Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 3
Ngô Thải
2024-08-19 23:03:58
Bát công chúa giơ tay, che chắn lỗ tai mình kỹ càng, “Tỷ đừng nói chuyện, nghe đi cái đã.”
Thất công chúa trợn trắng cả mắt, “Đã nghe lâu như thế rồi mà có nghe ra được cái gì đặc biệt đâu, còn chẳng bằng về viện mà ngủ một giấc cho ngon nữa.”
Trong lúc hai người còn đang giằng có với nhau trong thầm lặng thì một giọng nói mềm mại lóng ngóng như còn hơi sữa của trẻ con vang lên.
[Thống Thống, ta buồn ngủ quá, ngươi nói xem, sao tự dưng Thất hoàng tỷ và Bát hoàng tỷ lại thất thường thế này chứ?]
Ngay sau đó, thanh âm của một nam nhân trẻ tuổi vang lên, chỉ là âm điệu nghe có hơi quái đản.
[Ôi bé cưng Du Du đáng thương của ta, ta cũng không biết nữa, chắc là … do người trời sinh đã đáng yêu nhỉ?]
Thất công chúa đột nhiên trợn tròn mắt lên, sự buồn ngủ do thức đêm cũng ngay lập tức bay biến chẳng còn sót lại gì.
Nàng ấy nhìn xung quanh hết một vòng, nhưng trừ ba người các nàng ra, thêm với một vài cung nữ đi phía xa xa đằng sau ra thì trên con đường nhỏ vừa hẹp vừa dài này làm gì còn ai khác, càng đừng nói đến chuyện có nam tử nào trẻ đẹp ở đây.
Vẻ mặt nàng ấy như không thể nào tin nổi, nhìn sang phía Bát công chúa, hỏi trong im lặng “Vừa nãy là tiểu Cửu nói chuyện đấy à?”
Bát công chúa nhún vai, vẻ mặt rất là đắc ý, dùng khẩu hình trả lời lại, “Tỷ nhìn đi, ta đã nói là có biến mà.”
Thất công chúa mím môi, “Ban nãy ta không thấy tiểu Cửu há miệng ra, rốt cuộc là muội ấy nói kiểu gì vậy? Hơn nữa, cái người cùng muội ấy nói chuyện, nam tử tên là “Thống Thống” kia lại là ai nữa vậy?”
Bát công chúa lắc đầu, “Ta cũng không biết, cho nên mới kêu tỷ qua đây đấy.”
Hai người vẫn đang dùng khẩu hình nói chuyện với nhau, giọng nói mềm mềm ngọt ngọt của tiểu Cửu lại vang lên lần nữa,
[Thống Thống, tính thêm cả ngày hôm nay thì ta còn sống được bao nhiêu ngày nữa?]
Hệ thống: [Hơn hai tháng nữa, chính xác thì là 68 ngày]
Thất công chúa và Bát công chúa đồng thời liếc nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Chỉ còn 68 ngày nữa là tiểu Cửu sẽ chết?
Đây là đang xảy ra chuyện gì? Chuyện lớn đến thế này sao có thể không nghe ai nói được chứ?
Thất công chúa trợn trắng cả mắt, “Đã nghe lâu như thế rồi mà có nghe ra được cái gì đặc biệt đâu, còn chẳng bằng về viện mà ngủ một giấc cho ngon nữa.”
Trong lúc hai người còn đang giằng có với nhau trong thầm lặng thì một giọng nói mềm mại lóng ngóng như còn hơi sữa của trẻ con vang lên.
[Thống Thống, ta buồn ngủ quá, ngươi nói xem, sao tự dưng Thất hoàng tỷ và Bát hoàng tỷ lại thất thường thế này chứ?]
Ngay sau đó, thanh âm của một nam nhân trẻ tuổi vang lên, chỉ là âm điệu nghe có hơi quái đản.
[Ôi bé cưng Du Du đáng thương của ta, ta cũng không biết nữa, chắc là … do người trời sinh đã đáng yêu nhỉ?]
Thất công chúa đột nhiên trợn tròn mắt lên, sự buồn ngủ do thức đêm cũng ngay lập tức bay biến chẳng còn sót lại gì.
Nàng ấy nhìn xung quanh hết một vòng, nhưng trừ ba người các nàng ra, thêm với một vài cung nữ đi phía xa xa đằng sau ra thì trên con đường nhỏ vừa hẹp vừa dài này làm gì còn ai khác, càng đừng nói đến chuyện có nam tử nào trẻ đẹp ở đây.
Vẻ mặt nàng ấy như không thể nào tin nổi, nhìn sang phía Bát công chúa, hỏi trong im lặng “Vừa nãy là tiểu Cửu nói chuyện đấy à?”
Bát công chúa nhún vai, vẻ mặt rất là đắc ý, dùng khẩu hình trả lời lại, “Tỷ nhìn đi, ta đã nói là có biến mà.”
Thất công chúa mím môi, “Ban nãy ta không thấy tiểu Cửu há miệng ra, rốt cuộc là muội ấy nói kiểu gì vậy? Hơn nữa, cái người cùng muội ấy nói chuyện, nam tử tên là “Thống Thống” kia lại là ai nữa vậy?”
Bát công chúa lắc đầu, “Ta cũng không biết, cho nên mới kêu tỷ qua đây đấy.”
Hai người vẫn đang dùng khẩu hình nói chuyện với nhau, giọng nói mềm mềm ngọt ngọt của tiểu Cửu lại vang lên lần nữa,
[Thống Thống, tính thêm cả ngày hôm nay thì ta còn sống được bao nhiêu ngày nữa?]
Hệ thống: [Hơn hai tháng nữa, chính xác thì là 68 ngày]
Thất công chúa và Bát công chúa đồng thời liếc nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Chỉ còn 68 ngày nữa là tiểu Cửu sẽ chết?
Đây là đang xảy ra chuyện gì? Chuyện lớn đến thế này sao có thể không nghe ai nói được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro