Sau Khi Bị Ép Gả Cho Tướng Quân Sát Tinh
Hoa rơi hữu ý, chiết liễu gửi tình?
Cố Tam Dược
2024-07-05 23:19:05
Phủ Tướng quân thật ra không được đặt là phủ Tướng quân, mà là phủ Định Quốc công, đây chính là nhà được ban cho từ thời cha của Yến Minh Đình, nhưng bởi vì một nhà hai đời đại danh tướng, dân chúng đã quen gọi là phủ Tướng quân.
Chủ nhân của nó chinh chiến sa trường quanh năm suốt tháng, hầu như không có người ở, bình thường chỉ có người hầu lau quét và một lão quản gia thôi.
Quản gia họ Thanh hầu hạ phủ tướng quân từ hồi trẻ, ở đây nhiều năm trời, nhìn tiểu chủ tử từ khi còn bé đã theo lão tướng quân ra chiến trường giết địch, còn chưa hưởng nổi một ngày phúc nữa đã bị bách tính đồn mắng là sát tinh. Hiện hắn đã hai mươi mấy tuổi, trai tráng nhà người ta từng tuổi này con đã biết đi rồi, còn tướng quân nhà ông thì vẫn một thân một mình.
Hai ngày trước thánh chỉ ban hôn truyền đến phủ, ông vốn rất vui vẻ, thế mà nghe rằng phải lấy Triệu Dạ Lan thì sợ đến nỗi ngất xỉu.
Cũng không biết tướng quân nghĩ như thế nào, sau khi nhận được tin tức xong ông đã lập tức truyền tin cho hắn, để hắn chủ trì việc trong phủ, còn ông thì im hơi lặng tiếng chờ hắn trở về,
Mặc kệ rốt cuộc các vị chủ tử có ý gì, ông cũng chỉ nên làm cho tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình thôi là được, thế là lão quản gia vội vàng sai người sửa chữa lại phủ viện, việc dọn dẹp một nơi đã lâu không có ai ở thật sự là rất mất sức.
Khi hạ nhân nói cho lão quản gia biết Triệu Dạ Lan đã đến, ông xui xẻo không kịp phản ứng, sẩy chân ngã xuống bậc thang. Thanh quản gia phủi ống quần rồi chạy chậm ra phòng khách chính, vừa đến đã nhìn thấy tên quyền thần làm việc ác không ghê tay trong lời đồn, tóc đen da trắng, tư thái như tùng như liễu, dáng vẻ này mà là kẻ ác mang tội tày trời à, rõ ràng là thần tiên đi nhầm chỗ mà?
"Triệu, Triệu đại nhân?" Thanh quản gia ngạc nhiên nhìn y, "Đêm khuya ngài tới chơi, cho hỏi là vì chuyện gì?"
Triệu Dạ Lan cau mày nhìn ông một lượt, Thanh quản gia thuận theo ánh mắt y cúi đầu, phát hiện trên đồ dính bụi bèn nhanh tay phủi đi.
"Đừng phủi nữa." Triệu Dạ Lan đưa tay vẫy vẫy, lui về phía sau vài bước cách ông một khoảng, nhìn quanh một vòng, "Yến Minh Đình đâu?"
"Triệu đại nhân đến tìm tướng quân sao?" Thanh quản gia ngạc nhiên, sau đó lắp bắp đáp, "Đại nhân, chuyện này không hợp quy củ."
"Quy củ gì?"
"Trước khi bái đường, tân nhân không thể gặp mặt."
"Ông còn đứng đây nói quy củ với ta à?" Triệu Dạ Lan hơi nheo mắt lại, thấy ông ta sợ run lên mới lạnh lùng trừng mắt hỏi, "Việc trong phủ tướng quân đều do ông giải quyết sao?"
"Vâng." Thanh quản gia thành thật gật đầu, "Có điều đại nhân cứ yên tâm, chờ đến khi ngài qua cửa, tất cả mọi thứ kể cả sổ sách đều sẽ giao tận tay ngài."
"Ta không có hứng thú đâu." Triệu Dạ Lan liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Cao.
Tiểu Cao lập tức lôi một chồng sổ nhỏ ra giao cho Thanh quản gia, "Đây là chi phí ăn mặc hằng ngày của đại nhân bọn ta, làm phiền ông chuẩn bị giúp cho. Phòng khi trong sính lễ xuất hiện những vật mà đại nhân không cần đến sẽ bỏ phí, ngài mai bọn ta sẽ mang danh sách những sính lễ cần đưa tới đây, đến lúc đó ông cứ dựa theo mà chuẩn bị, cũng đỡ tốn thời gian của ông."
Thanh quản gia cầm lấy chồng sổ dày kia, run rẩy giống hệt như ở quê mới lên kinh*, ngạc nhiên hỏi: "Những... Những thứ này mới chỉ là chi phí ăn mặc hằng ngày thôi sao?"
(*) Nguyên văn 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với 'nhà quê lên tỉnh' của Việt Nam
"Đương nhiên rồi." Tiểu Cao híp mắt cười đáp, "Sính lễ càng không thể không lo liệu chu đáo đâu."
"Việc này quan trọng, tiểu nhân không làm chủ được đâu." Thanh quản gia trương bộ mặt thê thảm ra, "Đây cũng chằng phải là con số nhỏ, ý của tướng quân là giản lược tất cả mọi thứ, chỉ cần hình thức thôi là được rồi, dù sao thì phủ tướng quân cũng không phải dạng giàu có..."
"Yến Minh Đình đâu?" Triệu Dạ Lan cắt ngang lời ông hỏi lại lần nữa, y nghiêng đầu húng hắng ho mấy tiếng, biểu cảm còn lạnh lùng hơn cả khi vừa bước vào đây.
Tiểu Cao lập tức hối thúc, "Bệnh phong hàn của đại nhân bọn ta vốn chưa khỏi, chạy từ xa tới đây, sao mà tướng quân còn chưa ra đón khách vậy?"
Thanh quản gia vội giải thích: "Tướng quân đi uống rượu cùng các thuộc hạ rồi. Đại nhân cứ yên tâm. Tướng quân vừa về đến nơi ta sẽ nói cho hắn biết chuyện này ngay..."
Thanh quản gia còn chưa dứt lời, Triệu Dạ Lan đã xoay người bỏ đi, ông thở dài một hơi, nghĩ thầm đây cũng chẳng phải loại tử tế gì, sau này hẳn là phủ tướng quân sẽ náo nhiệt lắm đây,
Triệu Dạ Lan vừa dời gót đi, Yến Minh Đình đã về tới. Thanh quản gia nhanh chóng báo cáo lại sự việc cho hắn biết, Yến Minh Đình cầm lấy chồng sổ, ngạc nhiên hỏi: "Y vừa mới đến thôi sao?"
"Vâng, còn nói ngày mai sẽ phái người sang đưa danh sách sính lễ nữa."
"Sính lễ?" Yến Minh Đình nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, bỗng nhiên bật cười, "Ta đã trông thấy bọn họ rồi."
"Vậy sao? Có nhìn thấy mặt không?"
"Không thấy, trời tối quá, bọn họ không phát hiện ra ta."
Vừa rồi Yến Minh Đình đi ra đầu ngõ có nhìn thấy cỗ kiệu đi về phía phủ tướng quân.
Đang lúc bực dọc, cỗ kiệu kia đã lắc lư lên xuống lướt qua trước mặt hắn, một góc rèm được đẩy ra, nương theo ánh nến trong kiệu hắn trống thấy một chút phần cổ trắng nõn, sau đó nghe thấy giọng nói đầy tức giận vang lên: "Ghi thêm vào sính lễ mấy viên mã não phỉ thúy đi! Chẳng phải hắn có nhiều ngựa tốt lắm sao? Đưa mấy con đến cho ta cưỡi đi dạo nữa... khụ."
"Hầy, vậy phải làm thế nào mới được đây." Thanh quản gia rất lo lắng, vừa nghĩ đến chuyện tướng quân sẽ phải lấy về một kẻ tham của như vậy, ông đã muốn đi đến trước bài vị của lão tướng quân dập đầu khóc than rồi.
Ai cũng nói người tốt sẽ được đền đáp, vì sao Yến phủ đó giờ đã ít người, nay còn phải rơi vào tình cảnh tuyệt hậu?
"Thanh thúc đừng sợ, mấy ngày nay vất vả cho ông rồi, đi nghỉ ngơi cho khỏe đi." Yến Minh Đình vỗ vai ông.
"Vậy còn chuyện sính lễ..."
"Cứ đễ ta giải quyết."
*
Đêm qua trời đổ mưa, kiệu còn chưa tới phủ, hạt mưa to như hạt đậu đã nện xuống mặt đất, Tiểu Cao luống cuống tay chân che chắn đưa Triệu Dạ Lan về phủ, vậy mà cả người vẫn ướt mưa, dù đã uống nước ấm, thế nhưng hôm sau lúc đứng dậy vẫn thấy hơi choáng, đành phải sai người đi xin nghỉ phép thêm.
Khiến Lại bộ Thượng Thư phải đền tội trong chiếu ngục, thêm hai ngày liên tục không tảo triều, cả triều đình này cũng chỉ có mỗi mình Triệu Dạ Lan là không sợ trời đất gì mà thôi.
Trong phòng ngập tràn mùi thuốc, dù có lùa thế nào cũng không tan được, bởi chắc chắn sẽ lại có thuốc mới rót vào lục phủ ngũ tạng của y.
Cũng không biết cơ thể này có thể chống đỡ được bao lâu nữa, y đã uống thuốc xong, không muốn nằm tiếp nữa bèn ngồi dựa bên cửa sổ, ngắm nhìn trời mưa bên ngoài, thấy mưa rơi làm dập nát hết cây hoa trong sân.
Có nha hoàn che dù chạy đến muốn nâng cành cây lên, thấy vậy, Triệu Dạ Lan bèn quát gọi: "Đừng đụng vào nó."
Nha hoàn khó hiểu: "Đại nhân, đây là hoa lúc trước ngài tự tay trồng mà."
"Đừng quan tâm đến nó." Triệu Dạ Lan nhìn mấy đóa hoa sắp sửa lìa cành vì bị mưa dội, "Có lẽ số chúng chỉ đến đây thôi, có thể sống được đến tận bây giờ đã là vận may của chúng rồi."
Nha hoàn đành đi quét dọn nơi khác, phải nhanh chóng thu dọn vườn trong phủ, mấy ngày nữa là tổ chức lễ cưới rồi, còn cần phải trang trí khắp nơi nữa.
Triệu Dạ Lan lúc thì ngắm mưa, lúc thì liếc mắt nhìn đám người hầu đang ngồi dưới mái hiên cắt giấy, cảm thấy hơi bực bội.
Mỗi khi trời đổ mưa thì tâm trạng của y đều xuống dốc.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Cao chạy vào, một tay cầm ô, một tay cầm giỏ trái cây tươi mới mua hôm nay đặt xuống trước mặt y, sau đó co chân chạy đến phủ tướng quân giao danh sách sính lễ.
Triệu Dạ Lan nhìn mấy thứ trong giỏ, lại là một giỏ lê tươi, trái to mọng nước, giải tỏa cơn khát, nhưng mà y không cảm thấy thèm ăn, chỉ thò tay vào trong giỏ lựa tới lựa lui, cuối cùng lấy một quả lê có vỏ ngoài hơi dập rồi bẻ làm hai nửa, y cầm một đoạn ống tre trong giỏ lên, dốc cho tờ giấy bên trong tuột xuống, mở ra, một hàng chữ viết xinh đẹp hiện ra trước mắt ——
Mấy ngày nay tin tức về Yến phủ đã được truyền ra ngoài, thật sự chẳng có gì mới lạ, trái lại hôm qua y may mắn nhìn thấy mặt mũi Yến tướng quân, dáng vẻ của hắn khác xa với lời đồn, chỉ cần trả một trăm lượng bạc là sẽ có được bức tranh chân dung do chính tay tướng quân vẽ.
Xem xong, y lập tức ném tờ giấy kia vào chậu than.
Yến Minh Đình đã lâu không ở trong kinh thành, tin tức có liên quan đến hắn mà y thăm dò được quả thật rất ít, nhưng về phần vẻ ngoài... Cũng không liên quan gì đến y hết, chưa kể y đã từng trông thấy bộ dạng của đối phương, thật sự là khó mà lọt vào trong mắt.
Đúng vào lúc này, tiếng mưa rơi lớn hơn, tâm trạng càng tệ hại, y có chút cam chịu suy nghĩ —— không ấy chết đi coi như xong.
Đây vốn chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, suy nghĩ này đã bật ra trong đầu y rất nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn sẽ luôn có những ý niệm mạnh mẽ hơn chống đỡ bản thân tiếp tục sống.
"Người đâu tới đây!" Nửa canh giờ sau, Tiểu Cao chạy từ bên ngoài vào la toáng lên, những người khác lập tức vây lại, không ngừng ríu rít.
"Ồn ào gì đấy?" Mưa đã nhỏ hơn, Triệu Dạ Lan bước ra cửa nhìn, chỉ thấy trong tay Tiểu Cao đang túm một con gà, "Mang từ đâu về thế?"
"Tướng quân bảo ta mang về đó." Tiểu Cao mặt ủ mày chau giơ con gà ra xa, có hơi sợ thứ "đồ chơi" này, cậu giao cho nha hoàn bên cạnh, nha hoàn bất ngờ không cầm vững, con gà nhảy phịch xuống đất, kêu mấy tiếng cục cục rồi lúc lắc cái mông mập mạp bỏ chạy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì!" Triệu Dạ Lan lạnh lùng nói.
Mọi người đều như vừa tỉnh mộng, vội vàng xông lên bắt gà, chỉ chốc lát sân trong phủ đã hóa thành cảnh tượng gà bay chó chạy.
Sắc mặt Triệu Dạ Lan còn đen hơn cả mây đen trên trời, y đạp cửa ra ngoài nhìn quanh một vòng, nghe thấy âm thanh cách y càng lúc càng gần thì xoay người sang, còn chưa nhìn rõ ràng đã cảm nhận được có một cục thịt núc ních va vào người.
Y cúi đầu nhìn xuống.
"Cục cục cục!"
Một lão nô bộc tay mắt nhanh lẹ bắt con gà dưới đất lại, lúc này con gà bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó mông nó bắt đầu phập phồng.
"Mông gà sắp phát nổ rồi sao?" Tiểu Cao hoảng sợ hỏi.
Đám nha hoàn vừa lo lắng vừa tò mò lui về phía sau hai bước, sau đó nhìn chằm chằm con gà.
"Không phải, có lẽ là nó sắp đẻ trứng rồi." Lão hầu nói.
Triệu Dạ Lan chìa tay ra phía cửa: "Ném nó đi cho ta."
Vừa dứt lời, trong tay liền có thêm thứ gì đó nóng hầm hập. một quả trứng gà nóng hổi lọt vào lòng bàn tay y,
Triệu Dạ Lan nhìn trứng gà, rồi lại nhìn mông gà không sạch sẽ, sắc mặt dột ngột thay đổi.
Những người xung quanh vừa định cười nhưng nhịn lại được, vội vã ôm con gà và quả trứng chạy biến.
"Đi tắm thay quần áo!"
Triệu Dạ Lan ở trong thùng tắm trọn vẹn nửa canh giờ, nước được thay liên tục cũng không khiến lửa giận trong y hạ nhiệt.
"Yến Minh Đình đưa con gà làm cái quái gì?" Sau khi thay quần áo xong, y mới tìm Tiểu Cao hỏi chuyện, nghĩ đến lần chạm mặt nhiều năm trước, đối phương cũng nhét con gà vào tay y sau đó trốn đi xem trò cười, y giận mà không biết trút vào đâu.
"Tướng quân nói, cơ thể ngài yếu ớt quá nên cho ngài con gà để bồi bổ."
"Cơ thể yếu ớt?" Triệu Dạ Lan tức tối cười khẩy, "Hay, hay lắm Yến Minh Đình, ám chỉ ta tay trói gà không chặt chứ gì. Ngươi đi nhặt mấy bông hoa nát rơi dưới sân kia lại, gửi đến chỗ cái tên góa vợ vừa xấu xí vừa thích soi mói đó cho ta! Để hắn nhìn thử xem đồ sắp hết thời có kết cục như thế nào!"
Trong hành lang phủ Tướng quân, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhóm võ tướng hãy còn đang bàn chuyện hòa đàm giờ đều cùng nhìn chằm chằm một mớ hoa héo sắp chết và cành liễu bị gãy trên bàn, nước mưa thấm ướt một khoảng mặt bàn.
Yến Minh Đình: "Những thứ này có nghĩa là gì?"
Hà Thúy Chương vò đầu bứt tai: "Để ta lớn mật đoán thử xem, đây có phải ý là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình không?"
Yến Minh Đình: "Vậy còn cành liễu này thì sao?"
Mọi người ghé mắt nhìn nhau, rồi sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Yến đại tướng quân.
Yến đại tướng quân nhìn chằm chằm đám hoa cỏ này hồi lâu, thờ dài, rầu rĩ nói: "Không hay rồi, chẳng lẽ chỉ một con gà thôi đã khiến y thầm thương trộm nhớ trong lòng rồi sao?"
==
Yến Minh Đình trong mắt Triệu Dạ Lan: Lão heo tinh tai to mặt lớn, cái tên góa vợ vừa xấu xí vừa ưa soi mói!
Triệu Dạ Lan trong mắt Yến Minh Đình: Bị người đàn ông lạ dùng con gà mua chuộc lấy lòng.
Chủ nhân của nó chinh chiến sa trường quanh năm suốt tháng, hầu như không có người ở, bình thường chỉ có người hầu lau quét và một lão quản gia thôi.
Quản gia họ Thanh hầu hạ phủ tướng quân từ hồi trẻ, ở đây nhiều năm trời, nhìn tiểu chủ tử từ khi còn bé đã theo lão tướng quân ra chiến trường giết địch, còn chưa hưởng nổi một ngày phúc nữa đã bị bách tính đồn mắng là sát tinh. Hiện hắn đã hai mươi mấy tuổi, trai tráng nhà người ta từng tuổi này con đã biết đi rồi, còn tướng quân nhà ông thì vẫn một thân một mình.
Hai ngày trước thánh chỉ ban hôn truyền đến phủ, ông vốn rất vui vẻ, thế mà nghe rằng phải lấy Triệu Dạ Lan thì sợ đến nỗi ngất xỉu.
Cũng không biết tướng quân nghĩ như thế nào, sau khi nhận được tin tức xong ông đã lập tức truyền tin cho hắn, để hắn chủ trì việc trong phủ, còn ông thì im hơi lặng tiếng chờ hắn trở về,
Mặc kệ rốt cuộc các vị chủ tử có ý gì, ông cũng chỉ nên làm cho tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình thôi là được, thế là lão quản gia vội vàng sai người sửa chữa lại phủ viện, việc dọn dẹp một nơi đã lâu không có ai ở thật sự là rất mất sức.
Khi hạ nhân nói cho lão quản gia biết Triệu Dạ Lan đã đến, ông xui xẻo không kịp phản ứng, sẩy chân ngã xuống bậc thang. Thanh quản gia phủi ống quần rồi chạy chậm ra phòng khách chính, vừa đến đã nhìn thấy tên quyền thần làm việc ác không ghê tay trong lời đồn, tóc đen da trắng, tư thái như tùng như liễu, dáng vẻ này mà là kẻ ác mang tội tày trời à, rõ ràng là thần tiên đi nhầm chỗ mà?
"Triệu, Triệu đại nhân?" Thanh quản gia ngạc nhiên nhìn y, "Đêm khuya ngài tới chơi, cho hỏi là vì chuyện gì?"
Triệu Dạ Lan cau mày nhìn ông một lượt, Thanh quản gia thuận theo ánh mắt y cúi đầu, phát hiện trên đồ dính bụi bèn nhanh tay phủi đi.
"Đừng phủi nữa." Triệu Dạ Lan đưa tay vẫy vẫy, lui về phía sau vài bước cách ông một khoảng, nhìn quanh một vòng, "Yến Minh Đình đâu?"
"Triệu đại nhân đến tìm tướng quân sao?" Thanh quản gia ngạc nhiên, sau đó lắp bắp đáp, "Đại nhân, chuyện này không hợp quy củ."
"Quy củ gì?"
"Trước khi bái đường, tân nhân không thể gặp mặt."
"Ông còn đứng đây nói quy củ với ta à?" Triệu Dạ Lan hơi nheo mắt lại, thấy ông ta sợ run lên mới lạnh lùng trừng mắt hỏi, "Việc trong phủ tướng quân đều do ông giải quyết sao?"
"Vâng." Thanh quản gia thành thật gật đầu, "Có điều đại nhân cứ yên tâm, chờ đến khi ngài qua cửa, tất cả mọi thứ kể cả sổ sách đều sẽ giao tận tay ngài."
"Ta không có hứng thú đâu." Triệu Dạ Lan liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Cao.
Tiểu Cao lập tức lôi một chồng sổ nhỏ ra giao cho Thanh quản gia, "Đây là chi phí ăn mặc hằng ngày của đại nhân bọn ta, làm phiền ông chuẩn bị giúp cho. Phòng khi trong sính lễ xuất hiện những vật mà đại nhân không cần đến sẽ bỏ phí, ngài mai bọn ta sẽ mang danh sách những sính lễ cần đưa tới đây, đến lúc đó ông cứ dựa theo mà chuẩn bị, cũng đỡ tốn thời gian của ông."
Thanh quản gia cầm lấy chồng sổ dày kia, run rẩy giống hệt như ở quê mới lên kinh*, ngạc nhiên hỏi: "Những... Những thứ này mới chỉ là chi phí ăn mặc hằng ngày thôi sao?"
(*) Nguyên văn 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với 'nhà quê lên tỉnh' của Việt Nam
"Đương nhiên rồi." Tiểu Cao híp mắt cười đáp, "Sính lễ càng không thể không lo liệu chu đáo đâu."
"Việc này quan trọng, tiểu nhân không làm chủ được đâu." Thanh quản gia trương bộ mặt thê thảm ra, "Đây cũng chằng phải là con số nhỏ, ý của tướng quân là giản lược tất cả mọi thứ, chỉ cần hình thức thôi là được rồi, dù sao thì phủ tướng quân cũng không phải dạng giàu có..."
"Yến Minh Đình đâu?" Triệu Dạ Lan cắt ngang lời ông hỏi lại lần nữa, y nghiêng đầu húng hắng ho mấy tiếng, biểu cảm còn lạnh lùng hơn cả khi vừa bước vào đây.
Tiểu Cao lập tức hối thúc, "Bệnh phong hàn của đại nhân bọn ta vốn chưa khỏi, chạy từ xa tới đây, sao mà tướng quân còn chưa ra đón khách vậy?"
Thanh quản gia vội giải thích: "Tướng quân đi uống rượu cùng các thuộc hạ rồi. Đại nhân cứ yên tâm. Tướng quân vừa về đến nơi ta sẽ nói cho hắn biết chuyện này ngay..."
Thanh quản gia còn chưa dứt lời, Triệu Dạ Lan đã xoay người bỏ đi, ông thở dài một hơi, nghĩ thầm đây cũng chẳng phải loại tử tế gì, sau này hẳn là phủ tướng quân sẽ náo nhiệt lắm đây,
Triệu Dạ Lan vừa dời gót đi, Yến Minh Đình đã về tới. Thanh quản gia nhanh chóng báo cáo lại sự việc cho hắn biết, Yến Minh Đình cầm lấy chồng sổ, ngạc nhiên hỏi: "Y vừa mới đến thôi sao?"
"Vâng, còn nói ngày mai sẽ phái người sang đưa danh sách sính lễ nữa."
"Sính lễ?" Yến Minh Đình nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, bỗng nhiên bật cười, "Ta đã trông thấy bọn họ rồi."
"Vậy sao? Có nhìn thấy mặt không?"
"Không thấy, trời tối quá, bọn họ không phát hiện ra ta."
Vừa rồi Yến Minh Đình đi ra đầu ngõ có nhìn thấy cỗ kiệu đi về phía phủ tướng quân.
Đang lúc bực dọc, cỗ kiệu kia đã lắc lư lên xuống lướt qua trước mặt hắn, một góc rèm được đẩy ra, nương theo ánh nến trong kiệu hắn trống thấy một chút phần cổ trắng nõn, sau đó nghe thấy giọng nói đầy tức giận vang lên: "Ghi thêm vào sính lễ mấy viên mã não phỉ thúy đi! Chẳng phải hắn có nhiều ngựa tốt lắm sao? Đưa mấy con đến cho ta cưỡi đi dạo nữa... khụ."
"Hầy, vậy phải làm thế nào mới được đây." Thanh quản gia rất lo lắng, vừa nghĩ đến chuyện tướng quân sẽ phải lấy về một kẻ tham của như vậy, ông đã muốn đi đến trước bài vị của lão tướng quân dập đầu khóc than rồi.
Ai cũng nói người tốt sẽ được đền đáp, vì sao Yến phủ đó giờ đã ít người, nay còn phải rơi vào tình cảnh tuyệt hậu?
"Thanh thúc đừng sợ, mấy ngày nay vất vả cho ông rồi, đi nghỉ ngơi cho khỏe đi." Yến Minh Đình vỗ vai ông.
"Vậy còn chuyện sính lễ..."
"Cứ đễ ta giải quyết."
*
Đêm qua trời đổ mưa, kiệu còn chưa tới phủ, hạt mưa to như hạt đậu đã nện xuống mặt đất, Tiểu Cao luống cuống tay chân che chắn đưa Triệu Dạ Lan về phủ, vậy mà cả người vẫn ướt mưa, dù đã uống nước ấm, thế nhưng hôm sau lúc đứng dậy vẫn thấy hơi choáng, đành phải sai người đi xin nghỉ phép thêm.
Khiến Lại bộ Thượng Thư phải đền tội trong chiếu ngục, thêm hai ngày liên tục không tảo triều, cả triều đình này cũng chỉ có mỗi mình Triệu Dạ Lan là không sợ trời đất gì mà thôi.
Trong phòng ngập tràn mùi thuốc, dù có lùa thế nào cũng không tan được, bởi chắc chắn sẽ lại có thuốc mới rót vào lục phủ ngũ tạng của y.
Cũng không biết cơ thể này có thể chống đỡ được bao lâu nữa, y đã uống thuốc xong, không muốn nằm tiếp nữa bèn ngồi dựa bên cửa sổ, ngắm nhìn trời mưa bên ngoài, thấy mưa rơi làm dập nát hết cây hoa trong sân.
Có nha hoàn che dù chạy đến muốn nâng cành cây lên, thấy vậy, Triệu Dạ Lan bèn quát gọi: "Đừng đụng vào nó."
Nha hoàn khó hiểu: "Đại nhân, đây là hoa lúc trước ngài tự tay trồng mà."
"Đừng quan tâm đến nó." Triệu Dạ Lan nhìn mấy đóa hoa sắp sửa lìa cành vì bị mưa dội, "Có lẽ số chúng chỉ đến đây thôi, có thể sống được đến tận bây giờ đã là vận may của chúng rồi."
Nha hoàn đành đi quét dọn nơi khác, phải nhanh chóng thu dọn vườn trong phủ, mấy ngày nữa là tổ chức lễ cưới rồi, còn cần phải trang trí khắp nơi nữa.
Triệu Dạ Lan lúc thì ngắm mưa, lúc thì liếc mắt nhìn đám người hầu đang ngồi dưới mái hiên cắt giấy, cảm thấy hơi bực bội.
Mỗi khi trời đổ mưa thì tâm trạng của y đều xuống dốc.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Cao chạy vào, một tay cầm ô, một tay cầm giỏ trái cây tươi mới mua hôm nay đặt xuống trước mặt y, sau đó co chân chạy đến phủ tướng quân giao danh sách sính lễ.
Triệu Dạ Lan nhìn mấy thứ trong giỏ, lại là một giỏ lê tươi, trái to mọng nước, giải tỏa cơn khát, nhưng mà y không cảm thấy thèm ăn, chỉ thò tay vào trong giỏ lựa tới lựa lui, cuối cùng lấy một quả lê có vỏ ngoài hơi dập rồi bẻ làm hai nửa, y cầm một đoạn ống tre trong giỏ lên, dốc cho tờ giấy bên trong tuột xuống, mở ra, một hàng chữ viết xinh đẹp hiện ra trước mắt ——
Mấy ngày nay tin tức về Yến phủ đã được truyền ra ngoài, thật sự chẳng có gì mới lạ, trái lại hôm qua y may mắn nhìn thấy mặt mũi Yến tướng quân, dáng vẻ của hắn khác xa với lời đồn, chỉ cần trả một trăm lượng bạc là sẽ có được bức tranh chân dung do chính tay tướng quân vẽ.
Xem xong, y lập tức ném tờ giấy kia vào chậu than.
Yến Minh Đình đã lâu không ở trong kinh thành, tin tức có liên quan đến hắn mà y thăm dò được quả thật rất ít, nhưng về phần vẻ ngoài... Cũng không liên quan gì đến y hết, chưa kể y đã từng trông thấy bộ dạng của đối phương, thật sự là khó mà lọt vào trong mắt.
Đúng vào lúc này, tiếng mưa rơi lớn hơn, tâm trạng càng tệ hại, y có chút cam chịu suy nghĩ —— không ấy chết đi coi như xong.
Đây vốn chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, suy nghĩ này đã bật ra trong đầu y rất nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn sẽ luôn có những ý niệm mạnh mẽ hơn chống đỡ bản thân tiếp tục sống.
"Người đâu tới đây!" Nửa canh giờ sau, Tiểu Cao chạy từ bên ngoài vào la toáng lên, những người khác lập tức vây lại, không ngừng ríu rít.
"Ồn ào gì đấy?" Mưa đã nhỏ hơn, Triệu Dạ Lan bước ra cửa nhìn, chỉ thấy trong tay Tiểu Cao đang túm một con gà, "Mang từ đâu về thế?"
"Tướng quân bảo ta mang về đó." Tiểu Cao mặt ủ mày chau giơ con gà ra xa, có hơi sợ thứ "đồ chơi" này, cậu giao cho nha hoàn bên cạnh, nha hoàn bất ngờ không cầm vững, con gà nhảy phịch xuống đất, kêu mấy tiếng cục cục rồi lúc lắc cái mông mập mạp bỏ chạy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì!" Triệu Dạ Lan lạnh lùng nói.
Mọi người đều như vừa tỉnh mộng, vội vàng xông lên bắt gà, chỉ chốc lát sân trong phủ đã hóa thành cảnh tượng gà bay chó chạy.
Sắc mặt Triệu Dạ Lan còn đen hơn cả mây đen trên trời, y đạp cửa ra ngoài nhìn quanh một vòng, nghe thấy âm thanh cách y càng lúc càng gần thì xoay người sang, còn chưa nhìn rõ ràng đã cảm nhận được có một cục thịt núc ních va vào người.
Y cúi đầu nhìn xuống.
"Cục cục cục!"
Một lão nô bộc tay mắt nhanh lẹ bắt con gà dưới đất lại, lúc này con gà bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó mông nó bắt đầu phập phồng.
"Mông gà sắp phát nổ rồi sao?" Tiểu Cao hoảng sợ hỏi.
Đám nha hoàn vừa lo lắng vừa tò mò lui về phía sau hai bước, sau đó nhìn chằm chằm con gà.
"Không phải, có lẽ là nó sắp đẻ trứng rồi." Lão hầu nói.
Triệu Dạ Lan chìa tay ra phía cửa: "Ném nó đi cho ta."
Vừa dứt lời, trong tay liền có thêm thứ gì đó nóng hầm hập. một quả trứng gà nóng hổi lọt vào lòng bàn tay y,
Triệu Dạ Lan nhìn trứng gà, rồi lại nhìn mông gà không sạch sẽ, sắc mặt dột ngột thay đổi.
Những người xung quanh vừa định cười nhưng nhịn lại được, vội vã ôm con gà và quả trứng chạy biến.
"Đi tắm thay quần áo!"
Triệu Dạ Lan ở trong thùng tắm trọn vẹn nửa canh giờ, nước được thay liên tục cũng không khiến lửa giận trong y hạ nhiệt.
"Yến Minh Đình đưa con gà làm cái quái gì?" Sau khi thay quần áo xong, y mới tìm Tiểu Cao hỏi chuyện, nghĩ đến lần chạm mặt nhiều năm trước, đối phương cũng nhét con gà vào tay y sau đó trốn đi xem trò cười, y giận mà không biết trút vào đâu.
"Tướng quân nói, cơ thể ngài yếu ớt quá nên cho ngài con gà để bồi bổ."
"Cơ thể yếu ớt?" Triệu Dạ Lan tức tối cười khẩy, "Hay, hay lắm Yến Minh Đình, ám chỉ ta tay trói gà không chặt chứ gì. Ngươi đi nhặt mấy bông hoa nát rơi dưới sân kia lại, gửi đến chỗ cái tên góa vợ vừa xấu xí vừa thích soi mói đó cho ta! Để hắn nhìn thử xem đồ sắp hết thời có kết cục như thế nào!"
Trong hành lang phủ Tướng quân, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhóm võ tướng hãy còn đang bàn chuyện hòa đàm giờ đều cùng nhìn chằm chằm một mớ hoa héo sắp chết và cành liễu bị gãy trên bàn, nước mưa thấm ướt một khoảng mặt bàn.
Yến Minh Đình: "Những thứ này có nghĩa là gì?"
Hà Thúy Chương vò đầu bứt tai: "Để ta lớn mật đoán thử xem, đây có phải ý là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình không?"
Yến Minh Đình: "Vậy còn cành liễu này thì sao?"
Mọi người ghé mắt nhìn nhau, rồi sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Yến đại tướng quân.
Yến đại tướng quân nhìn chằm chằm đám hoa cỏ này hồi lâu, thờ dài, rầu rĩ nói: "Không hay rồi, chẳng lẽ chỉ một con gà thôi đã khiến y thầm thương trộm nhớ trong lòng rồi sao?"
==
Yến Minh Đình trong mắt Triệu Dạ Lan: Lão heo tinh tai to mặt lớn, cái tên góa vợ vừa xấu xí vừa ưa soi mói!
Triệu Dạ Lan trong mắt Yến Minh Đình: Bị người đàn ông lạ dùng con gà mua chuộc lấy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro