Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Ninh Ninh đã từ...
2024-11-16 06:46:08
Trương Trường Chinh là một cảnh sát tốt, không nên có kết cục đáng tiếc như vậy khi còn trẻ.
Nhưng Hứa Cẩm Ninh không biết phải làm sao.
Hình như thế giới này dã ngăn cản cô tiết lộ bất cứ điều gì ra ngoài.
Mỗi khi cô muốn mở miệng nói ra sự thật thì cổ họng lại đột nhiên nghẹn cứng, không phát ra được tiếng nào.
Cô cũng từng nghĩ đến việc, nếu không thể nói thì viết ra liệu có được không?
Nhưng trong lòng cô có một giọng nói vang lên, bảo rằng viết ra cũng không được.
Như thể cô chỉ có thể đứng nhìn những người này đi đến kết cục đã định sẵn của bọn họ.
Cô nghĩ về bản thân mình.
Liệu có phải cô cũng sẽ đi đến kết cục giống như chủ nhân của cơ thể này, chết sau ba năm nữa không?
Khi Hứa Cẩm Ninh rời khỏi đồn công an cùng Hứa Ái Quốc, trong tay cô còn bị Trương Trường Chinh nhét cho một quả táo đỏ.
Quả táo đỏ mọng, vừa đưa sát vào mũi là cô đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của táo.
Thơm quá!
Ở thời hiện đại hiếm khi tìm được quả táo nào có hương thơm tự nhiên như vậy.
Hứa Cẩm Ninh nghĩ chắc chắn quả táo này sẽ rất ngon!
Mặc dù ở thế kỷ 21, cô đã ăn qua rất nhiều loại trái cây, kể cả những loại quý hiếm, nhưng kỳ lạ thay là cô cảm thấy quả táo này sẽ ngon hơn tất cả những loại trái cây cô từng ăn.
Hơn nữa, vào thập niên 80 thì trái cây vẫn là thứ khá hiếm.
“Hóa ra Ninh Ninh thích táo à? Nếu thích thì sau này cha sẽ mua cho con”. Hứa Ái Quốc nhìn Hứa Cẩm Ninh nâng niu quả táo, lòng ông không khỏi chua xót.
“Ninh Ninh đã từng ăn táo bao giờ chưa?”
Hứa Cẩm Ninh hơi sững sờ, nhớ lại cuộc sống 15 năm trước của nguyên chủ, rồi lắc đầu: “Chưa từng”.
“Con chưa từng ăn một loại trái cây nào cả”.
Hứa Cẩm Ninh nói thật, nguyên chủ thực sự chưa bao giờ được ăn trái cây.
Nguyên chủ sống ở đội sản xuất Hồng Tinh, ngay cả một bữa cơm no cũng chưa từng được ăn, huống chi là trái cây xa xỉ.
Hứa Ái Quốc nghe con gái nói vậy thì hốc mắt lập tức cay xè.
Ông ấy đoán rằng con gái đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng không ngờ lại đến mức này...
Hứa Ái Quốc nghĩ, có lẽ 15 năm qua cuộc sống của Ninh Ninh còn gian nan hơn những gì bọn họ tưởng.
Hứa Ái Quốc muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy mình không có mặt mũi để hỏi.
Suy cho cùng vẫn lỗi của những người làm cha mẹ như họ.
Nếu lúc trước bọn họ cẩn thận hơn, không để xảy ra việc nhầm lẫn con thì Ninh Ninh đã có thể ở bên cạnh bọn họ, lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, được nuôi dưỡng như Hứa Phương Phương, được cưng chiều từ nhỏ.
Nhưng chuyện nhầm lẫn đã xảy ra.
Kết quả là con gái ruột của bọn họ phải chịu khổ, còn bọn họ lại yêu thương con gái của người khác.
Nghĩ vậy, Hứa Ái Quốc chợt cảm thấy tình cảm ông dành cho đứa con gái nuôi Hứa Phương Phương này đột nhiên phai nhạt đi rất nhiều.
“Hứa Ái Quốc, anh đang đi đâu thế?”
Hứa Ái Quốc đang mải suy nghĩ thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhưng Hứa Cẩm Ninh không biết phải làm sao.
Hình như thế giới này dã ngăn cản cô tiết lộ bất cứ điều gì ra ngoài.
Mỗi khi cô muốn mở miệng nói ra sự thật thì cổ họng lại đột nhiên nghẹn cứng, không phát ra được tiếng nào.
Cô cũng từng nghĩ đến việc, nếu không thể nói thì viết ra liệu có được không?
Nhưng trong lòng cô có một giọng nói vang lên, bảo rằng viết ra cũng không được.
Như thể cô chỉ có thể đứng nhìn những người này đi đến kết cục đã định sẵn của bọn họ.
Cô nghĩ về bản thân mình.
Liệu có phải cô cũng sẽ đi đến kết cục giống như chủ nhân của cơ thể này, chết sau ba năm nữa không?
Khi Hứa Cẩm Ninh rời khỏi đồn công an cùng Hứa Ái Quốc, trong tay cô còn bị Trương Trường Chinh nhét cho một quả táo đỏ.
Quả táo đỏ mọng, vừa đưa sát vào mũi là cô đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của táo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thơm quá!
Ở thời hiện đại hiếm khi tìm được quả táo nào có hương thơm tự nhiên như vậy.
Hứa Cẩm Ninh nghĩ chắc chắn quả táo này sẽ rất ngon!
Mặc dù ở thế kỷ 21, cô đã ăn qua rất nhiều loại trái cây, kể cả những loại quý hiếm, nhưng kỳ lạ thay là cô cảm thấy quả táo này sẽ ngon hơn tất cả những loại trái cây cô từng ăn.
Hơn nữa, vào thập niên 80 thì trái cây vẫn là thứ khá hiếm.
“Hóa ra Ninh Ninh thích táo à? Nếu thích thì sau này cha sẽ mua cho con”. Hứa Ái Quốc nhìn Hứa Cẩm Ninh nâng niu quả táo, lòng ông không khỏi chua xót.
“Ninh Ninh đã từng ăn táo bao giờ chưa?”
Hứa Cẩm Ninh hơi sững sờ, nhớ lại cuộc sống 15 năm trước của nguyên chủ, rồi lắc đầu: “Chưa từng”.
“Con chưa từng ăn một loại trái cây nào cả”.
Hứa Cẩm Ninh nói thật, nguyên chủ thực sự chưa bao giờ được ăn trái cây.
Nguyên chủ sống ở đội sản xuất Hồng Tinh, ngay cả một bữa cơm no cũng chưa từng được ăn, huống chi là trái cây xa xỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ái Quốc nghe con gái nói vậy thì hốc mắt lập tức cay xè.
Ông ấy đoán rằng con gái đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng không ngờ lại đến mức này...
Hứa Ái Quốc nghĩ, có lẽ 15 năm qua cuộc sống của Ninh Ninh còn gian nan hơn những gì bọn họ tưởng.
Hứa Ái Quốc muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy mình không có mặt mũi để hỏi.
Suy cho cùng vẫn lỗi của những người làm cha mẹ như họ.
Nếu lúc trước bọn họ cẩn thận hơn, không để xảy ra việc nhầm lẫn con thì Ninh Ninh đã có thể ở bên cạnh bọn họ, lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, được nuôi dưỡng như Hứa Phương Phương, được cưng chiều từ nhỏ.
Nhưng chuyện nhầm lẫn đã xảy ra.
Kết quả là con gái ruột của bọn họ phải chịu khổ, còn bọn họ lại yêu thương con gái của người khác.
Nghĩ vậy, Hứa Ái Quốc chợt cảm thấy tình cảm ông dành cho đứa con gái nuôi Hứa Phương Phương này đột nhiên phai nhạt đi rất nhiều.
“Hứa Ái Quốc, anh đang đi đâu thế?”
Hứa Ái Quốc đang mải suy nghĩ thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro