi mà không ra tiếng) nói một câu, hai người ở chung đã lâu, ý tứ đơn giản như vậy cũng có thể hiểu được, chỉ là một câu nói kia lại khiến nước mắt nàng rơi xuống càng nhiều. Sau đó lại thấy Gia Minh giơ hai tay lên cao, chậm rãi đi về phía bốn người.
"Đứng lại! Ngươi muốn làm gì!? Chẳng lẽ muốn chết sao?"
Tên mặt sẹo hô lớn một tiếng, thấy người tiến lên là một đứa trẻ cũng không khẩn trương lắm, Liễu Hoài Sa ở phía sau nức nở hô:
"Gia Minh, trở lại, Gia Minh, trở lại..."
Hít sâu một hơi, Gia Minh cố gắng làm ra vẻ sợ hãi.
"Cháu... Chú ơi, cháu muốn... cháu muốn thay thế cho hai người con gái đó có được không..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro