Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Nàng Cũng Có Tí...
Tô Tiểu Thần
2024-09-14 05:41:27
===========
Tiêu Hạnh Hoa chỉ vào sát vách.
" Ở phòng đó. "
" Ở nhà sao không ra ngoài? Có bị bệnh không? "
Thấy đệ đệ vẻ mặt lo lắng muốn đi vào phòng bên cạnh, Tiêu Hạnh Hoa vội gọi người lại.
" Bằng Phi, tỷ có việc muốn nói với ngươi. "
" Tỷ, có chuyện gì thần thần bí bí vậy? "
" Ta muốn mở sạp bán đồ ăn, cần đệ hỗ trợ. "
" Tỷ biết buôn bán sao? Tỷ sắp bị tỷ phu nuôi phế rồi! Làm sao mà làm được. "
Tiêu Hạnh Hoa thở dài.
Vì để kiếm sống, càng khổ càng mệt thậm chí bị người ta coi là công việc đê tiện, nàng đều đã làm qua.
Hiện giờ còn có tiền vốn để bày sạp buôn bán, nàng may mắn biết bao!
" Tỷ phu của đệ còn không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa mới có thể trở về, ta cùng bọn nhỏ cũng không thể miệng ăn núi lở, đợi đến ngày tiền trong túi cũng dùng hết. Dù sao, ta cũng phải nghĩ biện pháp nuôi sống chính mình và các nữ nhi. "
Tiêu Bằng Phi không cho là đúng nói: " Tỷ có căn nhà ngói xanh, bên ngoài tỷ còn cho tá điền thuê hơn mười mẫu ruộng tốt, ai còn có tỷ sống được thoải mái đây. Tỷ còn muốn buôn bán, lỡ thua lỗ thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, tỷ sẽ làm gì a? "
Chính mình nếu mà nói ba hoa chích chòe nữa, sợ rằng đệ đệ của nàng chưa chắc đã tin. Tiêu Hạnh Hoa dứt khoát trực tiếp hỏi thẳng: " Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần đệ nói có giúp tỷ hay không thôi? "
" Giúp, đương nhiên là ta giúp tỷ rồi. "
" Như vậy không phải là được rồi sao. "
Đệ đệ đối với nàng càng tốt vô điều kiện, Tiêu Hạnh Hoa lại càng đau lòng cho hắn, hơn nữa chuyện đội nón xanh kia, quả thực là nhục nhã lớn nhất đối với một người nam nhân.
Sau khi sủi cảo đã được nấu chín, Châu Mai múc ra mấy chén để dâng lên bàn thờ, sau đó mới múc sủi cảo cho người một nhà ăn.
Kim Trân chỉ vào bát sủi cảo dâng lên bàn thờ và hỏi: " Tại sao mỗi lần làm sủi cảo, bà ngoại lại phải dâng lên trước? "
Châu Mai rất có kiên nhẫn mà giải thích cho ngoại tôn nữ của bà:
" Chúng ta hiện tại có thể ăn no cơm, đều là lão thiên gia cùng thần tiên phù hộ. Sủi cảo là món ăn ngon nhất, cho nên mỗi lần bà làm sủi cảo, đều phải trước hiếu kính bọn họ, các con biết chưa? "
Kim Trân càng thêm tò mò.
" Lão thiên gia cùng các thần tiên khác có miệng không bà? Bọn họ làm sao ăn được đây? Vì cái gì mỗi lần đều là chúng ta bưng xuống ăn hết vậy ạ? "
Tiêu Hạnh Hoa chỉ vào sát vách.
" Ở phòng đó. "
" Ở nhà sao không ra ngoài? Có bị bệnh không? "
Thấy đệ đệ vẻ mặt lo lắng muốn đi vào phòng bên cạnh, Tiêu Hạnh Hoa vội gọi người lại.
" Bằng Phi, tỷ có việc muốn nói với ngươi. "
" Tỷ, có chuyện gì thần thần bí bí vậy? "
" Ta muốn mở sạp bán đồ ăn, cần đệ hỗ trợ. "
" Tỷ biết buôn bán sao? Tỷ sắp bị tỷ phu nuôi phế rồi! Làm sao mà làm được. "
Tiêu Hạnh Hoa thở dài.
Vì để kiếm sống, càng khổ càng mệt thậm chí bị người ta coi là công việc đê tiện, nàng đều đã làm qua.
Hiện giờ còn có tiền vốn để bày sạp buôn bán, nàng may mắn biết bao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tỷ phu của đệ còn không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa mới có thể trở về, ta cùng bọn nhỏ cũng không thể miệng ăn núi lở, đợi đến ngày tiền trong túi cũng dùng hết. Dù sao, ta cũng phải nghĩ biện pháp nuôi sống chính mình và các nữ nhi. "
Tiêu Bằng Phi không cho là đúng nói: " Tỷ có căn nhà ngói xanh, bên ngoài tỷ còn cho tá điền thuê hơn mười mẫu ruộng tốt, ai còn có tỷ sống được thoải mái đây. Tỷ còn muốn buôn bán, lỡ thua lỗ thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, tỷ sẽ làm gì a? "
Chính mình nếu mà nói ba hoa chích chòe nữa, sợ rằng đệ đệ của nàng chưa chắc đã tin. Tiêu Hạnh Hoa dứt khoát trực tiếp hỏi thẳng: " Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần đệ nói có giúp tỷ hay không thôi? "
" Giúp, đương nhiên là ta giúp tỷ rồi. "
" Như vậy không phải là được rồi sao. "
Đệ đệ đối với nàng càng tốt vô điều kiện, Tiêu Hạnh Hoa lại càng đau lòng cho hắn, hơn nữa chuyện đội nón xanh kia, quả thực là nhục nhã lớn nhất đối với một người nam nhân.
Sau khi sủi cảo đã được nấu chín, Châu Mai múc ra mấy chén để dâng lên bàn thờ, sau đó mới múc sủi cảo cho người một nhà ăn.
Kim Trân chỉ vào bát sủi cảo dâng lên bàn thờ và hỏi: " Tại sao mỗi lần làm sủi cảo, bà ngoại lại phải dâng lên trước? "
Châu Mai rất có kiên nhẫn mà giải thích cho ngoại tôn nữ của bà:
" Chúng ta hiện tại có thể ăn no cơm, đều là lão thiên gia cùng thần tiên phù hộ. Sủi cảo là món ăn ngon nhất, cho nên mỗi lần bà làm sủi cảo, đều phải trước hiếu kính bọn họ, các con biết chưa? "
Kim Trân càng thêm tò mò.
" Lão thiên gia cùng các thần tiên khác có miệng không bà? Bọn họ làm sao ăn được đây? Vì cái gì mỗi lần đều là chúng ta bưng xuống ăn hết vậy ạ? "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro