Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 44
Ngô Thải
2024-08-19 23:03:58
Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ nằm sấp trước cửa cung Trích Ngọc hôm qua, Quý Cẩn Du liền hiểu ra, hai vị công chúa này lại định xem náo nhiệt.
Vừa khéo nàng cũng thích xem, vì vậy cũng thò đầu ra ngoài nhìn.
Tôn tài nhân quỳ trên mặt đất, vừa nhìn thấy người đến là Hoàng quý phi chứ không phải hoàng đế, trong lòng vô cùng thất vọng.
Nhưng ả cũng không dám biểu hiện ra, chưa nói đã khóc trước: "Hoàng quý phi nương nương, thiếp xuất thân hèn mọn, may mắn được bệ hạ yêu thương mới có cơ hội hầu hạ bệ hạ và các tỷ tỷ, là thiếp không hiểu quy củ đã đắc tội với Phương quý nhân và Nguyệt quý nhân, thật sự không trách các nàng ấy."
Quý Cẩn Du vô cùng cảm thán, không hổ danh là Tôn tài nhân có thể kéo Hoàng quý phi xuống ngựa, hóa ra cũng khá có tâm cơ.
Hoàng quý phi chỉ hỏi một câu, ả đã đáp lại một câu dài như vậy, vừa ẩn ý nhắc đến sự sủng ái của hoàng đế đối với ả vừa lấy thân phận kẻ yếu, tiện thể cáo trạng Phương quý nhân và Nguyệt quý nhân.
Hoàng quý phi trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra hòa nhã: "Thật đáng thương, muội muội tối qua mới được sủng hạnh thân thể hẳn là còn chưa khỏe chứ, không chịu nổi việc quỳ như vậy, bản cung đã biết nỗi oan của muội, nhất định sẽ cùng Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho muội, muội cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Mặc dù bà đã nhờ Hoàng Hậu đi tìm bệ hạ nói chuyện, nhưng ai biết có ngăn được không, dù sao bệ hạ thích nhất là có mới nới cũ, vừa nghe thấy tiểu tiện nhân này chịu oan ức, không chừng sẽ bỏ mặc Hoàng Hậu chạy đến, vì vậy vẫn nên nhanh chóng đuổi ả đi thì hơn.
Thấy Tôn tài nhân không nhúc nhích, Hoàng quý phi ra lệnh cho ma ma phía sau: "Còn không mau đỡ Tôn tài nhân dậy, sợ là chân đã quỳ tê rồi."
Hai ma ma vâng lời, vội vàng tiến lên đỡ Tôn tài nhân.
Tôn tài nhân còn chưa đợi được hoàng đế đương nhiên không muốn đứng dậy, nghĩ đến tiểu thái giám đồng hương giúp ả đưa thư lúc này hẳn đã gặp được bệ hạ, ả cố gắng giãy giụa, thân mình vặn một cái tránh khỏi tay của hai ma ma.
Sau đó vô cùng hối hận dập đầu: "Đa tạ Hoàng quý phi nương nương quan tâm, thiếp làm sai đáng phải quỳ thêm một lúc, cũng tốt để ghi nhớ lâu hơn."
Hoàng quý phi từ trên cao nhìn xuống Tôn tài nhân đang dập đầu liên tục, cười càng thêm hiền hòa: "Muội muội thành tâm nhận lỗi như vậy chi bằng về cung của mình đi, tìm một nơi mát mẻ quỳ cho đủ thì thôi."
Vừa khéo nàng cũng thích xem, vì vậy cũng thò đầu ra ngoài nhìn.
Tôn tài nhân quỳ trên mặt đất, vừa nhìn thấy người đến là Hoàng quý phi chứ không phải hoàng đế, trong lòng vô cùng thất vọng.
Nhưng ả cũng không dám biểu hiện ra, chưa nói đã khóc trước: "Hoàng quý phi nương nương, thiếp xuất thân hèn mọn, may mắn được bệ hạ yêu thương mới có cơ hội hầu hạ bệ hạ và các tỷ tỷ, là thiếp không hiểu quy củ đã đắc tội với Phương quý nhân và Nguyệt quý nhân, thật sự không trách các nàng ấy."
Quý Cẩn Du vô cùng cảm thán, không hổ danh là Tôn tài nhân có thể kéo Hoàng quý phi xuống ngựa, hóa ra cũng khá có tâm cơ.
Hoàng quý phi chỉ hỏi một câu, ả đã đáp lại một câu dài như vậy, vừa ẩn ý nhắc đến sự sủng ái của hoàng đế đối với ả vừa lấy thân phận kẻ yếu, tiện thể cáo trạng Phương quý nhân và Nguyệt quý nhân.
Hoàng quý phi trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra hòa nhã: "Thật đáng thương, muội muội tối qua mới được sủng hạnh thân thể hẳn là còn chưa khỏe chứ, không chịu nổi việc quỳ như vậy, bản cung đã biết nỗi oan của muội, nhất định sẽ cùng Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho muội, muội cứ về nghỉ ngơi trước đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù bà đã nhờ Hoàng Hậu đi tìm bệ hạ nói chuyện, nhưng ai biết có ngăn được không, dù sao bệ hạ thích nhất là có mới nới cũ, vừa nghe thấy tiểu tiện nhân này chịu oan ức, không chừng sẽ bỏ mặc Hoàng Hậu chạy đến, vì vậy vẫn nên nhanh chóng đuổi ả đi thì hơn.
Thấy Tôn tài nhân không nhúc nhích, Hoàng quý phi ra lệnh cho ma ma phía sau: "Còn không mau đỡ Tôn tài nhân dậy, sợ là chân đã quỳ tê rồi."
Hai ma ma vâng lời, vội vàng tiến lên đỡ Tôn tài nhân.
Tôn tài nhân còn chưa đợi được hoàng đế đương nhiên không muốn đứng dậy, nghĩ đến tiểu thái giám đồng hương giúp ả đưa thư lúc này hẳn đã gặp được bệ hạ, ả cố gắng giãy giụa, thân mình vặn một cái tránh khỏi tay của hai ma ma.
Sau đó vô cùng hối hận dập đầu: "Đa tạ Hoàng quý phi nương nương quan tâm, thiếp làm sai đáng phải quỳ thêm một lúc, cũng tốt để ghi nhớ lâu hơn."
Hoàng quý phi từ trên cao nhìn xuống Tôn tài nhân đang dập đầu liên tục, cười càng thêm hiền hòa: "Muội muội thành tâm nhận lỗi như vậy chi bằng về cung của mình đi, tìm một nơi mát mẻ quỳ cho đủ thì thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro