Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Rượu ngon không...
Tô Tiểu Thần
2024-09-14 05:41:27
" Tỷ, mau mở cửa, là ta, Bằng Phi. " Giọng nói quen thuộc như tiếng trời trong.
Tiêu Hạnh Hoa lập tức xuống giường.
Thế là không có chuyện gì xảy ra. Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.
Nàng cần phải ra chợ sớm để bày quán bán hàng.
Trong nhà có một chiếc xe đẩy lớn, là do lúc trước Tống Đại Tráng ở nhà thỉnh thoảng sẽ dùng để kéo hàng hóa. Ngày hôm qua, chiếc xe đã được Tiêu Hạnh Hoa lau chùi sạch sẽ.
Kim Trân dụi mắt, ôm những cây hành lá và rau mùi thơm đã rửa sạch để lên xe đẩy.
Lúc này, chính là thời điểm người ta buồn ngủ nhất, người lớn rời giường đều phải dựa vào ý chí, huống chi là hài tử chỉ mới tám tuổi?
Tiêu Hạnh Hoa đau lòng, xót xa ôm nữ nhi vào lòng.
" Kim Trân, hôm nay có cậu của con hỗ trợ, con đừng đi nữa, về phòng ngủ thêm một lát đi. "
Kim Trân ngáp một cái thật to, cố gắng giữ tỉnh táo nói: " Nương, con không buồn ngủ. "
Tiêu Hạnh Hoa chỉ ngóng trông việc làm ăn mau chóng tốt lên, có thể thuê một cửa hàng trên huyện thành, lại có dư tiền thuê một người giúp việc, như thế mới có thể để cho Kim Trân được nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Ba đứa nhỏ còn lại, Tiêu Hạnh Hoa cũng đã nhờ người tin cậy trong làng tới hỗ trợ từ hôm qua. Chờ sau khi phụ nhân kia tới, cả nhóm bọn họ liền ra cửa.
" Tỷ, chúng ta đến ngã tư chợ trên thị trấn bày sạp, nơi đó đông người nhất, mặc kệ bán cái gì cũng dễ dàng có khách ", Tiêu Bằng Phi chân thành đưa ra chủ ý cho tỷ tỷ của mình.
Lúc này trời đã sáng, Tiêu Hạnh Hoa mới nhận ra trên người đệ đệ có chút bụi bặm, nàng lặng lẽ giúp hắn phủi sạch bụi trên quần áo.
" Chúng ta mới đến, còn chưa rõ tình hình lắm, không nên dễ dàng chiếm lĩnh địa bàn tốt của người khác. "
Những vị trí tốt nhất thường đã có người chống lưng, đó là kinh nghiệm nàng học được từ kiếp trước khi bị ức hiếp.
" Rượu ngon không sợ ngõ hẹp, chúng ta cứ đặt hàng ở vị trí cuối của con phố chính này. "
Tiêu Bằng Phi không thể lay chuyển được tỷ tỷ, nghĩ lại hắn thấy cũng có lý, bèn đồng ý với nàng.
Tiêu Hạnh Hoa lập tức xuống giường.
Thế là không có chuyện gì xảy ra. Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.
Nàng cần phải ra chợ sớm để bày quán bán hàng.
Trong nhà có một chiếc xe đẩy lớn, là do lúc trước Tống Đại Tráng ở nhà thỉnh thoảng sẽ dùng để kéo hàng hóa. Ngày hôm qua, chiếc xe đã được Tiêu Hạnh Hoa lau chùi sạch sẽ.
Kim Trân dụi mắt, ôm những cây hành lá và rau mùi thơm đã rửa sạch để lên xe đẩy.
Lúc này, chính là thời điểm người ta buồn ngủ nhất, người lớn rời giường đều phải dựa vào ý chí, huống chi là hài tử chỉ mới tám tuổi?
Tiêu Hạnh Hoa đau lòng, xót xa ôm nữ nhi vào lòng.
" Kim Trân, hôm nay có cậu của con hỗ trợ, con đừng đi nữa, về phòng ngủ thêm một lát đi. "
Kim Trân ngáp một cái thật to, cố gắng giữ tỉnh táo nói: " Nương, con không buồn ngủ. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Hạnh Hoa chỉ ngóng trông việc làm ăn mau chóng tốt lên, có thể thuê một cửa hàng trên huyện thành, lại có dư tiền thuê một người giúp việc, như thế mới có thể để cho Kim Trân được nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Ba đứa nhỏ còn lại, Tiêu Hạnh Hoa cũng đã nhờ người tin cậy trong làng tới hỗ trợ từ hôm qua. Chờ sau khi phụ nhân kia tới, cả nhóm bọn họ liền ra cửa.
" Tỷ, chúng ta đến ngã tư chợ trên thị trấn bày sạp, nơi đó đông người nhất, mặc kệ bán cái gì cũng dễ dàng có khách ", Tiêu Bằng Phi chân thành đưa ra chủ ý cho tỷ tỷ của mình.
Lúc này trời đã sáng, Tiêu Hạnh Hoa mới nhận ra trên người đệ đệ có chút bụi bặm, nàng lặng lẽ giúp hắn phủi sạch bụi trên quần áo.
" Chúng ta mới đến, còn chưa rõ tình hình lắm, không nên dễ dàng chiếm lĩnh địa bàn tốt của người khác. "
Những vị trí tốt nhất thường đã có người chống lưng, đó là kinh nghiệm nàng học được từ kiếp trước khi bị ức hiếp.
" Rượu ngon không sợ ngõ hẹp, chúng ta cứ đặt hàng ở vị trí cuối của con phố chính này. "
Tiêu Bằng Phi không thể lay chuyển được tỷ tỷ, nghĩ lại hắn thấy cũng có lý, bèn đồng ý với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro