Sau Khi Bị Ép Gả Cho Thái Giám Đại Nhân
Chương 2
Hồng Trà Thân Sĩ
2024-07-15 06:37:16
“Phu nhân nóng vội vậy sao?”
Giọng nam trầm thấp vang lên, động tác xốc khăn voan của Thanh Đại ngay lập tức dừng lại. Nàng do dự trong phút chốc, vẫn quyết định xốc khăn lên.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, chỉ có một ngọn nến phát ra ánh sáng màu cam.
Mà ở bên cạnh, một bóng người đang tựa người trên chiếc ghế lê hoa. Đầu hắn đội mũ mạ vàng, thân mặc hắc y, trên áo được thêu bằng chỉ vàng. Khuôn mặt hắn giống như bạch ngọc thượng hạng không chút điểm tì vết, lông mày dài, mi mắt hờ khép, sắc mặt trầm tĩnh, lãnh đạm.
Lúc hắn không lên tiếng như hoà làm một với bóng tối, khí thế vĩ đại, cảm giác áp bách nặng nề khiến nàng gần như không thở nổi, chỉ khi ánh nến mờ ảo chiếu vào khuôn mặt lạnh khốc kia mới khiến nó ấm áp hơn một chút.
Không nghĩ tới cái vị đốc công Đông Xưởng nắm trong tay quyền cao chức trọng, tội ác chồng chất như Tần Tứ lại có dung mạo tựa thần tiên như vậy, Thanh Đại kinh ngạc đến mức đơ người. Nhưng nàng chỉ nhìn lướt qua một chút rồi lập tức rũ mi, thấp giọng nói, “Nô tỳ bái kiến đốc chủ.”
Trong mắt Tần Tứ chứa một loại cao ngạo tự nhiên, khi nhìn người khác luôn mang đến cảm giác người từ trên cao nhìn xuống.
Hắn đang chăm chú đánh giá nàng, nữ tử trước mắt đầu đội phượng quan hà bí, người khoác áo quảng lăng hai lớp, trên tay áo là hình thêu chim uyên ương và cây thạch lựu, tất cả đều được dệt bằng chỉ vàng. Những hạt gạo vàng nhỏ xâu lại thành rèm che khuất khuôn mặt nàng, thắt lưng bằng đai dùng vải lưu vân mỏng ở Giang Tô thêu thành, vừa lúc buộc lại chiếc eo nhỏ tinh tế của nàng.
Dáng người của nàng quả thật rất đẹp.
Chỉ tiếc hắn không thể giữ lại nữ nhân này được!
Hắn hơi híp mắt, từ trong ánh mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, âm trầm nói, “Ngươi thật sự tình nguyện gả cho bổn đốc?”
Trong lòng Thanh Đại mang theo sự sợ hãi, theo bản năng muốn kháng cự lại Tần Tứ, tất nhiên cũng không muốn gả cho hắn. Nếu không phải theo ý chỉ của thái hậu, làm sao nàng lại có thể ở đây mà nơm nớp lo sợ?
Dĩ nhiên nàng không có gan mà nói như thế. Thanh Đại giả vờ thả lỏng thần sắc, nhẹ giọng nói, “Nô tỳ từ sớm đã nghe nói đốc chủ thông tuệ hơn người, vừa có tài văn chương lại biết võ công, dốc lòng phụ tá chính sự trên triều đình, là một vị quan tốt, đương nhiên nô tỳ rất tán thưởng ngài.”
Tần Tứ nghe vậy bèn nghi hoặc “à” một tiếng, âm cuối hơi nâng lên rồi sau đó không nói thêm gì nữa. Thanh Đại đợi một lúc thật lâu cũng không nghe hắn nói tiếp bèn cẩn thận nâng mắt lên nhìn.
Chỉ thấy một đôi mắt đen như mực đang nhìn xoáy vào nàng, ánh mắt giống như có thể câu hồn người đi. Hắn nói một câu, trong giọng nói không đoán ra là vui hay giận, “Miệng lưỡi trơn tru.”
Nói rồi hắn mới đứng dậy. Thân hình Tần Tứ cao lớn rắn rỏi, vai rộng eo thon, khí chất cả người âm lãnh đến đáng sợ, vừa mới đứng lên đã mang lại cảm giác như có thể dời núi lấp biển, nhất thời cả căn phòng cũng trở nên chật hẹp.
Thấy hắn đến gần mình, trái tim của Thanh Đại đập thình thịch, rõ ràng đầu ngón tay đang run lên nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh vì sợ bị Tần Tứ nhìn ra sơ hở.
Mỗi lần hắn bước đến một bước, trái tim Thanh Đại như bị một bàn tay vô hình siết chặt thêm một chút, chờ cho tới khi hắn đứng lại trước mặt nàng, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ánh sáng rất nhỏ, Tần Tứ lại đứng ngược hướng với ánh nến, gần như che đi hết tất cả nguồn sáng. Cả người nàng đều bị bao phủ trong cái bóng của hắn, cảm xúc hoàn toàn bị nam nhân trước mắt này khống chế.
Hắn rũ mi, tầm mắt hờ hững dừng ở phần cổ lộ ra bên ngoài váy cưới đỏ thẫm của Thanh Đại. Chiếc cổ trắng nõn tinh tế, dưới sự trợ giúp của hồng y càng trở nên vô cùng kiều diễm.
Hắn dùng bàn tay như ngọc chạm vào chiếc cổ non mịn kia, từ tốn vuốt ve làn da mềm mại, ngón tay xoa qua yết hầu hơi hơi đè xuống, cảm thụ được thân thể của nữ tử đang run rẩy dưới đầu ngón tay hắn.
Tần Tứ chỉ cần bóp chặt tay là đã có thể tiễn nữ nhân này vào chỗ chết.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng tim nến cháy lách tách, ánh nến lay động bao phủ lên hai người đang chất chứa những tâm tư riêng của mình.
Cảm giác sợ hãi giống như một sợi tơ cực mảnh từ từ xuyên qua trái tim Thanh Đại. Yết hầu nàng phát đau, mấy lần lời đã đến bên miệng nhưng lại không thốt nên lời. Nàng chỉ có thể buộc chính mình nhìn chằm chằm Tần Tứ, gọi, “Đốc chủ…”
Tần Tứ thông minh tàn nhẫn, lại là đốc công Đông Xưởng nổi tiếng dùng cực hình nên đương nhiên là kẻ rất thông thạo tra tấn người khác.
Nhưng đêm nay, dường như tính nhẫn nại của hắn không quá nhiều, trong đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Hắn hơi siết chặt bàn tay, lạnh giọng hỏi, “Thái hậu phái ngươi tới giám thị bản đốc đúng không?”
Thanh Đại nghe vậy thì giật mình. Bây giờ nàng sao có thể vẫn còn là người của thái hậu được? Thái hậu trong cơn thịnh nộ suýt chút nữa đã ban cho nàng cái chết, giờ gả nàng cho Tần Tứ chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng chút giá trị còn sót lại của nàng mà thôi.
Nếu bây giờ Tần Tứ bóp chết nàng cũng coi như là giúp nàng kết thúc chuỗi ngày khổ sở này.
Thanh Đại không trả lời, có phần vô lực nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc cổ mình hoàn toàn bị bóp chặt đến nỗi hít thở không thông.
Tần Tứ thấy Thanh Đại thấy chết không sợ, hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm mỉa mai. Vung tay, phượng quan và tua rua vàng che mặt nàng đều bị hắn ném hết xuống giường.
Thanh Đại chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhoáng lên một cái, không biết sao lại ngã nhào lên giường. Sau đó, lại nghe thấy tiếng vải dệt bị xé rách, thân dưới bất chợt lạnh lẽo.
Tần Tứ muốn làm cái gì thế!
Chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu nàng réo vang. Nàng cuống quýt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ phát hiện váy quần ở thân dưới đã bị xé rách, đôi chân cứ như vậy không còn thứ gì che chắn trần trụi bại lộ trước mắt Tần Tứ.
“A——“, Thanh Đại sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay lập tức muốn đứng dậy che khuất thân thể.
Tần Tứ lạnh lùng quét mắt liếc qua Thanh Đại một cái, không biết lấy từ đâu ra một đoạn dây thừng, ngay tức khắc trói hai tay nàng vào cột giường. Hắn trói rất chặt, dù nàng ra sức giãy dụa ra sao cũng không tránh thoát được.
Trên mặt Thanh Đại tràn đầy sợ hãi. Hai tay nàng bị trói, cả người lại bị khống chế không thể giãy dụa được nên chỉ đành liều mạng khép chặt hai chân, mong muốn che chắn ánh mắt tìm tòi của Tần Tứ.
Cái tên Tần Tứ này cởi y phục của nàng làm gì vậy!? Hắn ta rõ ràng là một tên thái giám, thứ dùng để làm chuyện phòng the đã sớm không cần dùng đến nữa rồi cơ mà!
Tần Tứ lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt nhiều thêm vài phần hung ác. Đôi tay trắng nõn xoa hai bắp chân nàng, khi chạm đến nơi đó lập tức khiến cho người trên giường run bần bật.
Thanh Đại sợ tới mức ứa nước mắt, chỉ có thể mờ mịt nhìn Tần Tứ, trong giọng nói đã pha thêm tiếng khóc nức nở đáng thương, “Đốc chủ, nô tỳ sai rồi… Xin đốc chủ đừng như vậy…”
Tần Tứ sao có thể tha cho nàng được?
Tay hắn thuận theo hai chân Thanh Đại trượt xuống phủ lên đùi nàng, ngay đến lúc sắp chạm đến phòng tuyến cuối cùng, một sợi dây lý trí trong đầu Thanh Đại dường như đã đứt đoạn. Nàng gần như đập nồi bán sắt, tức giận dữ tợn mở miệng rống lên, “Tần Tứ!”
Nàng dĩ hạ phạm thượng, trực tiếp gọi thẳng tên huý của đốc công Đông Xưởng, nếu ấn theo luật phải xử tử tại chỗ!
Tần Tứ giương mắt, nhìn thấy Thanh Đại hai mắt ậng nước, đầu mày tuấn tú hơi cau lại. Hắn cố ý giả vờ bày ra thái độ nghi hoặc, hỏi, “Sao? Chẳng lẽ đêm tân hôn không được viên phòng à?”
Dứt lời, hắn liền tách đôi chân đang khép chặt của Thanh Đại, phong cảnh ở nơi tư mật nằm giữa hai đùi ngay lập tức nhảy vào trong mắt hắn. Tần Tứ không hề khách khí nhìn chằm chằm vào chỗ đó, ánh mắt nhất thời tối sầm lại.
Thanh Đại cảm giác hai chân mình mở rộng ra, nơi tư mật nhất của mình bị nam nhân này không nể nang gì đánh giá, cảm giác nhục nhã lập tức đánh sâu vào đầu nàng. Nàng dùng sức đá đạp lung tung, muốn đá văng cái tên thái giám vô sỉ này xuống giường!
Tần Tứ hẳn là đã có đề phòng chiêu này của nàng, chỉ vài động tác là đã lập tức chế ngự được nàng. Sau đó hắn vươn tay hướng tới chiếc bàn gỗ lim đặt nến đỏ, một chén rượu hợp cẩn lập tức bay qua, vững vàng rơi vào trong tay hắn, một giọt rượu nhỏ cũng không hề bắn ra ngoài.
Ánh mắt hoảng sợ của Thanh Đại nhìn chằm chằm chén rượu trong tay hắn, run giọng hỏi, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Tần Tứ lấy chén rượu giao bôi kề sát vào nhuỵ hoa dưới thân của Thanh Đại, miệng chén lạnh lẽo chạm đến chỗ da thịt mềm mại ấm áp kia khiến Thanh Đại run bần bật. Còn hắn thì híp mắt, dường như rất hưởng thụ sự sợ hãi của nàng.
“Phu nhân”, đôi môi mỏng của hắn hé mở, lời nói phun ra lại lạnh lẽo vô cùng. “Ngươi cứ nói hết những gì đêm nay đã thấy đã nghe cho thái hậu đi.”
Lời còn chưa dứt, Tần Tứ tạt rượu trong chén ra, biến nhuỵ hoa kia thành một mảnh ẩm ướt lóng lánh. Thanh Đại còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy lối vào bị người ta vạch ra, ngay sau đó chính là cảm giác bị dị vật cắm mạnh vào.
“A!”, hạ thân của Thanh Đại chưa bao giờ có người chạm qua, lại càng chưa từng có người khai thác, bây giờ bị người thô bạo cắm vào, cảm giác đau đớn sắc nhọn sâu sắc đó lập tức nương theo xương sống đi lên, đau đến tận não.
Tần Tứ từ trên cao nhìn xuống nàng, dù ngón tay hắn cắm vào trong hạ thân của nữ nhân, ác ý thống đến tận cùng, quấy chọt ở nơi sâu nhất bên trong nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Đợi cho đến khi hắn rút tay ra, đầu ngón tay đã dính theo một mảnh đỏ tươi thuộc về xử nữ.
Tần Tứ không hề rung động đứng dậy tìm nước rửa tay, dùng khăn trắng lau xong tay mới hờ hững quay đầu lại nhìn Thanh Đại sắc mặt tái nhợt trên giường, “Ngươi đã là người bản đốc thì phải an phận thủ thưởng.”
“Nếu dám làm cho bản đốc biết ngươi có bất kỳ suy nghĩ gian dối nào…”, Tần Tứ lập tức lạnh lùng “a” một tiếng, không nhìn nàng nữa, lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi.
Ánh nến khô vàng lay động, bên trong giường đã bị máu nhiễm đỏ, nở rộ thành một đoá hoa hải đường xinh đẹp.
Thanh Đại vô thanh nhìn chằm chằm khoảng không trước mắt, vài giọt nước trượt dài xuống từ trong hốc mắt nàng, khi rơi xuống đệm chăn chỉ còn lại một mảng nước nhàn nhạt.
Giọng nam trầm thấp vang lên, động tác xốc khăn voan của Thanh Đại ngay lập tức dừng lại. Nàng do dự trong phút chốc, vẫn quyết định xốc khăn lên.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, chỉ có một ngọn nến phát ra ánh sáng màu cam.
Mà ở bên cạnh, một bóng người đang tựa người trên chiếc ghế lê hoa. Đầu hắn đội mũ mạ vàng, thân mặc hắc y, trên áo được thêu bằng chỉ vàng. Khuôn mặt hắn giống như bạch ngọc thượng hạng không chút điểm tì vết, lông mày dài, mi mắt hờ khép, sắc mặt trầm tĩnh, lãnh đạm.
Lúc hắn không lên tiếng như hoà làm một với bóng tối, khí thế vĩ đại, cảm giác áp bách nặng nề khiến nàng gần như không thở nổi, chỉ khi ánh nến mờ ảo chiếu vào khuôn mặt lạnh khốc kia mới khiến nó ấm áp hơn một chút.
Không nghĩ tới cái vị đốc công Đông Xưởng nắm trong tay quyền cao chức trọng, tội ác chồng chất như Tần Tứ lại có dung mạo tựa thần tiên như vậy, Thanh Đại kinh ngạc đến mức đơ người. Nhưng nàng chỉ nhìn lướt qua một chút rồi lập tức rũ mi, thấp giọng nói, “Nô tỳ bái kiến đốc chủ.”
Trong mắt Tần Tứ chứa một loại cao ngạo tự nhiên, khi nhìn người khác luôn mang đến cảm giác người từ trên cao nhìn xuống.
Hắn đang chăm chú đánh giá nàng, nữ tử trước mắt đầu đội phượng quan hà bí, người khoác áo quảng lăng hai lớp, trên tay áo là hình thêu chim uyên ương và cây thạch lựu, tất cả đều được dệt bằng chỉ vàng. Những hạt gạo vàng nhỏ xâu lại thành rèm che khuất khuôn mặt nàng, thắt lưng bằng đai dùng vải lưu vân mỏng ở Giang Tô thêu thành, vừa lúc buộc lại chiếc eo nhỏ tinh tế của nàng.
Dáng người của nàng quả thật rất đẹp.
Chỉ tiếc hắn không thể giữ lại nữ nhân này được!
Hắn hơi híp mắt, từ trong ánh mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, âm trầm nói, “Ngươi thật sự tình nguyện gả cho bổn đốc?”
Trong lòng Thanh Đại mang theo sự sợ hãi, theo bản năng muốn kháng cự lại Tần Tứ, tất nhiên cũng không muốn gả cho hắn. Nếu không phải theo ý chỉ của thái hậu, làm sao nàng lại có thể ở đây mà nơm nớp lo sợ?
Dĩ nhiên nàng không có gan mà nói như thế. Thanh Đại giả vờ thả lỏng thần sắc, nhẹ giọng nói, “Nô tỳ từ sớm đã nghe nói đốc chủ thông tuệ hơn người, vừa có tài văn chương lại biết võ công, dốc lòng phụ tá chính sự trên triều đình, là một vị quan tốt, đương nhiên nô tỳ rất tán thưởng ngài.”
Tần Tứ nghe vậy bèn nghi hoặc “à” một tiếng, âm cuối hơi nâng lên rồi sau đó không nói thêm gì nữa. Thanh Đại đợi một lúc thật lâu cũng không nghe hắn nói tiếp bèn cẩn thận nâng mắt lên nhìn.
Chỉ thấy một đôi mắt đen như mực đang nhìn xoáy vào nàng, ánh mắt giống như có thể câu hồn người đi. Hắn nói một câu, trong giọng nói không đoán ra là vui hay giận, “Miệng lưỡi trơn tru.”
Nói rồi hắn mới đứng dậy. Thân hình Tần Tứ cao lớn rắn rỏi, vai rộng eo thon, khí chất cả người âm lãnh đến đáng sợ, vừa mới đứng lên đã mang lại cảm giác như có thể dời núi lấp biển, nhất thời cả căn phòng cũng trở nên chật hẹp.
Thấy hắn đến gần mình, trái tim của Thanh Đại đập thình thịch, rõ ràng đầu ngón tay đang run lên nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh vì sợ bị Tần Tứ nhìn ra sơ hở.
Mỗi lần hắn bước đến một bước, trái tim Thanh Đại như bị một bàn tay vô hình siết chặt thêm một chút, chờ cho tới khi hắn đứng lại trước mặt nàng, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ánh sáng rất nhỏ, Tần Tứ lại đứng ngược hướng với ánh nến, gần như che đi hết tất cả nguồn sáng. Cả người nàng đều bị bao phủ trong cái bóng của hắn, cảm xúc hoàn toàn bị nam nhân trước mắt này khống chế.
Hắn rũ mi, tầm mắt hờ hững dừng ở phần cổ lộ ra bên ngoài váy cưới đỏ thẫm của Thanh Đại. Chiếc cổ trắng nõn tinh tế, dưới sự trợ giúp của hồng y càng trở nên vô cùng kiều diễm.
Hắn dùng bàn tay như ngọc chạm vào chiếc cổ non mịn kia, từ tốn vuốt ve làn da mềm mại, ngón tay xoa qua yết hầu hơi hơi đè xuống, cảm thụ được thân thể của nữ tử đang run rẩy dưới đầu ngón tay hắn.
Tần Tứ chỉ cần bóp chặt tay là đã có thể tiễn nữ nhân này vào chỗ chết.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng tim nến cháy lách tách, ánh nến lay động bao phủ lên hai người đang chất chứa những tâm tư riêng của mình.
Cảm giác sợ hãi giống như một sợi tơ cực mảnh từ từ xuyên qua trái tim Thanh Đại. Yết hầu nàng phát đau, mấy lần lời đã đến bên miệng nhưng lại không thốt nên lời. Nàng chỉ có thể buộc chính mình nhìn chằm chằm Tần Tứ, gọi, “Đốc chủ…”
Tần Tứ thông minh tàn nhẫn, lại là đốc công Đông Xưởng nổi tiếng dùng cực hình nên đương nhiên là kẻ rất thông thạo tra tấn người khác.
Nhưng đêm nay, dường như tính nhẫn nại của hắn không quá nhiều, trong đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Hắn hơi siết chặt bàn tay, lạnh giọng hỏi, “Thái hậu phái ngươi tới giám thị bản đốc đúng không?”
Thanh Đại nghe vậy thì giật mình. Bây giờ nàng sao có thể vẫn còn là người của thái hậu được? Thái hậu trong cơn thịnh nộ suýt chút nữa đã ban cho nàng cái chết, giờ gả nàng cho Tần Tứ chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng chút giá trị còn sót lại của nàng mà thôi.
Nếu bây giờ Tần Tứ bóp chết nàng cũng coi như là giúp nàng kết thúc chuỗi ngày khổ sở này.
Thanh Đại không trả lời, có phần vô lực nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc cổ mình hoàn toàn bị bóp chặt đến nỗi hít thở không thông.
Tần Tứ thấy Thanh Đại thấy chết không sợ, hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm mỉa mai. Vung tay, phượng quan và tua rua vàng che mặt nàng đều bị hắn ném hết xuống giường.
Thanh Đại chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhoáng lên một cái, không biết sao lại ngã nhào lên giường. Sau đó, lại nghe thấy tiếng vải dệt bị xé rách, thân dưới bất chợt lạnh lẽo.
Tần Tứ muốn làm cái gì thế!
Chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu nàng réo vang. Nàng cuống quýt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ phát hiện váy quần ở thân dưới đã bị xé rách, đôi chân cứ như vậy không còn thứ gì che chắn trần trụi bại lộ trước mắt Tần Tứ.
“A——“, Thanh Đại sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay lập tức muốn đứng dậy che khuất thân thể.
Tần Tứ lạnh lùng quét mắt liếc qua Thanh Đại một cái, không biết lấy từ đâu ra một đoạn dây thừng, ngay tức khắc trói hai tay nàng vào cột giường. Hắn trói rất chặt, dù nàng ra sức giãy dụa ra sao cũng không tránh thoát được.
Trên mặt Thanh Đại tràn đầy sợ hãi. Hai tay nàng bị trói, cả người lại bị khống chế không thể giãy dụa được nên chỉ đành liều mạng khép chặt hai chân, mong muốn che chắn ánh mắt tìm tòi của Tần Tứ.
Cái tên Tần Tứ này cởi y phục của nàng làm gì vậy!? Hắn ta rõ ràng là một tên thái giám, thứ dùng để làm chuyện phòng the đã sớm không cần dùng đến nữa rồi cơ mà!
Tần Tứ lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt nhiều thêm vài phần hung ác. Đôi tay trắng nõn xoa hai bắp chân nàng, khi chạm đến nơi đó lập tức khiến cho người trên giường run bần bật.
Thanh Đại sợ tới mức ứa nước mắt, chỉ có thể mờ mịt nhìn Tần Tứ, trong giọng nói đã pha thêm tiếng khóc nức nở đáng thương, “Đốc chủ, nô tỳ sai rồi… Xin đốc chủ đừng như vậy…”
Tần Tứ sao có thể tha cho nàng được?
Tay hắn thuận theo hai chân Thanh Đại trượt xuống phủ lên đùi nàng, ngay đến lúc sắp chạm đến phòng tuyến cuối cùng, một sợi dây lý trí trong đầu Thanh Đại dường như đã đứt đoạn. Nàng gần như đập nồi bán sắt, tức giận dữ tợn mở miệng rống lên, “Tần Tứ!”
Nàng dĩ hạ phạm thượng, trực tiếp gọi thẳng tên huý của đốc công Đông Xưởng, nếu ấn theo luật phải xử tử tại chỗ!
Tần Tứ giương mắt, nhìn thấy Thanh Đại hai mắt ậng nước, đầu mày tuấn tú hơi cau lại. Hắn cố ý giả vờ bày ra thái độ nghi hoặc, hỏi, “Sao? Chẳng lẽ đêm tân hôn không được viên phòng à?”
Dứt lời, hắn liền tách đôi chân đang khép chặt của Thanh Đại, phong cảnh ở nơi tư mật nằm giữa hai đùi ngay lập tức nhảy vào trong mắt hắn. Tần Tứ không hề khách khí nhìn chằm chằm vào chỗ đó, ánh mắt nhất thời tối sầm lại.
Thanh Đại cảm giác hai chân mình mở rộng ra, nơi tư mật nhất của mình bị nam nhân này không nể nang gì đánh giá, cảm giác nhục nhã lập tức đánh sâu vào đầu nàng. Nàng dùng sức đá đạp lung tung, muốn đá văng cái tên thái giám vô sỉ này xuống giường!
Tần Tứ hẳn là đã có đề phòng chiêu này của nàng, chỉ vài động tác là đã lập tức chế ngự được nàng. Sau đó hắn vươn tay hướng tới chiếc bàn gỗ lim đặt nến đỏ, một chén rượu hợp cẩn lập tức bay qua, vững vàng rơi vào trong tay hắn, một giọt rượu nhỏ cũng không hề bắn ra ngoài.
Ánh mắt hoảng sợ của Thanh Đại nhìn chằm chằm chén rượu trong tay hắn, run giọng hỏi, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Tần Tứ lấy chén rượu giao bôi kề sát vào nhuỵ hoa dưới thân của Thanh Đại, miệng chén lạnh lẽo chạm đến chỗ da thịt mềm mại ấm áp kia khiến Thanh Đại run bần bật. Còn hắn thì híp mắt, dường như rất hưởng thụ sự sợ hãi của nàng.
“Phu nhân”, đôi môi mỏng của hắn hé mở, lời nói phun ra lại lạnh lẽo vô cùng. “Ngươi cứ nói hết những gì đêm nay đã thấy đã nghe cho thái hậu đi.”
Lời còn chưa dứt, Tần Tứ tạt rượu trong chén ra, biến nhuỵ hoa kia thành một mảnh ẩm ướt lóng lánh. Thanh Đại còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy lối vào bị người ta vạch ra, ngay sau đó chính là cảm giác bị dị vật cắm mạnh vào.
“A!”, hạ thân của Thanh Đại chưa bao giờ có người chạm qua, lại càng chưa từng có người khai thác, bây giờ bị người thô bạo cắm vào, cảm giác đau đớn sắc nhọn sâu sắc đó lập tức nương theo xương sống đi lên, đau đến tận não.
Tần Tứ từ trên cao nhìn xuống nàng, dù ngón tay hắn cắm vào trong hạ thân của nữ nhân, ác ý thống đến tận cùng, quấy chọt ở nơi sâu nhất bên trong nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Đợi cho đến khi hắn rút tay ra, đầu ngón tay đã dính theo một mảnh đỏ tươi thuộc về xử nữ.
Tần Tứ không hề rung động đứng dậy tìm nước rửa tay, dùng khăn trắng lau xong tay mới hờ hững quay đầu lại nhìn Thanh Đại sắc mặt tái nhợt trên giường, “Ngươi đã là người bản đốc thì phải an phận thủ thưởng.”
“Nếu dám làm cho bản đốc biết ngươi có bất kỳ suy nghĩ gian dối nào…”, Tần Tứ lập tức lạnh lùng “a” một tiếng, không nhìn nàng nữa, lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi.
Ánh nến khô vàng lay động, bên trong giường đã bị máu nhiễm đỏ, nở rộ thành một đoá hoa hải đường xinh đẹp.
Thanh Đại vô thanh nhìn chằm chằm khoảng không trước mắt, vài giọt nước trượt dài xuống từ trong hốc mắt nàng, khi rơi xuống đệm chăn chỉ còn lại một mảng nước nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro