Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Tỷ Phu Là Đại A...
Tô Tiểu Thần
2024-09-14 05:41:27
===========
Vương Yến: " Tỷ tỷ, ta không phải không cho ngươi vào nhà, thật sự là ta có việc phải về nhà mẹ đẻ. Cha nương cùng Bằng Phi còn không biết hôm nay có thể trở về hay không, ta là sợ tỷ tỷ phải đợi ở đây mà không có ai tiếp đón. "
Nói xong, nàng ta còn kéo nữ nhi đến trước người mình.
" Xảo Linh, gọi đại cô đi. "
" Không cần đâu. " Tiêu Hạnh Hoa cũng không cho đứa nhỏ này sắc mặt tốt, ngược lại xẹt qua khuôn mặt Xảo Linh, trong mắt nàng là sự châm chọc không che giấu được, " Ta cũng không coi nó là tiểu nữ ( cháu gái ) của mình. "
Vương Yến lại sửng sốt, cẩn thận nhìn chằm chằm đại cô tỷ một hồi lâu, thấy ánh mắt kiên nghị của nàng, không hề giống với bộ dáng nhu nhược như ngày xưa.
Hôm nay sợ là đuổi không đi.
Bỗng nhiên, nàng ta ôm bụng nói: " Bụng ta đau quá, ta sợ là không về được nhà mẹ đẻ rồi, ta phải nhanh đi nhà xí một chuyến. "
Tiêu Hạnh Hoa cuối cùng cũng có thể mang theo các nữ nhi vào trong viện.
Trong sân, gần chân tường có đặt một chậu giặt quần áo lớn, bên trong chậu có một nửa chậu nước sạch, bên ngoài chậu có một đống lớn quần áo bẩn nhàu nát không nhìn ra hình dáng, vừa nhìn đã biết là tích góp được mấy ngày.
Vương Yến không đi nhà xí, ngược lại mang theo Xảo Linh vào trong phòng, thò nửa cái đầu ra muốn giám thị đại cô tỷ, lại phát hiện nàng ấy đang nhìn mình, liền dứt khoát đóng cửa sổ lại.
Tiêu Hạnh Hoa híp mắt nhìn một lát, chợt nghe thấy cửa viện 'kẽo kẹt' một tiếng.
" Bà ngoại đã về rồi. " Mấy đứa nhỏ cùng nhau vây quanh, hô bà ngoại ngắn, hô bà ngoại dài.
" Nương—— "
Tiêu Hạnh Hoa nhìn thấy mẫu thân mình tóc đã bạc gần hết, nhịn không được trong mắt nóng lên, vội vàng chạy đến giúp bà tháo đòn gánh xuống.
Hơn ba tháng trước, khi nàng mới sinh ra Chiêu Ngọc, mẫu thân của nàng còn đến chăm sóc nàng trong thời gian ở cữ, lúc đó tóc nương còn đen bóng lắm.
Châu Mai âu yếm xoa đầu mấy đứa ngoại tôn nữ ( cháu gái ), rồi bế đứa nhỏ nhất là Chiêu Ngọc vào trong lòng.
Nhìn nữ nhi lớn của bà, chưa nói gì mà nước mắt đã rơi.
" Đại Tráng thật tốt biết bao, đối với con, đối với bọn nhỏ, đối với chúng ta hai cái lão nhân, đều rất tốt, lại còn giỏi giang như thế, sao lại ra đi sớm như vậy… "
Vương Yến: " Tỷ tỷ, ta không phải không cho ngươi vào nhà, thật sự là ta có việc phải về nhà mẹ đẻ. Cha nương cùng Bằng Phi còn không biết hôm nay có thể trở về hay không, ta là sợ tỷ tỷ phải đợi ở đây mà không có ai tiếp đón. "
Nói xong, nàng ta còn kéo nữ nhi đến trước người mình.
" Xảo Linh, gọi đại cô đi. "
" Không cần đâu. " Tiêu Hạnh Hoa cũng không cho đứa nhỏ này sắc mặt tốt, ngược lại xẹt qua khuôn mặt Xảo Linh, trong mắt nàng là sự châm chọc không che giấu được, " Ta cũng không coi nó là tiểu nữ ( cháu gái ) của mình. "
Vương Yến lại sửng sốt, cẩn thận nhìn chằm chằm đại cô tỷ một hồi lâu, thấy ánh mắt kiên nghị của nàng, không hề giống với bộ dáng nhu nhược như ngày xưa.
Hôm nay sợ là đuổi không đi.
Bỗng nhiên, nàng ta ôm bụng nói: " Bụng ta đau quá, ta sợ là không về được nhà mẹ đẻ rồi, ta phải nhanh đi nhà xí một chuyến. "
Tiêu Hạnh Hoa cuối cùng cũng có thể mang theo các nữ nhi vào trong viện.
Trong sân, gần chân tường có đặt một chậu giặt quần áo lớn, bên trong chậu có một nửa chậu nước sạch, bên ngoài chậu có một đống lớn quần áo bẩn nhàu nát không nhìn ra hình dáng, vừa nhìn đã biết là tích góp được mấy ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Yến không đi nhà xí, ngược lại mang theo Xảo Linh vào trong phòng, thò nửa cái đầu ra muốn giám thị đại cô tỷ, lại phát hiện nàng ấy đang nhìn mình, liền dứt khoát đóng cửa sổ lại.
Tiêu Hạnh Hoa híp mắt nhìn một lát, chợt nghe thấy cửa viện 'kẽo kẹt' một tiếng.
" Bà ngoại đã về rồi. " Mấy đứa nhỏ cùng nhau vây quanh, hô bà ngoại ngắn, hô bà ngoại dài.
" Nương—— "
Tiêu Hạnh Hoa nhìn thấy mẫu thân mình tóc đã bạc gần hết, nhịn không được trong mắt nóng lên, vội vàng chạy đến giúp bà tháo đòn gánh xuống.
Hơn ba tháng trước, khi nàng mới sinh ra Chiêu Ngọc, mẫu thân của nàng còn đến chăm sóc nàng trong thời gian ở cữ, lúc đó tóc nương còn đen bóng lắm.
Châu Mai âu yếm xoa đầu mấy đứa ngoại tôn nữ ( cháu gái ), rồi bế đứa nhỏ nhất là Chiêu Ngọc vào trong lòng.
Nhìn nữ nhi lớn của bà, chưa nói gì mà nước mắt đã rơi.
" Đại Tráng thật tốt biết bao, đối với con, đối với bọn nhỏ, đối với chúng ta hai cái lão nhân, đều rất tốt, lại còn giỏi giang như thế, sao lại ra đi sớm như vậy… "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro