Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 29
Ngô Thải
2024-08-19 23:03:58
Hơn nữa, lúc ấy trông hai vị công chúa giống như là có việc gấp thật, lúc sắp đi Thất công chúa còn quay lại dặn dò nàng tự ngồi chơi ở đó, chỉ là bản thân nàng cảm thấy không có chủ nhân mà ngồi lỳ ở cung người ta thì kỳ cục quá, vì vậy nên mới về đây.
Thấy nữ nhi ngây thơ đơn thuần của mình bị người ta đối xử không tốt lại còn bao biện giúp họ, trong lòng Như tần càng khó chịu hơn, bà cởi giày của con gái ra, ôm nàng tới nằm trên giường La Hán, cầm quạt trong lên quạt cho con ngủ “Du Du ngủ một lát đi, mẫu phi ở đây với con.”
Thấy đôi mắt bà càng ngày càng đỏ hơn, Quý Cẩn Du kéo áo Như tần, lăn vào trong ngực bà “Các tỷ tỷ cho Du Du ăn chè hoa sen, còn có cả quả nho lớn, ngọt lắm ạ, lần tới Du Du sẽ mang về cho mẫu phi một ít nhé?”
Nghe nàng nói như vậy, cuối cùng trong lòng Như tần cũng dễ chịu hơn một chút, đồ vật như thế làm sao mà có được trong Diệu Vân Hiên, nữ nhi bà ăn được, cũng coi như là không về tay không, không chịu thiệt thòi.
Bà cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán bé con trong lòng “Du Du ngoan quá, nhưng mẫu thân không cần, sau này Du Du nhà chúng ta cũng không đi qua đó nữa nhé.”
Hai vị công chúa cao quý kia đột nhiên làm bộ thân thiết, trong lòng Quý Cẩn Du cũng có chút nghi ngờ, cho nên nàng nhanh chóng gật đầu, “Vâng, sau này Du Du không sang đó nữa.”
Lời nói vừa dứt, cả hai đã nghe được giọng nói nôn nóng của Bát công chúa truyền ra từ bên ngoài cửa “Tiểu Cửu đã về đây chưa?”
Quý Cẩn Du nép vào lòng Như tần, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực bà, nhắm mắt lại.
Nàng không biết tại sao Bát công chúa lại tới tìm nàng, nhưng bây giờ nàng rất mệt, rất buồn ngủ, không muốn làm gì hết, cũng không muốn nói chuyện với ai, chuyện nàng thương nhớ nhất bây giờ chỉ có chăn êm nệm ấm của mình, cùng với một giấc ngủ sảng khoái.
Như tần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, không khỏi đau lòng, bà ôm lấy nhóc con bụ bẫm của mình vào ngực, cũng nhắm mắt lại.
Thấy nữ nhi ngây thơ đơn thuần của mình bị người ta đối xử không tốt lại còn bao biện giúp họ, trong lòng Như tần càng khó chịu hơn, bà cởi giày của con gái ra, ôm nàng tới nằm trên giường La Hán, cầm quạt trong lên quạt cho con ngủ “Du Du ngủ một lát đi, mẫu phi ở đây với con.”
Thấy đôi mắt bà càng ngày càng đỏ hơn, Quý Cẩn Du kéo áo Như tần, lăn vào trong ngực bà “Các tỷ tỷ cho Du Du ăn chè hoa sen, còn có cả quả nho lớn, ngọt lắm ạ, lần tới Du Du sẽ mang về cho mẫu phi một ít nhé?”
Nghe nàng nói như vậy, cuối cùng trong lòng Như tần cũng dễ chịu hơn một chút, đồ vật như thế làm sao mà có được trong Diệu Vân Hiên, nữ nhi bà ăn được, cũng coi như là không về tay không, không chịu thiệt thòi.
Bà cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán bé con trong lòng “Du Du ngoan quá, nhưng mẫu thân không cần, sau này Du Du nhà chúng ta cũng không đi qua đó nữa nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai vị công chúa cao quý kia đột nhiên làm bộ thân thiết, trong lòng Quý Cẩn Du cũng có chút nghi ngờ, cho nên nàng nhanh chóng gật đầu, “Vâng, sau này Du Du không sang đó nữa.”
Lời nói vừa dứt, cả hai đã nghe được giọng nói nôn nóng của Bát công chúa truyền ra từ bên ngoài cửa “Tiểu Cửu đã về đây chưa?”
Quý Cẩn Du nép vào lòng Như tần, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực bà, nhắm mắt lại.
Nàng không biết tại sao Bát công chúa lại tới tìm nàng, nhưng bây giờ nàng rất mệt, rất buồn ngủ, không muốn làm gì hết, cũng không muốn nói chuyện với ai, chuyện nàng thương nhớ nhất bây giờ chỉ có chăn êm nệm ấm của mình, cùng với một giấc ngủ sảng khoái.
Như tần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, không khỏi đau lòng, bà ôm lấy nhóc con bụ bẫm của mình vào ngực, cũng nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro