Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung

Chương 2

2024-09-27 01:31:53

Vạn Thọ Cung, Thái Hậu yếu ớt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Một thiếu nữ độ tuổi thanh xuân khoác trên mình bộ váy bách hoa màu tím nhạt phết đất, phủ bên ngoài là chiếc áo khoác lụa mỏng như cánh ve thêu hoa mai, nàng ta đang ngồi quỳ bên giường, hơi khom lưng cẩn thận lau mặt cho Thái Hậu.

Khi Thiên Hành Đế bước vào cửa, vòng eo tinh tế không đầy nắm tay của thiếu nữ lọt vào mắt hắn, nhìn xuống thêm một chút nữa là bờ mông căng mọng như trái đào mật, hắn dừng bước hơi đảo mắt tránh nhìn vào cảnh tượng có phần bất nhã này.

Thiếu nữ như vừa mới nghe thấy tiếng động luống cuống tay chân đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn của nàng ta ửng hồng, bàn tay nắm lấy làn váy, lúng túng giải thích: “Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, vừa rồi thần nữ không biết Hoàng Thượng đã đến đây, thần nữ thất lễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”

Ngay cả giọng nói cũng du dương giống như chim hoàng oanh.

Một đại mỹ nhân sở hữu làn da trắng nõn nà, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hạnh ngập nước kia cũng đủ để khiến người ta tan chảy, Yến Phi bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Ban đầu nàng ta có thể tận dụng tầm ảnh hưởng của phụ thân để tranh sủng trong hậu cung, bỗng nhiên một đối thủ mạnh mẽ xuất hiện, cho dù xét về chức quan của phụ thân hay dung mạo thì nàng ta cũng thua kém đối phương một bậc, nếu để Phó Thiên Thiên vào hậu cung thật, địa vị của nàng ta khó có thể giữ được mất.

Vì thế Thiên Hành Đế chưa lên tiếng, nàng ta đã vội vàng lên tiếng: “Phó tứ cô nương nói quá lời rồi, ngươi chăm sóc Thái Hậu nương nương tốt như vậy. Hoàng Thượng khen ngợi cô nương còn không kịp kia mà, làm sao ngài ấy có thể trách móc cô nương được? Sức khỏe Thái Hậu nương nương thế nào rồi?”

Nàng ta vừa nói xong, ánh mắt Thiên Hành Đế lập tức nhìn về phía Thái Hậu, đôi mắt hắn lộ vẻ lo lắng: “Thái y nói thế nào?”

Phó Thiên Thiên ngẩng đầu để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay lên, đôi mắt hạnh long lanh mang theo tình ý như có như không: “Bẩm Hoàng Thượng, thái y nói cô mẫu suy nghĩ quá nhiều dẫn đến tình trạng buồn nôn lo lắng, hệ tiêu hóa không tốt, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. Vừa rồi phòng bếp nhỏ có làm món cháo khai vị củ từ bách hợp táo đỏ nhưng cô mẫu vẫn không ăn một miếng nào. Hoàng Thượng, cô mẫu nghe lời ngài nhất, ngài mau khuyên nhủ cô mẫu ăn nhiều hơn một chút, nếu cô mẫu còn không ăn uống gì như vậy thần nữ lo rằng thân thể của cô mẫu sẽ không chịu nổi mất.”

Thiên Hành Đế ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay Thái Hậu, quan tâm nói: “Mẫu hậu, chuyện gì khiến mẫu hậu phải buồn phiền như vậy? Mẫu hậu dùng bữa trước, ăn xong rồi người hãy nói với nhi thần, chắc chắn nhi thần sẽ tìm mọi cách giúp mẫu hậu giải quyết những phiền muộn đó.”

Thục Phi bước đến ân cần hỏi han: “Thái Hậu nương nương, để thần thiếp đến hầu hạ ngài dùng chút cháo cho ấm bụng.”

Thái Hậu không quan tâm đến nàng ta, mà nhìn về phía Phó Thiên Thiên đang đứng ở phía sau Thiên Hành Đế: “Thiên Thiên, lại đây.”

Vành mắt Phó Thiên Thiên đỏ hoe, nàng ta bước đến ngồi quỳ bên mép giường, lo lắng nhìn Thái Hậu: “Cô mẫu, ngài dùng bữa trước đi.”

Thái Hậu mỉm cười nhìn thiếu nữ ngồi quỳ ở trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng.

Đường Thi bĩu môi:【Ta dám cá, chắc chắn tiếp theo Thái Hậu sẽ nói ba t.ội bất hiếu, không có con nối dõi là t.ội lớn nhất.】

"Hoàng nhi, ba t.ội bất hiếu, không..."

Thái Hậu suýt thì tức đến nghẹt thở, khuôn mặt bà ta có chút méo mó, nhưng dù sao bà ta cũng từng trải qua nhiều sóng gió, bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Hoàng nhi, lúc phụ hoàng con bằng tuổi con đã có vài đứa con rồi đấy. Con đã đăng cơ hơn một năm nhưng chưa có một đứa con nào cả, bây giờ ai gia xuống dưới đó cũng không có mặt mũi nào gặp phụ hoàng con...”

【Sinh nhiều như vậy có ích lợi gì cơ chứ? Tiên hoàng sinh được rất nhiều con trai, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình cẩu Hoàng Đế thôi mà.】

Lại bị người châm chọc, Thái Hậu không nói được nữa, bàn tay đang nắm lấy tay Thiên Hành Đế bất giác dùng sức nắm chặt hơn, khiến móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay Thiên Hành Đế.

Dường như Thiên Hành Đế cũng không cảm thấy đau đớn, hắn vỗ nhẹ lên m.u bàn tay Thái Hậu như một đứa con hiếu thảo: “Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo của mẫu hậu. Mẫu hậu dùng chút cháo trước đi ạ, nhi thần đút cho ngài.”

Nói xong, hắn hạ lênh cho Lưu Ly bưng cháo đến.



Thái Hậu mới nói được một nửa đã bị ngắt lời, bà ta đành phải tìm cơ hội khác, nhưng bà ta không buông bỏ ý định tác hợp cháu gái với Hoàng Thượng, Thái Hậu chỉ vào Phó Thiên Thiên nói: “Hoàng nhi thức khuya dậy sớm vất vả, loại việc nhỏ này để Thiên Thiên làm, con ngồi bên cạnh nói chuyện với mẫu hậu một lát đi.”

Đường Thi lật lật quyển sách nhỏ, cảm thán:【Thái Hậu vẫn cố gắng không ngừng nghỉ nha, thảo nào bà ta là người chiến thắng trong hậu cung này. Mười lăm phút trước bà ta mới ăn một cái đùi gà, một bát canh thịt dê củ cải, một đĩa thịt viên đầu sư tử, một cái... bây giờ bà ta còn có thể nuốt nổi nữa à? Chắc chắn bà ta sẽ giả vờ ăn hai miếng rồi tỏ vẻ không thể ăn nổi nữa, như vậy thì chiều tối Hoàng Thượng sẽ lại tới thăm bà ta, cuối cùng hắn sẽ được gặp Phó Thiên Thiên thêm một lần nữa.】

【Đến lúc đấy các phi tần chướng mắt không còn ở đó nữa, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc khi cả hai nhìn thấy nhau thì không thể cứu vãn... Qua Qua, buổi tối ta có thể xem hiện trường phát sóng trực tiếp không?】

Qua Qua hơi tủi thân: 【Ký chủ, ta cảm thấy ngươi không cần ta nữa, ngươi tự đi mà tưởng tượng đi, dù sao ngươi cũng đoán giỏi thế cơ mà.】

Đường Thi: 【Như vậy không được đâu, ai mà biết được Hoàng Thượng sẽ dùng tư thế nào chứ. Ngươi đoán xem bọn họ có thể chơi trò d.ục cự hoàn nghênh trước giường Thái Hậu không nhỉ?】

Qua Qua bị đánh bại bởi trí tưởng tượng phong phú của ký chủ nhà mình:【Ký chủ, ngươi bớt đọc truyện H đi, cẩn thận nóng trong người chảy m.áu mũi đấy.】

Thái Hậu lại bị người ta đoán trúng kế hoạch, bà ta không muốn nói chuyện nữa.

Thiên Hành Đế cũng giật mình thon thót vì trước lời nhận xét táo bạo và cởi mở của nữ tử này.

Chỉ có Phó Thiên Thiên không hề hay biết, nàng ta vẫn nghiêm túc cố gắng biểu diễn.

Nàng ta nhận lấy bát cháo gà xé sợi nấm hương Lưu Ly bưng tới, cầm lấy thìa múc một muỗng cẩn thận thổi ng.uội rồi đ.út cho Thái Hậu, đ.út xong một muỗng lại nhẹ nhàng cầm cầm khăn lau miệng cho Thái Hậu, lặng lẽ nháy mắt với Thái Hậu.

Đã bàn trước là ăn hai miếng sẽ không ăn nữa mà, cô mẫu đã ăn hai miếng rồi tại sao vẫn chưa bảo ngừng lại thế?

Thái Hậu nhận được tín hiệu của nàng ta, cuối cùng Thái Hậu cũng tỉnh táo lại nhớ tới kế hoạch lúc đầu, bà ta duỗi tay ngăn chiếc thìa lại: “Ai gia không có khẩu vị, không ăn nữa, bưng xuống đi.”

Phó Thiên Thiên đặt bát cháo còn thừa một nửa lên trên khay, lại cầm lấy khăn tay xoa xoa đôi mắt, ngay sau đó hai mắt nàng ta lại đỏ hoe nước mắt rưng rưng, lộ dáng vẻ khiến cho người ta thương yêu: “Cô mẫu, thái y nói ngài nên ăn nhiều một chút, ngài mới ăn được có một chút thôi...”

Thái Hậu miễn cưỡng cười với nàng ta: “Ta không sao, con đã là đại cô nương rồi mà còn khóc nhè, hoàng nhi, con khuyên nhủ biểu muội của con giúp ai gia đi.”

Đường Thi cảm động vì tinh thần càng thua càng chiến của Thái Hậu: 【 Đây là Ngu Công dời núi* đúng không? Nhưng mà kỹ thuật diễn của Phó Thiên Thiên tốt thật đấy, haiz, nước mắt nói chảy là chảy... M.óa, hóa ra là trên khăn tay có dính hành tây, lừa gạt tình cảm của ta. 】

*Dựa theo tích cổ Ngu Công dời núi; có công mài sắt có ngày nên kim; không ngại khó, kiên trì đến cùng

Con m.ẹ nóa, cái gì mà Ngu Công dời núi, đám người Yến Phi suýt chút nữa cười s.ặc s.ụa, một đám người cúi đầu xuống đất mím chặt môi mới kìm nén không cười thành tiếng.

Ai nha, cái miệng nhỏ này biết cách ăn nói thế, nói hay như vậy thì nói thêm vài câu nữa đi. Lúc nàng ấy nói đến mình thì khó chịu thật đấy, nhưng khi nghe thấy nàng ấy vạch trần tiểu yêu tinh Phó Thiên Thiên này thì lại cảm thấy thoải mái giống như được ăn dưa hấu mát lạnh vào mùa hè.

Cũng không biết những người khác có thể nghe thấy lời ban nãy nàng ấy nói ở Ngự Hoa Viên hay không.

Yến Phi quay mặt sang nhìn mấy kẻ thù là Thục Phi, Lý Chiêu dung.

Thục Phi vẫn mỉm cười dịu dàng vô hại, Lý Chiêu dung trợn mắt quay đầu đi, An Tần mỉm cười lấy lòng, hai mắt Đường Thi mơ màng như đang đi vào cõi thần tiên, Chu Tài nhân cúi đầu thật thấp như thể sắp dán xuống đất đến nơi rồi ấy.

Nàng ta không thấy có gì bất thường lại đưa mắt nhìn sang chỗ khác.



Thiên Hành Đế rất hiếu thuận, nghe lời Thái Hậu lên tiếng khuyên nhủ: “Biểu muội đừng khóc, khóc nhiều mắt sẽ s.ưng lên, trông x.ấu lắm đấy.”

Lần này đến lượt Đường Thi suýt chút nữa cười s.ặc s.ụa, đúng là một thẳng nam chính hiệu mà.

Phó Thiên Thiên đang lau nước mắt bỗng dừng lại, khóc cũng không được, mà không khóc cũng chẳng xong, cuối cùng nàng ta nghẹn ngào nói: “Đa tạ tỷ phu... Hoàng Thượng quan tâm, thần nữ chỉ lo lắng cho cô mẫu quá thôi.”

Đường Thi như thấy một quả dưa to bự: 【Qua Qua ra đây, ngươi nói xem chuyện tỷ phu là chuyện như thế nào... hai tỷ muội cùng hầu một phu quân à? Thật không thể tin được, ta lại có thể chứng kiến cảnh cấm kỵ như thế ở đây, đúng rồi, tỷ tỷ của Phó Thiên Thiên đâu? 】

Qua Qua: 【Ký chủ, ngươi ăn dưa nghiêm túc chút đi, ngươi cứ tập chung vào những điểm tiêu cực của người khác nên mới bỏ lỡ điều này đấy. Hai năm trước, đích tỷ của Phó Thiên Thiên - Phó đại cô nương đính hôn với Hoàng Thượng, sắp xong bước tam thư lục lễ rồi. Nhưng năm ngoái Phó đại cô nương kia đột nhiên lâm bệnh rồi qua đời. Có vẻ như nàng ta không được may mắn cho lắm, nàng ta vừa qua đời một tháng thì Tiên Hoàng cũng băng hà, nếu nàng ta qua đời muộn hơn một tháng thì nàng ta nắm chắc ngôi vị Hoàng Hậu trong tay rồi còn gì nữa. 】

Đường Thi vô cùng thất vọng: 【Không thú vị, nhưng vị Phó đại cô nương này rất lợi hại nha, nàng ta sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, tài hoa nổi bật, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành tài mạo song toàn. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, mất sớm.】

【Chưa kết hôn đã mất, thì sao có thể tính là tỷ phu được chứ? Ta hiểu rồi, đây là kịch bản A Tử ăn vạ Kiều Phong còn gì nữa? Mượn danh nghĩa của tỷ tỷ để tiếp cận tỷ phu tạo cảm giác cấm kỵ. 】

Phó Thiên Thiên không biết lớp vỏ bọc của mình đã bị lột mất một nửa, nàng ta vẫn còn cố gắng biểu diễn.

Nàng ta nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ nhìn Thiên Hành Đế, chắc chắn nếu không có nhiều người nhìn như thế này thì nàng ta sẽ giả vờ đau lòng lao vào trong ngực Hoàng Thượng.

Yến Phi tức giận đến mức muốn trợn mắt, nóng lòng muốn giọng nói kia nhảy ra xé rách lớp ngụy trang của con hồ ly tinh này.

Đường Thi vẫn đang nghiêm túc ăn dưa nên không chú ý đến tình hình phía trước, nàng lại phát hiện ra một chuyện còn thú vị hơn.

【Trời ơi, hóa ra chuyện tỷ muội cùng hầu một phu quân là truyền thống của Phó gia rồi nha. Ba mươi năm trước tỷ tỷ của Phó Thái Hậu tiến cung rất được sủng ái, Phó Thái Hậu tiến cung thăm tỷ tỷ, cùng hôm đó cũng quyến rũ được Tiên Hoàng luôn, bà ta có kinh nghiệm phong phú lắm, thảo nào hôm nay bà ta dẫn mối thuần thục đến vậy. 】

【Tiên Hoàng háo sắc hoang dâm, hai người nhìn thấy nhau như đậu xanh nhìn mắt rùa, một lúc sau cảm thấy hợp ý cùng ngày hôm đó trình diễn một màn cá nước thân mật ở dưới giàn nho, lộ thiên giữa ban ngày, cung nữ thái giám còn mang một miếng vải quây xung quanh cho bọn họ, còn canh giữ ở bên ngoài nữa chứ... Ha ha ha, quây xung quanh một vòng bằng miếng vải màu vàng, làm vậy khác nào bịt tai trộm chuông đâu? Buồn cười quá đi mất, Qua Qua, còn bản full HD không che nào không cho ta xem...】

"Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương..."

"Thái Hậu nương nương ngất rồi, mau, mau đi mời thái y."

"Cô mẫu, cô mẫu, ngài tỉnh dậy đi, ngài đừng dọa thần nữ, cô mẫu."

...

Hết tiếng này tới tiếng khác cắt đứt lời cà khịa của Đường Thi, nàng ngẩng mặt lên nhìn tình cảnh hỗn loạn phía trước bằng ánh mắt khó hiểu.

【Qua Qua, chuyện gì đang x.ảy ra vậy? Ngươi có nhầm lẫn gì không, Thái Hậu bị bệnh thật chứ không phải giả vờ bệnh à? 】

Qua Qua không phục: 【Ký chủ, ngươi có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của ta nhưng không thể nghi ngờ năng lực ăn dưa của ta. Ta lấy danh nghĩa hệ thống của ta ra thề, trước đó Thái Hậu giả vờ bị bệnh thật, còn lần này ta sẽ để mắt đến bà ta để tìm hiểu xem đã x.ảy ra chuyện gì.】

Đường Thi: 【À há, chắc đột nhiên bà ta mắc một căn bệnh nào đó, dù sao thì bà ta cũng gần năm mươi tuổi rồi, bị đau tim, xuất huyết não hay đột quỵ cũng không có gì kỳ lạ cả.】

Không phải, ngươi không cảm nhận được chuyện gì thật à? Rõ ràng Thái Hậu bị ngươi chọc cho tức giận thành như vậy mà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung

Số ký tự: 0