Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 10
Ngô Thải
2024-08-19 23:03:58
Nguyệt quý nhân “Đó là…”
Thế nhưng nàng ta cũng kinh ngạc, nhận ra rằng mình không thể nói ra thành tiếng.
Sao lại thế này?
Nguyệt quý nhân hoảng sợ, vội vàng hắng giọng lại “khụ khụ khụ”. Nhưng vẫn phát ra tiếng bình thường mà?
Nàng ta đang định nói tiếp “Khi nãy ta…”
Lại tiếp tục mất tiếng.
Vẻ mặt nàng ta vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Phương quý nhân, Phương quý nhân hiểu ý, hỏi ngay cung nữ đứng bên cạnh mình “Ngươi thì sao? Ngươi có nghe thấy thanh âm gì đó lạ không? Kiểu như là…”
Nói được một nửa, nàng ta cũng kinh ngạc phát hiện ra, mình không thể nào nói chuyện này ra miệng.
Vẻ mặt cung nữ ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu “Nô tỳ không nghe thấy gì cả ạ.”
Nhìn thế này thì còn gì mà không hiểu nữa, Nguyệt quý nhân và Phương quý nhân cũng hiểu ra, xem ra chỉ có mỗi hai người bọn họ nghe được thì phải, vì thế lập tức đuổi hết tất cả cung nữ ra khỏi cửa.
Cửa vừa đóng, hai người tạm thời ém sự tức giận và oán hận đối phương trong lòng mình xuống, nhỏ giọng thảo luận với nhau.
“Đứa trẻ lúc nãy nói chuyện, khả năng cao là Cửu công chúa.”
“Đúng vậy, giọng nói đó y hệt như giọng của Cửu công chúa.”
“Vậy giọng nói của nam nhân kia lại là ai nữa?”
“Không biết nữa. Nhưng mà sao nam nhân kia lại biết chuyện của chúng ta được?”
“Không hiểu được mà, hay là có người mật báo cho hắn?”
“Cũng không đúng lắm đâu, lúc ta rải thuốc bột trên áo ngươi là ta tự mình ra tay, không có ai biết đâu.”
“Ta rạch váy ngươi cũng là tự mình làm, không có qua tay bất kỳ người nào khác.”
Cục diện căng thẳng cũng hoà hoãn lại, hai người cùng im lặng đứng yên tại chỗ.
Được một thời gian, lại cùng nói chuyện lần nữa.
“Vừa nãy nhắc tới tiểu Cửu và nam tử kia, ta cũng không có nói ra được, nhưng mà sao bây giờ lại nói được rồi vậy?”
“Không biết, lúc nãy ta cũng có nói được đâu.”
Trong lòng hai người rất là khó hiểu, nhưng giờ này cũng chẳng có nhiều thời gian mà suy nghĩ nữa, bởi vì bọn họ sắp muộn giờ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương rồi.
Hai người nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, rồi lại kiểm tra đối phương một lượt, vội vàng bước ra khỏi cửa.
Mới đi được vài bước, bên hông Nguyệt quý nhân đau xót, nàng ta rên lên một tiếng “Này, ngươi xuống tay tàn nhẫn quá đó.”
Phương quý nhân cũng sờ sờ cánh tay đau ê ẩm của mình “Ngươi cũng có nương tay tí nào đâu.”
“Ta không có cào mặt ngươi đâu nhé.”
“Làm như ta có kéo tóc ngươi ấy.”
Thế nhưng nàng ta cũng kinh ngạc, nhận ra rằng mình không thể nói ra thành tiếng.
Sao lại thế này?
Nguyệt quý nhân hoảng sợ, vội vàng hắng giọng lại “khụ khụ khụ”. Nhưng vẫn phát ra tiếng bình thường mà?
Nàng ta đang định nói tiếp “Khi nãy ta…”
Lại tiếp tục mất tiếng.
Vẻ mặt nàng ta vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Phương quý nhân, Phương quý nhân hiểu ý, hỏi ngay cung nữ đứng bên cạnh mình “Ngươi thì sao? Ngươi có nghe thấy thanh âm gì đó lạ không? Kiểu như là…”
Nói được một nửa, nàng ta cũng kinh ngạc phát hiện ra, mình không thể nào nói chuyện này ra miệng.
Vẻ mặt cung nữ ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu “Nô tỳ không nghe thấy gì cả ạ.”
Nhìn thế này thì còn gì mà không hiểu nữa, Nguyệt quý nhân và Phương quý nhân cũng hiểu ra, xem ra chỉ có mỗi hai người bọn họ nghe được thì phải, vì thế lập tức đuổi hết tất cả cung nữ ra khỏi cửa.
Cửa vừa đóng, hai người tạm thời ém sự tức giận và oán hận đối phương trong lòng mình xuống, nhỏ giọng thảo luận với nhau.
“Đứa trẻ lúc nãy nói chuyện, khả năng cao là Cửu công chúa.”
“Đúng vậy, giọng nói đó y hệt như giọng của Cửu công chúa.”
“Vậy giọng nói của nam nhân kia lại là ai nữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không biết nữa. Nhưng mà sao nam nhân kia lại biết chuyện của chúng ta được?”
“Không hiểu được mà, hay là có người mật báo cho hắn?”
“Cũng không đúng lắm đâu, lúc ta rải thuốc bột trên áo ngươi là ta tự mình ra tay, không có ai biết đâu.”
“Ta rạch váy ngươi cũng là tự mình làm, không có qua tay bất kỳ người nào khác.”
Cục diện căng thẳng cũng hoà hoãn lại, hai người cùng im lặng đứng yên tại chỗ.
Được một thời gian, lại cùng nói chuyện lần nữa.
“Vừa nãy nhắc tới tiểu Cửu và nam tử kia, ta cũng không có nói ra được, nhưng mà sao bây giờ lại nói được rồi vậy?”
“Không biết, lúc nãy ta cũng có nói được đâu.”
Trong lòng hai người rất là khó hiểu, nhưng giờ này cũng chẳng có nhiều thời gian mà suy nghĩ nữa, bởi vì bọn họ sắp muộn giờ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương rồi.
Hai người nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, rồi lại kiểm tra đối phương một lượt, vội vàng bước ra khỏi cửa.
Mới đi được vài bước, bên hông Nguyệt quý nhân đau xót, nàng ta rên lên một tiếng “Này, ngươi xuống tay tàn nhẫn quá đó.”
Phương quý nhân cũng sờ sờ cánh tay đau ê ẩm của mình “Ngươi cũng có nương tay tí nào đâu.”
“Ta không có cào mặt ngươi đâu nhé.”
“Làm như ta có kéo tóc ngươi ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro