Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 27
Một Miếng Bánh Mì
2025-03-17 02:12:05
Tôi trở về quê một chuyến.Hồi nhỏ, tôi từng sống với bà nội vài năm.Lúc tôi đến, bà lão đang đội chiếc nón rơm, ngồi trong sân nhổ lạc.“Mày về làm gì?” Bà trừng mắt nhìn tôi.Tôi nói: “Cháu đậu đại học rồi.”“Vô dụng! Con gái học nhiều để làm gì, không bằng sớm lấy chồng rồi sinh con trai.”“Bằng tuổi mày, tao đã có con rồi đấy.”Bà nội tỏ vẻ khinh thường, những nếp nhăn trên mặt chồng chất lại.Đứa con trai mà bà nhắc đến chính là cha ruột của tôi, người đã ngồi tù ba năm nay.“Mày chẳng lẽ về xin tiền tao à?”Bỗng nhiên, giọng bà lớn hẳn lên.“Tao không có tiền đâu, tất cả đều mua đất mộ hết rồi, chỉ còn lại cái vòng vàng này.”“Mày đừng có mà nhòm ngó cái vòng này, tao để dành cho con trai tao đấy.”Bà buông đám lạc trong tay xuống, những ngón tay khô cằn siết chặt lấy cổ tay, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.“Cháu sắp đi xa rồi.”Tôi gắng gượng nói bằng tiếng địa phương.“Bà ơi, sau này cháu có lẽ sẽ không về nữa.”Bà nội tiếp tục cúi đầu nhặt lạc.“Không về thì không về, liên quan gì đến bà già này đâu.”Bà không đuổi tôi đi, còn nấu cho tôi một bát cháo, trong đó có hai quả trứng gà.Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ nhét một xấp tiền dưới chiếc gối cũ kỹ đã bốc mùi ẩm mốc, rồi rời đi.Lên xe buýt, tôi mở cửa sổ, theo thói quen đưa tay vào túi.Bất chợt, đầu ngón tay chạm phải một vật lạnh buốt.Tôi sững người, lấy ra xem.Là chiếc vòng vàng mà bà nội muốn để lại cho cha tôi.Trên bề mặt có vết xỉn màu, phủ một lớp bụi mờ.Vịt Bay Lạc BầyGió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm mọi thứ trước mắt tôi nhòe đi.Tôi viết một bức thư tố cáo Lâm Kim Hiền ăn tiền hoa hồng, gửi thẳng đến công ty của hắn.Sau đó, tôi về nhà, tận mắt nhìn hắn bị áp giải lên xe cảnh sát.Hôm ra sân bay, trời trong xanh, đường xá thông thoáng.Lúc xếp hàng kiểm tra an ninh, điện thoại reo lên.Tôi bắt máy.“Hạ Đường, đừng đi.”Giọng khàn đặc của Tống Viêm truyền đến, xen lẫn âm thanh nhiễu loạn.Có một dự cảm kỳ lạ, tôi ngoảnh đầu lại.Quả nhiên.Cậu thiếu niên đứng giữa dòng người, cao ráo như cây tùng.Đôi mắt đỏ hoe, nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, dường như chỉ cần chớp mắt là nước mắt sẽ rơi xuống.Tôi khẽ mở miệng:“Tống Viêm, mong anh giữ lại những kỷ niệm đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro