Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 22
Ngô Thải
2024-08-19 23:03:58
Rất nhanh thôi, phía sau lưng cậu đã truyền tới giọng nói non nớt của đứa bé kia và một nam tử xa lạ.
[Bé cưng Du Du, ngươi đang định làm gì thế?] Hệ thống khó hiểu hỏi.
Quý Cẩn Du vừa chạy vừa thở hổn hển, giọng nói đứt quãng [Ta phải tới đó nói với cậu ta một tiếng, nếu không hôm nay ta chắc chắn không ngủ nổi.]
Hệ thống thấy mình chẳng khuyên được bèn đưa ra một gợi ý [Vậy ngươi chạy nhanh chân lên, ta sợ cậu ta đi xa lắm rồi, ngươi đuổi không kịp đấy.]
Quý Cẩn Du liều mạng lao đi trên đôi chân ngắn tũn của mình, cũng may nàng chưa đi xa quá, chỉ mới đi qua một khúc quanh thôi là đã đuổi theo người ta rồi.
Dù sao cũng là tình huống khẩn cấp cho nên nàng cũng không để ý chuyện Tiết Dực Lễ lâu thế mà mới đi được có mỗi một đoạn.
Nàng lao đến trước mặt Tiết Dực Lễ, hai cái tay múp míp giang ra, chắn ngay trước mặt Tiết Dực Lễ, ngửa đầu lên, há miệng định nói chuyện “...”
Ầy, quả nhiên là vẫn không nói ra được mà.
Tiết Dực Lễ giả vờ hoảng sợ, bước lùi về phía sau mấy bước, không nói lời nào nhìn chằm chằm nhóc con trước mặt, tay cầm gói thuốc lại âm thầm thả lòng, hờ hững cầm lấy đầu dây.
Quý Cẩn Du thử tới mấy lần, muốn nói với cậu thuốc có vấn đề rồi, nhưng kết quả thì đều vô ích, bất đắc dĩ, chỉ đành vươn hai cánh tay nhỏ của mình ra, cào mạnh một cái vào gói thuốc, làm cho nó rơi xuống đất.
A? Dễ lấy thế cơ á? Quý Cẩn Du vui vẻ ngồi xổm xuống, nhặt gói thuốc lên ôm chặt cứng rồi chạy vụt đi.
Dù nhìn thế nào thì Tiết Dực Lễ cũng không thể để nàng lấy gói thuốc này dễ dàng thế được, cậu duỗi cánh tay, túm lấy cổ áo của Quý Cẩn Du rồi xách cả người nàng lên.
Quý Cẩn Du mới chạy được có hai bước đã bị người ta túm áo lại, cơ thể nho nhỏ cố hết sức lao về phía trước để tránh khỏi móng vuốt của người kia, nhưng đương nhiên là nàng không tránh nổi rồi.
Mục đích của Quý Cẩn Du cũng không phải là lấy thuốc rồi chạy, giống như lời của hệ thống nói, có lấy đi rồi thì cậu vẫn có thể đi bốc thêm một phần khác, rồi cũng bị tráo thôi.
Cho nên nàng ném gói thuốc xuống mặt đất, dùng hết sức dẫm nát gói thuốc nhỏ dưới đất.
Chờ cho bé con này dẫm đã đời rồi, Tiết Dực Lễ mới xách cổ nàng đi chỗ khác, khom lưng nhặt gói thuốc lên đặt phía sau mình, làm bộ như khó hiểu lắm “Sao muội lại phá thuốc của ta vậy?”
[Bé cưng Du Du, ngươi đang định làm gì thế?] Hệ thống khó hiểu hỏi.
Quý Cẩn Du vừa chạy vừa thở hổn hển, giọng nói đứt quãng [Ta phải tới đó nói với cậu ta một tiếng, nếu không hôm nay ta chắc chắn không ngủ nổi.]
Hệ thống thấy mình chẳng khuyên được bèn đưa ra một gợi ý [Vậy ngươi chạy nhanh chân lên, ta sợ cậu ta đi xa lắm rồi, ngươi đuổi không kịp đấy.]
Quý Cẩn Du liều mạng lao đi trên đôi chân ngắn tũn của mình, cũng may nàng chưa đi xa quá, chỉ mới đi qua một khúc quanh thôi là đã đuổi theo người ta rồi.
Dù sao cũng là tình huống khẩn cấp cho nên nàng cũng không để ý chuyện Tiết Dực Lễ lâu thế mà mới đi được có mỗi một đoạn.
Nàng lao đến trước mặt Tiết Dực Lễ, hai cái tay múp míp giang ra, chắn ngay trước mặt Tiết Dực Lễ, ngửa đầu lên, há miệng định nói chuyện “...”
Ầy, quả nhiên là vẫn không nói ra được mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Dực Lễ giả vờ hoảng sợ, bước lùi về phía sau mấy bước, không nói lời nào nhìn chằm chằm nhóc con trước mặt, tay cầm gói thuốc lại âm thầm thả lòng, hờ hững cầm lấy đầu dây.
Quý Cẩn Du thử tới mấy lần, muốn nói với cậu thuốc có vấn đề rồi, nhưng kết quả thì đều vô ích, bất đắc dĩ, chỉ đành vươn hai cánh tay nhỏ của mình ra, cào mạnh một cái vào gói thuốc, làm cho nó rơi xuống đất.
A? Dễ lấy thế cơ á? Quý Cẩn Du vui vẻ ngồi xổm xuống, nhặt gói thuốc lên ôm chặt cứng rồi chạy vụt đi.
Dù nhìn thế nào thì Tiết Dực Lễ cũng không thể để nàng lấy gói thuốc này dễ dàng thế được, cậu duỗi cánh tay, túm lấy cổ áo của Quý Cẩn Du rồi xách cả người nàng lên.
Quý Cẩn Du mới chạy được có hai bước đã bị người ta túm áo lại, cơ thể nho nhỏ cố hết sức lao về phía trước để tránh khỏi móng vuốt của người kia, nhưng đương nhiên là nàng không tránh nổi rồi.
Mục đích của Quý Cẩn Du cũng không phải là lấy thuốc rồi chạy, giống như lời của hệ thống nói, có lấy đi rồi thì cậu vẫn có thể đi bốc thêm một phần khác, rồi cũng bị tráo thôi.
Cho nên nàng ném gói thuốc xuống mặt đất, dùng hết sức dẫm nát gói thuốc nhỏ dưới đất.
Chờ cho bé con này dẫm đã đời rồi, Tiết Dực Lễ mới xách cổ nàng đi chỗ khác, khom lưng nhặt gói thuốc lên đặt phía sau mình, làm bộ như khó hiểu lắm “Sao muội lại phá thuốc của ta vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro