Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 3
Một Miếng Bánh Mì
2025-03-17 18:00:12
Thu dọn xong quầy hàng, tôi về nhà.Vừa mở cửa, trong nhà liền vang lên tiếng cười đùa rôm rả.Thấy tôi bước vào, hai mẹ con đang ngồi trên sofa xem TV liền hạ thấp giọng.Tôi đứng ở cửa ra vào. Hạ Chí dựa vào vai mẹ tôi, liếc xéo tôi một cái, chắc vẫn còn khó chịu vì chuyện “cãi lại” sáng nay.Mẹ không nhìn tôi, tay vẫn thoăn thoắt đan áo len.“Chừa phần cơm cho con rồi đấy, đi ăn đi.”Tôi bước về phía bàn ăn. Sau lưng vang lên giọng Hạ Chí nũng nịu:“Mẹ ơi, con muốn mua váy.”“Hôm qua chẳng phải mới mua hai cái rồi sao, sao lại muốn mua nữa?” Mẹ tôi vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.“Sắp đến hội thao của trường rồi, con muốn hôm đó trông thật xinh đẹp mà.”Hạ Chí nhón một quả nho nhét vào miệng mẹ tôi. Bà lập tức được dỗ đến vui vẻ rạng rỡ.“Mẹ gửi tiền lì xì cho con, tự đi chọn đi.”Tôi đi đến bàn ăn.Vịt Bay Lạc BầyTrong nồi còn sót lại chút cháo.Trên bàn đầy những bát đĩa bừa bộn. Một đĩa cá còn nửa cái đuôi. Một đĩa khác chỉ còn vài miếng ớt xanh và chút thịt vụn, miễn cưỡng nhìn ra được từng là món thịt xào ớt xanh.Tôi liếc nhìn chiếc lồng bàn đặt bên cạnh, không nói gì.Cầm bát cháo lạnh, tôi uống hết, chấm chút nước sốt còn dính lại trong đĩa.Rửa bát xong, tôi về phòng đọc sách.Chưa được bao lâu, cửa bị mở từ bên ngoài.“Đã nói bao nhiêu lần đừng đóng cửa rồi, bộ dáng quái gì mà sợ người khác thấy?”Mẹ tôi trách mắng.Tôi hít sâu một hơi, ngoan ngoãn đáp:“Biết rồi.”Mẹ tôi sải bước vào phòng, giọng điệu đương nhiên:“Tiểu Chí nói môn Toán của con bé không tốt, sắp thi đại học rồi, con kèm nó học đi.”“Con không có thời gian.”“Gì mà không có thời gian?”Mẹ tôi đập bàn, giọng lớn hơn hẳn.“Tiểu Chí là em gái con, kèm nó học mất bao nhiêu thời gian chứ?”Làm con bao cát cũng đủ lâu rồi.Tôi gấp sách lại, nhìn mẹ:“Chỉ là một cô em gái kém con chưa tới mười phút?”“Thái độ gì đấy?!”Mẹ tôi lập tức nổi giận, nước bọt b.ắ.n cả lên sách tôi.“Thôi đi mẹ.”Hạ Chí bước vào từ cửa.“Mẹ cũng biết từ trước đến giờ chị ấy chẳng thích con mà.”“Cái gì gọi là không thích con chứ! Nó có tư cách gì mà không thích con?!”Mẹ tôi vẫn còn tức giận, bàn tay đập xuống bàn đến rung cả mặt gỗ.Tôi bỗng thấy buồn cười.Hai mẹ con họ chỉ cần vài câu là có thể đổ cho tôi một cái tội danh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro