Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 21
2024-09-27 14:58:29
Đêm nay, rất nhiều người mất ngủ, ngoại trừ Đường Thi.
Nàng xem tin s ố t dẻo một lúc, lại nói mấy câu với Qua Qua rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, nàng thức dậy với tinh thần sảng khoái tràn đầy năng lượng, vui vẻ đến Thừa Càn cung báo danh.
Nhưng vừa bước vào thiên điện nàng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Tại sao Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần đều lộ vẻ mệt mỏi như thể đã thức trắng cả một đêm thế, đôi mắt của các nàng đỏ ngầu như mắt thỏ rồi kia kìa. Còn Chu Tài nhân luôn cúi đầu nên không nhìn rõ lắm.
Đường Thi ngạc nhiên không nhìn các nàng nữa, ngồi vào vị trí phía sau, nhón lấy một miếng điểm tâm đưa vào miệng, điểm tâm ở chỗ cẩu Hoàng Đế ngon hơn hẳn điểm tâm được đưa đến cung nàng.
Thục Phi nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, liếc mắt nhìn về phía An Tần, hỏi một cách đầy ẩn ý: "An muội muội, tối hôm qua Hoàng Thượng giữ muội lại để nói gì vậy?"
An Tần lắc đầu thật mạnh: "Không, không nói gì cả!"
An Tần biết Thục Phi và những người khác đang muốn biết chuyện gì, nhưng chính bản thân nàng ta cũng không rõ chuyện này mà nàng ta trả lời Thục Phi thế nào được. Thêm nữa nàng ta vẫn đang lo lắng cho phụ thân của mình, nên chẳng còn tâm trí đâu mà đối đáp với Thục Phi.
Thục Phi thấy nàng ta trông như vừa khóc cạn nước mắt, thì bĩu môi không hỏi thêm gì nữa.
Nàng ta không hỏi, Lý Chiêu dung và Đường Thi càng không lên tiếng hỏi, trong phút chốc bầu không khí ở thiên điện trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến tiếng ăn uống của Đường Thi trở nên vô cùng rõ ràng.
Đường Thi ngượng nghịu nuốt vội miếng bánh hoa quế trong miệng, rụt cổ, núp ra sau, bắt đầu ăn dưa cùng với Qua Qua.
【 Há há há, buồn cười chít mất, đêm qua tiểu thiếp chân thúi của Hồng Quốc Công vừa nghe tiếng gió đã cuỗm hết bạc rồi bỏ trốn với một tiểu đạo sĩ rồi. Nàng ta còn để lại một tờ giấy uy h.iếp Hồng Quốc Công, nếu Hồng Quốc Công không bỏ qua cho bọn họ thì bọn họ sẽ tung tin Hồng Quốc Công uống nước rửa chân cho cả thiên hạ này biết. 】
【 Phủ Ninh Bá và mấy lão già đã uống đan trường sinh kéo cả nhà đến đánh nhau với phủ Hồng Quốc Công, la ó đòi Hồng Quốc Công trả tiền. Ái chà chà, hai bên chửi nhau dữ dội quá, nếu được tận mắt chứng kiến thì vui phải biết. 】
【 Hồng Quốc Công thật gian xảo, ông ta l ừa mấy người Phủ Ninh Bá đến phủ Hoài Viễn Hầu đòi tiền. Mấy lão già tóc hoa râm đứng lỳ trước cửa phủ Hoài Viễn Hầu, không chịu vào cũng không chịu rời đi, Hồng Quốc Công còn dọa sẽ đ âm đầu vào cửa phủ Hoài Viễn Hầu mà chít. Lần này Hoài Viễn Hầu gặp phải đối thủ khó chơi thật rồi. 】
Buồn cười quá đi mất, mấy lão già này thật thú vị.
【 Hoài Viễn Hầu sợ quá, lén lút chuồn ra từ cửa sau, rồi chạy đến phủ Chân Định Bá rồi kìa. 】
【 Hôm nay phủ Chân Định Bá cũng đang có khách. Hôm qua, Chỉ huy sứ Binh mã tư thành Đông và thành Bắc định chơi xỏ Mạnh Giang nhưng không thành công. Bọn họ s ợ bị Mạnh Giang trả đũa ném vào khu dịch thành Đông nên đã cáo ốm xin nghỉ, thực chất bọn họ cải trang lén lút mò đến phủ Chân Định Bá. 】
Sau buổi triều sớm, Mạnh Giang vừa đi theo Thiên Hành Đế vào Thừa Càn điện thì tình cờ nghe thấy câu này, ông ta thầm nghĩ: à hóa ra hai tên chóa tham sống s ợ chít kia là người của Chân Định Bá.
Ông ta cười khẩy một tiếng, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tóm được điểm yếu của hai tên này, đá bọn chúng ra khỏi Ngũ thành Binh mã tư.
Không ngờ, chưa kịp tìm kiếm bằng chứng bằng chứng đã tự động rơi vào tay ông ta.
【 Em vợ của Chân Định Bá lỡ tay đánh chít người, Chỉ huy sứ Binh mã tư thành Đông đã can thiệp giúp đỡ "xử lý" vụ việc, m.ọe nóa, lại có thêm một tên quan chóa chít, lạm dụng chức quyền coi m ạng người như cỏ rác giống Dư Ôn. 】
【 Đỉnh kao, cách mấy người Chân Định Bá đưa bạc cho người khác cũng tinh tế thật đấy, chắc cẩu Hoàng Đế cũng không thể tưởng tượng nổi đâu nhể. 】
【 Mỗi lần Binh mã tư thành Bắc đến sòng bạc Trường Nhạc đều thắng được một khoản tiền. Năm nay hắn ta đến sòng bạc Trường Nhạc hai lần, mỗi lần đều thắng được năm ngàn lượng bạc, một con số vừa phải, không quá nhiều cũng không quá ít. Hắn ta tính toán giỏi hơn cả nhà cái cơ à? Hay hắn ta tự tin đến mức coi bản thân như thần cờ bạc, lừa ai hả? 】
Thiên Hành Đế và Hộ bộ Thượng thư Quan Triều liếc mắt nhìn nhau, giật mình hiểu ra sòng bạc Trường Nhạc không chỉ là một sòng bạc mà còn là công cụ để Hoài Viễn Hầu phân chia lợi nhuận cho đồng minh, hối lộ và cũng là công cụ để họ tích lũy tài sản.
Phải nghĩ cách diệt trừ khối u ác tính này.
Tuy nhiên người đứng sau sòng bạc Trường Nhạc là Phó gia, là Thái Hậu, nếu không có chứng cứ rõ ràng, không điều tra được có bao nhiêu quan viên trong triều dính dáng trong đó, thì không thể động vào sòng bạc này.
Hoài Viễn Hầu hành động kín đáo, lại ẩn mình trong bóng tối, muốn điều tra rõ sổ sách và hiểu rõ các mối quan hệ trong đó thật sự rất khó, việc này cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ bọn họ có một con đường tắt để đi.
Quan Triều cố ý nói: "Hoàng Thượng, thần đã điều tra rõ ràng, trưởng tôn của Hồng Quốc Công thường xuyên ra vào sòng bạc Trường Nhạc. Trừ hắn ta ra, vi thần đã thu thập được một danh sách, nếu dựa trên số tiền bọn họ đã thua để tính thì thu nhập hằng năm của sòng bạc Trường Nhạc rơi vào khoảng trăm vạn lượng bạc."
Đường Thi lật lật tin s ố t dẻo: 【 Làm sao mà ít thế được, ít nhất cũng phải gấp đôi con số đó. 】
Khoảng hai đến ba trăm vạn lượng, đó là tổng thu nhập thuế của nhiều địa phương trong một năm.
Đúng là một vụ làm ăn béo bở, không cần bỏ vốn mà vẫn nhận được khoản lợi nhuận khổng lồ, có thể tưởng tượng ra mấy năm nay phủ Hoài Viễn Hầu lợi dụng sòng bạc tích lũy bao nhiêu tài sản.
Thiên Hành Đế trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm: "Điều tra kỹ lưỡng xem những ai đứng đằng sau chuyện này. Hộ bộ lập tức soạn thảo quy định quản lý sòng bạc ở các địa phương, giới hạn thời gian hoạt động, quy định rõ về thuế, tiền cược và các vấn đề liên quan. Bất cứ ai vi phạm thì sòng bạc đó sẽ bị đóng cửa."
Loại chuyện này không thể ngăn chặn triệt để được, ngay cả khi triều đình ra lệnh cấm mở sòng bạc thì những con bạc này vẫn sẽ tìm cách đánh bạc.
Quan Triều gật đầu, kể từ khi biết sòng bạc Trường Nhạc kiếm được rất nhiều tiền, trong đầu ông ta đã lập sẵn một số kế hoạch có liên quan, cũng đã liệt kê được một số điểm quan trọng, chỉ còn chờ viết tấu chương trình lên Hoàng Thượng phê duyệt nữa là xong.
Họ bàn luận thêm vài câu về chuyện sòng bạc rồi chuyển sang các vấn đề khác, ví dụ như thu nhập tài chính năm nay, việc cung ứng vật tư cho vùng dịch. Toàn là những con số khô khan, Đường Thi không có hứng thú với mấy chuyện đó lắm.
Quan trọng hơn là, nàng đói bụng rồi.
Vì thức ăn ở Thừa Càn cung ngon hơn thức ăn ở cung của nàng không biết bao nhiêu lần, còn được ăn miễn phí nữa chứ, nên gần đây Đường Thi đều cố tình để bụng đói đến Thừa Càn cung ăn chực.
Ai mà ngờ bầu không khí ở thiên điện hôm nay lại kỳ lạ đến thế, nàng mới ăn được có hai miếng bánh ngọt thôi đấy.
Bụng nàng réo liên hồi, nên Đường Thi quyết định không thèm quan tâm đến sự khác thường của mấy người Thục Phi hôm nay nữa, nàng lén ôm lấy đĩa bánh bên cạnh vào lòng, chậm rãi ăn tiếp.
Thiên Hành Đế cảm thấy hơi là lạ vì hắn thảo luận với các đại thần một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy giọng nói của ký chủ và Qua Qua.
Vì cả ký chủ và Qua Qua đều rất ồn ào, hiếm khi có khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ họ đã ngủ mất rồi?
Ngay khi Thiên Hành Đế cảm thấy lo lắng, thì một giọng nói phấn khích lại vang lên.
【 Há há há, Hồng Quốc Công vì bạc mà l iều m ạng đến mức đ â m đầu vào cửa phủ Hoài Viễn Hầu thật kè. Đầu ông ta toàn là máo, trâu bò thật, người dám coi nước rửa chân là thuốc để uống có khác ha. 】
Ánh mắt Thiên Hành Đế thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo. Nghe nói khi còn trẻ, Hồng Quốc Công cũng là một kẻ liều lĩnh, đến cả Hoàng tử cũng dám oánh. Nay Hoài Viễn Hầu kiếm chuyện với ông ta, muốn giải quyết êm đẹp e là cũng không dễ dàng đâu.
【 Phủ Ninh Bá sợ ngây người, bọn họ khiêng Hồng Quốc Công tiến cung, xin Hoàng Đế lấy lại công bằng cho bọn họ. 】
Cát Kinh Nghĩa vô cùng vui vẻ khi nghe thấy thông tin này, đang lo không có lý do phù hợp để ra tay xử sòng bạc Trường Nhạc, bây giờ lý do lại tự dâng đến cửa rồi. Chỉ cần Hồng Quốc Công khẳng định sòng bạc Trường Nhạc đã lôi kéo cháu trai lớn của ông ta vào con đường cờ bạc, khiến hắn ta bị nghiện đến mất kiểm soát. Sau đó lại lấy cái chớt ra để cầu xin Hoàng Thượng can thiệp, lấy lại công bằng cho ông ta, như thế thì Hình bộ bọn họ có thể chính thức tham gia vào chuyện này rồi.
【 Ồ, mọi chuyện đã nghiêm trọng đến mức đó rồi cơ à, Hoài Viễn Hầu đâu? Đến giờ này rồi mà ông ta vẫn không chịu lộ diện, ông ta không sợ Hồng Quốc Công chớt ở trước cửa nhà ông ta thật à? 】
【 Ồ, tìm thấy rồi, Hoài Viễn Hầu và Phó Quốc Công vào cung cầu kiến Thái Hậu, ba người bọn họ đang bàn bạc chuyện gì ấy nhỉ? Thì thầm nói chuyện, lại còn vẽ vời gì đó lên trên bàn nữa, thần thần bí bí. 】
Đường Thi nghe lời kể của Qua Qua một cách mơ hồ, mà không hề biết rằng ng u y hiểm đang rình rập.
Hoài Viễn Hầu nhỏ giọng kể những gì đã xảy ra tại Thừa Càn cung ngày hôm qua cho Thái Hậu và Phó Quốc Công nghe.
Phó Quốc Công lần đầu nghe về chuyện này, ông ta kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài: "Không thể nào, Hoài Viễn Hầu ông chắc chắn không nghe nhầm đấy chứ? Làm sao lại có chuyện lạ lùng đến thế, ta chưa từng nghe thấy bao giờ."
Mặt mày Thái Hậu dần tái mét: "Không nghe nhầm đâu, ai gia cũng từng nghe thấy một lần, sau đó ai gia đã mời một lão đạo sĩ vào cung làm phép. Từ đó về sau không còn gặp phải tà ma ấy nữa, không ngờ nó lại đổi chỗ làm loạn."
Hoài Viễn Hầu tổng hợp những tin tức có được từ Thái Hậu và những gì ông ta biết lại với nhau, một đối tượng khả nghi dần hiện lên trong tâm trí: "Thái Hậu, liệu chuyện này có liên quan đến nữ tử An thị kia không?"
Thái Hậu nghĩ kỹ lại thì nhận ra đúng là như thế: "Đúng rồi, nàng ta vào cung hơn nửa năm nhưng chưa từng được sủng ái. Trước kia Hoàng Thượng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, nhưng gần đây lại giống như bị mê hoặc, đêm nào cũng triệu nàng ta hầu hạ, lại còn thường xuyên ban thưởng vượt mức quy định đến Trường Thu điện của nàng ta. Nghe nói vì sợ nàng ta buồn chán, Hoàng Thượng còn triệu các phi tần khác đến Thừa Càn cung bầu bạn với nàng ta."
"Hơn nữa mỗi khi rảnh rỗi Hoàng Thượng sẽ dùng bữa với nàng ta, còn đặc biệt yêu cầu ngự thiện phòng làm món nàng ta thích ăn, hắn để ý đến nàng ta hơn cả ai gia. Trước kia Hoàng Thượng không màng nữ sắc, nhưng sau khi gặp nàng ta lại đột nhiên thay đổi như biến thành người khác vậy. E rằng trên người An Tần dính phải thứ gì đó không sạch sẽ mới khiến tính cách của Hoàng Thượng thay đổi chóng mặt như thế, thậm chí hắn còn không chịu nghe theo lời ai gia nữa."
Thái Hậu càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Mặc dù An Tần không x ấ u nhưng nhan sắc chẳng thể sánh bằng Thiên Thiên. Vậy mà Hoàng Thượng lại bỏ qua một cô nương dịu dàng, quyến rũ động lòng người như Thiên Thiên, để độc sủng An Tần, đến cả Thục Phi xưa nay luôn thông tuệ hiểu ý cũng phải đứng sang một bên.
Nàng ta không thi triển yêu thuật mê hoặc Hoàng Thượng mới là lạ đấy.
Thái Hậu tự tin khẳng định: "Người đâu, trong cung có yêu nghiệt mê hoặc Hoàng Thượng, làm loạn triều cương, gây hại đến dân chúng khắp thiên hạ, mau chóng ra roi thúc ngựa mời cao nhân Bạch Vân Quan tiến cung trảm yêu trừ ma."
Phó Quốc Công vội vàng ngăn cản bà ta: "Thái Hậu nương nương, chuyện này... Nếu như nó thật sự có năng lực quỷ thần khó lường, mà chúng ta lại đi đắc tội với nó thì e là hậu quả không lường trước được đâu. Hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn một chút đi?"
Thái Hậu và Hoài Viễn Hầu đã từng chịu tổn thất nặng nề liếc mắt nhìn nhau, giọng nói này chưa bao giờ giúp bọn họ, cho dù nó có sức mạnh thần bí thì đã làm sao? Nếu bọn họ không thể lợi dụng được nó thì nó chính là kẻ địch, mà một khi là kẻ địch thì tuyệt đối không thể giữ lại.
Thái Hậu nhíu mày: "Ngươi quá cẩn trọng, quá nhát gan rồi! Sợ gì chứ, Hoàng Thượng là thiên tử, có long khí hộ thân, hơn nữa nơi này là hoàng cung được trời cao bảo vệ, sao có thể để cho đám yêu tà kia lộng hành được."
Hoài Viễn Hầu cũng gật đầu theo: "Thái Hậu nương nương nói rất đúng, con yêu nghiệt này nhiều lần đối đầu với chúng ta, tuyệt đối không thể giữ lại. Để phòng ngừa việc nó trốn thoát, vi thần sẽ đích thân đến Bạch Vân Quan một chuyến, hôm nay vi thần sẽ đưa đạo sĩ vào cung."
Thái Hậu gật đầu lộ vẻ nghiêm trọng: "Chuyện này giao cho Hoài Viễn Hầu lo liệu, ngươi cầm ý chỉ của ai gia, nhất định phải cẩn thận, đi nhanh về nhanh."
Đường Thi nghe Qua Qua tường thuật lại mà chẳng hiểu gì cả, nàng thắc mắc: 【 Trong cung có yêu nghiệt tà m.a nữa à? Sao ta không biết? 】
【 Lại còn mê hoặc Hoàng Đế, gây họa triều cương nữa chứ? Nói cứ như trong cung có giấu hồ ly tinh ấy. 】
【 Qua Qua, ngươi thử kiểm tra xem trong cung có giấu hồ ly tinh thật không, nếu không thì tại sao cẩu Hoàng Đế lại bỏ qua bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp không thèm đoái hoài đến như thế chứ? 】
Qua Qua bất lực: 【 Ngươi cũng biết rõ mà, trên đời này lấy đâu ra yêu tinh chứ? Trước kia ngươi cũng từng nói trinh tiết là sính lễ quý giá nhất của nam nhân còn gì? Nam nhân mà không giữ mình thì chẳng khác nào đống bắp cải thúi, bây giờ Hoàng Đế sống trong sạch, sao ngươi cứ bịa chuyện về hắn mãi thế? 】
Vô tình nghe được chuyện riêng của Hoàng Đế, Quan Triều và những người khác ho khan vài tiếng, chỉ mong được bịt lỗ tai lại.
Nhưng giọng nói đó vẫn vang vọng bên tai, không nghe không được.
Đường Thi ngụy biện: 【Giống đực trên đời này được chia thành hai loại, một là nam nhân, hai là Hoàng Đế. 】
Qua Qua không hiểu: 【 Hoàng Đế cũng là nam nhân mà? 】
Đường Thi: 【Hoàng Đế là nam nhân nhưng cũng không phải là nam nhân. Nam nhân bình thường không có nhiều nữ nhân đến vậy, chỉ vì hắn không muốn bị đội nón xanh nên những nam nhân ở bên cạnh hắn cũng bị cắt bỏ cái chân thứ ba. Nam nhân bình thường không sinh được con trai cũng chẳng làm sao cả, Hoàng Đế mà không sinh được con trai lại là chuyện lớn đấy. Nam nhân bình thường, không sống nổi với nhau nữa có thể hòa ly, ngươi có thể hòa ly với Hoàng Đế rồi mang của hồi môn đi tìm phu quân mới không?】
Qua Qua: 【Ngươi hay khen Hoàng Đế đẹp trai, ta tưởng ngươi thích hắn lắm chứ. 】
Đường Thi gật đầu: 【Đúng vậy, ta rất thích nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt đẹp như vậy ai mà không thích chứ. Nhưng ai lại nghĩ quẩn đi thích một người có cả đống vợ, có thể lôi ngươi ra ch é m bất cứ lúc nào, tình cảm rạn nứt muốn hòa ly cũng không thể làm gì được. Ngươi biết ước mơ của ta mà, sau này đừng nói bậy nữa, nghe đáng sợ lắm đấy.】
Cát Kinh Nghĩa cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đang ngồi phía trên, Hoàng Thượng đang mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng tựa như cái giá lạnh của mùa đông, lạnh đến tận x.ương tủy.
Ông ta vô thức rùng mình một cái, bà cố nội Phúc Tinh, xin ngươi đừng nói linh tinh nữa mà.
Chúng ta nói đến những thứ khác có được không, ví dụ như tình hình bên chỗ Thái Hậu chẳng hạn?
Dường như ông trời cũng nghe thấy lời cầu xin từ tận đáy lòng của ông ta.
Đường Thi không rối rắm về chuyện này nữa, nàng hào hứng nói: 【 Qua Qua, ta chưa bao giờ được nhìn thấy đạo sĩ làm phép đâu, không biết đạo sĩ đó có siêu năng lực không nhỉ? 】
Nghe thấy hai chữ "đạo sĩ", Thiên Hành Đế bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lần trước sau khi nghe được giọng nói kia ở Vạn Thọ Cung, Thái Hậu đã mời đạo sĩ đến làm phép trừ tà. Để tránh việc Hoàng Thái Hậu nghe thấy tiếng ký chủ và Qua Qua một lần nữa, hắn tận dụng việc Thái Hậu giả bệnh để cách ly các phi tần với bà ta.
Cũng vì lo lắng Thái Hậu sẽ nghe thấy tiếng ký chủ và Qua Qua, cho nên hắn vẫn luôn nghĩ cách đưa Thái Hậu đến hành cung.
Nhưng vì đã x ả y ra một loạt biến cố, nên đến tận ngày hôm nay Thái Hậu vẫn chưa xuất phát.
Không chỉ như thế, dường như Thái Hậu đã bắt đầu nghi ngờ, còn muốn mời cả đạo sĩ tới nữa.
Lúc này, Thiên Hành Đế không khỏi tức giận, hắn đưa mắt nhìn về phía mấy người Cát Kinh Nghĩa, Quan Triều, Mạnh Giang.
Những người này hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt của Hoàng Đế, họ cũng vô cùng lo lắng. Dường như Qua Qua và ký chủ không lo ngại chuyện này lắm, nhưng không s ợ nhất vạn chỉ s ợ vạn nhất*, lỡ như lão đạo sĩ đó có khả năng t i ê u d i ệ t ký chủ và Qua Qua thật thì phải làm sao bây giờ?
*Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Mạnh Giang chủ động đứng ra nói: "Hoàng Thượng, vi thần lập tức xuất cung chặn ông ta lại."
Ông ta đang ám chỉ Hoài Viễn Hầu.
Thiên Hành Đế nhíu chặt mày, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, từng tiếng vang lên giống như như đập vào trái tim người ta.
Một lúc sau, hắn lắc đầu nói: "Không cần đâu."
Nếu hôm nay ngăn cản Hoài Viễn Hầu, chỉ khiến Thái Hậu càng thêm nghi ngờ, càng không dễ dàng từ bỏ.
Vì thế, hôm nay không chỉ không được ngăn cản mà còn phải phối hợp diễn cùng Thái Hậu, triệt để loại bỏ mối nghi ngờ trong lòng bà ta.
Cũng may hắn đã chuẩn bị trước.
Thiên Hành Đế cầm bút nhanh chóng viết vài dòng lên giấy, rồi gấp lại dặn dò Quảng Tuyền: "Trẫm khát rồi, gọi An Tần đến đây châm trà, mài mực cho trẫm."
Thấy Quảng Tuyền đích thân đến mời An Tần qua, Thục Phi và Lý Chiêu Dung không khỏi cảm thấy ghen tị.
Hoàng Thượng sủng ái An Tần thật đấy, ngay cả khi đang nghị sự với các đại thần cũng gọi nàng ta qua đó hầu hạ. Nàng ta là phi tần duy nhất được ưu ái như vậy, làm sao người ta không ghen tị cho được.
Nhận thấy ánh mắt ghen tị của Thục Phi và Lý Chiêu dung, trong khoảnh kh ắc này lòng hư vinh của An Tần được thỏa mãn.
Nàng ta không kiềm chế được bắt đầu mơ tưởng, có lẽ Hoàng Thượng đã cảm động trước sự ân cần của nàng ta trong khoảng thời gian vừa qua, từ đó cũng nảy sinh tình cảm với nàng ta.
Nàng ta mang theo sự kỳ vọng, thẹn thùng bước vào chính điện, e lệ cúi người hành lễ. Khi Hoàng Thượng gọi nàng ta tới gần, trái tim nàng ta đập thình thịch, hai bên tai đều đỏ bừng, vừa x ấ u hổ vừa phấn khích.
Nhưng khi nàng ta đến gần ngự án, nhận lấy tờ giấy từ tay Quảng Tuyền và mở ra. Sắc mặt nàng ta lập tức trở nên trắng bệch, mọi suy nghĩ đẹp đẽ ban nãy của nàng ta đều trở thành trò cười. Hai chân nàng ta run rẩy suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất, may mà được Quảng Tuyền đứng bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
"Nương nương làm gì vậy?"
Giọng điệu của Quảng Tuyền có vẻ ôn hòa, khuôn mặt mang nụ cười hoàn hảo, nhưng nụ cười đó lại mang đến cho nàng ta cảm giác lạnh đến thấu xương.
Nàng ta nắm chặt lấy tờ giấy, yếu ớt nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp có tội!"
Thì ra Hoàng Thượng đã sớm biết nàng ta là hàng giả, là một kẻ giả mạo. Thảo nào hôm qua sau khi ngài ấy nghe được bí mật động trời, lại để nàng ta ở đó một mình không thèm hỏi thăm lấy một câu.
Hoàng Thượng đã sớm biết, nàng ta chẳng biết cái gì cả.
Nàng ta cứ tưởng rằng bản thân đã qua mặt được tất cả mọi người, vì vậy nàng ta mới tự mãn, rồi lại bắt đầu lo s ợ bất an. Nàng ta tính toán mọi thứ nhưng đến cuối cùng tất cả lại hóa hư không.
Nàng ta cảm thấy vô cùng chua sót.
Thiên Hành Đế không để lộ chút cảm xúc nào, hắn nói một câu mà chỉ hai người họ mới có thể hiểu: "Làm theo lời trẫm dặn, trẫm sẽ tha t ội cho ngươi."
Khoảnh kh ắc này, cuối cùng An Tần cũng hiểu vì sao Hoàng Thượng không vạch trần nàng ta, thậm chí ngài ấy còn phối hợp diễn trò với nàng ta. Thì ra Hoàng Thượng muốn nàng ta trở thành một chiếc lá chắn, bảo vệ kí chủ và Qua Qua chân chính.
Ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của Hoàng Đế, nàng ta còn lựa chọn nào khác đâu chứ: "Thần thiếp tuân chỉ."
Nàng xem tin s ố t dẻo một lúc, lại nói mấy câu với Qua Qua rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, nàng thức dậy với tinh thần sảng khoái tràn đầy năng lượng, vui vẻ đến Thừa Càn cung báo danh.
Nhưng vừa bước vào thiên điện nàng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Tại sao Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần đều lộ vẻ mệt mỏi như thể đã thức trắng cả một đêm thế, đôi mắt của các nàng đỏ ngầu như mắt thỏ rồi kia kìa. Còn Chu Tài nhân luôn cúi đầu nên không nhìn rõ lắm.
Đường Thi ngạc nhiên không nhìn các nàng nữa, ngồi vào vị trí phía sau, nhón lấy một miếng điểm tâm đưa vào miệng, điểm tâm ở chỗ cẩu Hoàng Đế ngon hơn hẳn điểm tâm được đưa đến cung nàng.
Thục Phi nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, liếc mắt nhìn về phía An Tần, hỏi một cách đầy ẩn ý: "An muội muội, tối hôm qua Hoàng Thượng giữ muội lại để nói gì vậy?"
An Tần lắc đầu thật mạnh: "Không, không nói gì cả!"
An Tần biết Thục Phi và những người khác đang muốn biết chuyện gì, nhưng chính bản thân nàng ta cũng không rõ chuyện này mà nàng ta trả lời Thục Phi thế nào được. Thêm nữa nàng ta vẫn đang lo lắng cho phụ thân của mình, nên chẳng còn tâm trí đâu mà đối đáp với Thục Phi.
Thục Phi thấy nàng ta trông như vừa khóc cạn nước mắt, thì bĩu môi không hỏi thêm gì nữa.
Nàng ta không hỏi, Lý Chiêu dung và Đường Thi càng không lên tiếng hỏi, trong phút chốc bầu không khí ở thiên điện trở nên yên tĩnh lạ thường, khiến tiếng ăn uống của Đường Thi trở nên vô cùng rõ ràng.
Đường Thi ngượng nghịu nuốt vội miếng bánh hoa quế trong miệng, rụt cổ, núp ra sau, bắt đầu ăn dưa cùng với Qua Qua.
【 Há há há, buồn cười chít mất, đêm qua tiểu thiếp chân thúi của Hồng Quốc Công vừa nghe tiếng gió đã cuỗm hết bạc rồi bỏ trốn với một tiểu đạo sĩ rồi. Nàng ta còn để lại một tờ giấy uy h.iếp Hồng Quốc Công, nếu Hồng Quốc Công không bỏ qua cho bọn họ thì bọn họ sẽ tung tin Hồng Quốc Công uống nước rửa chân cho cả thiên hạ này biết. 】
【 Phủ Ninh Bá và mấy lão già đã uống đan trường sinh kéo cả nhà đến đánh nhau với phủ Hồng Quốc Công, la ó đòi Hồng Quốc Công trả tiền. Ái chà chà, hai bên chửi nhau dữ dội quá, nếu được tận mắt chứng kiến thì vui phải biết. 】
【 Hồng Quốc Công thật gian xảo, ông ta l ừa mấy người Phủ Ninh Bá đến phủ Hoài Viễn Hầu đòi tiền. Mấy lão già tóc hoa râm đứng lỳ trước cửa phủ Hoài Viễn Hầu, không chịu vào cũng không chịu rời đi, Hồng Quốc Công còn dọa sẽ đ âm đầu vào cửa phủ Hoài Viễn Hầu mà chít. Lần này Hoài Viễn Hầu gặp phải đối thủ khó chơi thật rồi. 】
Buồn cười quá đi mất, mấy lão già này thật thú vị.
【 Hoài Viễn Hầu sợ quá, lén lút chuồn ra từ cửa sau, rồi chạy đến phủ Chân Định Bá rồi kìa. 】
【 Hôm nay phủ Chân Định Bá cũng đang có khách. Hôm qua, Chỉ huy sứ Binh mã tư thành Đông và thành Bắc định chơi xỏ Mạnh Giang nhưng không thành công. Bọn họ s ợ bị Mạnh Giang trả đũa ném vào khu dịch thành Đông nên đã cáo ốm xin nghỉ, thực chất bọn họ cải trang lén lút mò đến phủ Chân Định Bá. 】
Sau buổi triều sớm, Mạnh Giang vừa đi theo Thiên Hành Đế vào Thừa Càn điện thì tình cờ nghe thấy câu này, ông ta thầm nghĩ: à hóa ra hai tên chóa tham sống s ợ chít kia là người của Chân Định Bá.
Ông ta cười khẩy một tiếng, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tóm được điểm yếu của hai tên này, đá bọn chúng ra khỏi Ngũ thành Binh mã tư.
Không ngờ, chưa kịp tìm kiếm bằng chứng bằng chứng đã tự động rơi vào tay ông ta.
【 Em vợ của Chân Định Bá lỡ tay đánh chít người, Chỉ huy sứ Binh mã tư thành Đông đã can thiệp giúp đỡ "xử lý" vụ việc, m.ọe nóa, lại có thêm một tên quan chóa chít, lạm dụng chức quyền coi m ạng người như cỏ rác giống Dư Ôn. 】
【 Đỉnh kao, cách mấy người Chân Định Bá đưa bạc cho người khác cũng tinh tế thật đấy, chắc cẩu Hoàng Đế cũng không thể tưởng tượng nổi đâu nhể. 】
【 Mỗi lần Binh mã tư thành Bắc đến sòng bạc Trường Nhạc đều thắng được một khoản tiền. Năm nay hắn ta đến sòng bạc Trường Nhạc hai lần, mỗi lần đều thắng được năm ngàn lượng bạc, một con số vừa phải, không quá nhiều cũng không quá ít. Hắn ta tính toán giỏi hơn cả nhà cái cơ à? Hay hắn ta tự tin đến mức coi bản thân như thần cờ bạc, lừa ai hả? 】
Thiên Hành Đế và Hộ bộ Thượng thư Quan Triều liếc mắt nhìn nhau, giật mình hiểu ra sòng bạc Trường Nhạc không chỉ là một sòng bạc mà còn là công cụ để Hoài Viễn Hầu phân chia lợi nhuận cho đồng minh, hối lộ và cũng là công cụ để họ tích lũy tài sản.
Phải nghĩ cách diệt trừ khối u ác tính này.
Tuy nhiên người đứng sau sòng bạc Trường Nhạc là Phó gia, là Thái Hậu, nếu không có chứng cứ rõ ràng, không điều tra được có bao nhiêu quan viên trong triều dính dáng trong đó, thì không thể động vào sòng bạc này.
Hoài Viễn Hầu hành động kín đáo, lại ẩn mình trong bóng tối, muốn điều tra rõ sổ sách và hiểu rõ các mối quan hệ trong đó thật sự rất khó, việc này cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ bọn họ có một con đường tắt để đi.
Quan Triều cố ý nói: "Hoàng Thượng, thần đã điều tra rõ ràng, trưởng tôn của Hồng Quốc Công thường xuyên ra vào sòng bạc Trường Nhạc. Trừ hắn ta ra, vi thần đã thu thập được một danh sách, nếu dựa trên số tiền bọn họ đã thua để tính thì thu nhập hằng năm của sòng bạc Trường Nhạc rơi vào khoảng trăm vạn lượng bạc."
Đường Thi lật lật tin s ố t dẻo: 【 Làm sao mà ít thế được, ít nhất cũng phải gấp đôi con số đó. 】
Khoảng hai đến ba trăm vạn lượng, đó là tổng thu nhập thuế của nhiều địa phương trong một năm.
Đúng là một vụ làm ăn béo bở, không cần bỏ vốn mà vẫn nhận được khoản lợi nhuận khổng lồ, có thể tưởng tượng ra mấy năm nay phủ Hoài Viễn Hầu lợi dụng sòng bạc tích lũy bao nhiêu tài sản.
Thiên Hành Đế trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm: "Điều tra kỹ lưỡng xem những ai đứng đằng sau chuyện này. Hộ bộ lập tức soạn thảo quy định quản lý sòng bạc ở các địa phương, giới hạn thời gian hoạt động, quy định rõ về thuế, tiền cược và các vấn đề liên quan. Bất cứ ai vi phạm thì sòng bạc đó sẽ bị đóng cửa."
Loại chuyện này không thể ngăn chặn triệt để được, ngay cả khi triều đình ra lệnh cấm mở sòng bạc thì những con bạc này vẫn sẽ tìm cách đánh bạc.
Quan Triều gật đầu, kể từ khi biết sòng bạc Trường Nhạc kiếm được rất nhiều tiền, trong đầu ông ta đã lập sẵn một số kế hoạch có liên quan, cũng đã liệt kê được một số điểm quan trọng, chỉ còn chờ viết tấu chương trình lên Hoàng Thượng phê duyệt nữa là xong.
Họ bàn luận thêm vài câu về chuyện sòng bạc rồi chuyển sang các vấn đề khác, ví dụ như thu nhập tài chính năm nay, việc cung ứng vật tư cho vùng dịch. Toàn là những con số khô khan, Đường Thi không có hứng thú với mấy chuyện đó lắm.
Quan trọng hơn là, nàng đói bụng rồi.
Vì thức ăn ở Thừa Càn cung ngon hơn thức ăn ở cung của nàng không biết bao nhiêu lần, còn được ăn miễn phí nữa chứ, nên gần đây Đường Thi đều cố tình để bụng đói đến Thừa Càn cung ăn chực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai mà ngờ bầu không khí ở thiên điện hôm nay lại kỳ lạ đến thế, nàng mới ăn được có hai miếng bánh ngọt thôi đấy.
Bụng nàng réo liên hồi, nên Đường Thi quyết định không thèm quan tâm đến sự khác thường của mấy người Thục Phi hôm nay nữa, nàng lén ôm lấy đĩa bánh bên cạnh vào lòng, chậm rãi ăn tiếp.
Thiên Hành Đế cảm thấy hơi là lạ vì hắn thảo luận với các đại thần một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy giọng nói của ký chủ và Qua Qua.
Vì cả ký chủ và Qua Qua đều rất ồn ào, hiếm khi có khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ họ đã ngủ mất rồi?
Ngay khi Thiên Hành Đế cảm thấy lo lắng, thì một giọng nói phấn khích lại vang lên.
【 Há há há, Hồng Quốc Công vì bạc mà l iều m ạng đến mức đ â m đầu vào cửa phủ Hoài Viễn Hầu thật kè. Đầu ông ta toàn là máo, trâu bò thật, người dám coi nước rửa chân là thuốc để uống có khác ha. 】
Ánh mắt Thiên Hành Đế thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo. Nghe nói khi còn trẻ, Hồng Quốc Công cũng là một kẻ liều lĩnh, đến cả Hoàng tử cũng dám oánh. Nay Hoài Viễn Hầu kiếm chuyện với ông ta, muốn giải quyết êm đẹp e là cũng không dễ dàng đâu.
【 Phủ Ninh Bá sợ ngây người, bọn họ khiêng Hồng Quốc Công tiến cung, xin Hoàng Đế lấy lại công bằng cho bọn họ. 】
Cát Kinh Nghĩa vô cùng vui vẻ khi nghe thấy thông tin này, đang lo không có lý do phù hợp để ra tay xử sòng bạc Trường Nhạc, bây giờ lý do lại tự dâng đến cửa rồi. Chỉ cần Hồng Quốc Công khẳng định sòng bạc Trường Nhạc đã lôi kéo cháu trai lớn của ông ta vào con đường cờ bạc, khiến hắn ta bị nghiện đến mất kiểm soát. Sau đó lại lấy cái chớt ra để cầu xin Hoàng Thượng can thiệp, lấy lại công bằng cho ông ta, như thế thì Hình bộ bọn họ có thể chính thức tham gia vào chuyện này rồi.
【 Ồ, mọi chuyện đã nghiêm trọng đến mức đó rồi cơ à, Hoài Viễn Hầu đâu? Đến giờ này rồi mà ông ta vẫn không chịu lộ diện, ông ta không sợ Hồng Quốc Công chớt ở trước cửa nhà ông ta thật à? 】
【 Ồ, tìm thấy rồi, Hoài Viễn Hầu và Phó Quốc Công vào cung cầu kiến Thái Hậu, ba người bọn họ đang bàn bạc chuyện gì ấy nhỉ? Thì thầm nói chuyện, lại còn vẽ vời gì đó lên trên bàn nữa, thần thần bí bí. 】
Đường Thi nghe lời kể của Qua Qua một cách mơ hồ, mà không hề biết rằng ng u y hiểm đang rình rập.
Hoài Viễn Hầu nhỏ giọng kể những gì đã xảy ra tại Thừa Càn cung ngày hôm qua cho Thái Hậu và Phó Quốc Công nghe.
Phó Quốc Công lần đầu nghe về chuyện này, ông ta kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài: "Không thể nào, Hoài Viễn Hầu ông chắc chắn không nghe nhầm đấy chứ? Làm sao lại có chuyện lạ lùng đến thế, ta chưa từng nghe thấy bao giờ."
Mặt mày Thái Hậu dần tái mét: "Không nghe nhầm đâu, ai gia cũng từng nghe thấy một lần, sau đó ai gia đã mời một lão đạo sĩ vào cung làm phép. Từ đó về sau không còn gặp phải tà ma ấy nữa, không ngờ nó lại đổi chỗ làm loạn."
Hoài Viễn Hầu tổng hợp những tin tức có được từ Thái Hậu và những gì ông ta biết lại với nhau, một đối tượng khả nghi dần hiện lên trong tâm trí: "Thái Hậu, liệu chuyện này có liên quan đến nữ tử An thị kia không?"
Thái Hậu nghĩ kỹ lại thì nhận ra đúng là như thế: "Đúng rồi, nàng ta vào cung hơn nửa năm nhưng chưa từng được sủng ái. Trước kia Hoàng Thượng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, nhưng gần đây lại giống như bị mê hoặc, đêm nào cũng triệu nàng ta hầu hạ, lại còn thường xuyên ban thưởng vượt mức quy định đến Trường Thu điện của nàng ta. Nghe nói vì sợ nàng ta buồn chán, Hoàng Thượng còn triệu các phi tần khác đến Thừa Càn cung bầu bạn với nàng ta."
"Hơn nữa mỗi khi rảnh rỗi Hoàng Thượng sẽ dùng bữa với nàng ta, còn đặc biệt yêu cầu ngự thiện phòng làm món nàng ta thích ăn, hắn để ý đến nàng ta hơn cả ai gia. Trước kia Hoàng Thượng không màng nữ sắc, nhưng sau khi gặp nàng ta lại đột nhiên thay đổi như biến thành người khác vậy. E rằng trên người An Tần dính phải thứ gì đó không sạch sẽ mới khiến tính cách của Hoàng Thượng thay đổi chóng mặt như thế, thậm chí hắn còn không chịu nghe theo lời ai gia nữa."
Thái Hậu càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Mặc dù An Tần không x ấ u nhưng nhan sắc chẳng thể sánh bằng Thiên Thiên. Vậy mà Hoàng Thượng lại bỏ qua một cô nương dịu dàng, quyến rũ động lòng người như Thiên Thiên, để độc sủng An Tần, đến cả Thục Phi xưa nay luôn thông tuệ hiểu ý cũng phải đứng sang một bên.
Nàng ta không thi triển yêu thuật mê hoặc Hoàng Thượng mới là lạ đấy.
Thái Hậu tự tin khẳng định: "Người đâu, trong cung có yêu nghiệt mê hoặc Hoàng Thượng, làm loạn triều cương, gây hại đến dân chúng khắp thiên hạ, mau chóng ra roi thúc ngựa mời cao nhân Bạch Vân Quan tiến cung trảm yêu trừ ma."
Phó Quốc Công vội vàng ngăn cản bà ta: "Thái Hậu nương nương, chuyện này... Nếu như nó thật sự có năng lực quỷ thần khó lường, mà chúng ta lại đi đắc tội với nó thì e là hậu quả không lường trước được đâu. Hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn một chút đi?"
Thái Hậu và Hoài Viễn Hầu đã từng chịu tổn thất nặng nề liếc mắt nhìn nhau, giọng nói này chưa bao giờ giúp bọn họ, cho dù nó có sức mạnh thần bí thì đã làm sao? Nếu bọn họ không thể lợi dụng được nó thì nó chính là kẻ địch, mà một khi là kẻ địch thì tuyệt đối không thể giữ lại.
Thái Hậu nhíu mày: "Ngươi quá cẩn trọng, quá nhát gan rồi! Sợ gì chứ, Hoàng Thượng là thiên tử, có long khí hộ thân, hơn nữa nơi này là hoàng cung được trời cao bảo vệ, sao có thể để cho đám yêu tà kia lộng hành được."
Hoài Viễn Hầu cũng gật đầu theo: "Thái Hậu nương nương nói rất đúng, con yêu nghiệt này nhiều lần đối đầu với chúng ta, tuyệt đối không thể giữ lại. Để phòng ngừa việc nó trốn thoát, vi thần sẽ đích thân đến Bạch Vân Quan một chuyến, hôm nay vi thần sẽ đưa đạo sĩ vào cung."
Thái Hậu gật đầu lộ vẻ nghiêm trọng: "Chuyện này giao cho Hoài Viễn Hầu lo liệu, ngươi cầm ý chỉ của ai gia, nhất định phải cẩn thận, đi nhanh về nhanh."
Đường Thi nghe Qua Qua tường thuật lại mà chẳng hiểu gì cả, nàng thắc mắc: 【 Trong cung có yêu nghiệt tà m.a nữa à? Sao ta không biết? 】
【 Lại còn mê hoặc Hoàng Đế, gây họa triều cương nữa chứ? Nói cứ như trong cung có giấu hồ ly tinh ấy. 】
【 Qua Qua, ngươi thử kiểm tra xem trong cung có giấu hồ ly tinh thật không, nếu không thì tại sao cẩu Hoàng Đế lại bỏ qua bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp không thèm đoái hoài đến như thế chứ? 】
Qua Qua bất lực: 【 Ngươi cũng biết rõ mà, trên đời này lấy đâu ra yêu tinh chứ? Trước kia ngươi cũng từng nói trinh tiết là sính lễ quý giá nhất của nam nhân còn gì? Nam nhân mà không giữ mình thì chẳng khác nào đống bắp cải thúi, bây giờ Hoàng Đế sống trong sạch, sao ngươi cứ bịa chuyện về hắn mãi thế? 】
Vô tình nghe được chuyện riêng của Hoàng Đế, Quan Triều và những người khác ho khan vài tiếng, chỉ mong được bịt lỗ tai lại.
Nhưng giọng nói đó vẫn vang vọng bên tai, không nghe không được.
Đường Thi ngụy biện: 【Giống đực trên đời này được chia thành hai loại, một là nam nhân, hai là Hoàng Đế. 】
Qua Qua không hiểu: 【 Hoàng Đế cũng là nam nhân mà? 】
Đường Thi: 【Hoàng Đế là nam nhân nhưng cũng không phải là nam nhân. Nam nhân bình thường không có nhiều nữ nhân đến vậy, chỉ vì hắn không muốn bị đội nón xanh nên những nam nhân ở bên cạnh hắn cũng bị cắt bỏ cái chân thứ ba. Nam nhân bình thường không sinh được con trai cũng chẳng làm sao cả, Hoàng Đế mà không sinh được con trai lại là chuyện lớn đấy. Nam nhân bình thường, không sống nổi với nhau nữa có thể hòa ly, ngươi có thể hòa ly với Hoàng Đế rồi mang của hồi môn đi tìm phu quân mới không?】
Qua Qua: 【Ngươi hay khen Hoàng Đế đẹp trai, ta tưởng ngươi thích hắn lắm chứ. 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Thi gật đầu: 【Đúng vậy, ta rất thích nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt đẹp như vậy ai mà không thích chứ. Nhưng ai lại nghĩ quẩn đi thích một người có cả đống vợ, có thể lôi ngươi ra ch é m bất cứ lúc nào, tình cảm rạn nứt muốn hòa ly cũng không thể làm gì được. Ngươi biết ước mơ của ta mà, sau này đừng nói bậy nữa, nghe đáng sợ lắm đấy.】
Cát Kinh Nghĩa cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đang ngồi phía trên, Hoàng Thượng đang mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng tựa như cái giá lạnh của mùa đông, lạnh đến tận x.ương tủy.
Ông ta vô thức rùng mình một cái, bà cố nội Phúc Tinh, xin ngươi đừng nói linh tinh nữa mà.
Chúng ta nói đến những thứ khác có được không, ví dụ như tình hình bên chỗ Thái Hậu chẳng hạn?
Dường như ông trời cũng nghe thấy lời cầu xin từ tận đáy lòng của ông ta.
Đường Thi không rối rắm về chuyện này nữa, nàng hào hứng nói: 【 Qua Qua, ta chưa bao giờ được nhìn thấy đạo sĩ làm phép đâu, không biết đạo sĩ đó có siêu năng lực không nhỉ? 】
Nghe thấy hai chữ "đạo sĩ", Thiên Hành Đế bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lần trước sau khi nghe được giọng nói kia ở Vạn Thọ Cung, Thái Hậu đã mời đạo sĩ đến làm phép trừ tà. Để tránh việc Hoàng Thái Hậu nghe thấy tiếng ký chủ và Qua Qua một lần nữa, hắn tận dụng việc Thái Hậu giả bệnh để cách ly các phi tần với bà ta.
Cũng vì lo lắng Thái Hậu sẽ nghe thấy tiếng ký chủ và Qua Qua, cho nên hắn vẫn luôn nghĩ cách đưa Thái Hậu đến hành cung.
Nhưng vì đã x ả y ra một loạt biến cố, nên đến tận ngày hôm nay Thái Hậu vẫn chưa xuất phát.
Không chỉ như thế, dường như Thái Hậu đã bắt đầu nghi ngờ, còn muốn mời cả đạo sĩ tới nữa.
Lúc này, Thiên Hành Đế không khỏi tức giận, hắn đưa mắt nhìn về phía mấy người Cát Kinh Nghĩa, Quan Triều, Mạnh Giang.
Những người này hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt của Hoàng Đế, họ cũng vô cùng lo lắng. Dường như Qua Qua và ký chủ không lo ngại chuyện này lắm, nhưng không s ợ nhất vạn chỉ s ợ vạn nhất*, lỡ như lão đạo sĩ đó có khả năng t i ê u d i ệ t ký chủ và Qua Qua thật thì phải làm sao bây giờ?
*Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Mạnh Giang chủ động đứng ra nói: "Hoàng Thượng, vi thần lập tức xuất cung chặn ông ta lại."
Ông ta đang ám chỉ Hoài Viễn Hầu.
Thiên Hành Đế nhíu chặt mày, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, từng tiếng vang lên giống như như đập vào trái tim người ta.
Một lúc sau, hắn lắc đầu nói: "Không cần đâu."
Nếu hôm nay ngăn cản Hoài Viễn Hầu, chỉ khiến Thái Hậu càng thêm nghi ngờ, càng không dễ dàng từ bỏ.
Vì thế, hôm nay không chỉ không được ngăn cản mà còn phải phối hợp diễn cùng Thái Hậu, triệt để loại bỏ mối nghi ngờ trong lòng bà ta.
Cũng may hắn đã chuẩn bị trước.
Thiên Hành Đế cầm bút nhanh chóng viết vài dòng lên giấy, rồi gấp lại dặn dò Quảng Tuyền: "Trẫm khát rồi, gọi An Tần đến đây châm trà, mài mực cho trẫm."
Thấy Quảng Tuyền đích thân đến mời An Tần qua, Thục Phi và Lý Chiêu Dung không khỏi cảm thấy ghen tị.
Hoàng Thượng sủng ái An Tần thật đấy, ngay cả khi đang nghị sự với các đại thần cũng gọi nàng ta qua đó hầu hạ. Nàng ta là phi tần duy nhất được ưu ái như vậy, làm sao người ta không ghen tị cho được.
Nhận thấy ánh mắt ghen tị của Thục Phi và Lý Chiêu dung, trong khoảnh kh ắc này lòng hư vinh của An Tần được thỏa mãn.
Nàng ta không kiềm chế được bắt đầu mơ tưởng, có lẽ Hoàng Thượng đã cảm động trước sự ân cần của nàng ta trong khoảng thời gian vừa qua, từ đó cũng nảy sinh tình cảm với nàng ta.
Nàng ta mang theo sự kỳ vọng, thẹn thùng bước vào chính điện, e lệ cúi người hành lễ. Khi Hoàng Thượng gọi nàng ta tới gần, trái tim nàng ta đập thình thịch, hai bên tai đều đỏ bừng, vừa x ấ u hổ vừa phấn khích.
Nhưng khi nàng ta đến gần ngự án, nhận lấy tờ giấy từ tay Quảng Tuyền và mở ra. Sắc mặt nàng ta lập tức trở nên trắng bệch, mọi suy nghĩ đẹp đẽ ban nãy của nàng ta đều trở thành trò cười. Hai chân nàng ta run rẩy suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất, may mà được Quảng Tuyền đứng bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
"Nương nương làm gì vậy?"
Giọng điệu của Quảng Tuyền có vẻ ôn hòa, khuôn mặt mang nụ cười hoàn hảo, nhưng nụ cười đó lại mang đến cho nàng ta cảm giác lạnh đến thấu xương.
Nàng ta nắm chặt lấy tờ giấy, yếu ớt nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp có tội!"
Thì ra Hoàng Thượng đã sớm biết nàng ta là hàng giả, là một kẻ giả mạo. Thảo nào hôm qua sau khi ngài ấy nghe được bí mật động trời, lại để nàng ta ở đó một mình không thèm hỏi thăm lấy một câu.
Hoàng Thượng đã sớm biết, nàng ta chẳng biết cái gì cả.
Nàng ta cứ tưởng rằng bản thân đã qua mặt được tất cả mọi người, vì vậy nàng ta mới tự mãn, rồi lại bắt đầu lo s ợ bất an. Nàng ta tính toán mọi thứ nhưng đến cuối cùng tất cả lại hóa hư không.
Nàng ta cảm thấy vô cùng chua sót.
Thiên Hành Đế không để lộ chút cảm xúc nào, hắn nói một câu mà chỉ hai người họ mới có thể hiểu: "Làm theo lời trẫm dặn, trẫm sẽ tha t ội cho ngươi."
Khoảnh kh ắc này, cuối cùng An Tần cũng hiểu vì sao Hoàng Thượng không vạch trần nàng ta, thậm chí ngài ấy còn phối hợp diễn trò với nàng ta. Thì ra Hoàng Thượng muốn nàng ta trở thành một chiếc lá chắn, bảo vệ kí chủ và Qua Qua chân chính.
Ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của Hoàng Đế, nàng ta còn lựa chọn nào khác đâu chứ: "Thần thiếp tuân chỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro