Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 14
2024-09-27 14:58:29
Ngày tiếp theo, cách giờ Thìn (7h-9h sáng) khoảng một khắc, Đường Thi đã bị đồng hồ sinh học của bản thân đánh thức.
Vào tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Từ nhỏ Đường Thi đã rất sợ lạnh, nàng chẳng muốn rời giường một chút nào cả. Xuân Hỉ đã cầm y phục đến tận giường rồi mà nàng vẫn không chịu đứng dậy, mà vươn cánh tay như bạch ngọc ra kéo y phục vào ổ chăn, từ từ mặc vào.
Một đêm ngủ ngon, sắc mặt Đường Thi hồng hào hẳn lên, khuôn mặt mềm mại đến mức như có thể véo ra nước, đôi mắt mơ màng ngập nước còn buồn ngủ, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Xuân Hỉ nhìn hoài mà không thấy chán, nương nương nhà nàng ấy thật xinh đẹp, tốt tính, không kiêu ngạo, cũng không hành hạ cung nhân. Sao Hoàng Thượng lại không thấy chủ tử nhà nàng ấy tốt như thế nào, tại sao ngài ấy lại đi ưu ái An Tần chứ, lâu lắm rồi nương nương nhà nàng ấy không được triệu kiến riêng như vậy.
Nàng ấy bất giác lẩm bẩm, nói hết những bất mãn trong lòng thành tiếng.
Đường Thi buồn cười: “Chúng ta như thế này cũng tốt mà, sau này ngươi không được nói như thế nữa, nhớ kỹ họa là từ miệng mà ra.”
Nàng cũng không muốn thêu túi thơm cả một đêm đâu, loại sủng ái này không có cũng được.
Qua Qua: 【Ký chủ, vậy cũng chưa chắc đâu nhé.】
Đường Thi buồn bực: 【Ngươi có ý gì? Sau khi ta ngủ đã x.ảy ra chuyện gì à?】
Qua Qua chậm rãi nói: 【Hoàng Thượng thương An Tần vất vả cả một đêm, nên sáng hôm nay hắn không định triệu kiến các ngươi tới Thừa Càn Cung đâu.】
Nghe thấy vậy Đường Thi vui vẻ nói: 【Ngươi phải nói sớm một chút chứ.】
Nàng lập tức ngừng động tác mặc y phục, rụt người vào trong ổ chăn thêm một lần nữa, chuẩn bị ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Qua Qua: 【Ta vẫn chưa nói hết mà. Ta nói tin này đảm bảo ngươi không ngủ được nữa đâu, Hoàng Đế ban thưởng cho An Tần một đôi bình sứ tráng men Định Diêu, Chu Tài nhân được ban thưởng mười cuộn gấm Tứ Xuyên.】
Quả nhiên Đường Thi không ngủ được nữa, nàng lật người ôm chăn ngồi dậy, niềm vui khi biết bản thân được nghỉ phép có lương bỗng chốc tan biến. Nàng đấm ngực dậm chân: 【A a a, đưa một bữa ăn khuya cũng có thể được ban thưởng, biết thế tối hôm qua ta cũng đến một chuyến rồi. Đó chính là đồ sứ cấp quốc gia á, ngươi biết đồ sứ Định Diêu có thể đổi được bao nhiêu tiền không hử? Một cái bát có thể bán được một trăm triệu, chắc chắn đôi bình sứ tráng men này quý giá hơn không biết bao nhiêu lần. Còn gấm Tứ Xuyên nữa, tấc vải tấc vàng, quý lắm đó, ta không kén chọn đâu, cho ta món nào cũng được mà.】
Qua Qua lặng lẽ đâm thêm một nhát nữa: 【Không chỉ có vậy thôi đâu, Thái Hậu còn ban thưởng cho An Tần một bộ trang sức bằng hồng ngọc, phía trên được khảm bảy mươi hai viên hồng ngọc, viên lớn nhất to bằng quả trứng bồ câu luôn kìa.】
Đường Thi ôm ngực: 【Đừng nói nữa mà, nếu ngươi còn nói tiếp thì lòng đố kỵ sẽ biến ta thành con người khác luôn đó.】
An Tần thật sự vô cùng thông minh, thêu túi thơm cả đêm đã đổi được nhiều thứ tốt như vậy.
Nàng cũng phấn khởi muốn đi tăng ca lắm chứ.
Ai bảo ông chủ hào phóng quá mà, mấy nhà tư bản nên nhìn cẩu Hoàng Đế và Thái Hậu mà học hỏi đi, chỉ cần bọn họ học được một chút xíu thôi là nhân viên đều sẽ cam tâm tình nguyện tăng ca, làm thêm giờ mờ.
Bởi vì đã bỏ lỡ cơ hội có được những bảo vật quốc gia như đồ sứ Định Diêu, gấm Tứ Xuyên, hồng ngọc nên hôm nay tâm trạng của Đường Thi không được tốt cho lắm, hậu quả là nàng không thèm hóng hớt những tin nóng nữa, mà thành thành thật thật ngồi ở vị trí cuối cùng cắm đầu ăn cơm.
Thiên Hành Đế không nghe thấy giọng nói ồn ào kia, hắn vừa ngạc nhiên vừa có chút lo lắng.
Hôm nay hắn cố ý bảo Ngự Thiện Phòng làm mực nướng, tôm tích, bào ngư xào tỏi. Ngự Thiện Phòng dùng tiêu, mộc nhĩ, gừng, mù tạt để chế biến món cua cay nhưng hương vị không ngon nên không mang ra.
Chẳng lẽ nàng ấy không hài lòng về những món ăn hôm nay?
An Tần đang lo lắng vì dưới mắt có vết quầng thâm trông rất rõ, nàng ta lại có chút phấn khích, nếu giọng nói kỳ lạ này biến mất vậy thì không ai có thể vạch trần nàng ta được nữa.
Nàng ta thong thả ăn hải sản, trong lòng tính toán đêm nay phải làm như thế nào mới được sủng ái.
Tối qua nàng ta ngủ lại Thừa Càn Cung thật đấy, nhưng chỉ có nàng ta biết những chuyện x.ảy ra sau đó. Loại sủng ái ngoài mặt như thế này giống như nước chảy bèo trôi, không đáng tin cậy.
Nàng ta phải nhận được ân sủng, phải sinh con mới có tương lai lâu dài được.
Ba người Thục Phi không lên tiếng.
Trong bữa cơm này, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có Đường Thi biến nỗi buồn thành sức ăn, cắm đầu ăn nhiều nhất.
Đến khi ăn no rồi, tâm trạng của nàng cũng khá hơn một chút, lại có tâm trạng đi hóng hớt.
【Mất một quân cờ như Phó Thiên Thiên rồi, mà Thái Hậu vẫn chưa từ bỏ ý định nhỉ?】
【Lần này Phó gia không đưa phi tử, đổi thành đưa cung nữ, người được đưa đến là cô nương dòng bên của Phó gia.】
【Cả hai người kia đều vô cùng xinh đẹp, mặt như phù dung, eo mảnh khảnh, cẩu Hoàng Đế có phúc thật đấy.】
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng Thiên Hành Đế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười trên khuôn mặt Thục Phi cũng tươi tắn hơn một chút, Lý Chiêu dung nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, che giấu ý cười trên môi, chỉ có An Tần mất tự nhiên vuốt vuốt mấy tóc mai bên tai.
Dùng bữa trưa xong, các nàng lại bị mời sang thiên điện ngồi.
Lần này thiên điện không chỉ bày trà và điển tâm, mà còn có một lô vải vóc.
Đông Lai đứng bên cạnh giải thích: “Đây là vật phẩm được tiến cống trong năm nay, bao gồm vải đay, vải bố, vải sợi tơ vàng, vải quế, vải hoa ban, vải trúc bâu. Hoàng Thượng dặn dò nô tài mang đến đây cho các vị nương nương chọn lựa.”
Hắn ta sai người đưa danh sách và vải mẫu vào, yêu cầu quản sự giới thiệu màu sắc và kết cấu của từng loại vải cho các nàng biết.
Đường Thi vui vẻ, tuy phải đợi Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần chọn xong mới đến lượt nàng, nhưng vải được tiến cống có thể tệ đến đâu chứ?
Hơn nữa bây giờ thời tiết lại lạnh như thế, đúng lúc có thể dùng mớ vải vóc này may vài bộ y phục ấm áp.
【Cuối cùng cẩu Hoàng Đế cũng hào phóng được một lần.】
Ngày thường khuôn mặt của Thiên Hành Đế luôn nghiêm túc và cứng ngắc, nghe thấy vậy hắn bất giác cười khẽ.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…” Tuyên Bình Hầu Bàng Chí ở phía dưới gọi vài tiếng thăm dò.
Thiên Hành Đế phản ứng lại, ho khan một tiếng, đôi mắt đen thẫm, sâu thẳm, trở lại vẻ nghiêm trang và uy nghiêm của một vị đế vương: “Tiếp tục đi.”
Tuyên Bình Hầu tiếp tục báo cáo công việc.
Nửa canh giờ sau, ông ta báo cáo công việc xong mới chắp tay nói: “Hoàng Thượng, vi thần còn có một việc riêng muốn thỉnh cầu, xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”
Thiên Hành Đế thản nhiên gật đầu: “Chuyện gì?”
Tuyên Bình Hầu nói: “Tiểu nhi tử của vi thần đang đợi ở ngoài cửa cung, chờ Hoàng Thượng triệu kiến.”
Thiên Hành Đế hiểu rõ, Tuyên Bình Hầu muốn xin phong tước vị thế tử cho tiểu nhi tử.
Năm ngoái trưởng tử của Tuyên Bình Hầu mất tích một cách khó hiểu, đã tìm kiếm suốt một năm mà vẫn chưa tìm thấy th.i th.ể. Chắc Tuyên Bình Hầu chuẩn bị từ bỏ, nên mới quyết định xin tước vị cho tiểu nhi tử.
Tuyên Bình Hầu tuổi tác đã cao, sức khỏe của ông ta cũng không quá tốt nên ông ta có thể ra đi bất cứ lúc nào. Ông ta thật sự cần định ra người kế nhiệm từ sớm, lỡ như có x.ảy ra chuyện gì thật cũng đỡ luống cuống chân tay.
Thiên Hành Đế bằng lòng cho vị lão thần này một chút thể diện, hắn gật đầu nói: “Cho vào đi.”
Bàng tiểu công tử nhanh chóng được cho vào.
Hôm nay phải vào cung nên Bàng tiểu công tử ăn mặc khá long trọng, tóc cài trâm ngọc bích, áo bào gấm vóc màu xanh ngọc, dây chuyền dương chi ngọc, toàn thân toát lên vẻ phú quý.
Xét theo tuổi tác hắn ta chưa đến tuổi nhược quán (20 tuổi), khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô. Nếu hắn ta không quá gầy, tinh thần cũng tốt hơn một chút thì có thể xem là một quý công tử tao nhã.
Vừa vào Ngự Thư Phòng, hắn ta thành thật quỳ xuống hành lễ: “Vi thần Bàng Phi tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng kim an.”
“Đứng dậy đi, để trẫm nhìn xem.” Thiên Hành Đế lạnh nhạt nói.
Bàng Phi đứng dậy, cẩn thận ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, ngũ quan có ba phần giống với Tuyên Bình Hầu, nhưng mà quần thâm dưới mắt rất dễ thấy, hình như gần đây hắn ta không ngủ ngon.
Để thể hiện ân sủng, Thiên Hành Đế hỏi hắn ta bình thường làm cái gì.
Tất nhiên Bàng Phi đã chuẩn bị từ sớm, đối đáp trôi chảy: “Vi thần thích đọc sách, ngày nào cũng đóng cửa học hành kham khổ, đáng tiếc đầu óc của vi thần thật sự ngu dốt, thi hương nhiều lần vẫn không đỗ. Không giống đại ca, mười tám tuổi đã trúng cử.”
Trưởng tử của Tuyên Bình Hầu cũng là người có tài, mười tám tuổi đã thi đỗ cử nhân, hai lần thi hội sau này lại vì đủ loại nguyên nhân mà thi rớt. Hắn ta có ý định thi lại lần thứ ba, không ngờ năm ngoái hắn ta bỗng nhiên mất tích trong lúc ra ngoài thăm bạn.
Mấy ngày đó đúng lúc trời mưa, nước mưa rửa trôi rất nhiều dấu vết. Tất cả mọi người đều suy đoán hắn ta có thể gặp phải sài lang hổ báo gì đó ở trên đường, rồi bị kéo vào rừng xé x.ác.
Khi nhắc tới trưởng tử, Tuyên Bình Hầu có chút khổ sở, nhưng ông ta không hề quên việc chính, hôm nay ông ta đến để xin tước vị cho tiểu nhi tử. Ông ta cố giấu đi cảm xúc khó chịu trong lòng, bắt đầu khen ngợi tiểu nhi tử: “Hoàng Thượng, tiểu tử tuy không quá xuất sắc nhưng lại vô cùng chăm chỉ, ngày nào hắn cũng chăm chỉ đọc sách. Hắn luôn thức khuya đọc sách đến tận canh ba, vi thần bảo hắn chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng hắn luôn không chịu nghe lời.”
Rõ ràng Tuyên Bình Hầu cũng đau lòng khi nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt nhi tử nhà mình, cũng cố ý khen ngợi nhi tử của ông ta chăm chỉ trước mặt Hoàng Đế.
【Đúng là cũng có cố gắng, nhưng lại cố gắng không đúng chỗ.】
【Chắc chắn Tuyên Bình Hầu không thể tưởng tượng ra chuyện này đâu, ngày nào nhi tử bảo bối của ông ta cũng thức đêm để bắt chuột, tranh hết việc của mấy con mèo.】
Người có kiến thức rộng rãi như Đường Thi cũng bị sở thích của Bàng Phi làm cho sợ ngây người, sao lại có người thích bắt chuột cơ chứ? Trên người con chuột có biết bao nhiêu là vi khuẩn, loài chuột là ng.uồn lây nhiễm bệnh dịch hạch nổi tiếng đó đấy.
【Đã vậy hắn ta chỉ bắt chuột chứ không gi.ết chúng, hắn ta còn nuôi chuột trong thôn trang như bảo bối.】
【Điên thật rồi, tá điền làm việc trong thôn trang và các nông dân ở gần đó thật đáng thương mà, họ cũng xui xẻo thật, các loại hoa màu đều bị đám chuột tràn qua ăn sạch.】
Nụ cười trên mặt Tuyên Bình Hầu cứng đờ, ông ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Tiểu nhi tử ngoan ngoãn, hiếu thảo, cần cù, chăm chỉ của ông ta luôn miệng nói là đang đọc sách nhưng thực ra ngày nào hắn cũng đi bắt chuột ấy hả? Không thể nào đâu, phu thê bọn họ đều là người đứng đắn, sao có thể sinh ra một đứa con trai dở hơi như vậy được.
Đường Thi còn đang điên cuồng chửi bậy.
【Nuôi hamster, chuột bạch làm thú cưng cũng được mà, dù sao thì tụi nó cũng trắng trẻo, sạch sẽ, đáng yêu. Hắn ta nuôi mấy con chuột đen thui thích đào hang khắp nơi, toàn thân toàn là vi khuẩn đó để làm gì? Hắn ta không sợ nhiễm bệnh hả?】
【Móa nóa chứ, hắn ta còn tự đào một cái hang chuột trong sân. Có lần, hắn ta nuôi một con chuột lớn ở thư phòng, nó đào một cái hang rất sâu, Bàng Phi đào rất lâu vẫn không đào được. Vì vậy hắn ta đã nhóm lửa đốt hang chuột, sau đó đốt luôn cả thư phòng, mấy quyển sách gốc đều bị đốt sạch, đau lòng quá đi mất.】
【Hắn nói là lúc đọc sách buồn ngủ quá, nên mới không cẩn thận đụng đổ ngọn nến mới khiến thư phòng bị cháy.】
【Phu thê Tuyên Bình Hầu đau lòng đến mức đổi chỗ ở cho hắn ta, mời đại phu, còn hầm nửa củ nhân sâm trăm năm quý hiếm cho hắn ta uống.】
【Hắn ta còn đ.iên cuồng đến mức ôm chuột đi ngủ, ăn chung một bát cơm với chuột, hắn ta ăn một thìa lại đ.út cho con chuột một thìa. Móa nó chứ, sự k.inh t.ởm của hắn ta khiến ta muốn ó.i hết bữa ăn đêm qua ra luôn rồi nè.】
Mấy người Thục Phi, Lý Chiêu dung cũng cầm khăn che miệng, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn này lại.
Sắc mặt Tuyên Bình Hầu tái xanh, toàn thân run rẩy.
Ông ta vốn không tin chuyện này, nhưng rất nhiều chuyện đối phương nói lại là sự thật, ông ta không thể không tin.
Các vị đại thần bên cạnh nhìn Tuyên Bình Hầu bằng ánh mắt thương hại, bất giác kéo dãn khoảng cách với hai cha con họ. Mấy con chuột đó rất bẩn, lại còn có cả bọ chét nữa, lỡ như bị dính phải rồi rước về nhà, chắc chắn họ sẽ bị phu nhân văn lỗ tai đó.
Thiên Hành Đế nhíu mày day day trán, hắn cũng thông cảm cho Tuyên Bình Hầu, ông ta vốn định khoe tiểu nhi tử, ai ngờ kết quả lại biến thành thế này.
Chỉ có Bàng Phi vẫn không phát hiện ra, hắn ta vẫn đang khoe khoang còn ra vẻ khiêm tốn: “Vi thần vốn kém cỏi hơn người khác rất nhiều, nên càng cần phải cố gắng nhiều hơn. Có câu người chậm cần bắt đầu từ sớm, vi thần tin rằng chỉ cần vi thần đủ cố gắng, một ngày nào đó có thể đề tên lên bảng vàng, không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.”
Nói nghe hay thật, ngày nào ngươi cũng đi đào hang chuột, nhận chuột làm anh em, làm vợ, làm con, đời này có được công danh mới là lạ đấy.
Tuyên Bình Hầu xấu hổ, ông ta không nghe nổi nữa: “Câm miệng.”
Bàng Phi vừa tủi thân vừa ngạc nhiên nhìn Tuyên Bình Hầu: “Phụ thân, ngài sao thế ạ? Phụ thân cảm thấy không thoải mái ạ?”
“Không có, ngươi nhanh câm miệng lại cho lão tử.” Tâm trạng Tuyên Bình Hầu đã kém tới mức cực hạn.
Thiên Hành Đế s.ợ lão già này tức giận đến mức ngủm tại chỗ, đành lên tiếng: “Tuyên Bình Hầu, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Cũng coi như cho Tuyên Bình Hầu được lựa chọn một lần nữa, phủ Tuyên Bình Hầu có cần một người thừa kế như vậy hay không.
Tuyên Bình Hầu cũng rất rối rắm.
Đời này của ông ta chỉ có ba đứa con trai, đứa thứ hai ch.ết yểu, trưởng tử được ký thác kỳ vọng không rõ tung tích, bây giờ chỉ còn lại tiểu nhi tử, không truyền tước vị cho hắn ta thì truyền cho ai đây? Dù sao cũng không thể truyền cho người ngoài.
Nhưng đứa con trai này nói dối hết lần này đến lần khác, mê muội mất cả ý chí. Hơn nữa hắn ta làm việc không có quy tắc chỉ quan tâm đến sự thoải mái của bản thân, hoàn toàn không để ý đến người khác, không thèm cân nhắc đến thân phận của bản thân.
Nếu hắn ta thật sự thích chuột thì bắt một hai con về, tắm rửa sạch sẽ rồi nuôi ở trong lồng cũng được mà.
Nhưng hắn ta không nên nuôi chuột trong thôn trang, không nên ăn ở cùng với chuột, còn thức đêm đào hang bắt chuột nữa.
Hôm nay Hoàng Thượng và mấy vị đại thần đức cao vọng trọng đều biết sở thích của hắn ta, chỉ sợ về sau Hoàng Thượng và các đại thần cũng sẽ không có thiện cảm với hắn ta. Nếu giao phủ Tuyên Bình Hầu cho hắn ta, thì chuyện phủ Tuyên Bình Hầu sa sút cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng ông ta thật sự không cam lòng giao cơ nghiệp tổ tiên cho người ngoài, cũng sợ sau này không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa.
Trong lúc Tuyên Bình Hầu rầu rĩ không biết nên làm thế nào, thì giọng nói thần bí kia lại vang lên.
【Ta đã nói mà, cho dù hắn ta và người hầu trong viện của hắn ta có che giấu kỹ thế nào thì sau một khoảng thời gian dài cũng có người phát hiện ra thôi.】
【Tuyên Bình Hầu thế tử là người tốt, thấy Bàng Phi đau khổ cầu xin, hắn ta đã mềm lòng đồng ý cho đối phương một cơ hội để hối cải làm một con người mới. Nhưng hắn không ngờ đến, chính sự nhân từ này đã khiến hắn ta phải mất mạng.】
Có ý gì đây?
Trưởng tử của ông ta mất tích không phải là chuyện ngoài ý muốn ư? Tuyên Bình Hầu như rơi vào hầm băng, cuối cùng ông ta không thể chịu nổi nữa, toàn thân mất hết sức lực ngã ngồi xuống mặt đất.
Vào tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Từ nhỏ Đường Thi đã rất sợ lạnh, nàng chẳng muốn rời giường một chút nào cả. Xuân Hỉ đã cầm y phục đến tận giường rồi mà nàng vẫn không chịu đứng dậy, mà vươn cánh tay như bạch ngọc ra kéo y phục vào ổ chăn, từ từ mặc vào.
Một đêm ngủ ngon, sắc mặt Đường Thi hồng hào hẳn lên, khuôn mặt mềm mại đến mức như có thể véo ra nước, đôi mắt mơ màng ngập nước còn buồn ngủ, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Xuân Hỉ nhìn hoài mà không thấy chán, nương nương nhà nàng ấy thật xinh đẹp, tốt tính, không kiêu ngạo, cũng không hành hạ cung nhân. Sao Hoàng Thượng lại không thấy chủ tử nhà nàng ấy tốt như thế nào, tại sao ngài ấy lại đi ưu ái An Tần chứ, lâu lắm rồi nương nương nhà nàng ấy không được triệu kiến riêng như vậy.
Nàng ấy bất giác lẩm bẩm, nói hết những bất mãn trong lòng thành tiếng.
Đường Thi buồn cười: “Chúng ta như thế này cũng tốt mà, sau này ngươi không được nói như thế nữa, nhớ kỹ họa là từ miệng mà ra.”
Nàng cũng không muốn thêu túi thơm cả một đêm đâu, loại sủng ái này không có cũng được.
Qua Qua: 【Ký chủ, vậy cũng chưa chắc đâu nhé.】
Đường Thi buồn bực: 【Ngươi có ý gì? Sau khi ta ngủ đã x.ảy ra chuyện gì à?】
Qua Qua chậm rãi nói: 【Hoàng Thượng thương An Tần vất vả cả một đêm, nên sáng hôm nay hắn không định triệu kiến các ngươi tới Thừa Càn Cung đâu.】
Nghe thấy vậy Đường Thi vui vẻ nói: 【Ngươi phải nói sớm một chút chứ.】
Nàng lập tức ngừng động tác mặc y phục, rụt người vào trong ổ chăn thêm một lần nữa, chuẩn bị ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Qua Qua: 【Ta vẫn chưa nói hết mà. Ta nói tin này đảm bảo ngươi không ngủ được nữa đâu, Hoàng Đế ban thưởng cho An Tần một đôi bình sứ tráng men Định Diêu, Chu Tài nhân được ban thưởng mười cuộn gấm Tứ Xuyên.】
Quả nhiên Đường Thi không ngủ được nữa, nàng lật người ôm chăn ngồi dậy, niềm vui khi biết bản thân được nghỉ phép có lương bỗng chốc tan biến. Nàng đấm ngực dậm chân: 【A a a, đưa một bữa ăn khuya cũng có thể được ban thưởng, biết thế tối hôm qua ta cũng đến một chuyến rồi. Đó chính là đồ sứ cấp quốc gia á, ngươi biết đồ sứ Định Diêu có thể đổi được bao nhiêu tiền không hử? Một cái bát có thể bán được một trăm triệu, chắc chắn đôi bình sứ tráng men này quý giá hơn không biết bao nhiêu lần. Còn gấm Tứ Xuyên nữa, tấc vải tấc vàng, quý lắm đó, ta không kén chọn đâu, cho ta món nào cũng được mà.】
Qua Qua lặng lẽ đâm thêm một nhát nữa: 【Không chỉ có vậy thôi đâu, Thái Hậu còn ban thưởng cho An Tần một bộ trang sức bằng hồng ngọc, phía trên được khảm bảy mươi hai viên hồng ngọc, viên lớn nhất to bằng quả trứng bồ câu luôn kìa.】
Đường Thi ôm ngực: 【Đừng nói nữa mà, nếu ngươi còn nói tiếp thì lòng đố kỵ sẽ biến ta thành con người khác luôn đó.】
An Tần thật sự vô cùng thông minh, thêu túi thơm cả đêm đã đổi được nhiều thứ tốt như vậy.
Nàng cũng phấn khởi muốn đi tăng ca lắm chứ.
Ai bảo ông chủ hào phóng quá mà, mấy nhà tư bản nên nhìn cẩu Hoàng Đế và Thái Hậu mà học hỏi đi, chỉ cần bọn họ học được một chút xíu thôi là nhân viên đều sẽ cam tâm tình nguyện tăng ca, làm thêm giờ mờ.
Bởi vì đã bỏ lỡ cơ hội có được những bảo vật quốc gia như đồ sứ Định Diêu, gấm Tứ Xuyên, hồng ngọc nên hôm nay tâm trạng của Đường Thi không được tốt cho lắm, hậu quả là nàng không thèm hóng hớt những tin nóng nữa, mà thành thành thật thật ngồi ở vị trí cuối cùng cắm đầu ăn cơm.
Thiên Hành Đế không nghe thấy giọng nói ồn ào kia, hắn vừa ngạc nhiên vừa có chút lo lắng.
Hôm nay hắn cố ý bảo Ngự Thiện Phòng làm mực nướng, tôm tích, bào ngư xào tỏi. Ngự Thiện Phòng dùng tiêu, mộc nhĩ, gừng, mù tạt để chế biến món cua cay nhưng hương vị không ngon nên không mang ra.
Chẳng lẽ nàng ấy không hài lòng về những món ăn hôm nay?
An Tần đang lo lắng vì dưới mắt có vết quầng thâm trông rất rõ, nàng ta lại có chút phấn khích, nếu giọng nói kỳ lạ này biến mất vậy thì không ai có thể vạch trần nàng ta được nữa.
Nàng ta thong thả ăn hải sản, trong lòng tính toán đêm nay phải làm như thế nào mới được sủng ái.
Tối qua nàng ta ngủ lại Thừa Càn Cung thật đấy, nhưng chỉ có nàng ta biết những chuyện x.ảy ra sau đó. Loại sủng ái ngoài mặt như thế này giống như nước chảy bèo trôi, không đáng tin cậy.
Nàng ta phải nhận được ân sủng, phải sinh con mới có tương lai lâu dài được.
Ba người Thục Phi không lên tiếng.
Trong bữa cơm này, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có Đường Thi biến nỗi buồn thành sức ăn, cắm đầu ăn nhiều nhất.
Đến khi ăn no rồi, tâm trạng của nàng cũng khá hơn một chút, lại có tâm trạng đi hóng hớt.
【Mất một quân cờ như Phó Thiên Thiên rồi, mà Thái Hậu vẫn chưa từ bỏ ý định nhỉ?】
【Lần này Phó gia không đưa phi tử, đổi thành đưa cung nữ, người được đưa đến là cô nương dòng bên của Phó gia.】
【Cả hai người kia đều vô cùng xinh đẹp, mặt như phù dung, eo mảnh khảnh, cẩu Hoàng Đế có phúc thật đấy.】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng Thiên Hành Đế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười trên khuôn mặt Thục Phi cũng tươi tắn hơn một chút, Lý Chiêu dung nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, che giấu ý cười trên môi, chỉ có An Tần mất tự nhiên vuốt vuốt mấy tóc mai bên tai.
Dùng bữa trưa xong, các nàng lại bị mời sang thiên điện ngồi.
Lần này thiên điện không chỉ bày trà và điển tâm, mà còn có một lô vải vóc.
Đông Lai đứng bên cạnh giải thích: “Đây là vật phẩm được tiến cống trong năm nay, bao gồm vải đay, vải bố, vải sợi tơ vàng, vải quế, vải hoa ban, vải trúc bâu. Hoàng Thượng dặn dò nô tài mang đến đây cho các vị nương nương chọn lựa.”
Hắn ta sai người đưa danh sách và vải mẫu vào, yêu cầu quản sự giới thiệu màu sắc và kết cấu của từng loại vải cho các nàng biết.
Đường Thi vui vẻ, tuy phải đợi Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần chọn xong mới đến lượt nàng, nhưng vải được tiến cống có thể tệ đến đâu chứ?
Hơn nữa bây giờ thời tiết lại lạnh như thế, đúng lúc có thể dùng mớ vải vóc này may vài bộ y phục ấm áp.
【Cuối cùng cẩu Hoàng Đế cũng hào phóng được một lần.】
Ngày thường khuôn mặt của Thiên Hành Đế luôn nghiêm túc và cứng ngắc, nghe thấy vậy hắn bất giác cười khẽ.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…” Tuyên Bình Hầu Bàng Chí ở phía dưới gọi vài tiếng thăm dò.
Thiên Hành Đế phản ứng lại, ho khan một tiếng, đôi mắt đen thẫm, sâu thẳm, trở lại vẻ nghiêm trang và uy nghiêm của một vị đế vương: “Tiếp tục đi.”
Tuyên Bình Hầu tiếp tục báo cáo công việc.
Nửa canh giờ sau, ông ta báo cáo công việc xong mới chắp tay nói: “Hoàng Thượng, vi thần còn có một việc riêng muốn thỉnh cầu, xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”
Thiên Hành Đế thản nhiên gật đầu: “Chuyện gì?”
Tuyên Bình Hầu nói: “Tiểu nhi tử của vi thần đang đợi ở ngoài cửa cung, chờ Hoàng Thượng triệu kiến.”
Thiên Hành Đế hiểu rõ, Tuyên Bình Hầu muốn xin phong tước vị thế tử cho tiểu nhi tử.
Năm ngoái trưởng tử của Tuyên Bình Hầu mất tích một cách khó hiểu, đã tìm kiếm suốt một năm mà vẫn chưa tìm thấy th.i th.ể. Chắc Tuyên Bình Hầu chuẩn bị từ bỏ, nên mới quyết định xin tước vị cho tiểu nhi tử.
Tuyên Bình Hầu tuổi tác đã cao, sức khỏe của ông ta cũng không quá tốt nên ông ta có thể ra đi bất cứ lúc nào. Ông ta thật sự cần định ra người kế nhiệm từ sớm, lỡ như có x.ảy ra chuyện gì thật cũng đỡ luống cuống chân tay.
Thiên Hành Đế bằng lòng cho vị lão thần này một chút thể diện, hắn gật đầu nói: “Cho vào đi.”
Bàng tiểu công tử nhanh chóng được cho vào.
Hôm nay phải vào cung nên Bàng tiểu công tử ăn mặc khá long trọng, tóc cài trâm ngọc bích, áo bào gấm vóc màu xanh ngọc, dây chuyền dương chi ngọc, toàn thân toát lên vẻ phú quý.
Xét theo tuổi tác hắn ta chưa đến tuổi nhược quán (20 tuổi), khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô. Nếu hắn ta không quá gầy, tinh thần cũng tốt hơn một chút thì có thể xem là một quý công tử tao nhã.
Vừa vào Ngự Thư Phòng, hắn ta thành thật quỳ xuống hành lễ: “Vi thần Bàng Phi tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng kim an.”
“Đứng dậy đi, để trẫm nhìn xem.” Thiên Hành Đế lạnh nhạt nói.
Bàng Phi đứng dậy, cẩn thận ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, ngũ quan có ba phần giống với Tuyên Bình Hầu, nhưng mà quần thâm dưới mắt rất dễ thấy, hình như gần đây hắn ta không ngủ ngon.
Để thể hiện ân sủng, Thiên Hành Đế hỏi hắn ta bình thường làm cái gì.
Tất nhiên Bàng Phi đã chuẩn bị từ sớm, đối đáp trôi chảy: “Vi thần thích đọc sách, ngày nào cũng đóng cửa học hành kham khổ, đáng tiếc đầu óc của vi thần thật sự ngu dốt, thi hương nhiều lần vẫn không đỗ. Không giống đại ca, mười tám tuổi đã trúng cử.”
Trưởng tử của Tuyên Bình Hầu cũng là người có tài, mười tám tuổi đã thi đỗ cử nhân, hai lần thi hội sau này lại vì đủ loại nguyên nhân mà thi rớt. Hắn ta có ý định thi lại lần thứ ba, không ngờ năm ngoái hắn ta bỗng nhiên mất tích trong lúc ra ngoài thăm bạn.
Mấy ngày đó đúng lúc trời mưa, nước mưa rửa trôi rất nhiều dấu vết. Tất cả mọi người đều suy đoán hắn ta có thể gặp phải sài lang hổ báo gì đó ở trên đường, rồi bị kéo vào rừng xé x.ác.
Khi nhắc tới trưởng tử, Tuyên Bình Hầu có chút khổ sở, nhưng ông ta không hề quên việc chính, hôm nay ông ta đến để xin tước vị cho tiểu nhi tử. Ông ta cố giấu đi cảm xúc khó chịu trong lòng, bắt đầu khen ngợi tiểu nhi tử: “Hoàng Thượng, tiểu tử tuy không quá xuất sắc nhưng lại vô cùng chăm chỉ, ngày nào hắn cũng chăm chỉ đọc sách. Hắn luôn thức khuya đọc sách đến tận canh ba, vi thần bảo hắn chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng hắn luôn không chịu nghe lời.”
Rõ ràng Tuyên Bình Hầu cũng đau lòng khi nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt nhi tử nhà mình, cũng cố ý khen ngợi nhi tử của ông ta chăm chỉ trước mặt Hoàng Đế.
【Đúng là cũng có cố gắng, nhưng lại cố gắng không đúng chỗ.】
【Chắc chắn Tuyên Bình Hầu không thể tưởng tượng ra chuyện này đâu, ngày nào nhi tử bảo bối của ông ta cũng thức đêm để bắt chuột, tranh hết việc của mấy con mèo.】
Người có kiến thức rộng rãi như Đường Thi cũng bị sở thích của Bàng Phi làm cho sợ ngây người, sao lại có người thích bắt chuột cơ chứ? Trên người con chuột có biết bao nhiêu là vi khuẩn, loài chuột là ng.uồn lây nhiễm bệnh dịch hạch nổi tiếng đó đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Đã vậy hắn ta chỉ bắt chuột chứ không gi.ết chúng, hắn ta còn nuôi chuột trong thôn trang như bảo bối.】
【Điên thật rồi, tá điền làm việc trong thôn trang và các nông dân ở gần đó thật đáng thương mà, họ cũng xui xẻo thật, các loại hoa màu đều bị đám chuột tràn qua ăn sạch.】
Nụ cười trên mặt Tuyên Bình Hầu cứng đờ, ông ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Tiểu nhi tử ngoan ngoãn, hiếu thảo, cần cù, chăm chỉ của ông ta luôn miệng nói là đang đọc sách nhưng thực ra ngày nào hắn cũng đi bắt chuột ấy hả? Không thể nào đâu, phu thê bọn họ đều là người đứng đắn, sao có thể sinh ra một đứa con trai dở hơi như vậy được.
Đường Thi còn đang điên cuồng chửi bậy.
【Nuôi hamster, chuột bạch làm thú cưng cũng được mà, dù sao thì tụi nó cũng trắng trẻo, sạch sẽ, đáng yêu. Hắn ta nuôi mấy con chuột đen thui thích đào hang khắp nơi, toàn thân toàn là vi khuẩn đó để làm gì? Hắn ta không sợ nhiễm bệnh hả?】
【Móa nóa chứ, hắn ta còn tự đào một cái hang chuột trong sân. Có lần, hắn ta nuôi một con chuột lớn ở thư phòng, nó đào một cái hang rất sâu, Bàng Phi đào rất lâu vẫn không đào được. Vì vậy hắn ta đã nhóm lửa đốt hang chuột, sau đó đốt luôn cả thư phòng, mấy quyển sách gốc đều bị đốt sạch, đau lòng quá đi mất.】
【Hắn nói là lúc đọc sách buồn ngủ quá, nên mới không cẩn thận đụng đổ ngọn nến mới khiến thư phòng bị cháy.】
【Phu thê Tuyên Bình Hầu đau lòng đến mức đổi chỗ ở cho hắn ta, mời đại phu, còn hầm nửa củ nhân sâm trăm năm quý hiếm cho hắn ta uống.】
【Hắn ta còn đ.iên cuồng đến mức ôm chuột đi ngủ, ăn chung một bát cơm với chuột, hắn ta ăn một thìa lại đ.út cho con chuột một thìa. Móa nó chứ, sự k.inh t.ởm của hắn ta khiến ta muốn ó.i hết bữa ăn đêm qua ra luôn rồi nè.】
Mấy người Thục Phi, Lý Chiêu dung cũng cầm khăn che miệng, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn này lại.
Sắc mặt Tuyên Bình Hầu tái xanh, toàn thân run rẩy.
Ông ta vốn không tin chuyện này, nhưng rất nhiều chuyện đối phương nói lại là sự thật, ông ta không thể không tin.
Các vị đại thần bên cạnh nhìn Tuyên Bình Hầu bằng ánh mắt thương hại, bất giác kéo dãn khoảng cách với hai cha con họ. Mấy con chuột đó rất bẩn, lại còn có cả bọ chét nữa, lỡ như bị dính phải rồi rước về nhà, chắc chắn họ sẽ bị phu nhân văn lỗ tai đó.
Thiên Hành Đế nhíu mày day day trán, hắn cũng thông cảm cho Tuyên Bình Hầu, ông ta vốn định khoe tiểu nhi tử, ai ngờ kết quả lại biến thành thế này.
Chỉ có Bàng Phi vẫn không phát hiện ra, hắn ta vẫn đang khoe khoang còn ra vẻ khiêm tốn: “Vi thần vốn kém cỏi hơn người khác rất nhiều, nên càng cần phải cố gắng nhiều hơn. Có câu người chậm cần bắt đầu từ sớm, vi thần tin rằng chỉ cần vi thần đủ cố gắng, một ngày nào đó có thể đề tên lên bảng vàng, không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.”
Nói nghe hay thật, ngày nào ngươi cũng đi đào hang chuột, nhận chuột làm anh em, làm vợ, làm con, đời này có được công danh mới là lạ đấy.
Tuyên Bình Hầu xấu hổ, ông ta không nghe nổi nữa: “Câm miệng.”
Bàng Phi vừa tủi thân vừa ngạc nhiên nhìn Tuyên Bình Hầu: “Phụ thân, ngài sao thế ạ? Phụ thân cảm thấy không thoải mái ạ?”
“Không có, ngươi nhanh câm miệng lại cho lão tử.” Tâm trạng Tuyên Bình Hầu đã kém tới mức cực hạn.
Thiên Hành Đế s.ợ lão già này tức giận đến mức ngủm tại chỗ, đành lên tiếng: “Tuyên Bình Hầu, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Cũng coi như cho Tuyên Bình Hầu được lựa chọn một lần nữa, phủ Tuyên Bình Hầu có cần một người thừa kế như vậy hay không.
Tuyên Bình Hầu cũng rất rối rắm.
Đời này của ông ta chỉ có ba đứa con trai, đứa thứ hai ch.ết yểu, trưởng tử được ký thác kỳ vọng không rõ tung tích, bây giờ chỉ còn lại tiểu nhi tử, không truyền tước vị cho hắn ta thì truyền cho ai đây? Dù sao cũng không thể truyền cho người ngoài.
Nhưng đứa con trai này nói dối hết lần này đến lần khác, mê muội mất cả ý chí. Hơn nữa hắn ta làm việc không có quy tắc chỉ quan tâm đến sự thoải mái của bản thân, hoàn toàn không để ý đến người khác, không thèm cân nhắc đến thân phận của bản thân.
Nếu hắn ta thật sự thích chuột thì bắt một hai con về, tắm rửa sạch sẽ rồi nuôi ở trong lồng cũng được mà.
Nhưng hắn ta không nên nuôi chuột trong thôn trang, không nên ăn ở cùng với chuột, còn thức đêm đào hang bắt chuột nữa.
Hôm nay Hoàng Thượng và mấy vị đại thần đức cao vọng trọng đều biết sở thích của hắn ta, chỉ sợ về sau Hoàng Thượng và các đại thần cũng sẽ không có thiện cảm với hắn ta. Nếu giao phủ Tuyên Bình Hầu cho hắn ta, thì chuyện phủ Tuyên Bình Hầu sa sút cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng ông ta thật sự không cam lòng giao cơ nghiệp tổ tiên cho người ngoài, cũng sợ sau này không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa.
Trong lúc Tuyên Bình Hầu rầu rĩ không biết nên làm thế nào, thì giọng nói thần bí kia lại vang lên.
【Ta đã nói mà, cho dù hắn ta và người hầu trong viện của hắn ta có che giấu kỹ thế nào thì sau một khoảng thời gian dài cũng có người phát hiện ra thôi.】
【Tuyên Bình Hầu thế tử là người tốt, thấy Bàng Phi đau khổ cầu xin, hắn ta đã mềm lòng đồng ý cho đối phương một cơ hội để hối cải làm một con người mới. Nhưng hắn không ngờ đến, chính sự nhân từ này đã khiến hắn ta phải mất mạng.】
Có ý gì đây?
Trưởng tử của ông ta mất tích không phải là chuyện ngoài ý muốn ư? Tuyên Bình Hầu như rơi vào hầm băng, cuối cùng ông ta không thể chịu nổi nữa, toàn thân mất hết sức lực ngã ngồi xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro