Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 23
Hoàng Tiểu Thiền
2024-08-05 12:03:25
Vừa chạy, cô vừa suy nghĩ đối sách, cô xông ra ngoài cửa lớn, nhắm vào một chiếc xe mở cửa, trong xe có mùi máu tanh nồng nặc, còn có một miếng thịt không rõ hình dạng. Nhịn buồn nôn, Tô Hàm xác định còi xe có thể bấm được rồi quay trở lại cửa cầu thang siêu thị, đứng ở đây nhìn lên, cô có thể thấy hàng chục con thây ma chặn ở cầu thang, chúng không ngừng chen chúc về phía cửa kính trong suốt ở cầu thang, ngã xuống rồi lại tiếp tục trèo lên.
Nuốt nước bọt, cô vỗ tay thật mạnh, hét lên: "Này! Nhìn tôi này! Tôi ở đây!"
Xoẹt!
Hàng chục đôi mắt vô hồn quay lại, lúc này Tô Hàm cảm thấy như mình bị dã thú bao vây. Cô ném chai nước suối trên tay đi rồi chạy thục mạng.
Ầm ầm.
Phía sau truyền đến tiếng người lăn xuống cầu thang, lũ thây ma không sợ đau, sau khi lăn xuống cầu thang, chúng nhanh chóng bò dậy, gào thét kích động, đuổi theo miếng thịt tươi mới là Tô Hàm. Tô Hàm chạy theo kế hoạch đến trước xe rồi bấm còi, sau đó chui vào một tiệm bánh không có người, đi ra từ cửa sau rồi quay lại siêu thị. Cô không kịp thở, bê ghế đứng lên, ấn mạnh công tắc cửa cuốn siêu thị.
Rắc rắc vo vo——
Cửa cuốn bắt đầu hạ xuống.
Có con thây ma quay đầu lại, khuôn mặt đầy máu nhìn chằm chằm Tô Hàm, Tô Hàm run rẩy cầm bình cứu hỏa ở góc tường lên, nhìn chằm chằm đối phương.
Cửa cuốn tiếp tục hạ xuống, con thây ma gào lên một tiếng rồi chạy tới, một chân của nó bị mất bàn chân, đi khập khiễng, bình cứu hỏa Tô Hàm giơ lên không phát huy tác dụng, khi cửa cuốn hạ xuống chỉ còn một khoảng trống bằng một bàn tay, con thây ma mới đập vào cửa, phát ra một tiếng động lớn. Trong tầm mắt căng thẳng của Tô Hàm, cuối cùng cửa cuốn cũng hạ xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khóa cửa cuốn lại, rồi đóng cửa kính, cầm bình cứu hỏa đi về phía cầu thang.
Cửa kính ở tầng hai lung lay sắp đổ, còn có ba bốn vết nứt. Cô tiến lên gõ cửa, cửa kính trong suốt, những người lánh nạn bên trong dùng ga trải giường và quần áo chặn cửa, một người phụ nữ trung niên vén một góc nhìn cô, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ.
"Lũ thây ma đã đi hết rồi, các người có thể mở cửa rồi, không tin thì các người nhìn đi!" Tô Hàm tránh ra một chút.
Nhiều người hơn chen chúc đến cửa để xem, bên trong dường như có tiếng cãi vã nhưng vài phút trôi qua, đồ đạc sau cửa đều được dọn sạch, cửa được mở ra.
"Là cô dẫn lũ thây ma đi đúng không? Tôi nghe thấy có một người phụ nữ hét bên ngoài, sau đó lũ quái vật đều đi theo!"
"Cô gái, tình hình bên ngoài thế nào, cảnh sát đã đến chưa?"
Tô Hàm bị họ vây quanh. Cô lướt qua một lượt, những người sống sót ở tầng hai có khoảng hai mươi người, cô trả lời từng người một, kể đơn giản về trải nghiệm của mình.
"Tôi đã nói là thế giới loạn rồi! Nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy, bên ngoài toàn là quái vật!"
"Tôi phải về nhà ngay, tôi ra ngoài mua nước tương, con trai con gái tôi đều ở nhà! Đã trôi qua nửa ngày rồi!"
Tô Hàm tốt bụng nhắc nhở: "Lũ thây ma sẽ bị tiếng động thu hút, tôi dùng tiếng còi xe ô tô bên ngoài để dẫn dụ chúng đi, tôi cũng đã đóng cửa siêu thị rồi, có thể là—"
Rầm! Rầm rầm!
Lời cô bị cắt ngang, vì ở cửa lớn truyền đến tiếng cửa cuốn bị đập.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm vội vàng xuống lầu: "Cửa lớn có hai lớp, tôi phải khóa cả cửa kính kia nữa!" Vừa chạy vừa tháo chùm chìa khóa trên quần.
"Đừng khóa vội, tôi phải ra ngoài!"
"Còn tôi nữa! Tôi cũng phải về nhà!"
"Cô gái, cảm ơn cô rất nhiều." Một cô gái tiến lại nắm lấy tay Tô Hàm, nước mắt lưng tròng: "Tôi tưởng chúng ta sẽ bị nhốt ở đây không ra được."
Thấy cô gái mặc đồng phục nhân viên siêu thị, Tô Hàm nói: "Tôi cũng vì mình thôi, tôi muốn lên tầng hai mua ít đồ, được không? Đúng rồi, lúc nãy tôi còn lấy một ít đồ ăn ở tầng một, chị xem tính tiền thế nào."
Cô gái lắc đầu: "Giờ còn tâm trạng đâu mà tính tiền, tôi phải về nhà rồi, cô cứ nói với anh Từ đi, không thì tìm cô Diệu cũng được! Anh Từ là người mặc áo sơ mi kia!" Nói xong cũng chạy xuống lầu.
Nuốt nước bọt, cô vỗ tay thật mạnh, hét lên: "Này! Nhìn tôi này! Tôi ở đây!"
Xoẹt!
Hàng chục đôi mắt vô hồn quay lại, lúc này Tô Hàm cảm thấy như mình bị dã thú bao vây. Cô ném chai nước suối trên tay đi rồi chạy thục mạng.
Ầm ầm.
Phía sau truyền đến tiếng người lăn xuống cầu thang, lũ thây ma không sợ đau, sau khi lăn xuống cầu thang, chúng nhanh chóng bò dậy, gào thét kích động, đuổi theo miếng thịt tươi mới là Tô Hàm. Tô Hàm chạy theo kế hoạch đến trước xe rồi bấm còi, sau đó chui vào một tiệm bánh không có người, đi ra từ cửa sau rồi quay lại siêu thị. Cô không kịp thở, bê ghế đứng lên, ấn mạnh công tắc cửa cuốn siêu thị.
Rắc rắc vo vo——
Cửa cuốn bắt đầu hạ xuống.
Có con thây ma quay đầu lại, khuôn mặt đầy máu nhìn chằm chằm Tô Hàm, Tô Hàm run rẩy cầm bình cứu hỏa ở góc tường lên, nhìn chằm chằm đối phương.
Cửa cuốn tiếp tục hạ xuống, con thây ma gào lên một tiếng rồi chạy tới, một chân của nó bị mất bàn chân, đi khập khiễng, bình cứu hỏa Tô Hàm giơ lên không phát huy tác dụng, khi cửa cuốn hạ xuống chỉ còn một khoảng trống bằng một bàn tay, con thây ma mới đập vào cửa, phát ra một tiếng động lớn. Trong tầm mắt căng thẳng của Tô Hàm, cuối cùng cửa cuốn cũng hạ xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khóa cửa cuốn lại, rồi đóng cửa kính, cầm bình cứu hỏa đi về phía cầu thang.
Cửa kính ở tầng hai lung lay sắp đổ, còn có ba bốn vết nứt. Cô tiến lên gõ cửa, cửa kính trong suốt, những người lánh nạn bên trong dùng ga trải giường và quần áo chặn cửa, một người phụ nữ trung niên vén một góc nhìn cô, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ.
"Lũ thây ma đã đi hết rồi, các người có thể mở cửa rồi, không tin thì các người nhìn đi!" Tô Hàm tránh ra một chút.
Nhiều người hơn chen chúc đến cửa để xem, bên trong dường như có tiếng cãi vã nhưng vài phút trôi qua, đồ đạc sau cửa đều được dọn sạch, cửa được mở ra.
"Là cô dẫn lũ thây ma đi đúng không? Tôi nghe thấy có một người phụ nữ hét bên ngoài, sau đó lũ quái vật đều đi theo!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô gái, tình hình bên ngoài thế nào, cảnh sát đã đến chưa?"
Tô Hàm bị họ vây quanh. Cô lướt qua một lượt, những người sống sót ở tầng hai có khoảng hai mươi người, cô trả lời từng người một, kể đơn giản về trải nghiệm của mình.
"Tôi đã nói là thế giới loạn rồi! Nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy, bên ngoài toàn là quái vật!"
"Tôi phải về nhà ngay, tôi ra ngoài mua nước tương, con trai con gái tôi đều ở nhà! Đã trôi qua nửa ngày rồi!"
Tô Hàm tốt bụng nhắc nhở: "Lũ thây ma sẽ bị tiếng động thu hút, tôi dùng tiếng còi xe ô tô bên ngoài để dẫn dụ chúng đi, tôi cũng đã đóng cửa siêu thị rồi, có thể là—"
Rầm! Rầm rầm!
Lời cô bị cắt ngang, vì ở cửa lớn truyền đến tiếng cửa cuốn bị đập.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm vội vàng xuống lầu: "Cửa lớn có hai lớp, tôi phải khóa cả cửa kính kia nữa!" Vừa chạy vừa tháo chùm chìa khóa trên quần.
"Đừng khóa vội, tôi phải ra ngoài!"
"Còn tôi nữa! Tôi cũng phải về nhà!"
"Cô gái, cảm ơn cô rất nhiều." Một cô gái tiến lại nắm lấy tay Tô Hàm, nước mắt lưng tròng: "Tôi tưởng chúng ta sẽ bị nhốt ở đây không ra được."
Thấy cô gái mặc đồng phục nhân viên siêu thị, Tô Hàm nói: "Tôi cũng vì mình thôi, tôi muốn lên tầng hai mua ít đồ, được không? Đúng rồi, lúc nãy tôi còn lấy một ít đồ ăn ở tầng một, chị xem tính tiền thế nào."
Cô gái lắc đầu: "Giờ còn tâm trạng đâu mà tính tiền, tôi phải về nhà rồi, cô cứ nói với anh Từ đi, không thì tìm cô Diệu cũng được! Anh Từ là người mặc áo sơ mi kia!" Nói xong cũng chạy xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro