Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 10
2024-09-27 14:58:29
Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, biển người tụ tập ở cửa chợ thành Đông.
Hai tay Tôn Hầu bị tr.ói ra sau lưng, hai đầu gối quỳ xuống đất, tóc tai bù xù dính đầy lòng trắng trứng và lá cải, những người dân vây quanh vẫn tức giận ném trứng th.ối và lá rau h.ỏng vào người hắn.
Quan binh canh giữ gần đó cũng không ngăn cản.
Đến giờ, quan giám trảm ra lệnh một tiếng, đao phủ giơ cao thanh đ.a.o sáng loáng, ch.ém mạnh xuống kết thúc cuộc đời đầy t.ội l.ỗi của Tôn Hầu.
Bá tánh đứng xung quanh vỗ tay hoan hô, gia quyến của nạn nhân ôm nhau khóc nức nở.
Góc phố đối diện, Đông Bình Quận vương nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng: “Về phủ.”
Vừa mới xoay người, ông ta đã đụng phải một nữ tử mềm mại yếu đuối, ngay sau đó hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế thoang thoảng xông thẳng mũi.
Đông Bình Quận vương đưa tay đỡ vai nữ tử, rồi lùi lại một bước dịu dàng nói: “Cẩn thận chứ.”
Nữ tử đứng vững, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nam nhân nho nhã ôn hòa, hai má lập tức ửng hồng, ngượng ngùng e thẹn nói: “Xin lỗi, vì đã va vào ngài.”
Nữ tử vừa độ mười sáu, dung mạo chỉ có thể coi là thanh tú trắng trẻo, nhưng điều hiếm có là đôi mắt to tròn trong veo như nước lộ vẻ ngây ngô trong sáng của nàng ấy.
Nụ cười trên khuôn mặt Đông Bình Quận Vương càng đậm hơn: “Không sao đâu. Hôm nay trên phố đông người, dung mạo cô nương lại xinh đẹp như vậy, cô nương nên cẩn thận hơn một chút.”
Tiểu cô nương mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa biết ơn: “Đa tạ công tử nhắc nhở.”
“Về nhà đi kẻo người nhà lo lắng.” Đông Bình Quận vương mỉm cười hòa nhã, dẫn theo tùy tùng khoanh tay rời đi.
Để lại tiểu cô nương say mê đứng nhìn bóng lưng ông ta một lúc lâu.
Nửa đêm canh ba, trời tối đen như mực, trong con hẻm tối tăm, hai bóng đen lặng lẽ xuất hiện trước cửa một ngôi nhà nhỏ, sau đó thả người nhảy qua tường nhẹ nhàng đáp xuống đất. Họ chạm vào cửa phòng ngủ thứ hai bên trái, cầm khăn tay bịt miệng nữ tử đang ngủ say trên giường, vác nàng ấy lên vai rồi trèo tường ra ngoài.
Chạy nhanh hàng trăm mét, hai người này dừng lại trước một tiểu viện, họ đẩy cửa bước vào phòng chính thì thấy Đông Bình Quận vương mặc một bộ y phục màu tím quý giá, tay cầm sách ngồi nghiêm chỉnh trước bàn sách.
Với dáng vẻ tao nhã lịch lãm đó, không ai có thể liên hệ ông ta với tên hái hoa tặc cuồng ma kia được.
Hai tên thuộc hạ thành thạo đặt nữ tử lên trên giường, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Lúc này, Đông Bình Quận vương mới đặt cuốn sách xuống, ông ta đi đến trước giường thưởng thức gương mặt yếu ớt đang say ngủ của nữ tử, thong thả c.ởi y phục.
Ông ta vừa c.ởi sạch sẽ, đã nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội bên ngoài.
Đông Bình Quận vương hoảng hốt, vừa cúi xuống định nhặt lại y phục trên mặt đất thì cánh cửa đã bị người ta đ.á văng ra từ bên ngoài.
Đông Bình Quận vương vội vàng vơ lấy y phục che đi bộ phận quan trọng, nghiêm khắc trách mắng: “To gan, các ngươi biết bổn vương là ai không hả?”
Hai hàng binh lính đứng canh ở cửa, Cát Kinh Nghĩa ung dung đứng ở cửa ra vào, chắp tay nói: “Quận vương, mời theo vi thần đến phủ nha một chuyến.”
“Nếu bổn vương nói không thì sao?” Đông Bình Quận vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Cát Kinh Nghĩa: “Bổn vương là tông thân, các ngươi ai dám đụng đến ta.”
Cát Kinh Nghĩa mỉm cười nói: “Vương gia, việc này đã được Hoàng Thượng phê chuẩn, mời ngài đi.”
Đông Bình Quận vương nhìn hàng hàng lớp lớp binh lính bên ngoài biết rằng hôm nay không thể làm gì khác, nên ông ta hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi đi ra ngoài trước, bổn vương phải thay quần áo.”
“Đây là điều đương nhiên, nhưng trước đó…” Cát Kinh Nghĩa vẫy tay ra hiệu cho người phía sau.
Hai phụ nhân nhanh chóng bước đến đi lướt qua Đông Bình Quận vương, đưa nữ tử đang h.ôn m.ê b.ất t.ỉnh trên giường đi.
Sáng hôm sau, chuyện Đông Bình Quận vương nửa đêm b.ắt c.óc dân nữ, có ý đồ không rõ đã gây ra một làn sóng lớn trên triều đình.
Rất nhiều đại thần và tông thân đều không tin, thân phận của Đông Bình Quận vương lù lù ra đó muốn có được vài dân nữ thì có gì khó, hà cớ gì phải dùng thủ đoạn đê tiện như vậy.
Nhưng Cát Kinh Nghĩa đã có sự chuẩn bị, không chỉ đưa ra đầy đủ nhân chứng vật chứng, mà còn đào ra được nguyên nhân khiến Đông Bình Quận vương trở nên biến thái như vậy.
Hóa ra vào hai năm trước Đông Bình Quận vương cải trang đi dâng hương, ông ta ngẫu nhiên gặp được một cô nương xinh đẹp trong lòng nảy sinh hảo cảm, đối phương cũng có vẻ như có ý với ông ta, nhưng khi nghe nói Đông Bình Quận vương đã có thê thiếp trong nhà đối phương đã từ chối Đông Bình Quận vương.
Đông Bình Quận vương cũng vì thế mà rầu rĩ không vui, khi thấy điều này tâm phúc của ông ta là A Thành đã dẫn người bắt cóc cô nương không biết tốt xấu đó đến đây dâng cho Đông Bình Quận vương đang mượn rượu tiêu sầu.
Sau khi cô nương ấy bị mất đi sự trong trắng đành phải ủy thân cho Đông Bình Quận vương, vào vương phủ và trở thành một cơ thiếp bình thường, thái độ đối với ông ta cũng thay đổi rõ rệt từ chống đối từ chối biến thành lấy lòng.
Mấy ngày sau Đông Bình Quận vương đã mất hứng thú với cô nương ấy, ông ta cảm thấy sự phiền muộn trước đây của mình thật nực cười.
Trải qua chuyện này, á.c m.a trong lòng Đông Bình Quận vương được thả ra. Nếu ông ta cảm thấy hứng thú với nữ tử nào đó, ông ta sẽ sai người bắt cóc về vui vẻ một đêm.
Cô nương ngày hôm qua có đôi mắt rất giống với cô nương ông ta gặp ở miếu, vì vậy Đông Bình Quận vương lại bắt đầu gây án, không quan tâm đến việc Tôn Hầu vừa mới ch.ết.
Sau khi biết nguyên nhân, Đường Thi rất cạn lời:【Đây không phải là biểu hiện của kẻ thiếu tự trọng à? Người ta từ chối không được, không từ chối cũng không được, ông ta bị bệnh nặng lắm rồi ó.】
Đúng đó, Thục Phi và Lý chiêu dung vừa uống trà vừa gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Đúng thế đấy, sáng sớm nay họ lại được mời đến Thừa Càn Cung.
Mấy ngày gần đây đều như vậy, bọn họ sớm đã thấy quen rồi. Tuy không nhất định có thể gặp được Hoàng Thượng, nhưng dù sao cũng có nhiều cơ hội hơn là cứ ở yên trong cung của mình, hơn nữa bọn họ còn có thể nghe thấy nhiều chuyện thú vị như vậy.
【Cát Thượng thư thật giỏi, cẩn thận tinh tế, nắm bắt được sơ hở trong lời nói của Đông Bình Quận vương, còn thiết kế mai phục bắt quả tang nữa.】
【Hình bộ Thượng thư làm tốt lắm, không sợ cường quyền, chấp pháp theo lẽ công bằng, xử lý Đông Bình Quận vương.】
Cát Kinh Nghĩa được khen ngợi nhiều đến mức toát mồ hôi hột, nếu không nghe thấy lời Qua Qua nói thì ông ta không hề nghi ngờ đến Đông Bình Quận vương thật.
Hộ bộ Thượng thư Quan Triều không nghĩ nhiều đến như vậy, ông ta vui vẻ cầm sổ sách báo cáo với Hoàng Đế: “Hoàng Thượng, đã tìm được tổng cộng một trăm chín mươi hai vạn lượng bạc trắng từ phủ Đông Bình Quận vương, bốn vạn hai ngàn lượng hoàng kim, trân châu…”
Quan Triều nói liên tục một khắc đồng hồ (15p) không ngừng nghỉ.
Đường Thi ghen tỵ:【Cẩu Hoàng Đế lại giàu rồi, nếu tịch thu thêm mấy nhà nữa chẳng phải là có đủ thu nhập của một năm à.】
Vốn dĩ Quan Triều đã cảm thấy rất hài lòng với thành quả ngày hôm nay, nhưng khi nghe thấy những câu này ông ta lập tức ngẩng đầu nhìn Thiên Hành Đế bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Lâu lắm rồi Hộ bộ bọn họ chưa được giàu như thế này.
Thiên Hành Đế cũng động lòng, các đại thần của hắn đều quá giàu có, nhưng mà mới kiểm kê một nhà, không nên nóng vội, phải từ từ mưu tính.
Thiên Hành Đế ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Quan ái khanh vất vả rồi, khanh ghi vào sổ sách rồi nộp vào quốc khố đi. Nghe nói ít ngày nữa lệnh thiên kim sẽ thành thân nhỉ? Trẫm nhớ rể hiền của ái khanh là Chúc Tinh Nghiệp, Thám Hoa Lang đề danh bảng vàng lần này đúng không?”
Thám Hoa Lang chẳng những phải có học thức uyên bác, mà còn phải xét đến diện mạo nữa, ngoài ra còn phải thông hiểu nhân tình thế thái, biết cách ứng xử. Xét về một phương diện nào đó, địa vị của Thám Hoa Lang còn cao hơn Trạng Nguyên, người này cũng là đối tượng được đông đảo nữ tử ái mộ.
Quan Triều rất hài lòng về người con rể này, khuôn mặt già nua cũng nở một nụ cười như đóa hoa cúc: “Trí nhớ của Hoàng Thượng thật tốt, chính là hắn ta.”
Thiên Hành Đế mỉm cười gật đầu: “Chúc Tinh Nghiệp là người có tài, rất xứng đôi với lệnh thiên kim, để trẫm tới dệt hoa trên gấm tứ hôn cho hai người bọn họ nhé.”
Được Hoàng Đế tứ hôn là một chuyện vô cùng vinh dự, Quan Triều vô cùng vui vẻ, ông ta đang định quỳ xuống tạ ơn thì lại nghe thấy giọng nữ kia vang lên.
【Tra nam có vợ rồi.】
【Lại thêm một tên ngụy quân tử. Để ta xem xem tên Chúc Tinh Nghiệp đã l.ừa g.ạt Quan Thượng thư dày dặn kinh nghiệm thế nào.】
【Tên này giỏi thật, hắn ta theo đ.uổi cô nương nhà người ta tận tâm lắm đấy. Phong cách ăn mặc đều theo sở thích của Quan Thượng thư, trước kia hắn chỉ thích uống trà xanh nhưng ở trước mặt Quan Thượng thư hắn ta lại là người thích uống hồng trà từ khi còn nhỏ. Lúc chơi cờ luôn duy trì tỷ lệ thắng một thua hai, lần nào cũng khiến Quan Thượng thư vui vẻ.】
【Ứng dụng chống lừa đảo quốc gia không hề lừa dối chúng ta, nếu ngươi gặp phải một người mà mọi mặt đều phù hợp với yêu cầu của ngươi thì ngươi phải cẩn thận đấy, cảnh báo lừa đảo ch.iếm đ.oạt tài sản.】
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Quan Triều chưa kịp biến mất, ông ta không dám tin rằng cũng có lúc mình nhìn nhầm người.
Cát Kinh Nghĩa nhìn ông ta bằng ánh mắt đồng tình.
Ngày xưa Quan Triều luôn khoe khoang chàng rể này, cả triều đình ai mà chẳng biết Quan Triều có một chàng rể hiền tài hoa xuất chúng chứ? Trước kia ông ta khoe khoang nhiều bao nhiêu thì hôm nay ông ta bị vả mặt đ a u bấy nhiêu.
Quan trọng hơn là một tiểu thư sắp sửa làm lễ cưới như nữ nhi của Quan Triều, tam thư lục lễ đều đã xong, thiệp mời cũng đã phát đi rồi, bây giờ lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Vậy thì còn ban hôn nữa không? Thiên Hành Đế nhìn về phía Quan Triều chờ ông ta quyết định.
Dù sao Thiên Hành Đế ban hôn vì nể mặt Quan Triều, hắn muốn mượn sức ông ta chứ không muốn giúp tên Chúc Tinh Nghiệp kia trói chặt với tiểu thư nhà Thượng thư, giúp hắn ta một bước lên mây.
Trong lòng Quan Triều cũng đang đấu tranh dữ dội, đôi chân ngập ngừng không quỳ xuống nổi.
Trước đây Chúc Tinh Nghiệp biểu hiện quá tốt, ông ta vô cùng luyến tiếc người con rể này, ông ta cũng không thể làm chuyện mất mặt như thế được. Nhưng nếu chấp nhận hắn ta thì trong lòng ông ta lại có khúc mắc, cũng sợ sau này nữ nhi của mình sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đường Thi còn đang bận lật tìm tin sốt dẻo để hóng hớt, càng hóng càng cảm thấy kh.iếp s.ợ.
【Đậu xanh, người vợ tào khang của Chúc Tinh Nghiệp không phải là một bà thím già xuất thân thôn dã không biết mặt chữ, mà là một tiểu thư xuất thân danh môn, sao hắn ta dám làm như thế chứ!】
【Ồ, gia đình sa sút, cha ch.ết mẹ yếu, còn có một đệ đệ nhỏ tuổi, chỉ có danh tiếng chứ không có thực quyền, thảo nào Chúc Tinh Nghiệp dám biếm thê làm thiếp, để trèo lên cành cao hơn.】
Nghe đến đó, Quan Triều suýt ng.ất x.ỉu tại chỗ.
Hoá ra đây không phải là lần đầu tiên Chúc Tinh Nghiệp làm chuyện này.
Từ hôn, nhất định phải từ hôn!
【Á à, người vợ tào khang ấy cũng bị hắn ta l.ừa, nhà người ta không đồng ý thì hắn ta dẫn nữ nhi của người ta bỏ trốn. Lúc trước còn thề non hẹn biển, bây giờ lại lấy cái cớ “Người bỏ trốn phải làm thiếp” ra nói, cho nên các cụ nói cấm có sai không nên yêu đương mù quáng.】
【Haiz, đến cả Quan Thượng thư còn bị l.ừa, huống chi là một nữ tử chốn khuê các không biết gì về sự h.iểm á.c của thế gian.】
【Vả lại bên cạnh người vợ tào khang ấy còn có nội gián nữa, bán hết sở thích thói quen của nàng ấy cho Chúc Tinh Nghiệp, giúp đỡ hắn ta tạo ra các cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn, lại thổi gió bên tai, như vậy thì còn có nữ tử nào không bị mắc l.ừa cho được. Chỉ có thể nói phòng cháy phòng trộm phòng nha hoàn, nha hoàn đó giúp tiểu thư nhà mình tư thông với nam nhân cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu nam nhân đó tốt như vậy sao nàng ta không tự đi mà gả qua đó đi.】
【À, người ta có những lựa chọn tốt hơn nhiều, thay đổi diện mạo, thay thế thân phận vị tiểu thư đó gả vào gia đình quyền quý ở Kinh Thành, nàng ta và Chúc Tinh Nghiệp đều đạt được mục tiêu. Đáng thương thay cho vị tiểu thư kia, bây giờ nàng ấy vẫn chẳng hay biết gì. Ngày nào nàng ấy cũng viết thư gửi cho nha hoàn kia trông cậy đối phương có thể nghĩ cách giúp nàng ấy, không ngờ những lá thư đó đều rơi vào tay Chúc Tinh Nghiệp.】
【Đều là thứ rác rưởi gì thế này, càng xem càng làm cho người ta tức đ.iên lên được ấy, để ta nghỉ ngơi vài phút đã.】
Đường Thi ăn phải quả dưa đầy bất ngờ, còn liên tục phá vỡ nhận thức của nàng như thế này, nàng cảm thấy bản thân cần uống một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Chỉ khổ cho đám người nhiệt tình theo dõi nãy giờ.
Không phải chứ, ngươi nói một nửa rồi ngừng lại như thế mà coi được à?
Nha hoàn đó giả mạo tiểu thư gả cho tên ngốc nào ở Kinh Thành, ngươi phải nói để chúng ta biết chúng ta có quen người đó hay không chứ?
Chắc kiếp trước vị tiểu thư kia đã qu.ật ph.ần m.ộ tổ tiên của nha hoàn đó và Chúc Tinh Nghiệp lên nên mới ra nông nỗi này, rốt cuộc vị tiểu thư x.ui x.ẻo đến tận cùng đó là con gái nhà ai?
Điều quan trọng nhất là ngươi đừng có mà chửi rủa họ mãi thế, ngươi nói tên của bọn họ ra xem nào?
Hai tay Tôn Hầu bị tr.ói ra sau lưng, hai đầu gối quỳ xuống đất, tóc tai bù xù dính đầy lòng trắng trứng và lá cải, những người dân vây quanh vẫn tức giận ném trứng th.ối và lá rau h.ỏng vào người hắn.
Quan binh canh giữ gần đó cũng không ngăn cản.
Đến giờ, quan giám trảm ra lệnh một tiếng, đao phủ giơ cao thanh đ.a.o sáng loáng, ch.ém mạnh xuống kết thúc cuộc đời đầy t.ội l.ỗi của Tôn Hầu.
Bá tánh đứng xung quanh vỗ tay hoan hô, gia quyến của nạn nhân ôm nhau khóc nức nở.
Góc phố đối diện, Đông Bình Quận vương nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng: “Về phủ.”
Vừa mới xoay người, ông ta đã đụng phải một nữ tử mềm mại yếu đuối, ngay sau đó hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế thoang thoảng xông thẳng mũi.
Đông Bình Quận vương đưa tay đỡ vai nữ tử, rồi lùi lại một bước dịu dàng nói: “Cẩn thận chứ.”
Nữ tử đứng vững, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nam nhân nho nhã ôn hòa, hai má lập tức ửng hồng, ngượng ngùng e thẹn nói: “Xin lỗi, vì đã va vào ngài.”
Nữ tử vừa độ mười sáu, dung mạo chỉ có thể coi là thanh tú trắng trẻo, nhưng điều hiếm có là đôi mắt to tròn trong veo như nước lộ vẻ ngây ngô trong sáng của nàng ấy.
Nụ cười trên khuôn mặt Đông Bình Quận Vương càng đậm hơn: “Không sao đâu. Hôm nay trên phố đông người, dung mạo cô nương lại xinh đẹp như vậy, cô nương nên cẩn thận hơn một chút.”
Tiểu cô nương mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa biết ơn: “Đa tạ công tử nhắc nhở.”
“Về nhà đi kẻo người nhà lo lắng.” Đông Bình Quận vương mỉm cười hòa nhã, dẫn theo tùy tùng khoanh tay rời đi.
Để lại tiểu cô nương say mê đứng nhìn bóng lưng ông ta một lúc lâu.
Nửa đêm canh ba, trời tối đen như mực, trong con hẻm tối tăm, hai bóng đen lặng lẽ xuất hiện trước cửa một ngôi nhà nhỏ, sau đó thả người nhảy qua tường nhẹ nhàng đáp xuống đất. Họ chạm vào cửa phòng ngủ thứ hai bên trái, cầm khăn tay bịt miệng nữ tử đang ngủ say trên giường, vác nàng ấy lên vai rồi trèo tường ra ngoài.
Chạy nhanh hàng trăm mét, hai người này dừng lại trước một tiểu viện, họ đẩy cửa bước vào phòng chính thì thấy Đông Bình Quận vương mặc một bộ y phục màu tím quý giá, tay cầm sách ngồi nghiêm chỉnh trước bàn sách.
Với dáng vẻ tao nhã lịch lãm đó, không ai có thể liên hệ ông ta với tên hái hoa tặc cuồng ma kia được.
Hai tên thuộc hạ thành thạo đặt nữ tử lên trên giường, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Lúc này, Đông Bình Quận vương mới đặt cuốn sách xuống, ông ta đi đến trước giường thưởng thức gương mặt yếu ớt đang say ngủ của nữ tử, thong thả c.ởi y phục.
Ông ta vừa c.ởi sạch sẽ, đã nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội bên ngoài.
Đông Bình Quận vương hoảng hốt, vừa cúi xuống định nhặt lại y phục trên mặt đất thì cánh cửa đã bị người ta đ.á văng ra từ bên ngoài.
Đông Bình Quận vương vội vàng vơ lấy y phục che đi bộ phận quan trọng, nghiêm khắc trách mắng: “To gan, các ngươi biết bổn vương là ai không hả?”
Hai hàng binh lính đứng canh ở cửa, Cát Kinh Nghĩa ung dung đứng ở cửa ra vào, chắp tay nói: “Quận vương, mời theo vi thần đến phủ nha một chuyến.”
“Nếu bổn vương nói không thì sao?” Đông Bình Quận vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Cát Kinh Nghĩa: “Bổn vương là tông thân, các ngươi ai dám đụng đến ta.”
Cát Kinh Nghĩa mỉm cười nói: “Vương gia, việc này đã được Hoàng Thượng phê chuẩn, mời ngài đi.”
Đông Bình Quận vương nhìn hàng hàng lớp lớp binh lính bên ngoài biết rằng hôm nay không thể làm gì khác, nên ông ta hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi đi ra ngoài trước, bổn vương phải thay quần áo.”
“Đây là điều đương nhiên, nhưng trước đó…” Cát Kinh Nghĩa vẫy tay ra hiệu cho người phía sau.
Hai phụ nhân nhanh chóng bước đến đi lướt qua Đông Bình Quận vương, đưa nữ tử đang h.ôn m.ê b.ất t.ỉnh trên giường đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng hôm sau, chuyện Đông Bình Quận vương nửa đêm b.ắt c.óc dân nữ, có ý đồ không rõ đã gây ra một làn sóng lớn trên triều đình.
Rất nhiều đại thần và tông thân đều không tin, thân phận của Đông Bình Quận vương lù lù ra đó muốn có được vài dân nữ thì có gì khó, hà cớ gì phải dùng thủ đoạn đê tiện như vậy.
Nhưng Cát Kinh Nghĩa đã có sự chuẩn bị, không chỉ đưa ra đầy đủ nhân chứng vật chứng, mà còn đào ra được nguyên nhân khiến Đông Bình Quận vương trở nên biến thái như vậy.
Hóa ra vào hai năm trước Đông Bình Quận vương cải trang đi dâng hương, ông ta ngẫu nhiên gặp được một cô nương xinh đẹp trong lòng nảy sinh hảo cảm, đối phương cũng có vẻ như có ý với ông ta, nhưng khi nghe nói Đông Bình Quận vương đã có thê thiếp trong nhà đối phương đã từ chối Đông Bình Quận vương.
Đông Bình Quận vương cũng vì thế mà rầu rĩ không vui, khi thấy điều này tâm phúc của ông ta là A Thành đã dẫn người bắt cóc cô nương không biết tốt xấu đó đến đây dâng cho Đông Bình Quận vương đang mượn rượu tiêu sầu.
Sau khi cô nương ấy bị mất đi sự trong trắng đành phải ủy thân cho Đông Bình Quận vương, vào vương phủ và trở thành một cơ thiếp bình thường, thái độ đối với ông ta cũng thay đổi rõ rệt từ chống đối từ chối biến thành lấy lòng.
Mấy ngày sau Đông Bình Quận vương đã mất hứng thú với cô nương ấy, ông ta cảm thấy sự phiền muộn trước đây của mình thật nực cười.
Trải qua chuyện này, á.c m.a trong lòng Đông Bình Quận vương được thả ra. Nếu ông ta cảm thấy hứng thú với nữ tử nào đó, ông ta sẽ sai người bắt cóc về vui vẻ một đêm.
Cô nương ngày hôm qua có đôi mắt rất giống với cô nương ông ta gặp ở miếu, vì vậy Đông Bình Quận vương lại bắt đầu gây án, không quan tâm đến việc Tôn Hầu vừa mới ch.ết.
Sau khi biết nguyên nhân, Đường Thi rất cạn lời:【Đây không phải là biểu hiện của kẻ thiếu tự trọng à? Người ta từ chối không được, không từ chối cũng không được, ông ta bị bệnh nặng lắm rồi ó.】
Đúng đó, Thục Phi và Lý chiêu dung vừa uống trà vừa gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Đúng thế đấy, sáng sớm nay họ lại được mời đến Thừa Càn Cung.
Mấy ngày gần đây đều như vậy, bọn họ sớm đã thấy quen rồi. Tuy không nhất định có thể gặp được Hoàng Thượng, nhưng dù sao cũng có nhiều cơ hội hơn là cứ ở yên trong cung của mình, hơn nữa bọn họ còn có thể nghe thấy nhiều chuyện thú vị như vậy.
【Cát Thượng thư thật giỏi, cẩn thận tinh tế, nắm bắt được sơ hở trong lời nói của Đông Bình Quận vương, còn thiết kế mai phục bắt quả tang nữa.】
【Hình bộ Thượng thư làm tốt lắm, không sợ cường quyền, chấp pháp theo lẽ công bằng, xử lý Đông Bình Quận vương.】
Cát Kinh Nghĩa được khen ngợi nhiều đến mức toát mồ hôi hột, nếu không nghe thấy lời Qua Qua nói thì ông ta không hề nghi ngờ đến Đông Bình Quận vương thật.
Hộ bộ Thượng thư Quan Triều không nghĩ nhiều đến như vậy, ông ta vui vẻ cầm sổ sách báo cáo với Hoàng Đế: “Hoàng Thượng, đã tìm được tổng cộng một trăm chín mươi hai vạn lượng bạc trắng từ phủ Đông Bình Quận vương, bốn vạn hai ngàn lượng hoàng kim, trân châu…”
Quan Triều nói liên tục một khắc đồng hồ (15p) không ngừng nghỉ.
Đường Thi ghen tỵ:【Cẩu Hoàng Đế lại giàu rồi, nếu tịch thu thêm mấy nhà nữa chẳng phải là có đủ thu nhập của một năm à.】
Vốn dĩ Quan Triều đã cảm thấy rất hài lòng với thành quả ngày hôm nay, nhưng khi nghe thấy những câu này ông ta lập tức ngẩng đầu nhìn Thiên Hành Đế bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Lâu lắm rồi Hộ bộ bọn họ chưa được giàu như thế này.
Thiên Hành Đế cũng động lòng, các đại thần của hắn đều quá giàu có, nhưng mà mới kiểm kê một nhà, không nên nóng vội, phải từ từ mưu tính.
Thiên Hành Đế ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Quan ái khanh vất vả rồi, khanh ghi vào sổ sách rồi nộp vào quốc khố đi. Nghe nói ít ngày nữa lệnh thiên kim sẽ thành thân nhỉ? Trẫm nhớ rể hiền của ái khanh là Chúc Tinh Nghiệp, Thám Hoa Lang đề danh bảng vàng lần này đúng không?”
Thám Hoa Lang chẳng những phải có học thức uyên bác, mà còn phải xét đến diện mạo nữa, ngoài ra còn phải thông hiểu nhân tình thế thái, biết cách ứng xử. Xét về một phương diện nào đó, địa vị của Thám Hoa Lang còn cao hơn Trạng Nguyên, người này cũng là đối tượng được đông đảo nữ tử ái mộ.
Quan Triều rất hài lòng về người con rể này, khuôn mặt già nua cũng nở một nụ cười như đóa hoa cúc: “Trí nhớ của Hoàng Thượng thật tốt, chính là hắn ta.”
Thiên Hành Đế mỉm cười gật đầu: “Chúc Tinh Nghiệp là người có tài, rất xứng đôi với lệnh thiên kim, để trẫm tới dệt hoa trên gấm tứ hôn cho hai người bọn họ nhé.”
Được Hoàng Đế tứ hôn là một chuyện vô cùng vinh dự, Quan Triều vô cùng vui vẻ, ông ta đang định quỳ xuống tạ ơn thì lại nghe thấy giọng nữ kia vang lên.
【Tra nam có vợ rồi.】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Lại thêm một tên ngụy quân tử. Để ta xem xem tên Chúc Tinh Nghiệp đã l.ừa g.ạt Quan Thượng thư dày dặn kinh nghiệm thế nào.】
【Tên này giỏi thật, hắn ta theo đ.uổi cô nương nhà người ta tận tâm lắm đấy. Phong cách ăn mặc đều theo sở thích của Quan Thượng thư, trước kia hắn chỉ thích uống trà xanh nhưng ở trước mặt Quan Thượng thư hắn ta lại là người thích uống hồng trà từ khi còn nhỏ. Lúc chơi cờ luôn duy trì tỷ lệ thắng một thua hai, lần nào cũng khiến Quan Thượng thư vui vẻ.】
【Ứng dụng chống lừa đảo quốc gia không hề lừa dối chúng ta, nếu ngươi gặp phải một người mà mọi mặt đều phù hợp với yêu cầu của ngươi thì ngươi phải cẩn thận đấy, cảnh báo lừa đảo ch.iếm đ.oạt tài sản.】
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Quan Triều chưa kịp biến mất, ông ta không dám tin rằng cũng có lúc mình nhìn nhầm người.
Cát Kinh Nghĩa nhìn ông ta bằng ánh mắt đồng tình.
Ngày xưa Quan Triều luôn khoe khoang chàng rể này, cả triều đình ai mà chẳng biết Quan Triều có một chàng rể hiền tài hoa xuất chúng chứ? Trước kia ông ta khoe khoang nhiều bao nhiêu thì hôm nay ông ta bị vả mặt đ a u bấy nhiêu.
Quan trọng hơn là một tiểu thư sắp sửa làm lễ cưới như nữ nhi của Quan Triều, tam thư lục lễ đều đã xong, thiệp mời cũng đã phát đi rồi, bây giờ lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Vậy thì còn ban hôn nữa không? Thiên Hành Đế nhìn về phía Quan Triều chờ ông ta quyết định.
Dù sao Thiên Hành Đế ban hôn vì nể mặt Quan Triều, hắn muốn mượn sức ông ta chứ không muốn giúp tên Chúc Tinh Nghiệp kia trói chặt với tiểu thư nhà Thượng thư, giúp hắn ta một bước lên mây.
Trong lòng Quan Triều cũng đang đấu tranh dữ dội, đôi chân ngập ngừng không quỳ xuống nổi.
Trước đây Chúc Tinh Nghiệp biểu hiện quá tốt, ông ta vô cùng luyến tiếc người con rể này, ông ta cũng không thể làm chuyện mất mặt như thế được. Nhưng nếu chấp nhận hắn ta thì trong lòng ông ta lại có khúc mắc, cũng sợ sau này nữ nhi của mình sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đường Thi còn đang bận lật tìm tin sốt dẻo để hóng hớt, càng hóng càng cảm thấy kh.iếp s.ợ.
【Đậu xanh, người vợ tào khang của Chúc Tinh Nghiệp không phải là một bà thím già xuất thân thôn dã không biết mặt chữ, mà là một tiểu thư xuất thân danh môn, sao hắn ta dám làm như thế chứ!】
【Ồ, gia đình sa sút, cha ch.ết mẹ yếu, còn có một đệ đệ nhỏ tuổi, chỉ có danh tiếng chứ không có thực quyền, thảo nào Chúc Tinh Nghiệp dám biếm thê làm thiếp, để trèo lên cành cao hơn.】
Nghe đến đó, Quan Triều suýt ng.ất x.ỉu tại chỗ.
Hoá ra đây không phải là lần đầu tiên Chúc Tinh Nghiệp làm chuyện này.
Từ hôn, nhất định phải từ hôn!
【Á à, người vợ tào khang ấy cũng bị hắn ta l.ừa, nhà người ta không đồng ý thì hắn ta dẫn nữ nhi của người ta bỏ trốn. Lúc trước còn thề non hẹn biển, bây giờ lại lấy cái cớ “Người bỏ trốn phải làm thiếp” ra nói, cho nên các cụ nói cấm có sai không nên yêu đương mù quáng.】
【Haiz, đến cả Quan Thượng thư còn bị l.ừa, huống chi là một nữ tử chốn khuê các không biết gì về sự h.iểm á.c của thế gian.】
【Vả lại bên cạnh người vợ tào khang ấy còn có nội gián nữa, bán hết sở thích thói quen của nàng ấy cho Chúc Tinh Nghiệp, giúp đỡ hắn ta tạo ra các cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn, lại thổi gió bên tai, như vậy thì còn có nữ tử nào không bị mắc l.ừa cho được. Chỉ có thể nói phòng cháy phòng trộm phòng nha hoàn, nha hoàn đó giúp tiểu thư nhà mình tư thông với nam nhân cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu nam nhân đó tốt như vậy sao nàng ta không tự đi mà gả qua đó đi.】
【À, người ta có những lựa chọn tốt hơn nhiều, thay đổi diện mạo, thay thế thân phận vị tiểu thư đó gả vào gia đình quyền quý ở Kinh Thành, nàng ta và Chúc Tinh Nghiệp đều đạt được mục tiêu. Đáng thương thay cho vị tiểu thư kia, bây giờ nàng ấy vẫn chẳng hay biết gì. Ngày nào nàng ấy cũng viết thư gửi cho nha hoàn kia trông cậy đối phương có thể nghĩ cách giúp nàng ấy, không ngờ những lá thư đó đều rơi vào tay Chúc Tinh Nghiệp.】
【Đều là thứ rác rưởi gì thế này, càng xem càng làm cho người ta tức đ.iên lên được ấy, để ta nghỉ ngơi vài phút đã.】
Đường Thi ăn phải quả dưa đầy bất ngờ, còn liên tục phá vỡ nhận thức của nàng như thế này, nàng cảm thấy bản thân cần uống một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Chỉ khổ cho đám người nhiệt tình theo dõi nãy giờ.
Không phải chứ, ngươi nói một nửa rồi ngừng lại như thế mà coi được à?
Nha hoàn đó giả mạo tiểu thư gả cho tên ngốc nào ở Kinh Thành, ngươi phải nói để chúng ta biết chúng ta có quen người đó hay không chứ?
Chắc kiếp trước vị tiểu thư kia đã qu.ật ph.ần m.ộ tổ tiên của nha hoàn đó và Chúc Tinh Nghiệp lên nên mới ra nông nỗi này, rốt cuộc vị tiểu thư x.ui x.ẻo đến tận cùng đó là con gái nhà ai?
Điều quan trọng nhất là ngươi đừng có mà chửi rủa họ mãi thế, ngươi nói tên của bọn họ ra xem nào?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro