Sau Khi Bắt Được Quan Quân, Ta Xuống Nông Thôn Nuôi Con Làm Đoàn Sủng
Chương 50
Đại Nguyên Tử Nha
2024-09-04 21:36:31
Như Tống Phấn Phấn ở điểm thanh niên trí thức, lúc mới đến thôn, quần áo rách nát toàn là miếng vá, ngón tay thô ráp chẳng kém gì các bà thím trong thôn. Nhìn là biết thường xuyên làm việc, chưa từng được hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng Nhan Hoan thì khác.
Cô gái này mặc toàn đồ mới, còn mặc cả đi làm đồng nữa! Nhìn là biết được nuôi nấng cưng chiều, còn cả làn da kia nữa, cô ta cũng chưa thấy người nào trắng như vậy. Nhìn từ xa, làn da tựa như phát sáng.
Đối tượng đầu tiên mà Hàn Tiểu Tĩnh ghen tị là cô con gái trước kia của Nhan gia, Nhan Như Như.
Nhan gia coi cô ta như bảo bối, không bao giờ bắt cô ta làm việc, việc nhà cũng không bắt làm, cả ngày chỉ biết đi chơi lung tung.
Mà Nhan Hoan là người thứ hai!
Cô ta ghen tị với Nhan Như Như vì người ta được cưng chiều, còn bây giờ ghen tị với Nhan Hoan vì cô có làn da đẹp.
Đặc biệt là lúc này, thấy Nhan Hoan ngồi nghỉ mát dưới gốc cây lớn, còn Hàn Dục đang hăng hái làm việc, cô ta càng ghen tụ đến phát điên!
Hàn Dục chưa bao giờ giúp cô ta làm việc!
Nhớ lại hôm qua ở điểm thanh niên trí thức, Hàn Dục còn định hỗ trợ cô gái này! Bây giờ hai người ở bên nhau, thêm hai đứa nhỏ còn quấn lấy cô ta.
Ngay lập tức, cô ta nảy sinh cảm giác vô cùng khủng hoảng!
Nhan Hoan và hai đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây lớn hóng mát, không hề cảm thấy có ánh mắt ác ý bên cạnh.
Lúc này cô đang suy nghĩ, trưa nay nên làm món gì ăn, lấy đồ trong không gian ra thì phải giải thích thế nào.
Quay đầu lại, cô bắt gặp ngay khuôn mặt đen sì của Hàn Tiểu Tĩnh, ánh mắt như muốn lột da cô vậy.
Sự xuất hiện đột ngột này thực sự làm Nhan Hoan giật mình. Cô vỗ ngực đứng dậy, cũng có chút không vui nhìn Hàn Tiểu Tĩnh.
"Có chuyện gì?"
Hàn Tiểu Tĩnh liếc nhìn Hàn Dục, rồi lại nhìn Nhan Hoan: "Sau này, cô tránh xa anh trai tôi ra."
Nhan Hoan thấy khó hiểu, cô chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, hàng mi dài chớp chớp, khiến Hàn Tiểu Tĩnh đối diện lại thêm phần ghen tị.
Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng đen của Hàn Tiểu Tĩnh, Nhan Hoan lười để ý, cầm lấy chiếc mũ rơm tiếp tục quạt gió.
Hàn Tiểu Tĩnh đợi một lúc, thấy Nhan Hoan không trả lời, còn phớt lờ mình, ngọn lửa nhỏ trong lòng bùng lên.
Mở miệng ra, lời nói vô cùng khó nghe.
"Thanh niên trí thức chẳng có mấy đứa tốt đẹp gì. Đặc biệt là mấy đứa con gái các cô, đúng là đồ đê tiện! Tự cho mình là xinh đẹp, liền quyến rũ đàn ông trong thôn giúp các cô làm việc. Không biết xấu hổ, hồ ly tinh! Đừng tưởng anh trai tôi giúp cô làm việc là để ý cô... á!"
Chát một tiếng, Nhan Hoan trực tiếp tát Hàn Tiểu Tĩnh một cái.
Nhiều lần khiêu khích, đều chỉ vào cô mắng là đồ không biết xấu hổ, cô không tát lại thì để dành ăn Tết à?
Nhan Hoan vung tay, không biết là mặt Hàn Tiểu Tĩnh quá dày hay là cơ thể này quá yếu, cái tát này lại làm đau lòng bàn tay cô.
"Cô! Cô..." Hàn Tiểu Tĩnh ôm mặt, không thể tin nhìn Nhan Hoan, không ngờ cô gái này lại đánh cô ta!
Nhưng Nhan Hoan thì khác.
Cô gái này mặc toàn đồ mới, còn mặc cả đi làm đồng nữa! Nhìn là biết được nuôi nấng cưng chiều, còn cả làn da kia nữa, cô ta cũng chưa thấy người nào trắng như vậy. Nhìn từ xa, làn da tựa như phát sáng.
Đối tượng đầu tiên mà Hàn Tiểu Tĩnh ghen tị là cô con gái trước kia của Nhan gia, Nhan Như Như.
Nhan gia coi cô ta như bảo bối, không bao giờ bắt cô ta làm việc, việc nhà cũng không bắt làm, cả ngày chỉ biết đi chơi lung tung.
Mà Nhan Hoan là người thứ hai!
Cô ta ghen tị với Nhan Như Như vì người ta được cưng chiều, còn bây giờ ghen tị với Nhan Hoan vì cô có làn da đẹp.
Đặc biệt là lúc này, thấy Nhan Hoan ngồi nghỉ mát dưới gốc cây lớn, còn Hàn Dục đang hăng hái làm việc, cô ta càng ghen tụ đến phát điên!
Hàn Dục chưa bao giờ giúp cô ta làm việc!
Nhớ lại hôm qua ở điểm thanh niên trí thức, Hàn Dục còn định hỗ trợ cô gái này! Bây giờ hai người ở bên nhau, thêm hai đứa nhỏ còn quấn lấy cô ta.
Ngay lập tức, cô ta nảy sinh cảm giác vô cùng khủng hoảng!
Nhan Hoan và hai đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây lớn hóng mát, không hề cảm thấy có ánh mắt ác ý bên cạnh.
Lúc này cô đang suy nghĩ, trưa nay nên làm món gì ăn, lấy đồ trong không gian ra thì phải giải thích thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay đầu lại, cô bắt gặp ngay khuôn mặt đen sì của Hàn Tiểu Tĩnh, ánh mắt như muốn lột da cô vậy.
Sự xuất hiện đột ngột này thực sự làm Nhan Hoan giật mình. Cô vỗ ngực đứng dậy, cũng có chút không vui nhìn Hàn Tiểu Tĩnh.
"Có chuyện gì?"
Hàn Tiểu Tĩnh liếc nhìn Hàn Dục, rồi lại nhìn Nhan Hoan: "Sau này, cô tránh xa anh trai tôi ra."
Nhan Hoan thấy khó hiểu, cô chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, hàng mi dài chớp chớp, khiến Hàn Tiểu Tĩnh đối diện lại thêm phần ghen tị.
Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng đen của Hàn Tiểu Tĩnh, Nhan Hoan lười để ý, cầm lấy chiếc mũ rơm tiếp tục quạt gió.
Hàn Tiểu Tĩnh đợi một lúc, thấy Nhan Hoan không trả lời, còn phớt lờ mình, ngọn lửa nhỏ trong lòng bùng lên.
Mở miệng ra, lời nói vô cùng khó nghe.
"Thanh niên trí thức chẳng có mấy đứa tốt đẹp gì. Đặc biệt là mấy đứa con gái các cô, đúng là đồ đê tiện! Tự cho mình là xinh đẹp, liền quyến rũ đàn ông trong thôn giúp các cô làm việc. Không biết xấu hổ, hồ ly tinh! Đừng tưởng anh trai tôi giúp cô làm việc là để ý cô... á!"
Chát một tiếng, Nhan Hoan trực tiếp tát Hàn Tiểu Tĩnh một cái.
Nhiều lần khiêu khích, đều chỉ vào cô mắng là đồ không biết xấu hổ, cô không tát lại thì để dành ăn Tết à?
Nhan Hoan vung tay, không biết là mặt Hàn Tiểu Tĩnh quá dày hay là cơ thể này quá yếu, cái tát này lại làm đau lòng bàn tay cô.
"Cô! Cô..." Hàn Tiểu Tĩnh ôm mặt, không thể tin nhìn Nhan Hoan, không ngờ cô gái này lại đánh cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro