Sau Khi Bị Ép Gả Cho Tướng Quân Sát Tinh
Trên chiến trường cũng chưa từng chịu tổn thương như vậy
Cố Tam Dược
2024-07-05 23:19:05
Triệu Dạ Lan dừng bước, đầu mày hơi nhăn lại: "Yến Minh Đình về kinh nhanh vậy sao?"
Chiến loạn ở biên quan đã kéo dài mấy năm, nước láng giềng không ngừng xâm phạm, nhà Yến Minh Đình hai đời làm tướng, đóng giữ biên quan quanh năm, chiến công hiển hách, đã trở thành định hải thần châm của triều Tuyên. Tháng trước trong kinh nhận được tin chiến thắng, cuối cùng thì nước Mông không nghe lời nhất phương Bắc cũng đã chịu đầu hàng, chấp nhận cắt đất tiến cống cầu hòa.
Đến giờ biên quan mới được yên bình, Hoàng thượng rất vui mừng, lập tức lệnh cho đại quân khải hoàn về triều.
Tính thời gian thì lẽ ra phải mấy ngày nữa mới về đến nơi.
"Đại tướng quân không có đến, người đến chính là lão quản gia phủ tướng quân, người ta rất điềm đạm, đến chỉ bàn bạc chi tiết chuyện cưới xin thôi, ngài không có ở phủ cho nên ta bảo người ta về trước rồi." Tiểu Cao đáp.
"Hắn..." Triệu Dạ Lan định nói rồi thôi, một lúc lâu sau mới nghi hoặc nói, "Người trong phủ tướng quân bọn họ là như vậy hả? Yến Minh Đình mà biết ngoan ngoãn nghe lời ư?"
Tiểu Cao thở dài: "Có thể không nghe lời được sao? Đây là thánh chỉ đó đại nhân của ta à. Nói gì đến Yến đại tướng quân, cả ngài cũng đâu có hiền..."
Triệu Dạ Lan liếc cậu ta một cái, Tiểu Cao lập tức bịt miệng lại.
Vào đến hoàng cung đã là lúc xế chiều, ánh nắng chiều rọi lên tường đỏ của cung điện, dần dần lặn xuống.
Triệu Dạ Lan đi thẳng vào thiên điện, người đang mặc long bào vẫn còn phê duyệt tấu chương, tướng mạo đoan chính, ánh mắt sắc sảo, lúc giơ tay nhấc chân kèm theo sự uy nghiêm, y cung kính chắp tay: "Thần Triệu Dạ Lan, tham kiến bệ hạ."
"Không có người ngoài ở đây, không cần đa lễ." Triệu Huyên vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ nói, "Lại đây, hết mực rồi."
Triệu Dạ Lan chậm rãi bước tới, cầm lấy đá mài mực, thành thạo mài mực trong nghiên.
Suốt khoảng thời gian ấy chẳng ai lên tiếng, chỉ có mùi mực nước nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía. Rất lâu sau, Triệu Huyên mới chủ động nói trước: "Chuyện ban hôn khiến ngươi không vui sao?"
"Vi thần không dám."
Triệu Huyên nghiêng đầu nhìn y một cái, đối phương vẫn cúi đầu tập trung mài mực, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Dù sao cũng là người quen biết lâu năm, làm sao Triệu Huyên có thể không biết y bực dọc trong lòng, giọng điệu êm ái hơn một chút: "Trẫm cũng không biết quốc sư sẽ tính ra quẻ này."
Trong quẻ nói thiên tượng biến đổi là vì bát quái có biến, âm dương sai chỗ, sợ rằng sẽ khiến xã tắc không yên, phải để cho người sinh vào ngày âm năm âm kết duyên với người sinh vào ngày dương năm dương thì mới có thể chỉnh được quẻ tượng.
Quẻ này vừa được tính ra, quan viên trong triều đều nghĩ đến Yến Minh Đình, dù hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng hắn nổi tiếng là người có dương khí nặng nề, khắc chết cha mẹ và em trai ruột thịt. Trước đây cũng đã từng có hai mối hôn sự, thế nhưng cả hai tân nương vẫn còn chưa về nhà chồng thì đều đã qua đời, đến cả con chó trong nhà hắn cũng chết một cách lạ lùng, thật sự khiến cho người ta sợ hãi.
Tuy Yến đại tướng quân chính là vị tướng quân đánh đâu thắng đó được nhân dân kính yêu, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ chấp nhận gả con gái của mình đi, biết đâu phải nhận thi thể của con gái trước khi được hưởng thụ phúc phần của phu nhân tướng quân.
Huống chi, Yến đại tướng quân tướng mạo xấu xí, thô lỗ ngang ngược, con gái trong kinh chẳng ai thèm trèo cao.
Cuối cùng Triệu Huyên mới nhớ ra, Triệu Dạ Lan chính là người sinh ra vào ngày âm năm âm.
"Yến tướng quân đã đồng ý với hôn sự này rồi." Triệu Huyên nói.
Triệu Dạ Lan phì cười một tiếng: "Hoàng mệnh khó trái, dù cho Yến Minh Đình không đồng ý đi nữa, chẳng lẽ hắn dám lấy lòng trung nghĩa của ông cha mình để cãi lại lệnh thánh hay sao?"
Triệu Huyên dừng bút, đóng tấu chương lại: "Vậy xem ra là ngươi không đồng ý?"
"Thần không dám."
"Có gì mà ngươi không dám? Ngươi cũng công khai vào chiếu ngục khiến cho Dư Quân Lương tự vẫn rồi đấy thôi. Trẫm còn định thẩm vấn lại nữa đấy, không ngờ ngươi lại đến đó trực tiếp khiến ông ta chết, còn cầm lấy đơn cáo trạng mà ông ta tự tay kí chấp thuận tới báo cáo kết quả công việc cơ mà." Triệu Huyên nhìn y chằm chằm, "Bằng mặt không bằng lòng như vậy, ngươi đúng là to gan."
Triệu Dạ Lan cúi đầu trả lời, "Thần chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, xin bệ hạ thành toàn."
"Buồn cười thật, ngươi muốn chết thật à? Người khác không hiểu được, chẳng lẽ trẫm không rõ? Triệu Dạ Lan, ngươi muốn sống hơn bất kì ai khác, không có ai tiếc mạng bằng ngươi cả." Triệu Huyên cười khẩy hai tiếng, bước hai bước lại gần, gằn từng chữ, "Ngươi ỷ vào việc trẫm đã ban hôn, khắp thiên hạ này đều biết đến hôn sự của các ngươi rồi, trẫm sẽ không thể ban chết cho ngươi được nữa, cho nên ngươi mới dám làm càn!"
Trái lại, Triệu Dạ Lan bị vạch trần càng thản nhiên hơn, y nhẹ nhàng cười: "Đã vậy tạ ơn hoàng thượng không giết."
Ánh mắt Triệu Huyên trở nên phức tạp, một lúc lâu sau mới trút một hơi thở dài: "Ngươi đấy, đôi khi thông minh quá cũng không tốt."
Đương nhiên Triệu Dạ Lan thừa biết, nếu không thì cũng sẽ không được ban hôn cho một người đàn ông bị ác chú quấn thân. Dù Hoàng thượng có tin tưởng y đi nữa thì vẫn sẽ có chỗ kiêng kị, một mặt muốn lợi dụng y để tiêu diệt phe đối lập, mặt khác cũng muốn đề phòng y trải rộng quyền lực*.
(*) Nguyên văn là 权倾朝野 - Quyền khuynh triều dã: Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Có thể hiểu như một tay che trời.
Hiện tại ngôi vị Hoàng đế đã ổn định, y không phải là người được nhờ nữa, chỉ còn một ít danh nhơ cần y gánh chịu mà thôi.
Làm sao Triệu Dạ Lan có thể không biết, so với cái chết thì được ban hôn cho đã có thể xem như là trong cái rủi có cái may rồi.
Triệu Huyên nói: "Dù gì cũng phải phạt Dư Quân Lương, ngươi cần gì phải làm lớn chuyện ra?"
"Ta muốn nhìn thấy ông ta chết ngay trước mắt ta, ta không thể đợi được nữa dù chỉ một ngày, tránh cho đêm dài lắm mộng." Triệu Dạ Lan nói.
Triệu Huyên biết được ẩn tình, thế nhưng vẫn tức giận phất tay áo: "Ngươi đúng là càng lúc càng coi trời bằng vung rồi."
Triệu Dạ Lan lấy một chiếc khăn gấm từ trong ngực áo ra đưa tới trước mặt gã, dịu dàng nói: "Đây là khăn do tú nương đất Thục tự đan, tặng cho bệ hạ chiếc khăn này, bệ hạ đừng tức giận với tiểu nhân nữa. Nếu như tổn hại đến thân thể, thần sẽ lo lắng lắm."
Triệu Huyên rũ mắt nhìn chiếc khăn kia.
"Sau này mong bệ hạ hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đông con nối dõi, phúc trạch ngàn dặm." Triệu Dạ Lan xốc vạt áo lên quỳ xuống, dùng giọng điệu mạnh mẽ nói, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
Triệu Huyên khẽ giật mình, ấn đường cau chặt lại, gã thấy Triệu Dạ Lan ngẩng đầu lên, mắt mày như quan ngọc, dưới mắt là nốt ruồi nhạt màu như biết nói chuyện, nói rằng tâm nguyện của chủ nhân nó khó thành, cầu mà không được.
Triệu Huyên vươn tay ra, khi sắp sửa chạm tới gương mặt kia rồi thì vội rút lại, khẽ thở dài một tiếng: "Vì sao ngươi lại là đàn ông chứ."
Triệu Dạ Lan không đáp, cụp mắt xuống giấu đi mọi cảm xúc.
Đã đến giờ cơm tối, Hoàng hậu đến mời Hoàng thượng đi dùng bữa.
Triệu Huyên vô thức nhìn Triệu Dạ Lan, Triệu Dạ Lan chắp tay cáo lui.
Trước khi đi, Triệu Huyên nghe thấy tiếng ho khan của y bèn lệnh cho thái y chọn ra vài dược liệu quý, lại lấy thêm một viên dạ minh châu trong kho ra tặng cho y.
Trở về Triệu phủ, Tiểu Cao lập tức chạy đến hầu hạ Triệu Dạ Lan rửa tay ăn cơm. Thức ăn trên bàn nhiều hơn ngày xưa một chút, Tiểu Cao sợ tâm trạng của y không tốt cho nên đã bảo nhà bếp nấu nhiều món. Sau khi y dùng cơm xong, cậu lại đề nghị: "Đại nhân có muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu không? Nghe bảo người kể chuyện mới tới Hội Xuân lầu kể chuyện xưa hay lắm."
Triệu Dạ Lan nói: "Ta thấy ngươi mới là người muốn nghe đấy."
Tiểu Cao xấu hổ xoa tay: "Đúng là đã một thời gian không đến rồi, đại nhân không thấy chán à?"
Triệu Dạ Lan ngẩng đầu ngắm trăng, thầm nghĩ không biết còn được bao nhiêu ngày nhàn rỗi nữa, thế là đồng ý.
Tiểu Cao thay cho y một bộ quần áo dày sụ, phòng có chuyện gì nên đem theo một bình nước nóng nữa, trải thêm một lớp đệm êm trong kiệu, sau cùng gọi mấy nha hoàn sai vặt rồi đi đến quán rượu lớn nhất trong thành.
Thởi điểm này đang là lúc chợ đêm nhộn nhịp nhất, Triệu Dạ Lan vén một góc rèm lên, nhìn dân chúng tới lui gọi bạn bè nói chuyện đây đó, trai gái gặp riêng ai cũng thẹn thùng.
Y nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua, bị một nhóm người phía trước thu hút sự chú ý, có tổng cộng năm sáu người, một cô gái trong số đó đang đánh chàng trai đứng bên cạnh mình đến nỗi hắn không chống trả được, thế nhưng những người còn lại không hề có ý lên giúp mà chỉ đứng cười cợt xem trò vui.
Người đàn ông đứng chính giữa có vóc dáng cao nhất đang xoay lưng về phía y, trong tay hắn cầm một cây mứt quả, vừa ăn vừa xoi mói chiêu thức đánh người của cô gái nọ.
Chiếc kiệu đi qua khỏi nhóm người này, Triệu Dạ Lan uể oải buông rèm, không để ý đến người đang cầm xiên mứt quả kia đột nhiên quay đầu lại.
"Yến tướng quân, huynh đang nhìn cái gì thế?" Phó tướng nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy được một chiếc kiệu được thiết kế tinh xảo, gã bèn trêu: "Chẳng lẽ đang nhìn cô nương nhà ai à?"
"Các ngươi có ngửi thấy mùi thơm gì đó không?" Yến Minh Đình khịt mũi.
"Mùi đùi gà! Ta đã ngửi được từ lâu rồi." Cô gái kia rút tay về, rốt cuộc chàng trai bị đánh cũng đã có thể đứng lên được, ôm mặt nói: "Bà cô của ta ơi, cô giữ lại cho ta chút mặt mũi trước mặt mọi người đi, quá trời người nhìn kia kìa."
"Không phải mùi đùi gà." Yến Minh Đình nói, sau đó há miệng ra.
Mấy thuộc hạ cùng đợi hắn lên tiếng, cả buổi trời mới nghe thấy hắn phát ra âm thanh: "Hắt xì."
Mọi người: "..."
"Nồng quá." Yến Minh Đình nói xong thì chén dứt viên mứt quả sơn tra cuối cùng, "Đi thôi, các ngươi bảo quán rượu ngon nhất ở đâu cơ?"
Sảnh quán rượu chật kín khách, người kể chuyện đang kể một truyền thuyết về yêu ma quỷ quái, đủ thứ chuyện kì lạ tuôn ra từ miệng gã khiến cho mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Tiếng hò reo và tiếng chung rượu va chạm đan xen lẫn nhau ở dưới lầu tạo nên không khí tưng bừng, hoàn toàn đối lập với căn phòng chữ Thiên rộng rãi trên tầng hai, trên này vừa đẹp vừa yên tĩnh. Trong phòng có một cây đàn cổ, Tiểu Cao đang định đi chọn một cầm nương đến thì bị Triệu Dạ Lan ngăn lại.
"Hôm nay nghe kể chuyện đi."
"Vâng." Tiểu Cao kéo cửa phòng ra, thảy một nén bạc cho người kể chuyện ở dưới lầu, hô lên: "Nói lớn tiếng một chút."
Quả nhiên giọng của người kể chuyện hơi to lên, Tiểu Cao vui vẻ xoay người, suýt nữa đụng phải ai đó, cậu vội nói lời xin rồi rồi chạy vào trong phòng.
Ngay khoảnh khắc cửa mở, một mùi thơm nhẹ nhàng bay ra.
"Hắt xì!" Yến Minh Đình có khứu giác nhạy cảm lại hắt hơi một cái, vô thức nghiêng đầu nhìn sang, hắn chỉ thoáng thấy được một chàng trai mặc áo tím gọn gàng bảnh bao đang lười biếng tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn còn muốn nhìn thêm nữa nhưng cửa phòng đã bị khép lại
"Tướng quân, không phải huynh bị nhiễm phong hàn đấy chứ?" Phó tướng nhỏ giọng hỏi.
"Không phải." Yến Minh Đình xoa mũi, đi vào phòng chữ Địa bên cạnh.
Một lúc lâu sau, người dưới lầu dần tản đi, cổ họng của người kể chuyện cũng sắp khàn rồi, đột nhiên có một kẻ uống say xuất hiện dụ dỗ: "Này người kể chuyện, ngươi kể mấy chuyện yêu tinh vùng núi, thế nhưng chưa có ai từng nhìn thấy chúng cả, ngươi có thể kể về người mà chúng ta đều biết không?"
"Khách quan muốn nghe chuyện gì?"
"Ta muốn nghe chuyện thiên tử ban hôn." Người nọ đã say khướt rồi, gan to hơn nên lời nhảm nhí gì cũng nói được, nụ cười đáng ngờ nở trên môi, "Đàn ông gả cho đàn ông là chuyện quái gì cơ chứ? Đến lúc đó làm sao mà động phòng đây?"
Vừa dứt lời, tiếng cười đã vang lên, không ai để ý hai căn phòng trên lầu hai đều đồng thời kéo ra một khe nhỏ.
Người kể chuyện nói: "Từ xưa âm đương điều hòa, vạn vật giai ninh. Thế nhưng chưa từng có ai nói âm âm, dương dương là không thể, nếu như Quốc sư đã nói được, vậy thì đương nhiên là không sao rồi."
"Vậy ngươi nói thử xem, Yến đại tướng quân này có thể chỉnh đốn Triệu Dạ Lan không? Triệu Dạ Lan thường xuyên làm việc ác, buổi sáng mới vừa được ban hôn, buổi chiều đã vào chiếu ngục giết chết Lại bộ Thượng thư Dư Quân Lương rồi."
Những người khác đều nhao nhao túm tụm lại, có người tiếp lời: "Ta từng tận mắt chứng kiến y giết người trên đường này, người kia máu tươi đầy mình rồi, vậy mà y vẫn còn cười được nữa!"
Triệu Dạ Lan cong môi, mở mắt ra: "Hết trà rồi."
Tiểu Cao vội vàng châm trà cho y, lại nghe người phía dưới bắt đầu thay nhau lên án hành vi phạm tội của Triệu Dạ Lan, cậu thở hồng hộc định đóng cửa nhưng lại nghe chủ đề đã chuyển sang một người khác.
"Muốn ta nói cho nghe thì đừng có mà sợ, với mệnh cách của Yến đại tướng quân kia, có lẽ Triệu Dạ Lan còn chưa về nhà chồng đã bị khắc chết tươi rồi."
Mọi người cười sằng sặc, phải nói Yến đại tướng quân mệnh đầy tà tính, tốt nhất là nên khắc chết Triệu Dạ Lan sớm hơn một chút, coi như là tạo phúc cho dân chúng.
Tiểu Cao nghe thấy tiếng người đi lại ở phòng bên cạnh, giống như muốn đi ra ngoài, cậu vội vàng đóng cửa lại, mặt ủ mày chau nói: "Đại nhân, chẳng lẽ Yên đại tướng quân thật sự là thiên sát cô tinh sao? Ngài gả đi sẽ không sao chứ?"
Nhóm người ngoài cửa dừng bước, chẳng trách bọn họ cũng nghe lén, thính lực đúng là tốt thật, mấy người này vừa nghe đã đoán ngay được người trong phòng là ai.
Đương nhiên Yến Minh Đình cũng nghe thấy rồi, hắn nghiên đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, không nhìn thấy được bóng dáng của người bên trong, thế mà lại nghe được một giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc nào vang lên: "Vậy phải xem ai khắc chết ai trước đã chứ."
Mấy tên thuộc hạ bày ra vẻ mặt hóng hớt, lén lút nhìn Yến Minh Đình, Yến Minh Đình cau mày, vươn tay định gõ cửa, lại nghe thấy tên sai vặt hỏi: "Chẳng phải đại nhân đã gặp hắn một lần rồi sao? Có phải hắn cũng có diện mạo như la sát giống trong lời đồn hay không?"
Triệu Dạ Lan im lặng một hồi, nhớ lại cảnh tưởng gặp mặt Yến Minh Đình nhiều năm trước, xung quanh hoa xuân rực rỡ, mà người ấy...
"Đúng là xấu xí không chịu nổi, ta chưa từng thấy ai trông xấu xí đến như vậy, chắc hắn là heo tinh chuyển thế đấy." Triệu Dạ Lan hờ hững chê bai.
Heo, heo tinh!?
Nhóm người ngoài cửa đồng thời há hốc mồm, sau đó mím chặt môi tránh cho không cười thành tiếng, mấy bờ vai run rẩy nhìn về phía tướng quân của bọn họ.
Chỉ thấy vị đại tướng quân oai phong lẫm liệt nọ chậm rãi siết tay lại thành nắm đấm, hung dữ vung hai đấm vào không khí rồi xoay người bỏ đi.
- - Đáng ghét thật, trên chiến trường cũng chưa bao giờ phải chịu tổn thương nặng nề đến như vậy!
==
Tác giả: Sau 5 chương sẽ cho bọn họ kết hôn!
Triệu Dạ Lan đã không yêu ai nhiều năm rồi, y không thích ai hết, dù cho có thì cũng là giả thôi.
Chiến loạn ở biên quan đã kéo dài mấy năm, nước láng giềng không ngừng xâm phạm, nhà Yến Minh Đình hai đời làm tướng, đóng giữ biên quan quanh năm, chiến công hiển hách, đã trở thành định hải thần châm của triều Tuyên. Tháng trước trong kinh nhận được tin chiến thắng, cuối cùng thì nước Mông không nghe lời nhất phương Bắc cũng đã chịu đầu hàng, chấp nhận cắt đất tiến cống cầu hòa.
Đến giờ biên quan mới được yên bình, Hoàng thượng rất vui mừng, lập tức lệnh cho đại quân khải hoàn về triều.
Tính thời gian thì lẽ ra phải mấy ngày nữa mới về đến nơi.
"Đại tướng quân không có đến, người đến chính là lão quản gia phủ tướng quân, người ta rất điềm đạm, đến chỉ bàn bạc chi tiết chuyện cưới xin thôi, ngài không có ở phủ cho nên ta bảo người ta về trước rồi." Tiểu Cao đáp.
"Hắn..." Triệu Dạ Lan định nói rồi thôi, một lúc lâu sau mới nghi hoặc nói, "Người trong phủ tướng quân bọn họ là như vậy hả? Yến Minh Đình mà biết ngoan ngoãn nghe lời ư?"
Tiểu Cao thở dài: "Có thể không nghe lời được sao? Đây là thánh chỉ đó đại nhân của ta à. Nói gì đến Yến đại tướng quân, cả ngài cũng đâu có hiền..."
Triệu Dạ Lan liếc cậu ta một cái, Tiểu Cao lập tức bịt miệng lại.
Vào đến hoàng cung đã là lúc xế chiều, ánh nắng chiều rọi lên tường đỏ của cung điện, dần dần lặn xuống.
Triệu Dạ Lan đi thẳng vào thiên điện, người đang mặc long bào vẫn còn phê duyệt tấu chương, tướng mạo đoan chính, ánh mắt sắc sảo, lúc giơ tay nhấc chân kèm theo sự uy nghiêm, y cung kính chắp tay: "Thần Triệu Dạ Lan, tham kiến bệ hạ."
"Không có người ngoài ở đây, không cần đa lễ." Triệu Huyên vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ nói, "Lại đây, hết mực rồi."
Triệu Dạ Lan chậm rãi bước tới, cầm lấy đá mài mực, thành thạo mài mực trong nghiên.
Suốt khoảng thời gian ấy chẳng ai lên tiếng, chỉ có mùi mực nước nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía. Rất lâu sau, Triệu Huyên mới chủ động nói trước: "Chuyện ban hôn khiến ngươi không vui sao?"
"Vi thần không dám."
Triệu Huyên nghiêng đầu nhìn y một cái, đối phương vẫn cúi đầu tập trung mài mực, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Dù sao cũng là người quen biết lâu năm, làm sao Triệu Huyên có thể không biết y bực dọc trong lòng, giọng điệu êm ái hơn một chút: "Trẫm cũng không biết quốc sư sẽ tính ra quẻ này."
Trong quẻ nói thiên tượng biến đổi là vì bát quái có biến, âm dương sai chỗ, sợ rằng sẽ khiến xã tắc không yên, phải để cho người sinh vào ngày âm năm âm kết duyên với người sinh vào ngày dương năm dương thì mới có thể chỉnh được quẻ tượng.
Quẻ này vừa được tính ra, quan viên trong triều đều nghĩ đến Yến Minh Đình, dù hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng hắn nổi tiếng là người có dương khí nặng nề, khắc chết cha mẹ và em trai ruột thịt. Trước đây cũng đã từng có hai mối hôn sự, thế nhưng cả hai tân nương vẫn còn chưa về nhà chồng thì đều đã qua đời, đến cả con chó trong nhà hắn cũng chết một cách lạ lùng, thật sự khiến cho người ta sợ hãi.
Tuy Yến đại tướng quân chính là vị tướng quân đánh đâu thắng đó được nhân dân kính yêu, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ chấp nhận gả con gái của mình đi, biết đâu phải nhận thi thể của con gái trước khi được hưởng thụ phúc phần của phu nhân tướng quân.
Huống chi, Yến đại tướng quân tướng mạo xấu xí, thô lỗ ngang ngược, con gái trong kinh chẳng ai thèm trèo cao.
Cuối cùng Triệu Huyên mới nhớ ra, Triệu Dạ Lan chính là người sinh ra vào ngày âm năm âm.
"Yến tướng quân đã đồng ý với hôn sự này rồi." Triệu Huyên nói.
Triệu Dạ Lan phì cười một tiếng: "Hoàng mệnh khó trái, dù cho Yến Minh Đình không đồng ý đi nữa, chẳng lẽ hắn dám lấy lòng trung nghĩa của ông cha mình để cãi lại lệnh thánh hay sao?"
Triệu Huyên dừng bút, đóng tấu chương lại: "Vậy xem ra là ngươi không đồng ý?"
"Thần không dám."
"Có gì mà ngươi không dám? Ngươi cũng công khai vào chiếu ngục khiến cho Dư Quân Lương tự vẫn rồi đấy thôi. Trẫm còn định thẩm vấn lại nữa đấy, không ngờ ngươi lại đến đó trực tiếp khiến ông ta chết, còn cầm lấy đơn cáo trạng mà ông ta tự tay kí chấp thuận tới báo cáo kết quả công việc cơ mà." Triệu Huyên nhìn y chằm chằm, "Bằng mặt không bằng lòng như vậy, ngươi đúng là to gan."
Triệu Dạ Lan cúi đầu trả lời, "Thần chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, xin bệ hạ thành toàn."
"Buồn cười thật, ngươi muốn chết thật à? Người khác không hiểu được, chẳng lẽ trẫm không rõ? Triệu Dạ Lan, ngươi muốn sống hơn bất kì ai khác, không có ai tiếc mạng bằng ngươi cả." Triệu Huyên cười khẩy hai tiếng, bước hai bước lại gần, gằn từng chữ, "Ngươi ỷ vào việc trẫm đã ban hôn, khắp thiên hạ này đều biết đến hôn sự của các ngươi rồi, trẫm sẽ không thể ban chết cho ngươi được nữa, cho nên ngươi mới dám làm càn!"
Trái lại, Triệu Dạ Lan bị vạch trần càng thản nhiên hơn, y nhẹ nhàng cười: "Đã vậy tạ ơn hoàng thượng không giết."
Ánh mắt Triệu Huyên trở nên phức tạp, một lúc lâu sau mới trút một hơi thở dài: "Ngươi đấy, đôi khi thông minh quá cũng không tốt."
Đương nhiên Triệu Dạ Lan thừa biết, nếu không thì cũng sẽ không được ban hôn cho một người đàn ông bị ác chú quấn thân. Dù Hoàng thượng có tin tưởng y đi nữa thì vẫn sẽ có chỗ kiêng kị, một mặt muốn lợi dụng y để tiêu diệt phe đối lập, mặt khác cũng muốn đề phòng y trải rộng quyền lực*.
(*) Nguyên văn là 权倾朝野 - Quyền khuynh triều dã: Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Có thể hiểu như một tay che trời.
Hiện tại ngôi vị Hoàng đế đã ổn định, y không phải là người được nhờ nữa, chỉ còn một ít danh nhơ cần y gánh chịu mà thôi.
Làm sao Triệu Dạ Lan có thể không biết, so với cái chết thì được ban hôn cho đã có thể xem như là trong cái rủi có cái may rồi.
Triệu Huyên nói: "Dù gì cũng phải phạt Dư Quân Lương, ngươi cần gì phải làm lớn chuyện ra?"
"Ta muốn nhìn thấy ông ta chết ngay trước mắt ta, ta không thể đợi được nữa dù chỉ một ngày, tránh cho đêm dài lắm mộng." Triệu Dạ Lan nói.
Triệu Huyên biết được ẩn tình, thế nhưng vẫn tức giận phất tay áo: "Ngươi đúng là càng lúc càng coi trời bằng vung rồi."
Triệu Dạ Lan lấy một chiếc khăn gấm từ trong ngực áo ra đưa tới trước mặt gã, dịu dàng nói: "Đây là khăn do tú nương đất Thục tự đan, tặng cho bệ hạ chiếc khăn này, bệ hạ đừng tức giận với tiểu nhân nữa. Nếu như tổn hại đến thân thể, thần sẽ lo lắng lắm."
Triệu Huyên rũ mắt nhìn chiếc khăn kia.
"Sau này mong bệ hạ hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đông con nối dõi, phúc trạch ngàn dặm." Triệu Dạ Lan xốc vạt áo lên quỳ xuống, dùng giọng điệu mạnh mẽ nói, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
Triệu Huyên khẽ giật mình, ấn đường cau chặt lại, gã thấy Triệu Dạ Lan ngẩng đầu lên, mắt mày như quan ngọc, dưới mắt là nốt ruồi nhạt màu như biết nói chuyện, nói rằng tâm nguyện của chủ nhân nó khó thành, cầu mà không được.
Triệu Huyên vươn tay ra, khi sắp sửa chạm tới gương mặt kia rồi thì vội rút lại, khẽ thở dài một tiếng: "Vì sao ngươi lại là đàn ông chứ."
Triệu Dạ Lan không đáp, cụp mắt xuống giấu đi mọi cảm xúc.
Đã đến giờ cơm tối, Hoàng hậu đến mời Hoàng thượng đi dùng bữa.
Triệu Huyên vô thức nhìn Triệu Dạ Lan, Triệu Dạ Lan chắp tay cáo lui.
Trước khi đi, Triệu Huyên nghe thấy tiếng ho khan của y bèn lệnh cho thái y chọn ra vài dược liệu quý, lại lấy thêm một viên dạ minh châu trong kho ra tặng cho y.
Trở về Triệu phủ, Tiểu Cao lập tức chạy đến hầu hạ Triệu Dạ Lan rửa tay ăn cơm. Thức ăn trên bàn nhiều hơn ngày xưa một chút, Tiểu Cao sợ tâm trạng của y không tốt cho nên đã bảo nhà bếp nấu nhiều món. Sau khi y dùng cơm xong, cậu lại đề nghị: "Đại nhân có muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu không? Nghe bảo người kể chuyện mới tới Hội Xuân lầu kể chuyện xưa hay lắm."
Triệu Dạ Lan nói: "Ta thấy ngươi mới là người muốn nghe đấy."
Tiểu Cao xấu hổ xoa tay: "Đúng là đã một thời gian không đến rồi, đại nhân không thấy chán à?"
Triệu Dạ Lan ngẩng đầu ngắm trăng, thầm nghĩ không biết còn được bao nhiêu ngày nhàn rỗi nữa, thế là đồng ý.
Tiểu Cao thay cho y một bộ quần áo dày sụ, phòng có chuyện gì nên đem theo một bình nước nóng nữa, trải thêm một lớp đệm êm trong kiệu, sau cùng gọi mấy nha hoàn sai vặt rồi đi đến quán rượu lớn nhất trong thành.
Thởi điểm này đang là lúc chợ đêm nhộn nhịp nhất, Triệu Dạ Lan vén một góc rèm lên, nhìn dân chúng tới lui gọi bạn bè nói chuyện đây đó, trai gái gặp riêng ai cũng thẹn thùng.
Y nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua, bị một nhóm người phía trước thu hút sự chú ý, có tổng cộng năm sáu người, một cô gái trong số đó đang đánh chàng trai đứng bên cạnh mình đến nỗi hắn không chống trả được, thế nhưng những người còn lại không hề có ý lên giúp mà chỉ đứng cười cợt xem trò vui.
Người đàn ông đứng chính giữa có vóc dáng cao nhất đang xoay lưng về phía y, trong tay hắn cầm một cây mứt quả, vừa ăn vừa xoi mói chiêu thức đánh người của cô gái nọ.
Chiếc kiệu đi qua khỏi nhóm người này, Triệu Dạ Lan uể oải buông rèm, không để ý đến người đang cầm xiên mứt quả kia đột nhiên quay đầu lại.
"Yến tướng quân, huynh đang nhìn cái gì thế?" Phó tướng nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy được một chiếc kiệu được thiết kế tinh xảo, gã bèn trêu: "Chẳng lẽ đang nhìn cô nương nhà ai à?"
"Các ngươi có ngửi thấy mùi thơm gì đó không?" Yến Minh Đình khịt mũi.
"Mùi đùi gà! Ta đã ngửi được từ lâu rồi." Cô gái kia rút tay về, rốt cuộc chàng trai bị đánh cũng đã có thể đứng lên được, ôm mặt nói: "Bà cô của ta ơi, cô giữ lại cho ta chút mặt mũi trước mặt mọi người đi, quá trời người nhìn kia kìa."
"Không phải mùi đùi gà." Yến Minh Đình nói, sau đó há miệng ra.
Mấy thuộc hạ cùng đợi hắn lên tiếng, cả buổi trời mới nghe thấy hắn phát ra âm thanh: "Hắt xì."
Mọi người: "..."
"Nồng quá." Yến Minh Đình nói xong thì chén dứt viên mứt quả sơn tra cuối cùng, "Đi thôi, các ngươi bảo quán rượu ngon nhất ở đâu cơ?"
Sảnh quán rượu chật kín khách, người kể chuyện đang kể một truyền thuyết về yêu ma quỷ quái, đủ thứ chuyện kì lạ tuôn ra từ miệng gã khiến cho mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Tiếng hò reo và tiếng chung rượu va chạm đan xen lẫn nhau ở dưới lầu tạo nên không khí tưng bừng, hoàn toàn đối lập với căn phòng chữ Thiên rộng rãi trên tầng hai, trên này vừa đẹp vừa yên tĩnh. Trong phòng có một cây đàn cổ, Tiểu Cao đang định đi chọn một cầm nương đến thì bị Triệu Dạ Lan ngăn lại.
"Hôm nay nghe kể chuyện đi."
"Vâng." Tiểu Cao kéo cửa phòng ra, thảy một nén bạc cho người kể chuyện ở dưới lầu, hô lên: "Nói lớn tiếng một chút."
Quả nhiên giọng của người kể chuyện hơi to lên, Tiểu Cao vui vẻ xoay người, suýt nữa đụng phải ai đó, cậu vội nói lời xin rồi rồi chạy vào trong phòng.
Ngay khoảnh khắc cửa mở, một mùi thơm nhẹ nhàng bay ra.
"Hắt xì!" Yến Minh Đình có khứu giác nhạy cảm lại hắt hơi một cái, vô thức nghiêng đầu nhìn sang, hắn chỉ thoáng thấy được một chàng trai mặc áo tím gọn gàng bảnh bao đang lười biếng tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn còn muốn nhìn thêm nữa nhưng cửa phòng đã bị khép lại
"Tướng quân, không phải huynh bị nhiễm phong hàn đấy chứ?" Phó tướng nhỏ giọng hỏi.
"Không phải." Yến Minh Đình xoa mũi, đi vào phòng chữ Địa bên cạnh.
Một lúc lâu sau, người dưới lầu dần tản đi, cổ họng của người kể chuyện cũng sắp khàn rồi, đột nhiên có một kẻ uống say xuất hiện dụ dỗ: "Này người kể chuyện, ngươi kể mấy chuyện yêu tinh vùng núi, thế nhưng chưa có ai từng nhìn thấy chúng cả, ngươi có thể kể về người mà chúng ta đều biết không?"
"Khách quan muốn nghe chuyện gì?"
"Ta muốn nghe chuyện thiên tử ban hôn." Người nọ đã say khướt rồi, gan to hơn nên lời nhảm nhí gì cũng nói được, nụ cười đáng ngờ nở trên môi, "Đàn ông gả cho đàn ông là chuyện quái gì cơ chứ? Đến lúc đó làm sao mà động phòng đây?"
Vừa dứt lời, tiếng cười đã vang lên, không ai để ý hai căn phòng trên lầu hai đều đồng thời kéo ra một khe nhỏ.
Người kể chuyện nói: "Từ xưa âm đương điều hòa, vạn vật giai ninh. Thế nhưng chưa từng có ai nói âm âm, dương dương là không thể, nếu như Quốc sư đã nói được, vậy thì đương nhiên là không sao rồi."
"Vậy ngươi nói thử xem, Yến đại tướng quân này có thể chỉnh đốn Triệu Dạ Lan không? Triệu Dạ Lan thường xuyên làm việc ác, buổi sáng mới vừa được ban hôn, buổi chiều đã vào chiếu ngục giết chết Lại bộ Thượng thư Dư Quân Lương rồi."
Những người khác đều nhao nhao túm tụm lại, có người tiếp lời: "Ta từng tận mắt chứng kiến y giết người trên đường này, người kia máu tươi đầy mình rồi, vậy mà y vẫn còn cười được nữa!"
Triệu Dạ Lan cong môi, mở mắt ra: "Hết trà rồi."
Tiểu Cao vội vàng châm trà cho y, lại nghe người phía dưới bắt đầu thay nhau lên án hành vi phạm tội của Triệu Dạ Lan, cậu thở hồng hộc định đóng cửa nhưng lại nghe chủ đề đã chuyển sang một người khác.
"Muốn ta nói cho nghe thì đừng có mà sợ, với mệnh cách của Yến đại tướng quân kia, có lẽ Triệu Dạ Lan còn chưa về nhà chồng đã bị khắc chết tươi rồi."
Mọi người cười sằng sặc, phải nói Yến đại tướng quân mệnh đầy tà tính, tốt nhất là nên khắc chết Triệu Dạ Lan sớm hơn một chút, coi như là tạo phúc cho dân chúng.
Tiểu Cao nghe thấy tiếng người đi lại ở phòng bên cạnh, giống như muốn đi ra ngoài, cậu vội vàng đóng cửa lại, mặt ủ mày chau nói: "Đại nhân, chẳng lẽ Yên đại tướng quân thật sự là thiên sát cô tinh sao? Ngài gả đi sẽ không sao chứ?"
Nhóm người ngoài cửa dừng bước, chẳng trách bọn họ cũng nghe lén, thính lực đúng là tốt thật, mấy người này vừa nghe đã đoán ngay được người trong phòng là ai.
Đương nhiên Yến Minh Đình cũng nghe thấy rồi, hắn nghiên đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, không nhìn thấy được bóng dáng của người bên trong, thế mà lại nghe được một giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc nào vang lên: "Vậy phải xem ai khắc chết ai trước đã chứ."
Mấy tên thuộc hạ bày ra vẻ mặt hóng hớt, lén lút nhìn Yến Minh Đình, Yến Minh Đình cau mày, vươn tay định gõ cửa, lại nghe thấy tên sai vặt hỏi: "Chẳng phải đại nhân đã gặp hắn một lần rồi sao? Có phải hắn cũng có diện mạo như la sát giống trong lời đồn hay không?"
Triệu Dạ Lan im lặng một hồi, nhớ lại cảnh tưởng gặp mặt Yến Minh Đình nhiều năm trước, xung quanh hoa xuân rực rỡ, mà người ấy...
"Đúng là xấu xí không chịu nổi, ta chưa từng thấy ai trông xấu xí đến như vậy, chắc hắn là heo tinh chuyển thế đấy." Triệu Dạ Lan hờ hững chê bai.
Heo, heo tinh!?
Nhóm người ngoài cửa đồng thời há hốc mồm, sau đó mím chặt môi tránh cho không cười thành tiếng, mấy bờ vai run rẩy nhìn về phía tướng quân của bọn họ.
Chỉ thấy vị đại tướng quân oai phong lẫm liệt nọ chậm rãi siết tay lại thành nắm đấm, hung dữ vung hai đấm vào không khí rồi xoay người bỏ đi.
- - Đáng ghét thật, trên chiến trường cũng chưa bao giờ phải chịu tổn thương nặng nề đến như vậy!
==
Tác giả: Sau 5 chương sẽ cho bọn họ kết hôn!
Triệu Dạ Lan đã không yêu ai nhiều năm rồi, y không thích ai hết, dù cho có thì cũng là giả thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro