Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 18
Một Miếng Bánh Mì
2025-03-17 02:12:05
Kỳ nghỉ đông.Dãy núi phủ đầy tuyết trắng, đất trời dường như chỉ còn lại một màu duy nhất.Tôi đứng giữa một vùng trắng xóa, cảm thấy lạ lẫm.Tống Viêm đội tai giữ ấm cho tôi.“Ngốc à, không biết lạnh sao?”Cậu ấy ôm tôi vào lòng.Tống Viêm nói năm nào cậu ấy cũng đến ngắm tuyết, nhưng năm nay muốn tôi đi cùng.Thế là chúng tôi lên máy bay, vượt ngàn dặm đường qua bao thành phố.Và tôi đã được nhìn thấy trận tuyết đầu tiên trong đời.Chúng tôi ở trong một khách sạn nằm giữa lưng chừng núi.Có lẽ do không quen khí hậu, buổi chiều tôi bị sốt nhẹ.Không nghiêm trọng.Tống Viêm pha thuốc cho tôi xong liền bị tôi đuổi đi.Tôi ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy, trời đã về chiều.Đo nhiệt độ, cơn sốt đã lui.Tôi bước đến bên cửa sổ.Dưới ánh hoàng hôn, những đỉnh núi nhấp nhô chồng lên nhau ở phía xa.Dãy núi tuyết nối liền với bầu trời mờ tối, lưng chừng núi phủ một màn sương mù dày đặc.Tôi lặng lẽ ngồi trên giường ngắm nhìn.Không biết bao lâu sau, có tiếng gõ cửa.Tôi đứng dậy ra mở.Tống Viêm đứng ngay trước cửa.“Mua cho em hàu chiên, vừa hâm nóng lại rồi.”Cậu ấy giơ hộp cơm trong tay lên, giọng hơi khàn.Tôi sững người.Hàu chiên?Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc hộp màu vàng, mơ hồ nhớ lại.Hình như là lúc sốt, tôi vô thức nói một câu.Nhưng… quanh đây có chỗ nào bán hàu chiên sao?Hệ thống sưởi trong khách sạn rất ấm, Tống Viêm chỉ mặc một chiếc áo nỉ đen.Đuôi mắt và chóp mũi đều đỏ, mớ tóc ẩm trên trán ngoan ngoãn rủ xuống che khuất hàng lông mày.“Anh đi đâu mua vậy?”“Dưới chân núi có quán ăn.”Tôi khẽ cau mày:“Hướng dẫn viên nói buổi chiều không có xe mà?”“Anh đi bộ xuống.”Giọng điệu thản nhiên, như thể chẳng có gì to tát.Biết ngay mà.“Hạ sốt rồi.”Tôi nhìn cậu ấy, giọng điệu lạnh nhạt:“Tống Viêm, em không thèm ăn đến mức ấy đâu.”Đúng là chẳng biết điều.Hàng mi cậu ấy rũ xuống, trên người vẫn còn chút hơi lạnh chưa tan.“Lần đầu tiên dẫn em đi chơi mà lại để em đổ bệnh, anh áy náy lắm, được chưa?”Cậu ấy cứ thế mà nói như lẽ đương nhiên.Tôi im lặng vài giây rồi nhận lấy hộp cơm từ tay cậu ấy.“Hạ Đường, em thật sự không có lương tâm mà.”Cậu ấy bóp nhẹ má tôi.Ngón tay lạnh buốt khiến tôi rùng mình một cái.Nhưng tôi không né tránh.Tống Viêm cong môi cười.Tôi nhón chân, áp túi sưởi trong tay lên cổ cậu ấy.Mặt không cảm xúc nói:“Lạnh c.h.ế.t anh cho rồi.”Ý cười trong mắt cậu ấy càng sâu, cúi người lại gần.“Môi lạnh quá, hôn một cái đi.””…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro