Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Mang Đi Khám
2024-11-16 06:46:08
Cả đội sản xuất bàn tán xôn xao, mà Trương Ái Liên lại không biết gì, chỉ lo mang số vải mới đổi được về nhà, bà ấy cũng không đi làm buổi chiều mà chỉ ngồi ở nhà gấp rút may gấp quần áo cho con gái.
Trương Ái Liên rất khéo tay, may quần áo rất nhanh và đẹp. Chỉ tiếc là không có máy may, nếu có thì chắc quần áo còn nhanh hoàn thành hơn.
Hôm nay Hứa Ái Quốc cũng được nghỉ phép, ông ấy vừa suy nghĩ về kế hoạch tranh cử chức chủ nhiệm phân xưởng, vừa nghe vợ lải nhải.
“May mà bây giờ là cuối xuân, sắp đến hè, trời chưa lạnh, chứ nếu không thì hai bộ quần áo này của Ninh Ninh làm sao mà mặc được. Em thấy con bé cũng không mang theo áo bông”.
“Không biết mùa đông trước nó đã chịu đựng thế nào”.
“Vợ chồng nhà họ Lâm lo cho Phương Phương hết sức chu đáo, nhưng lại đối xử với Ninh Ninh như thế..”.
Thật lòng mà nói thì càng nghĩ Trương Ái Liên càng cảm thấy giận.
Nhìn Ninh Ninh gầy yếu như một con gà con bệnh tật, trông rất đáng thương.
“Ái Quốc, hôm nay anh xem thử trong xưởng có thể lấy thêm chút bông không, em muốn may thêm cho Ninh Ninh hai bộ áo bông, nếu không thì mùa đông này con bé sẽ không có áo để mặc”.
“Được rồi, anh biết rồi. Về chuyện của Ninh Ninh và Phương Phương, anh sẽ nhờ bạn bè giúp đỡ điều tra”.
“Ngày mai, anh hỏi thử trong xưởng xem có ai có Mạch Nhũ tinh không, nếu có thì đổi lấy để cho Ninh Ninh uống”.
“Ừ, anh nhớ rồi. Chắc chắn Ninh Ninh đã phải chịu khổ nhiều, bây giờ chúng ta phải bù đắp cho con bé thật tốt”.
“Tìm thời gian đưa con bé đi tới bệnh viện huyện khám xem cơ thể nó có vấn đề gì không, nếu có thì có thể kịp thời điều trị. Con gái mà có thân thể quá gầy thì không dễ nhìn, hơn nữa có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ và việc sinh nở sau này”. Trương Ái Liên vừa may quần áo vừa dặn dò.
Hứa Ái Quốc gật đầu, nhớ lại thân hình gầy guộc của cô con gái nhỏ, còn gầy hơn cả những đứa trẻ mồ côi trong thôn, nhìn mà ai cũng xót xa.
Huống chi, đó là con gái ruột của Ái Liên và ông ấy.
“Nếu vậy thì để anh đưa con bé đi khám ngay bây giờ, nhân lúc hôm nay được nghỉ phép, mai anh lại phải đi làm rồi”.
“Cũng đúng”.
“Vậy để anh đi gọi con bé ngay”.
Ngồi trên chiếc xe đạp 28 Đại Giang xóc nảy, trong làn gió xuân mơn man, Hứa Cẩm Ninh đang mơ màng thì cũng phải tỉnh táo lại.
Không còn cách nào khác, con đường này không phải là con đường nhựa phẳng phiu mà là đường đất, chỉ cần một chút mưa là sẽ biến thành đường bùn, ổ gà ổ voi nhiều không kể xiết.
Trương Ái Liên rất khéo tay, may quần áo rất nhanh và đẹp. Chỉ tiếc là không có máy may, nếu có thì chắc quần áo còn nhanh hoàn thành hơn.
Hôm nay Hứa Ái Quốc cũng được nghỉ phép, ông ấy vừa suy nghĩ về kế hoạch tranh cử chức chủ nhiệm phân xưởng, vừa nghe vợ lải nhải.
“May mà bây giờ là cuối xuân, sắp đến hè, trời chưa lạnh, chứ nếu không thì hai bộ quần áo này của Ninh Ninh làm sao mà mặc được. Em thấy con bé cũng không mang theo áo bông”.
“Không biết mùa đông trước nó đã chịu đựng thế nào”.
“Vợ chồng nhà họ Lâm lo cho Phương Phương hết sức chu đáo, nhưng lại đối xử với Ninh Ninh như thế..”.
Thật lòng mà nói thì càng nghĩ Trương Ái Liên càng cảm thấy giận.
Nhìn Ninh Ninh gầy yếu như một con gà con bệnh tật, trông rất đáng thương.
“Ái Quốc, hôm nay anh xem thử trong xưởng có thể lấy thêm chút bông không, em muốn may thêm cho Ninh Ninh hai bộ áo bông, nếu không thì mùa đông này con bé sẽ không có áo để mặc”.
“Được rồi, anh biết rồi. Về chuyện của Ninh Ninh và Phương Phương, anh sẽ nhờ bạn bè giúp đỡ điều tra”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngày mai, anh hỏi thử trong xưởng xem có ai có Mạch Nhũ tinh không, nếu có thì đổi lấy để cho Ninh Ninh uống”.
“Ừ, anh nhớ rồi. Chắc chắn Ninh Ninh đã phải chịu khổ nhiều, bây giờ chúng ta phải bù đắp cho con bé thật tốt”.
“Tìm thời gian đưa con bé đi tới bệnh viện huyện khám xem cơ thể nó có vấn đề gì không, nếu có thì có thể kịp thời điều trị. Con gái mà có thân thể quá gầy thì không dễ nhìn, hơn nữa có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ và việc sinh nở sau này”. Trương Ái Liên vừa may quần áo vừa dặn dò.
Hứa Ái Quốc gật đầu, nhớ lại thân hình gầy guộc của cô con gái nhỏ, còn gầy hơn cả những đứa trẻ mồ côi trong thôn, nhìn mà ai cũng xót xa.
Huống chi, đó là con gái ruột của Ái Liên và ông ấy.
“Nếu vậy thì để anh đưa con bé đi khám ngay bây giờ, nhân lúc hôm nay được nghỉ phép, mai anh lại phải đi làm rồi”.
“Cũng đúng”.
“Vậy để anh đi gọi con bé ngay”.
Ngồi trên chiếc xe đạp 28 Đại Giang xóc nảy, trong làn gió xuân mơn man, Hứa Cẩm Ninh đang mơ màng thì cũng phải tỉnh táo lại.
Không còn cách nào khác, con đường này không phải là con đường nhựa phẳng phiu mà là đường đất, chỉ cần một chút mưa là sẽ biến thành đường bùn, ổ gà ổ voi nhiều không kể xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro