Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi, Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông
Khen Thưởng Lá...
Tây Hồ Lô Thị Nam Qua Phái
2024-08-02 00:36:22
Lâm Tang bị người ta đè lại, không thể động đậy, mồ hôi trên trán to bằng hạt đậu chảy xuống như mưa.
Nhìn thấy Ngũ Tử thúc và các hộ vệ trong phủ bị người sòng bạc bắt lấy, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Lâm Nhiễm, đồ nữ nhân máu lạnh thấy chết mà không cứu.” Lâm Tang hướng ra ngoài cửa hô to lên, tức giận mắng Lâm Nhiễm là kẻ máu lạnh.
Nhưng mà, bên ngoài không ai đáp lại hắn.
Lâm Tang lại càng luống cuống, mắt thấy sắp tới giờ rồi, cái đao trong tay người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lâm Tang nhắm mắt lại, chấp nhận nói: “Ta đồng ý với tỷ! Đồng ý trở thành người hầu!”
Vừa dứt lời, một giọng nói mềm mại mát lạnh mang lên: “Ngân phiếu ở đây.”
Lưỡi dao sắc bén lóe lên tia sáng dưới ánh mặt trời, gác lại trên cổ tay đầy khó khăn, suýt chút nữa, là cánh tay của Lâm Tang đã bị chém đứt rồi.
Mồ hôi lạnh trên người thấm ra sau lưng, tim đập như nổi trống, cả người Lâm Tang xụi lơ trên chiếc ghế dài.
Liễm Nhiễm cầm lấy chiếc đao trong tay người đàn ông, cầm tay Lâm Tang lên rạch một đường ở ngón tay, ngón tay trắng nõn trong nháy mắt chảy máu.
Đem ngón tay kia ấn mạnh vào tờ giấy nợ, Lâm Tang đau tới mức hít một hơi thật sâu.
Yếu ớt mở miệng: “Ta là đệ đệ của tỷ, tỷ cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ta như thế!”
Mí mắt Lâm Nhiễm còn chẳng thèm nhếch lấy một cái: “Ác à? Chỉ là vết thương nhỏ bên ngoài da thịt mà thôi.”
Không băm cái móng giò của đệ, đã là sự nhân từ mà trưởng tỷ dành cho người đệ đệ này rồi!
Nói xong liền vẫy tay một cái: “Dẫn tam thiếu gia về.”
Nói là dẫn về, trên thực tế, Lâm Tang là bị hộ vệ khiêng đi.
Lâm Nhiễm cười lạnh: “Vô dụng như thế, sao đệ lại có gan tới đây chơi bài bạc hả?”
【Hoàn thành nhiệm vụ, thưởng một lá phù may mắn, 10 tích phân và 50 điểm kinh nghiệm.】
Lâm Nhiễm ngó mắt nhìn mấy trị số và lá bùa xuất hiện trong hệ thống.
Vui sướng hỏi thầm trong lòng: “Ngoại trừ tích phân và điểm kinh nghiệm ra thì còn có phần thưởng khác nữa à?”
Nàng vẫn luôn tưởng rằng chỉ có tích phân và điểm kinh nghiệm chứ.
Tích phân có thể mua đồ trong hệ thống, mà điểm kinh nghiệm có thể thăng cấp hệ thống.
【Tùy trường hợp mà khen thưởng】
Vừa mới đi xuống lầu liền có mấy thiếu niên đi tới.
Trong đó có một thiếu niên mặc áo vải thô màu xám vội vàng chạy tới cạnh Lâm Tang, khiêng Lâm Tang thay cho hộ vệ: “Thiếu gia, tiểu nhân tới muộn rồi”.
“Cái đồ vô dụng.” Lâm Tang nhỏ giọng mắng.
Gã sai vặt áo xám vội vàng cúi đầu, mặt đầy bất an.
Đây là gã sai vặt bên cạnh Lâm Tang, tên Tang Điền.
Lâm Nhiễm yên lặng đánh giá mấy người phía đối diện.
Thiếu niên đứng đằng trước có dáng người khá mập mạp, đầu đội ngọc quan, trên người mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt khác lạ, bên hông có một chiếc ngọc bội màu trắng, vừa nhìn cũng biết cực kỳ xa xỉ.
Lâm Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, khóe miệng co giật, hành lễ: “Tham kiến thế tử.”
Không sai, đứa nhỏ mập mạp trước mặt này chính là một trong mấy bạn xấu của Lâm Tang, thế tử Lễ Vương — Nam Cẩm Niên.
Nói đúng ra thì Lâm Tang chính là chó săn của thế tử Lễ Vương.
Nhìn thấy Ngũ Tử thúc và các hộ vệ trong phủ bị người sòng bạc bắt lấy, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Lâm Nhiễm, đồ nữ nhân máu lạnh thấy chết mà không cứu.” Lâm Tang hướng ra ngoài cửa hô to lên, tức giận mắng Lâm Nhiễm là kẻ máu lạnh.
Nhưng mà, bên ngoài không ai đáp lại hắn.
Lâm Tang lại càng luống cuống, mắt thấy sắp tới giờ rồi, cái đao trong tay người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lâm Tang nhắm mắt lại, chấp nhận nói: “Ta đồng ý với tỷ! Đồng ý trở thành người hầu!”
Vừa dứt lời, một giọng nói mềm mại mát lạnh mang lên: “Ngân phiếu ở đây.”
Lưỡi dao sắc bén lóe lên tia sáng dưới ánh mặt trời, gác lại trên cổ tay đầy khó khăn, suýt chút nữa, là cánh tay của Lâm Tang đã bị chém đứt rồi.
Mồ hôi lạnh trên người thấm ra sau lưng, tim đập như nổi trống, cả người Lâm Tang xụi lơ trên chiếc ghế dài.
Liễm Nhiễm cầm lấy chiếc đao trong tay người đàn ông, cầm tay Lâm Tang lên rạch một đường ở ngón tay, ngón tay trắng nõn trong nháy mắt chảy máu.
Đem ngón tay kia ấn mạnh vào tờ giấy nợ, Lâm Tang đau tới mức hít một hơi thật sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yếu ớt mở miệng: “Ta là đệ đệ của tỷ, tỷ cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ta như thế!”
Mí mắt Lâm Nhiễm còn chẳng thèm nhếch lấy một cái: “Ác à? Chỉ là vết thương nhỏ bên ngoài da thịt mà thôi.”
Không băm cái móng giò của đệ, đã là sự nhân từ mà trưởng tỷ dành cho người đệ đệ này rồi!
Nói xong liền vẫy tay một cái: “Dẫn tam thiếu gia về.”
Nói là dẫn về, trên thực tế, Lâm Tang là bị hộ vệ khiêng đi.
Lâm Nhiễm cười lạnh: “Vô dụng như thế, sao đệ lại có gan tới đây chơi bài bạc hả?”
【Hoàn thành nhiệm vụ, thưởng một lá phù may mắn, 10 tích phân và 50 điểm kinh nghiệm.】
Lâm Nhiễm ngó mắt nhìn mấy trị số và lá bùa xuất hiện trong hệ thống.
Vui sướng hỏi thầm trong lòng: “Ngoại trừ tích phân và điểm kinh nghiệm ra thì còn có phần thưởng khác nữa à?”
Nàng vẫn luôn tưởng rằng chỉ có tích phân và điểm kinh nghiệm chứ.
Tích phân có thể mua đồ trong hệ thống, mà điểm kinh nghiệm có thể thăng cấp hệ thống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Tùy trường hợp mà khen thưởng】
Vừa mới đi xuống lầu liền có mấy thiếu niên đi tới.
Trong đó có một thiếu niên mặc áo vải thô màu xám vội vàng chạy tới cạnh Lâm Tang, khiêng Lâm Tang thay cho hộ vệ: “Thiếu gia, tiểu nhân tới muộn rồi”.
“Cái đồ vô dụng.” Lâm Tang nhỏ giọng mắng.
Gã sai vặt áo xám vội vàng cúi đầu, mặt đầy bất an.
Đây là gã sai vặt bên cạnh Lâm Tang, tên Tang Điền.
Lâm Nhiễm yên lặng đánh giá mấy người phía đối diện.
Thiếu niên đứng đằng trước có dáng người khá mập mạp, đầu đội ngọc quan, trên người mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt khác lạ, bên hông có một chiếc ngọc bội màu trắng, vừa nhìn cũng biết cực kỳ xa xỉ.
Lâm Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, khóe miệng co giật, hành lễ: “Tham kiến thế tử.”
Không sai, đứa nhỏ mập mạp trước mặt này chính là một trong mấy bạn xấu của Lâm Tang, thế tử Lễ Vương — Nam Cẩm Niên.
Nói đúng ra thì Lâm Tang chính là chó săn của thế tử Lễ Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro