Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời
Bỏ Đi
Tam Anh Lý
2024-10-10 02:12:54
Người khác đến tuổi của ông ấy đã an hưởng tuổi già từ lâu.
Vậy mà mấy đứa con cháu này, chẳng có đứa nào giống ông ấy cả!
Ông cụ vô cùng tức giận!
"Cha như vậy là có thành kiến!" Thẩm Khánh Sơn cũng nổi nóng.
Ông ta đã năn nỉ ỉ ôi gần nửa năm, vậy mà cha vẫn không chịu đồng ý.
Nói ra ông ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, vậy mà cha vẫn không có chút tin tưởng nào!
Ngay cả việc chọn vợ, ông cụ cũng muốn can thiệp!
Người ngoài đều gọi Thẩm Khánh Sơn ông ta là người giàu nhất Hải Thành, nào biết được quyền lực tài chính của nhà họ Thẩm vẫn luôn nằm trong tay cha ông ta.
Thẩm Khánh Sơn sa sầm mặt: “Cha, dù cha có đồng ý hay không, con cũng sẽ cưới An Nhu!"
"Hơn nữa, dự án nước ngoài của nhà họ Thẩm vẫn luôn do con phụ trách, con muốn tiếp quản toàn bộ để chứng minh cho cha thấy, dù là trong hôn nhân hay sự nghiệp, con đều có thể đảm đương một phía!"
"Bây giờ con sẽ liên hệ với phòng pháp chế soạn thảo hợp đồng, từ nay công ty nước ngoài sẽ tách khỏi tập đoàn Thẩm thị, tự chịu lãi lỗ."
Ông cụ khinh thường: “Thế này là cánh đã cứng, muốn ở riêng rồi hả?"
"Được, được, được!" Ông cụ khoát tay, đồng ý chuyện này: “Đừng đến lúc lỗ đến mức quần cũng không còn lại đến cầu xin tôi bù lỗ cho anh!"
"Tuyệt đối không có chuyện đó!"
Thẩm Khánh Sơn nói chắc như đinh đóng cột!
Dự án nước ngoài lấy nước M và nước S làm trọng điểm bố trí đã đặt nền móng ở giai đoạn đầu từ lâu.
Bây giờ đang là lúc kiếm tiền, làm sao có thể lỗ được?
Thẩm Khánh Sơn đẩy cửa, đầy hăng hái rời khỏi phòng, dặn trợ lý đặt vé máy bay về nước.
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại, dường như cả tòa nhà cổ trăm năm cũng rung chuyển theo.
Nhìn bóng dáng đắc ý của con trai, ông cụ Thẩm thở dài, lấy ra từ trong ngực một chiếc đồng hồ quả quýt, bên trong có gắn tấm ảnh của người vợ quá cố lúc còn trẻ.
Ông ấy nhẹ nhàng lau tấm ảnh đã ngả vàng, mắt dâng lên sóng nước.
"Sớm muộn gì Khánh Sơn cũng gây họa, nhưng tôi đã già rồi, không quản nổi nữa."
"Khi gặp lại dưới suối vàng, Ý Ánh à, bà đừng trách tôi không chăm sóc tốt cho Khánh Sơn của chúng ta nhé!"
Bên kia, Thẩm Nhan vẫn chưa biết chuyện của nhà họ Thẩm.
Sau khi gọi điện cho Thẩm Chiếu Nam bị cúp máy, cô ta hơi nghi hoặc.
Cô ta định lên mạng xem tình hình bên đó thế nào, nào ngờ lại nhận được điện thoại của mẹ trước.
Giọng mẹ ở đầu dây bên kia đầy vui mừng: “Nhan Nhan, cha con nói muốn chuẩn bị đám cưới rồi!"
"Ông nội đồng ý rồi ạ?" Mắt Thẩm Nhan sáng lên.
"Cái đó thì chưa. Cha con đã nói thẳng với ông nội, nói gì cũng phải cho mẹ con chúng ta một danh phận! Còn đề xuất muốn có dự án nước ngoài của Thẩm thị, nói là muốn chứng minh cho ông nội thấy ông ấy không nhìn nhầm dự án, cũng không nhìn nhầm người."
Thẩm Nhan nhíu mày.
"Sao cha lại gấp gáp thế, không phải nói là từ từ mà tính sao?"
Thẩm Nhan hiểu rõ, tài sản của nhà họ Thẩm đều nằm trong tay ông cụ.
Giờ đây đã trở mặt với ông nội, chẳng phải là công sức bao năm đổ sông đổ bể sao?
An Nhu đắc ý: “Con gái ngốc, bây giờ khác ngày xưa rồi!"
"Năm đó mẹ nhẫn nhục chịu đựng là vì ông nội nắm quyền! Giờ ông ta đã một chân bước vào quan tài rồi, làm sao còn quản được cha con nữa?"
"Hơn nữa, ông nội chỉ có mỗi một đứa con trai! Cả một gia sản lớn như vậy không cho cha con, lẽ nào còn cho người khác hay ao?"
Vậy mà mấy đứa con cháu này, chẳng có đứa nào giống ông ấy cả!
Ông cụ vô cùng tức giận!
"Cha như vậy là có thành kiến!" Thẩm Khánh Sơn cũng nổi nóng.
Ông ta đã năn nỉ ỉ ôi gần nửa năm, vậy mà cha vẫn không chịu đồng ý.
Nói ra ông ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, vậy mà cha vẫn không có chút tin tưởng nào!
Ngay cả việc chọn vợ, ông cụ cũng muốn can thiệp!
Người ngoài đều gọi Thẩm Khánh Sơn ông ta là người giàu nhất Hải Thành, nào biết được quyền lực tài chính của nhà họ Thẩm vẫn luôn nằm trong tay cha ông ta.
Thẩm Khánh Sơn sa sầm mặt: “Cha, dù cha có đồng ý hay không, con cũng sẽ cưới An Nhu!"
"Hơn nữa, dự án nước ngoài của nhà họ Thẩm vẫn luôn do con phụ trách, con muốn tiếp quản toàn bộ để chứng minh cho cha thấy, dù là trong hôn nhân hay sự nghiệp, con đều có thể đảm đương một phía!"
"Bây giờ con sẽ liên hệ với phòng pháp chế soạn thảo hợp đồng, từ nay công ty nước ngoài sẽ tách khỏi tập đoàn Thẩm thị, tự chịu lãi lỗ."
Ông cụ khinh thường: “Thế này là cánh đã cứng, muốn ở riêng rồi hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, được, được!" Ông cụ khoát tay, đồng ý chuyện này: “Đừng đến lúc lỗ đến mức quần cũng không còn lại đến cầu xin tôi bù lỗ cho anh!"
"Tuyệt đối không có chuyện đó!"
Thẩm Khánh Sơn nói chắc như đinh đóng cột!
Dự án nước ngoài lấy nước M và nước S làm trọng điểm bố trí đã đặt nền móng ở giai đoạn đầu từ lâu.
Bây giờ đang là lúc kiếm tiền, làm sao có thể lỗ được?
Thẩm Khánh Sơn đẩy cửa, đầy hăng hái rời khỏi phòng, dặn trợ lý đặt vé máy bay về nước.
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại, dường như cả tòa nhà cổ trăm năm cũng rung chuyển theo.
Nhìn bóng dáng đắc ý của con trai, ông cụ Thẩm thở dài, lấy ra từ trong ngực một chiếc đồng hồ quả quýt, bên trong có gắn tấm ảnh của người vợ quá cố lúc còn trẻ.
Ông ấy nhẹ nhàng lau tấm ảnh đã ngả vàng, mắt dâng lên sóng nước.
"Sớm muộn gì Khánh Sơn cũng gây họa, nhưng tôi đã già rồi, không quản nổi nữa."
"Khi gặp lại dưới suối vàng, Ý Ánh à, bà đừng trách tôi không chăm sóc tốt cho Khánh Sơn của chúng ta nhé!"
Bên kia, Thẩm Nhan vẫn chưa biết chuyện của nhà họ Thẩm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi gọi điện cho Thẩm Chiếu Nam bị cúp máy, cô ta hơi nghi hoặc.
Cô ta định lên mạng xem tình hình bên đó thế nào, nào ngờ lại nhận được điện thoại của mẹ trước.
Giọng mẹ ở đầu dây bên kia đầy vui mừng: “Nhan Nhan, cha con nói muốn chuẩn bị đám cưới rồi!"
"Ông nội đồng ý rồi ạ?" Mắt Thẩm Nhan sáng lên.
"Cái đó thì chưa. Cha con đã nói thẳng với ông nội, nói gì cũng phải cho mẹ con chúng ta một danh phận! Còn đề xuất muốn có dự án nước ngoài của Thẩm thị, nói là muốn chứng minh cho ông nội thấy ông ấy không nhìn nhầm dự án, cũng không nhìn nhầm người."
Thẩm Nhan nhíu mày.
"Sao cha lại gấp gáp thế, không phải nói là từ từ mà tính sao?"
Thẩm Nhan hiểu rõ, tài sản của nhà họ Thẩm đều nằm trong tay ông cụ.
Giờ đây đã trở mặt với ông nội, chẳng phải là công sức bao năm đổ sông đổ bể sao?
An Nhu đắc ý: “Con gái ngốc, bây giờ khác ngày xưa rồi!"
"Năm đó mẹ nhẫn nhục chịu đựng là vì ông nội nắm quyền! Giờ ông ta đã một chân bước vào quan tài rồi, làm sao còn quản được cha con nữa?"
"Hơn nữa, ông nội chỉ có mỗi một đứa con trai! Cả một gia sản lớn như vậy không cho cha con, lẽ nào còn cho người khác hay ao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro