Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời
Từ Hôn Đi, Đồ Con Lợn!
Tam Anh Lý
2024-10-10 02:12:54
Hai đôi mắt chạm nhau giữa không trung, người chồng cũng kinh ngạc nhìn bà ấy.
Mẹ Tần xác định, đây không phải là huyễn thính! Bà ấy nghe thấy giọng nói của con gái!
Tần Dĩ Dạng hoàn toàn không biết tiếng lòng của mình bị bại lộ. Cô vừa nhớ lại cốt truyện, vừa hít mũi.
[Thảm quá, cả nhà mình đều thảm! Ngay cả Vượng Tài trong nhà cũng không bị buông tha, bị làm thịt ăn mất!]
Nghĩ đến cảnh trước khi chết, Vượng Tài còn ngốc nghếch vẫy đuôi với người ta, tưởng người ta đến chơi với nó, Tần Dĩ Dạng lại không kìm được nước mắt.
Đúng lúc này, một giọng trẻ con non nớt vang lên: [Ký chủ, đừng khóc.]
Tần Dĩ Dạng khóc to hơn.
Xong đời, mình thương tâm tuyệt vọng đến nỗi nghe thấy ảo giác mất rồi!
[Không phải ảo giác!] Giọng trẻ con nói tiếp: [Tôi là hệ thống nhân vật phụ tự cứu! Bởi vì đám nhân vật chính càng ngày càng độc ác, nhân vật phụ càng ngày càng đáng thương, dẫn đến sự đồng cảm và thương hại của các độc giả, cho nên tôi được sinh ra.]
[Ký chủ có thể thay đổi cốt truyện gốc bằng cách chơi chữ đồng âm, cứu vớt vận mệnh của cả gia đình mình!]
Tần Dĩ Dạng kinh ngạc sững sờ trong chốc lát.
Chơi chữ đồng âm?
Kiếp trước, cô là nghệ sĩ talkshow, trong giới talkshow “Đại vương ở khắp nơi, huy hoàng rồi chợt tắt”, cô được công chúng mệnh danh là “Nữ hoàng chơi chữ”.
Kiếp trước, cô là trẻ mồ côi, kỳ thi đại học dựa vào chiến thuật biển đề mới miễn cưỡng thi đậu một trường đại học thuộc dự án 211, còn bị phân phối đến chuyên ngành chăn nuôi lợn, thật sự không có gì đáng khen tặng.
Nhưng chơi chữ đồng âm, tuyệt đối là sở trường của cô.
Tần Dĩ Dạng kích động: “Tốt quá!”
“Tốt cái gì?” Giọng nam lạnh lẽo vang lên.
Tần Dĩ Dạng quay đầu, lúc này mới thấy một người đàn ông để trần nằm bên cạnh mình.
Đó là Bạc Minh Trạch, vị hôn phu của cô.
Tần Dĩ Dạng mờ mịt: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi mới là người nên hỏi cô câu này.” Bạc Minh Trạch lườm cô, ánh mắt càng lạnh lẽo: “Tôi coi thường cô quá, dám bỏ thuộc cho tôi để ép tôi cưới cô. Nhưng dù cô làm gì, người mà tôi thích chỉ có Thẩm Nhan mà thôi.”
Vẻ mặt Tần Dĩ Dạng tràn đầy phức tạp.
Lúc trước bị cốt truyện thao túng, cho nên cô mới yêu Bạc Minh Trạch say đắm.
Chẳng lẽ cả nhà không được chết tử tế đều là vì cô giành đàn ông với nữ chính?
Tần Dĩ Dạng vội nói ngay: “Bạc Minh Trạch, chúng ta từ hôn đi! Ngay bây giờ!”
Bạc Minh Trạch ngẩn người, dường như không thể ngờ cô lại là người đề nghị từ hôn trước.
“Tần Dĩ Dạng, cô lại định giở trò gì?”
Tần Dĩ Dạng thở dài: “Nói thật lòng, tôi thích đàn ông lùn chút xíu.”
Bạc Minh Trạch: “?”
Mẹ Tần xác định, đây không phải là huyễn thính! Bà ấy nghe thấy giọng nói của con gái!
Tần Dĩ Dạng hoàn toàn không biết tiếng lòng của mình bị bại lộ. Cô vừa nhớ lại cốt truyện, vừa hít mũi.
[Thảm quá, cả nhà mình đều thảm! Ngay cả Vượng Tài trong nhà cũng không bị buông tha, bị làm thịt ăn mất!]
Nghĩ đến cảnh trước khi chết, Vượng Tài còn ngốc nghếch vẫy đuôi với người ta, tưởng người ta đến chơi với nó, Tần Dĩ Dạng lại không kìm được nước mắt.
Đúng lúc này, một giọng trẻ con non nớt vang lên: [Ký chủ, đừng khóc.]
Tần Dĩ Dạng khóc to hơn.
Xong đời, mình thương tâm tuyệt vọng đến nỗi nghe thấy ảo giác mất rồi!
[Không phải ảo giác!] Giọng trẻ con nói tiếp: [Tôi là hệ thống nhân vật phụ tự cứu! Bởi vì đám nhân vật chính càng ngày càng độc ác, nhân vật phụ càng ngày càng đáng thương, dẫn đến sự đồng cảm và thương hại của các độc giả, cho nên tôi được sinh ra.]
[Ký chủ có thể thay đổi cốt truyện gốc bằng cách chơi chữ đồng âm, cứu vớt vận mệnh của cả gia đình mình!]
Tần Dĩ Dạng kinh ngạc sững sờ trong chốc lát.
Chơi chữ đồng âm?
Kiếp trước, cô là nghệ sĩ talkshow, trong giới talkshow “Đại vương ở khắp nơi, huy hoàng rồi chợt tắt”, cô được công chúng mệnh danh là “Nữ hoàng chơi chữ”.
Kiếp trước, cô là trẻ mồ côi, kỳ thi đại học dựa vào chiến thuật biển đề mới miễn cưỡng thi đậu một trường đại học thuộc dự án 211, còn bị phân phối đến chuyên ngành chăn nuôi lợn, thật sự không có gì đáng khen tặng.
Nhưng chơi chữ đồng âm, tuyệt đối là sở trường của cô.
Tần Dĩ Dạng kích động: “Tốt quá!”
“Tốt cái gì?” Giọng nam lạnh lẽo vang lên.
Tần Dĩ Dạng quay đầu, lúc này mới thấy một người đàn ông để trần nằm bên cạnh mình.
Đó là Bạc Minh Trạch, vị hôn phu của cô.
Tần Dĩ Dạng mờ mịt: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi mới là người nên hỏi cô câu này.” Bạc Minh Trạch lườm cô, ánh mắt càng lạnh lẽo: “Tôi coi thường cô quá, dám bỏ thuộc cho tôi để ép tôi cưới cô. Nhưng dù cô làm gì, người mà tôi thích chỉ có Thẩm Nhan mà thôi.”
Vẻ mặt Tần Dĩ Dạng tràn đầy phức tạp.
Lúc trước bị cốt truyện thao túng, cho nên cô mới yêu Bạc Minh Trạch say đắm.
Chẳng lẽ cả nhà không được chết tử tế đều là vì cô giành đàn ông với nữ chính?
Tần Dĩ Dạng vội nói ngay: “Bạc Minh Trạch, chúng ta từ hôn đi! Ngay bây giờ!”
Bạc Minh Trạch ngẩn người, dường như không thể ngờ cô lại là người đề nghị từ hôn trước.
“Tần Dĩ Dạng, cô lại định giở trò gì?”
Tần Dĩ Dạng thở dài: “Nói thật lòng, tôi thích đàn ông lùn chút xíu.”
Bạc Minh Trạch: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro