Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi, Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông
Phản Kháng
Tây Hồ Lô Thị Nam Qua Phái
2024-08-02 00:36:22
Nói xong nàng gọi mấy hộ vệ: "Triệu tập tất cả nô bộc và đứa ở trong thôn trang đến trong sân, hôm nay, cô nương ta muốn trừng trị ác nô mượn lá cờ của Lâm phủ ta làm bại hoại danh tiếng của Lâm phủ!”
Lâm hộ vệ lại gọi mấy người đi cùng, không bao lâu sau, trong sân đã tụ tập rất nhiều người.
Lâm Nhiễm liếc mắt nhìn qua từng người một, các tá điền đều lộ vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì cả.
Còn đứa ở thì nhíu chặt mày, trong tay người nào cũng cầm theo cái cuốc hoặc cây gậy gỗ, vẻ mặt đề phòng.
Bọn hạ nhân, một bộ phận thì lộ vẻ mặt hoảng sợ, một bộ phận khác thì có vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Lâm Nhiễm ngồi ở trên ghế, ngón tay gõ theo nhịp ở trên lưng ghế, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn đám người này.
Vốn dĩ còn có người khe khẽ nói nhỏ, bị Lâm Nhiễm bình tĩnh mà nhìn như vậy, tất cả đều im lặng không dám nói chuyện nữa.
“Ai tới nói cho bổn cô nương biết, trong phủ quy định địa tô là năm phần, vì sao lại biến thành bảy phần?” Nàng liếc mắt nhìn một vòng, rất nhiều người cúi đầu xuống.
Liên tiếp gọi mấy người, tất cả đều không nói một câu mà quỳ trên mặt đất.
“Nếu không có người thừa nhận, vậy chỉ có thể là quản sự ngươi.” Nói xong nàng lại lấy mấy cuốn sổ sách mà Lâm hộ vệ tìm được ra.
“Ai tới nói cho ta biết trong mấy cuốn sổ sách này, rốt cuộc cuốn nào mới là thật, cuốn nào là giả?”
Lâm Nhiễm cầm mấy quyển sổ sách, giơ lên không trung lắc lư.
Vẫn không có người nói chuyện, Lâm Nhiễm cười khẩy: "Nếu đã như vậy, vậy thì chỉ có thể là quản sự ngươi tới giải thích cho ta biết rồi.”
Lâm Nhiễm đưa mắt ra hiệu, người áp giải quản sự lập tức lấy miếng vải trong miệng ông ta ra.
Quản sự hét lên oan uổng: "Cô nương, tiểu nhân vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc ở thôn trang nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cô nương vừa đến đã bắt nô tài như vậy, thật sự làm trái tim của nô tài lạnh giá…”
“Đừng vội thấy trái tim lạnh giá, chờ ngươi giải thích mấy cuốn sổ sách này xong rồi trái tim lạnh giá cũng không muộn.” Lâm Nhiễm cười ha hả mà nhìn ông ta.
Tiếng khóc lóc của quản sự dừng lại, trong lòng hoảng sợ, đại cô nương này cũng không dễ bị lừa.
Chỉ có thể ngậm chặt miệng: "Cô nương, tiểu nhân không biết gì cả.”
“Ồ, ngươi không biết, vậy phòng thu chi thì sao? Ngươi nói đi.”
Phòng thu chi bị Lâm Nhiễm gọi tên thầm hận ở trong lòng: “Bẩm cô nương, mấy chuyện này tiểu nhân chỉ ghi chép lại theo cấp dưới báo lên mà thôi.”
Lâm Nhiễm không kiên nhẫn: "Bổn cô nương không hỏi ông ghi chép như thế nào, mà hỏi trong mấy cuốn sổ sách này cái nào là thật? Những cuốn sổ sách khác lại là chuyện như thế nào?”
Phòng thu chi của thôn trang quỳ trên mặt đất, ấp úng nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Lâm Nhiễm cười khẩy một tiếng: "Nếu cô nương ta không hỏi ra, vậy thì chỉ có thể mời đại lão gia của Kinh Triệu Phủ tới hỏi.”
“Người đâu.” Lâm Nhiễm lạnh lùng quát lên một tiếng: "Đưa những tên nô tài này đến Kinh Triệu Phủ, nói rằng đám nô tài trộm cướp tài vật trong phủ.”
Lâm hộ vệ nhíu mày, nhiều nô bộc như vậy....
Nhưng mà trong khoảnh khắc hắn do dự thì đám người đứng trong sân đột nhiên nổi loạn, đám đứa ở khiêng cái cuốc trực tiếp đánh về hướng các hộ vệ.
Đám hộ vệ hoảng sợ, sôi nổi tiến lên ngăn lại.
Lâm Nhiễm lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cảnh tượng này, kéo Lâm Nguyên và Lâm Tang bị dọa sợ ra phía sau.
Hai người nhìn bóng lưng gầy yếu đứng chắn ở trước mặt bọn họ, tâm trạng rất phức tạp.
Lâm Nhiễm bình tĩnh mà đứng ở bên cạnh ghế dựa, cười lạnh nhìn cảnh tượng này.
Một số người hầu vốn bị dọa ngơ ngác cũng bị đám đứa ở kia kéo vào đánh nhau.
Lâm hộ vệ lại gọi mấy người đi cùng, không bao lâu sau, trong sân đã tụ tập rất nhiều người.
Lâm Nhiễm liếc mắt nhìn qua từng người một, các tá điền đều lộ vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì cả.
Còn đứa ở thì nhíu chặt mày, trong tay người nào cũng cầm theo cái cuốc hoặc cây gậy gỗ, vẻ mặt đề phòng.
Bọn hạ nhân, một bộ phận thì lộ vẻ mặt hoảng sợ, một bộ phận khác thì có vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Lâm Nhiễm ngồi ở trên ghế, ngón tay gõ theo nhịp ở trên lưng ghế, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn đám người này.
Vốn dĩ còn có người khe khẽ nói nhỏ, bị Lâm Nhiễm bình tĩnh mà nhìn như vậy, tất cả đều im lặng không dám nói chuyện nữa.
“Ai tới nói cho bổn cô nương biết, trong phủ quy định địa tô là năm phần, vì sao lại biến thành bảy phần?” Nàng liếc mắt nhìn một vòng, rất nhiều người cúi đầu xuống.
Liên tiếp gọi mấy người, tất cả đều không nói một câu mà quỳ trên mặt đất.
“Nếu không có người thừa nhận, vậy chỉ có thể là quản sự ngươi.” Nói xong nàng lại lấy mấy cuốn sổ sách mà Lâm hộ vệ tìm được ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai tới nói cho ta biết trong mấy cuốn sổ sách này, rốt cuộc cuốn nào mới là thật, cuốn nào là giả?”
Lâm Nhiễm cầm mấy quyển sổ sách, giơ lên không trung lắc lư.
Vẫn không có người nói chuyện, Lâm Nhiễm cười khẩy: "Nếu đã như vậy, vậy thì chỉ có thể là quản sự ngươi tới giải thích cho ta biết rồi.”
Lâm Nhiễm đưa mắt ra hiệu, người áp giải quản sự lập tức lấy miếng vải trong miệng ông ta ra.
Quản sự hét lên oan uổng: "Cô nương, tiểu nhân vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc ở thôn trang nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cô nương vừa đến đã bắt nô tài như vậy, thật sự làm trái tim của nô tài lạnh giá…”
“Đừng vội thấy trái tim lạnh giá, chờ ngươi giải thích mấy cuốn sổ sách này xong rồi trái tim lạnh giá cũng không muộn.” Lâm Nhiễm cười ha hả mà nhìn ông ta.
Tiếng khóc lóc của quản sự dừng lại, trong lòng hoảng sợ, đại cô nương này cũng không dễ bị lừa.
Chỉ có thể ngậm chặt miệng: "Cô nương, tiểu nhân không biết gì cả.”
“Ồ, ngươi không biết, vậy phòng thu chi thì sao? Ngươi nói đi.”
Phòng thu chi bị Lâm Nhiễm gọi tên thầm hận ở trong lòng: “Bẩm cô nương, mấy chuyện này tiểu nhân chỉ ghi chép lại theo cấp dưới báo lên mà thôi.”
Lâm Nhiễm không kiên nhẫn: "Bổn cô nương không hỏi ông ghi chép như thế nào, mà hỏi trong mấy cuốn sổ sách này cái nào là thật? Những cuốn sổ sách khác lại là chuyện như thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng thu chi của thôn trang quỳ trên mặt đất, ấp úng nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Lâm Nhiễm cười khẩy một tiếng: "Nếu cô nương ta không hỏi ra, vậy thì chỉ có thể mời đại lão gia của Kinh Triệu Phủ tới hỏi.”
“Người đâu.” Lâm Nhiễm lạnh lùng quát lên một tiếng: "Đưa những tên nô tài này đến Kinh Triệu Phủ, nói rằng đám nô tài trộm cướp tài vật trong phủ.”
Lâm hộ vệ nhíu mày, nhiều nô bộc như vậy....
Nhưng mà trong khoảnh khắc hắn do dự thì đám người đứng trong sân đột nhiên nổi loạn, đám đứa ở khiêng cái cuốc trực tiếp đánh về hướng các hộ vệ.
Đám hộ vệ hoảng sợ, sôi nổi tiến lên ngăn lại.
Lâm Nhiễm lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cảnh tượng này, kéo Lâm Nguyên và Lâm Tang bị dọa sợ ra phía sau.
Hai người nhìn bóng lưng gầy yếu đứng chắn ở trước mặt bọn họ, tâm trạng rất phức tạp.
Lâm Nhiễm bình tĩnh mà đứng ở bên cạnh ghế dựa, cười lạnh nhìn cảnh tượng này.
Một số người hầu vốn bị dọa ngơ ngác cũng bị đám đứa ở kia kéo vào đánh nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro