Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 27
2024-09-27 14:58:29
Sở thích này của An Vương khá đặc biệt, thảo nào ông ta ấp a ấp úng thà bỏ tiền ra cũng không muốn tiết lộ.
Bầu không khí trong Ngự Thư Phòng lại rơi vào im lặng.
An Vương không nhịn được nữa, hung hăng quát: "Bản vương thích đá cầu đấy thì làm sao? Các ngươi được phép thích chơi đấu dế, còn bản vương lại không được phép thích chơi đá cầu à?"
Dù sao đấu dế chỉ có dế đấu với nhau, nhưng ngài lại tự mình ra sân chơi.
Một ông già tóc râu đã bạc một nửa như An Vương, lại đi đá cầu với đám trẻ con mặc quần thủng đuýt. Đá thua còn phải gọi mấy đứa nhóc là đại ca, hình ảnh đó quá đẹp, Cát Kinh Nghĩa không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng An Vương đang vô cùng tức giận, ông ta sợ làm mất lòng người ta đành phải ho khan một tiếng, an ủi cho có: "Không sao, không có chuyện gì đâu."
Vừa nghe đã thấy qua loa lấy lệ, đừng nói An Vương không vui, đến cả Đường Thi cũng cảm thấy hơi khó chịu.
【 Đúng đúng, chơi đấu dế làm sao thú vị bằng đá cầu. 】
【 Sở thích của An Vương tốt đẹp biết bao nhiêu, vừa hoạt động cơ thể tăng cường sức khỏe, còn không tốn kém. 】
【Trong thời hiện đại, đây chính là một môn thể thao xanh, thân thiện với môi trường, tốt cho sức khỏe lại không cần phải ra sân vận động. 】
【 Không ngờ Cát Thượng Thư lại có thành kiến với chuyện này. 】
Câu cuối cùng lộ rõ vẻ thất vọng.
Cát Kinh Nghĩa cảm thấy lạnh sống lưng, ông ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà? Sao bà cố nội lại không hài lòng rồi?
Không được, không thể để thế này được.
Cát Kinh Nghĩa vội vàng đổi giọng, nghiêm túc nói: "Sở thích của Vương Gia rất tốt, vừa khỏe mạnh lại không tốn công mất sức, thú vị hơn cái trò đấu dế kia nhiều. Vi thần thấy Vương Gia là người chơi giỏi nhất Kinh Thành này đấy ạ."
Ông ta thực sự không tìm được điểm nào tốt, đành phải lấy lời khen của Đường Thi ra nói.
Thiên Hành Đế cũng lên tiếng: "Giải trí không phân biệt cao thấp, sở thích của Vương thúc vừa đặc biệt lại vừa lành mạnh. Hơn nữa, thân là một Thân Vương nhưng Vương thúc không hề có ý định qua loa với mấy đứa trẻ đó, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đúng là tấm gương tốt ở hoàng gia."
So với lời khen khô khan của Cát Kinh Nghĩa, rõ ràng lời khen của Thiên Hành Đế khen đúng trọng điểm, đồng thời còn đặc biệt khen ngợi phẩm hạnh của An Vương, hay hơn hẳn lời khen của Cát Kinh Nghĩa.
Đường Thi không nhịn được mà khen ngợi.
【 Cẩu Hoàng Đế thật sáng suốt. 】
【 Ta nghĩ nên thúc đẩy những hoạt động lành mạnh, thân thiện với môi trường, lại không hao người tốn của này, để giới quý tộc hình thành sở thích lành mạnh. 】
【 Tránh việc hàng ngày họ chỉ nghĩ đến việc uống nước rửa chân thay trà, hay nhớ thương thê tử của ai đó, hoặc nghĩ cách để lừa gạt kiếm tiền. 】
Mặc dù một số từ không rõ nghĩa, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Bà cố nội Phúc Tinh ủng hộ bộ môn đá cầu này.
Bây giờ Cát Kinh Nghĩa mới tìm được cơ hội biểu hiện, ông ta vội vàng nói: "Đúng vậy, Hoàng Thượng, An Vương điện hạ giữ đúng lời hứa, phẩm hạnh cao thượng. Sở thích này của ngài ấy không chỉ lành mạnh mà còn không tốn công sức, vi thần đề nghị mở rộng bộ môn này ở Kinh Thành, đặc biệt phải bắt đầu từ đám con cháu thế gia."
An Vương thấy sở thích của mình được thừa nhận, có thể chơi thoải mái trước mặt người khác không cần lén lút chạy ra ngoại thành tìm trẻ con đá cầu nữa, hai mắt ông ta sáng rực lên: "Hoàng Thượng, đề xuất này của Cát Thượng Thư rất hay, vi thần ủng hộ."
Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn Cát Kinh Nghĩa đang cười đắc ý, người này bắt đầu dùng hết mọi thủ đoạn để lấy lòng "nàng" rồi, đồ nịnh hót!
Cát Kinh Nghĩa bỗng cảm thấy như có gai sau lưng, ông ta ho khan một tiếng, chột dạ cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Thiên Hành Đế.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, cho dù bắt ông ta làm lại lần nữa thì ông ta vẫn thuận theo bà cố nội Phúc Tinh. Từ khi bà cố nội Phúc Tinh xuất hiện, đã giúp Hình bộ bọn họ giải quyết biết bao nhiêu vụ án khó khăn.
Bây giờ tạo quan hệ tốt, biết đâu một ngày nào đó ông ta dụ dỗ được bà cố nội Phúc Tinh đến Hình bộ thì sao? Đến lúc đó ông ta có thể giải quyết hết những vụ án tồn đọng lâu năm rồi.
Cho dù phải đối mặt với ánh mắt không có ý tốt Hoàng Đế, ông ta cũng sẽ cố gắng hết sức chiều lòng bà cố nội Phúc Tinh, chuẩn bị cho việc "đào góc tường" trong tương lai.
May mà Thiên Hành Đế không biết tính toán nhỏ nhặt trong lòng Cát Kinh Nghĩa, nếu hắn mà biết thì sau này Cát Kinh Nghĩa đừng mong bước chân vào Thừa Càn Cung nửa bước.
Tuy Thiên Hành Đế không hài lòng lắm với thái độ nịnh nọt của Cát Kinh Nghĩa, nhưng chuyện đá cầu rất hợp lý.
Vừa lúc được chứng kiến mấy chuyện khác người của huynh đệ Phó Quốc Công, Hoài Viễn Hầu, Hồng Quốc Công. Thiên Hành Đế cũng cảm thấy triều đình nên có sự chỉ đạo hợp lý, nên bồi dưỡng một ít sở thích lành mạnh cho đám quan lại quyền quý, tránh việc họ biến Kinh Thành trở thành một nơi hỗn loạn bẩn thỉu.
Những người này cần phải học hỏi An Vương.
Hắn lên tiếng: "Vương thúc và Cát đại nhân nói có lý, việc này giao cho Vương thúc ra mặt tổ chức. Nhưng năm nay liên tục xảy ra thiên tai, lại không may bùng phát dịch bệnh khiến quốc khố trống rỗng, e rằng triều đình không thể hỗ trợ quá nhiều bạc cho Vương thúc."
An Vương cứ tưởng là chuyện gì to tát lắm.
Ông ta vung tay, hào phóng nói: "Chuyện tiền bạc không cần Hoàng Thượng phải lo, vi thần bao hết."
Đường Thi không khỏi cảm thán.
【 Quào, ông bác già này đáng yêu vỡi, vừa giàu có lại hào phóng, giữ lời hứa, không gái gú cờ bạc, không nạp thiếp, hậu viện thanh tịnh, đáng yêu quá đi mất. 】
An Vương được khen ngợi, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên. Nhìn dáng vẻ đắc ý của ông ta kìa, nếu như sau lưng ông ta mà có cái đuôi, thể nào cái đuôi đó cũng đang vểnh lên trời cho mà xem.
Thiên Hành Đế cảm thấy có chút phiền, hắn phất tay: "Hôm nay đến đây thôi."
Mau đuổi An Vương và Cát Kinh Nghĩa phiền phức này ra ngoài đi, không muốn nhìn thấy bọn họ thêm một phút nào nữa.
Huệ Thanh nghe thấy vậy thì cảm thấy bối rối, không phải chứ, chuyện của ông ta vẫn chưa được giải quyết cơ mà?
Thật ra từ khi bọn họ bỗng dưng nhắc đến chuyện đá cầu thì đầu óc Huệ Thanh đã mơ màng, không hiểu rõ tình hình như thế nào rồi. Bây giờ Hoàng Thượng nói kết thúc là kết thúc, vậy ông ta phải làm sao bây giờ?
Mặc dù lên tiếng vào lúc này có thể làm phật lòng Thánh Thượng, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, chùa Tấn Bình của bọn họ không thể bồi thường nổi mấy ngàn lượng bạc đó.
Huệ Thanh đành cắn răng, cúi người hành lễ nói: "Hoàng Thượng, An Vương điện hạ, Cát đại nhân, vậy... còn chuyện số vải vóc đó thì sao ạ? Bần tăng khẩn cầu Hoàng Thượng can thiệp, có người ký gửi số vải vóc này ở trong chùa, chùa Tấn Bình thật sự không thể đền bù nổi đâu ạ."
Bây giờ Cát Kinh Nghĩa mới nhớ ra việc chính.
Vừa nãy ông ta bị sở thích đặc biệt của An Vương làm phân tâm, đến nỗi quên mất việc chính, ông ta nhanh chóng quay lại vấn đề chính.
Nếu hôm qua An Vương đến thôn Kê Minh, chắc chắn "An Vương" ở Chùa Tấn Bình kia là đồ giả mạo. Ông ta đang định hỏi thêm chi tiết về kẻ giả mạo An Vương, đã nghe thấy An Vương vỗ ngực, hào phóng nói: "Ài, Huệ Thanh, chỉ là mấy nghìn lượng bạc thôi mà? Hôm nay bản vương đang vui, ta sẽ giúp ngươi giải quyết đống nợ này, ngươi cứ đến phủ bản vương mà lấy."
Đường Thi kinh ngạc trước sự hào phóng của An Vương.
【 Quào, có chuyện "ngàn vàng không mua nổi niềm vui của ta" thật nè. 】
【 Bây giờ ta đi đầu thai đến phủ An Vương còn kịp không nhỉ? 】
Ông ta hào phóng với người ngoài như thế, thì chắc chắn sẽ còn hào phóng với số con cái ít ỏi của mình hơn nữa. Hơn nữa phủ An Vương ít người, vừa giàu có vừa có địa vị, đúng là cuộc sống như thần tiên.
Lại được khen ngợi, An Vương đắc ý nhướng mày.
Sắc mặt của Thiên Hành Đế không tốt lắm, gần đây hắn ban thưởng còn ít à?
Một ngày ba bữa, bữa nào cũng có món ngon, nước trà bánh ngọt không thiếu thứ gì, nàng thích hải sản thì hắn dặn Ngự Thiện Phòng giữ lại, hơn nữa còn tìm lý do ban thưởng vải vóc da thú.
Thức ăn và y phục đều là loại tốt nhất, chẳng lẽ nàng ấy muốn có thêm một ít trang sức?
Cũng không phải là không thể.
Cát Kinh Nghĩa cũng bị sự hào phóng của An Vương làm cho choáng váng, bổng lộc một năm của quan chức triều đình như ông ta chưa đến hai ngàn lượng bạc, số tiền cũng chỉ đủ để nuôi sống cả gia đình và duy trì các mối quan hệ.
Một số tiền lớn như vậy, An Vương nói bỏ là bỏ, đúng là quá hào phóng.
Chỉ có Huệ Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Vương Gia."
Bất kể vì lý do gì khiến An Vương thay đổi ý định, thì đây cũng là một chuyện tốt đối với Chùa Tấn Bình bọn họ.
Thấy hai người sắp vui vẻ giải quyết xong chuyện này, Cát Kinh Nghĩa vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Không được, An Vương điện hạ, nếu không phải do ngài hạ lệnh phát vải thì ngài không thể trả số tiền này."
An Vương không vui: "Ta muốn trả. Cát Thượng Thư, ngươi muốn bản vương trả tiền nên mới kéo bản vương vào cung còn gì? Bây giờ bản vương trả tiền, ngươi còn không hài lòng cái gì nữa hử?"
Cát Kinh Nghĩa dở khóc dở cười: "Vương Gia, không giống nhau mà. Trước đó do vi thần chưa điều tra kỹ, nên lầm tưởng rằng Vương Gia đã đến chùa Tấn Bình mua và phát vải cho đám ăn mày trong chùa. Nhưng bây giờ đã xác định rõ hôm qua Vương Gia đến thôn Kê Minh, vậy người ở chùa Tấn Bình kia chắc chắn là kẻ giả mạo."
"Người này giả dạng quá giống Vương Gia, đến mức Huệ Thanh đại sư và bao nhiêu khách hành hương trong chùa đều không nhận ra. Chứng tỏ người này không chỉ giống về ngoại hình, mà từng lời nói và hành động của người này cũng giống hệt Vương Gia."
"Nhưng trên đời này, dung mạo là trời sinh không thể thay đổi, có thể có vài phần giống nhau nhưng khí chất và cách cư xử không thể giống nhau hoàn toàn như vậy được. Chắc chắn bọn chúng phải lên kế hoạch tỉ mỉ chi tiết, người này mới dám lừa Huệ Thanh đại sư và đông đảo khách hành hương ở nơi đông người. Rõ ràng hắn ta đã nhắm đến Vương Gia từ lâu rồi, hắn ta hiểu rõ sở thích của Vương Gia, thậm chí còn học theo từng lời nói, từng hành động của Vương Gia nữa."
"Vương Gia thực sự muốn để kẻ có ý đồ xấu này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiếp tục lợi dụng thân phận của Vương Gia để đi lừa đảo ư?"
Cát Kinh Nghĩa biết cách ăn nói, nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.
Nếu như ông ta tiếp tục nhắc đến chuyện tiền bạc, chắc chắn sẽ bị An Vương hào phóng đang hưng phấn gạt qua một bên, không thèm để ý đến. Nhưng nếu nhắc đến chuyện có người đang lợi dụng thân phận của An Vương, giả danh lừa bịp khắp nơi thì sẽ khác.
An Vương vô cùng tức giận: "Cát đại nhân, ngươi nói có lý, nhất định phải tóm được kẻ dám giả mạo bản vương."
Cát Kinh Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, ông ta giải thích với Huệ Thanh: "Huệ Thanh đại sư, sau khi điều tra kỹ càng, chúng ta có thể xác nhận hôm qua An Vương điện hạ đã đến thôn Kê Minh, cũng chưa từng đến chùa Tấn Bình. Người ở chùa Tấn Bình kia chính là kẻ giả mạo An Vương, đại sư còn nhớ những đặc điểm về trang phục hay ngoại hình của người đó không?"
"Thì ra là thế, bần tăng biết An Vương điện hạ thích làm việc thiện, lại trọng chữ tín, làm sao có thể không nhận trách nhiệm được chứ? Hóa ra là bần tăng đã hiểu lầm An Vương điện hạ, bần tăng xin tạ lỗi với An Vương điện hạ." Huệ Thanh cúi mình hành lễ với An Vương, thái độ rất chân thành.
Sau đó ông ta mới kể lại tình hình ngày hôm qua cho Cát Kinh Nghĩa nghe: "Người đó cao gần bằng An Vương, hơi gầy, đội một chiếc mũ lông cừu màu xám che tai chỉ để lộ nửa khuôn mặt, trông rất giống An Vương điện hạ. Hắn ta mặc một chiếc áo bào màu xanh tím thêu tường vân Kỳ Lân, giọng nói và cử chỉ cũng không khác An Vương điện hạ là mấy."
Cát Kinh Nghĩa chưa kịp lên tiếng, An Vương đã bùng nổ trước: "Bản vương chỉ có một chiếc mũ lông cừu màu xám và một bộ y phục màu xanh tím thêu tường vân Kỳ Lân, gần đây bản vương còn mặc nó."
Câu nói này xác nhận suy đoán của Cát Kinh Nghĩa.
Dám cả gan mạo danh Vương Gia dưới chân Thiên Tử, lại còn lợi dụng thân phận đó để lừa đảo hàng ngàn thước vải, người này làm việc táo bạo như vậy, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên hắn ta làm chuyện này.
Cát Kinh Nghĩa nhíu mày: "Hoàng Thượng, Vương Gia, người này là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, chắc hẳn phía sau hắn ta còn có một băng nhóm lừa đảo hoạt động rất lâu rồi. Bọn họ biết rõ hành vi và thói quen của An Vương, chắc chắn họ đã từng tiếp xúc hoặc gặp gỡ An Vương điện hạ ở đâu đó. Thậm chí phủ An Vương cũng có người của bọn họ, chắc chắn trong nhóm người này có người dân gốc Kinh Thành."
"Chắc hẳn mấy trăm tên ăn mày xuất hiện ở chùa Tấn Bình ngày hôm qua, cũng nằm trong kế hoạch của bọn chúng. Hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết lai lịch hay diện mạo của nhóm người này, cũng không biết tìm từ đâu. Tốt nhất nên điều tra từ những tên ăn mày đó, họ đã từng tiếp xúc với những kẻ lừa đảo này, có thể biết một số tin tức."
"Ngoài ra, chúng ta phải kiểm tra lại các vụ án cũ trong ngoài Kinh Thành xem có vụ lừa đảo nào tương tự hay không, có lẽ cũng có thể tìm được một ít manh mối."
Đường Thi phục sát đất.
【 Cát Thượng Thư thật lợi hại, chỉ mấy câu đã thăm dò rõ thân phận của đối phương, đúng là Sherlock Holmes. 】
Mặc dù không biết "Sherlock Holmes" là cái gì, nhưng điều này chứng tỏ ông ta đã đi đúng hướng rồi, Cát Kinh Nghĩa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Thục Phi và Lý Chiêu Dung lại có vẻ sốt ruột, họ len lén liếc mắt nhìn về phía An Tần. Tỷ muội à, nếu ngươi biết kẻ lừa đảo là ai thì nói luôn đi chứ? Ngươi nói một nửa lại dừng là có ý gì? Còn chút tình nghĩa tỷ muội nào không hả?
An Tần nhận thấy ánh mắt đó, thầm cười khổ, nàng ta cũng rất muốn biết kẻ đó là ai.
Ở Ngự Thư Phòng bên cạnh, Thiên Hành Đế nghe Cát Kinh Nghĩa phân tích xong cũng cảm thấy vụ án này không đơn giản, hắn lập tức hạ lệnh: "Cát Thượng Thư, vụ án này giao cho Hình bộ, các ngươi phải nhanh chóng điều tra rõ sự thật và bắt kẻ dám giả mạo hoàng thân quốc thích về quy án."
Cát Kinh Nghĩa nhận mệnh lệnh rồi dẫn Huệ Thanh đi điều tra vụ án này.
An Vương vẫn lưu luyến ở lại Ngự Thư Phòng, không chịu đi.
Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn về phía đồng hồ cát, vừa lắng nghe danh sách các món ăn không ngừng vang lên bên tai, vừa hỏi: "Vương thúc còn chuyện gì nữa không?"
An Vương vốn có việc, nhưng khi nghe thấy tên các món ăn liên tục vang lên như: 【Canh thịt bằm, canh củ cải thịt dê, dạ dày heo xào thái sợi, ngỗng quay, tôm phỉ thúy, gà hấp, thịt hấp bột, thịt viên om sốt... 】, thì khóe miệng của ông ta cũng không kìm được mà chảy nước miếng.
Nhưng thấy Hoàng Đế không có ý định giữ ông ta lại ăn cơm, An Vương đành nói: "Hoàng Thượng, ngài có thể ban cho vi thần một thánh chỉ về việc thúc đẩy phong trào đá cầu không?"
Nếu ông ta chỉ nói suông mà không có thánh chỉ trong tay, chắc chắn đám người trong hoàng thất không ưa ông ta sẽ cười nhạo ông ta.
【Trời lạnh như thế này phải ăn lẩu mới đúng bài, bây giờ chỉ có thể ăn canh suông thế này, đáng tiếc không có ớt và cà chua. 】
Đường Thi vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
Không thể trách nàng được, ai bảo Ngự Thiện Phòng nuôi miệng nàng kén chọn thế này chứ? Đồ ăn mấy ngày qua chẳng khác nào thức ăn cho heo, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội ăn chực. Sắp đến giữa trưa mà Hoàng Đế vẫn chưa ra lệnh đuổi các nàng về, theo thường lệ các nàng sẽ được giữ lại ăn cơm, nàng cũng có chút chờ mong.
Mấy người Thục Phi cũng phải thèm thuồng trước danh sách món ăn đó.
Thiên Hành Đế cũng cảm thấy hơi đói, không nói thêm câu nào nữa, vui vẻ ban cho An Vương một thánh chỉ.
An Vương vui vẻ cầm thánh chỉ rời khỏi cung, cuối cùng người ở Thừa Càn Cung cũng được ăn cơm.
Quả nhiên bữa trưa vô cùng phong phú, có đến tám mươi tám món, trong đó còn có mấy món hải sản.
Nhưng Đường Thi không mấy hứng thú với hải sản, thỉnh thoảng ăn một bữa hải sản còn được, chứ ăn nhiều quá lại có chút ngán. Bây giờ nàng chỉ muốn ăn thịt, canh thịt dê nóng hôi hổi, trắng mịn, điểm thêm vài quả kỷ tử đỏ tươi vừa đẹp vừa ngon miệng. Còn có món thịt viên om sốt kia nữa, hồng nhuận, thơm ngon, tan ngay trong miệng.
Bữa này nàng ăn hết hai bát cơm.
Mãi đến khi Thiên Hành Đế đặt đũa xuống, các phi tần không ăn nữa, nàng mới tiếc nuối đặt bát đũa xuống.
Hậu quả của việc ăn quá no là, lúc trở về thiên điện Đường Thi bắt đầu ngủ gật.
Trong thiên điện, than cháy đỏ rực khiến toàn bộ không gian ấm áp như mùa xuân, trong điều kiện như vậy muốn không ngủ gật cũng khó.
Đường Thi vui vẻ ngủ trưa.
Bên ngoài cung, Cát Kinh Nghĩa lại gặp phải vấn đề khó khăn.
Hướng điều tra của ông ta không sai, cũng nhanh chóng thu thập được thông tin cần tìm.
Gần đây đúng là có người đã tiếp cận đám ăn mày này, họ đưa ra nhiệm vụ yêu cầu đám ăn mày đến chùa Tấn Bình hỗ trợ, tiền thưởng của nhiệm vụ khá hậu hĩnh, mỗi người được trả năm mươi đồng tiền. Tuy nhiên, trước khi nhận nhiệm vụ, những người này cũng không biết cụ thể phải làm gì.
Hai ngày trước họ mới được thông báo đến chùa Tấn Bình, làm việc theo tình hình, sau đó xảy ra chuyện ngày hôm qua.
Sau khi đám ăn mày nhận vải và rời khỏi chùa Tấn Bình, có người đứng đợi trên đường lớn lấy hết số vải đó đi.
Những người này đều đội mũ đen, che kín mặt, đám ăn mày không thấy rõ tướng mạo của đối phương. Một số người muốn kiếm chác thêm một ít nhưng lại sợ cung tiễn trong tay đối phương, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định.
Sau khi nhận được tiền, đám ăn mày không gặp lại bọn chúng nữa.
Nha dịch Hình bộ đã tìm kiếm xung quanh khu vực đám ăn mày chỉ, không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Vì manh mối từ đám ăn mày không đem lại kết quả, Cát Kinh Nghĩa lại phái người điều tra tất cả các cửa hàng vải trong thành. Số lượng vải rất lớn, nên chắc chắn nhóm lừa đảo không thể giữ lại tự sử dụng mà phải bán chúng đi. Chỉ cần tìm được số vải này, có thể sẽ tìm được manh mối về nhóm lừa đảo.
Nha dịch đã kiểm tra tất cả cửa hàng vải ở Kinh Thành, vẫn không tìm thấy số vải đó.
Cuộc điều tra nhanh chóng đi vào bế tắc, những kẻ lừa đảo và số vải vóc đó đã hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cát Kinh Nghĩa không bỏ cuộc, đêm đó ông ta và mấy quan viên Hình bộ thức suốt đêm để rà soát tất cả các manh mối của vụ án, nhưng vẫn không thu được thông tin mới, thậm chí họ còn không thể xác định được số lượng người trong nhóm lừa đảo.
Manh mối duy nhất là có một người rất giống An Vương.
Nhưng bọn họ lại không thể phát lệnh truy nã với chân dung của người này, vì họ chỉ nắm được một số đặc điểm mơ hồ. Nếu vẽ ra, rất có thể người trong bức chân dung đó sẽ trông giống hệt An Vương, đến lúc đó có thể gây ra không ít rắc rối.
Cát Kinh Nghĩa đ a u hết cả đầu, không ngờ chỉ một vụ lừa đảo lại khó giải quyết đến vậy.
Vì thực sự không thể tìm được thêm manh mối, lại lo lắng kéo dài quá lâu sẽ làm mất dấu vết, những manh mối hiện có cũng bị đứt đoạn, ngày hôm sau Cát Kinh Nghĩa đành phải vào cung cầu cứu.
Ông ta bẩm báo tình hình với Thiên Hành Đế: "Hoàng Thượng, vi thần vô năng, chưa thể tìm ra những người này, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Thiên Hành Đế nhìn đôi mắt thâm quầng của ông ta, không trách móc nặng nề mà ôn tồn hỏi: "Vẫn chưa tìm được số vải đó ư? Hiện tại Hình bộ đã điều tra được những manh mối gì rồi?"
Cát Kinh Nghĩa cười khổ: "Hiện tại, chúng thần chỉ biết đám người này có thể là dân gốc Kinh Thành, có ít nhất sáu người, nhưng vẫn chưa thể xác định được số lượng cụ thể. Vi thần cũng đã cho người đi tra hỏi ở các khách điếm, tửu quán trong Kinh Thành nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của bọn chúng."
Tuy đám ăn mày không nhìn rõ mặt những kẻ đó, nhưng họ vẫn nắm được một số đặc điểm đại khái như số lượng người, dáng người và độ tuổi. Ông ta cũng đã cho người đi điều tra dựa trên những thông tin sơ lược này, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Ông ta bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ nhóm người này mọc cánh bay đi rồi ư?
Nghe đến đây, Đường Thi cũng cảm thấy kỳ lạ. Không thể như vậy được, rõ ràng hướng điều tra của Cát đại nhân không sai, đáng lẽ ra phải tìm ra đám người này từ lâu rồi chứ, tại sao lại không có chút manh mối nào như thế này?
Nàng vội vàng lật xem tin sốt dẻo.
Sau khi đọc xong, Đường Thi không khỏi thán phục trước thủ đoạn cao minh của đối phương.
【 Trâu bò quá, không ngờ bọn chúng có thể nghĩ ra được cách này, thảo nào Cát đại nhân lục soát khắp thành cũng không tìm được bọn chúng. 】
【 Khoảng tối dưới chân đèn*, chắc chắn Cát đại nhân không thể ngờ rằng những kẻ mà ông ta mất cả đêm tìm kiếm đang ở ngay bên cạnh. Đám người này đúng là tay lão luyện, thể nào mấy người đó là tội phạm lừa đảo cao cấp. 】
*"灯下黑" dịch theo nghĩa đen là "khoảng tối dưới chân đèn" mang ý chỉ những thứ ở ngay trước mắt nhưng lại dễ bị bỏ qua.
Có ý gì?
Cát Kinh Nghĩa hít một ngụm khí lạnh.
Tối hôm qua ông ta xem hồ sơ ở Hình bộ, cố gắng tìm kiếm manh mối, bên cạnh cũng là địa bàn của Hình bộ. Chẳng lẽ vụ án này do người của Hình bộ bọn họ dàn dựng nên, sau đó đám người này vừa ăn cướp vừa la làng?
Vì bọn chúng biết rõ mọi hành động của Hình bộ, khiến Hình bộ luôn chậm hơn một bước, liên tục bỏ lỡ cơ hội, đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra được gì?
Nếu đúng như vậy thì hợp lý rồi.
Trong phút chốc, sắc mặt Cát Kinh Nghĩa trở nên vô cùng khó coi, nhưng ngay sau đó ông ta nhận ra mình đã sai rồi. Trong Hình bộ không chỉ có quan viên, mà còn có không ít tù nhân.
【 Khi phát hiện Hình bộ chú ý đến vụ án, đám người này đã chủ động gây rối bên ngoài Hình bộ, tự đưa bản thân vào đại lao Hình bộ ngồi vài ngày. 】
Hôm qua bọn họ gây rối đúng lúc Đường Thi đang ngủ trưa, vì vậy nàng mới bỏ lỡ thông tin. Sau đó lại có chuyện mới mẻ thu hút sự chú ý của nàng, nên nàng không nhớ đến chuyện này nữa.
Cho tới hôm nay, thấy Cát Kinh Nghĩa gặp khó khăn nàng mới nhận ra có điều gì đó không ổn lắm, nàng lật xem tin sốt dẻo một lần nữa mới phát hiện ra kế hoạch tinh vi của nhóm người này.
【 Haizzz, ai mà nghĩ đến chuyện này chứ? Cho dù Cát đại nhân có lật tung cả Kinh Thành này lên cũng không thể tìm thấy bọn họ. 】
【 Đám người này rất thông minh, tại sao không dùng trí thông minh vào việc khác mà lại đi lừa đảo như thế này? 】
Cát Kinh Nghĩa sững sờ, ông ta đã xử lý vụ án hơn hai mươi năm, từng gặp đủ thể loại tội phạm. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tên lừa đảo xảo quyệt như thế này, nếu bàn về khó chơi, chắc chắn nhóm người này thuộc top đầu.
Hôm nay nếu bà cố nội Phúc Tinh không chỉ điểm cho, chắc chắn bọn họ sẽ không điều tra đến đám phạm nhân bẩn thỉu này, đại lao Hình bộ chính là vỏ bọc hoàn hảo nhất của bọn chúng.
Sau một thời gian vẫn không có thêm manh mối, vụ án dần bị bỏ quên và trở thành án treo, nhóm người này sẽ được thả ra, vừa vặn tránh được điều tra của quan phủ.
Đúng là một kế sách hay.
Mấy người Thục Phi cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Không ngờ còn có thể làm như vậy, đúng là mở mang tầm mắt. Việc này thú vị hơn nhiều so việc hằng ngày ngồi trong cung của mình, nghe ngóng xem hôm nay phi tử nào đó lại mặc một bộ y phục mới, hay hôm qua Hoàng Thượng thưởng cho người nào.
Cát Kinh Nghĩa nhận được thông tin quan trọng, ông ta sợ để lâu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng chắp tay thưa với Thiên Hành Đế: "Hoàng Thượng, vi thần vừa nhớ ra còn một nơi chưa điều tra, vi thần sẽ đi điều tra ngay, vi thần xin cáo lui."
Thiên Hành Đế hiểu rõ ông ta đang lo lắng điều gì, hắn phất tay ra hiệu cho phép ông ta lui xuống.
Cát Kinh Nghĩa hùng hùng hổ hổ trở về Hình bộ, vừa tới nơi đã gọi thuộc hạ đến hỏi xem hôm qua có ai đánh nhau bị nhốt vào đại lao không?
Đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ, những vụ như thế này không quá nghiêm trọng. Nếu không phải vì bọn họ gây náo loạn oánh nhau ngay trước cửa Hình bộ, thì nha dịch trực ban cũng chả thèm quan tâm đến. Trường hợp này cùng lắm cũng chỉ bị nhốt một thời gian, nếu gia đình chịu bỏ tiền chuộc, họ có thể được thả sớm hơn.
Do đó, thuộc hạ của Cát Kinh Nghĩa cũng không nắm rõ tình hình, đành phải gọi cai ngục đến xác nhận.
"Cát đại nhân, hôm qua có sáu người bị nhốt vào đại lao, đều là nam. Trong đó có một ông lão râu bạc trắng, còn năm người kia thì trẻ hơn một chút khoảng ba bốn mươi tuổi."
Những mô tả này gần khớp với thông tin thu được từ nhóm ăn mày.
Cát Kinh Nghĩa vui mừng: "Dẫn ta đi gặp bọn họ."
"Gặp ai cơ?" An Vương bước nhanh từ bên ngoài vào, trong tay cầm một quả cầu lông màu sắc rực rỡ, ông ta hất cằm hỏi: "Cát Thượng Thư, đã bắt được kẻ giả mạo bổn vương chưa?"
Cát Kinh Nghĩa vui vẻ nói: "Vương Gia tới thật đúng lúc, vi thần vừa tra được manh mối mới, hiện đám người này đang bị giam trong đại lao Hình bộ. Bọn chúng vô cùng xảo quyệt, suýt chút nữa đã thoát khỏi tay chúng ta."
Cát Kinh Nghĩa vừa dẫn An Vương đến đại lao, vừa kể lại những hành động xảo quyệt của bọn lừa đảo này.
An Vương thấy vậy thì không còn tức giận nữa: "Thảo nào bọn chúng có thể giả mạo bản vương, để đi lừa gạt Huệ Thanh."
Những kẻ này giảo hoạt như vậy, việc chúng có thể qua mắt mọi người cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
"Đúng vậy." Đây là lần đầu tiên Cát Kinh Nghĩa gặp phải người gian xảo như vậy.
Sáu người đó bị nhốt chung trong một phòng giam.
Không biết do trận đánh nhau hay vì điều kiện trong đại lao quá kém, mà trông cả sáu người đều rất bẩn thỉu, toàn thân phủ đầy bụi bặm chẳng khác nào những phạm nhân bình thường. Nếu không biết trước thân phận của họ, chắc Cát Kinh Nghĩa cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.
Vừa mở cửa nhà lao, An Vương đưa mắt tìm kiếm kẻ giả mạo.
An Vương chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra kẻ đó ngay, vì người này trông quá giống ông ta, giống đến tám phần. Hai người họ giống nhau như vậy, nếu kẻ đó cố tình bắt chước cách cư xử của An Vương, không có gì khó hiểu khi mấy người Huệ Thanh không thể phân biệt được.
Cát Kinh Nghĩa cũng vô cùng kinh ngạc trước sự tương đồng kỳ lạ giữa hai người.
Người lạ mà lại giống nhau đến mức này, đúng là thần kỳ.
Sáu người kia không biết Cát Kinh Nghĩa là ai, nhưng khi họ nhìn thấy An Vương thì họ nhanh chóng nhận ra kế hoạch của mình đã bị bại lộ.
Sắc mặt mấy người họ lập tức trắng bệch, thậm chí kẻ nhát gan nhất còn bật khóc.
Còn kẻ giả mạo An Vương kia lại hừ lạnh một tiếng, hình như ông ta không phục lắm: "Kế hoạch của ta vô cùng hoàn hảo, tại sao các ngươi có thể tìm thấy chúng ta?"
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm." Cát Kinh Nghĩa lạnh nhạt nói.
An Vương lại tò mò về một điều khác: "Ngươi họ gì? Quê ở đâu?"
Kẻ giả mạo liếc mắt nhìn ông ta: "Người huyện Trần, họ Trang, ngươi hỏi cái này làm gì?"
An Vương bỗng nhiên thở gấp, loạng choạng tiến lên phía trước kéo mạnh tay áo của đối phương lên, nhanh chóng tìm được thứ mình muốn tìm: "A đệ, đệ đệ, là đệ đúng không? Chắc chắn là đệ rồi, đệ chưa chớt, đệ chưa chớt..."
An Vương vừa khóc vừa cười, miệng không ngừng gọi "Đệ đệ."
Cát Kinh Nghĩa bối rối, đây là chuyện người nhà lừa người nhà à?
Nhưng đột nhiên tìm thấy đệ đệ đã chớt mấy chục năm của An Vương, việc này trùng hợp đến mức khiến ông ta cảm thấy không chân thật một chút nào.
Bầu không khí trong Ngự Thư Phòng lại rơi vào im lặng.
An Vương không nhịn được nữa, hung hăng quát: "Bản vương thích đá cầu đấy thì làm sao? Các ngươi được phép thích chơi đấu dế, còn bản vương lại không được phép thích chơi đá cầu à?"
Dù sao đấu dế chỉ có dế đấu với nhau, nhưng ngài lại tự mình ra sân chơi.
Một ông già tóc râu đã bạc một nửa như An Vương, lại đi đá cầu với đám trẻ con mặc quần thủng đuýt. Đá thua còn phải gọi mấy đứa nhóc là đại ca, hình ảnh đó quá đẹp, Cát Kinh Nghĩa không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng An Vương đang vô cùng tức giận, ông ta sợ làm mất lòng người ta đành phải ho khan một tiếng, an ủi cho có: "Không sao, không có chuyện gì đâu."
Vừa nghe đã thấy qua loa lấy lệ, đừng nói An Vương không vui, đến cả Đường Thi cũng cảm thấy hơi khó chịu.
【 Đúng đúng, chơi đấu dế làm sao thú vị bằng đá cầu. 】
【 Sở thích của An Vương tốt đẹp biết bao nhiêu, vừa hoạt động cơ thể tăng cường sức khỏe, còn không tốn kém. 】
【Trong thời hiện đại, đây chính là một môn thể thao xanh, thân thiện với môi trường, tốt cho sức khỏe lại không cần phải ra sân vận động. 】
【 Không ngờ Cát Thượng Thư lại có thành kiến với chuyện này. 】
Câu cuối cùng lộ rõ vẻ thất vọng.
Cát Kinh Nghĩa cảm thấy lạnh sống lưng, ông ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà? Sao bà cố nội lại không hài lòng rồi?
Không được, không thể để thế này được.
Cát Kinh Nghĩa vội vàng đổi giọng, nghiêm túc nói: "Sở thích của Vương Gia rất tốt, vừa khỏe mạnh lại không tốn công mất sức, thú vị hơn cái trò đấu dế kia nhiều. Vi thần thấy Vương Gia là người chơi giỏi nhất Kinh Thành này đấy ạ."
Ông ta thực sự không tìm được điểm nào tốt, đành phải lấy lời khen của Đường Thi ra nói.
Thiên Hành Đế cũng lên tiếng: "Giải trí không phân biệt cao thấp, sở thích của Vương thúc vừa đặc biệt lại vừa lành mạnh. Hơn nữa, thân là một Thân Vương nhưng Vương thúc không hề có ý định qua loa với mấy đứa trẻ đó, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đúng là tấm gương tốt ở hoàng gia."
So với lời khen khô khan của Cát Kinh Nghĩa, rõ ràng lời khen của Thiên Hành Đế khen đúng trọng điểm, đồng thời còn đặc biệt khen ngợi phẩm hạnh của An Vương, hay hơn hẳn lời khen của Cát Kinh Nghĩa.
Đường Thi không nhịn được mà khen ngợi.
【 Cẩu Hoàng Đế thật sáng suốt. 】
【 Ta nghĩ nên thúc đẩy những hoạt động lành mạnh, thân thiện với môi trường, lại không hao người tốn của này, để giới quý tộc hình thành sở thích lành mạnh. 】
【 Tránh việc hàng ngày họ chỉ nghĩ đến việc uống nước rửa chân thay trà, hay nhớ thương thê tử của ai đó, hoặc nghĩ cách để lừa gạt kiếm tiền. 】
Mặc dù một số từ không rõ nghĩa, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Bà cố nội Phúc Tinh ủng hộ bộ môn đá cầu này.
Bây giờ Cát Kinh Nghĩa mới tìm được cơ hội biểu hiện, ông ta vội vàng nói: "Đúng vậy, Hoàng Thượng, An Vương điện hạ giữ đúng lời hứa, phẩm hạnh cao thượng. Sở thích này của ngài ấy không chỉ lành mạnh mà còn không tốn công sức, vi thần đề nghị mở rộng bộ môn này ở Kinh Thành, đặc biệt phải bắt đầu từ đám con cháu thế gia."
An Vương thấy sở thích của mình được thừa nhận, có thể chơi thoải mái trước mặt người khác không cần lén lút chạy ra ngoại thành tìm trẻ con đá cầu nữa, hai mắt ông ta sáng rực lên: "Hoàng Thượng, đề xuất này của Cát Thượng Thư rất hay, vi thần ủng hộ."
Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn Cát Kinh Nghĩa đang cười đắc ý, người này bắt đầu dùng hết mọi thủ đoạn để lấy lòng "nàng" rồi, đồ nịnh hót!
Cát Kinh Nghĩa bỗng cảm thấy như có gai sau lưng, ông ta ho khan một tiếng, chột dạ cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Thiên Hành Đế.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, cho dù bắt ông ta làm lại lần nữa thì ông ta vẫn thuận theo bà cố nội Phúc Tinh. Từ khi bà cố nội Phúc Tinh xuất hiện, đã giúp Hình bộ bọn họ giải quyết biết bao nhiêu vụ án khó khăn.
Bây giờ tạo quan hệ tốt, biết đâu một ngày nào đó ông ta dụ dỗ được bà cố nội Phúc Tinh đến Hình bộ thì sao? Đến lúc đó ông ta có thể giải quyết hết những vụ án tồn đọng lâu năm rồi.
Cho dù phải đối mặt với ánh mắt không có ý tốt Hoàng Đế, ông ta cũng sẽ cố gắng hết sức chiều lòng bà cố nội Phúc Tinh, chuẩn bị cho việc "đào góc tường" trong tương lai.
May mà Thiên Hành Đế không biết tính toán nhỏ nhặt trong lòng Cát Kinh Nghĩa, nếu hắn mà biết thì sau này Cát Kinh Nghĩa đừng mong bước chân vào Thừa Càn Cung nửa bước.
Tuy Thiên Hành Đế không hài lòng lắm với thái độ nịnh nọt của Cát Kinh Nghĩa, nhưng chuyện đá cầu rất hợp lý.
Vừa lúc được chứng kiến mấy chuyện khác người của huynh đệ Phó Quốc Công, Hoài Viễn Hầu, Hồng Quốc Công. Thiên Hành Đế cũng cảm thấy triều đình nên có sự chỉ đạo hợp lý, nên bồi dưỡng một ít sở thích lành mạnh cho đám quan lại quyền quý, tránh việc họ biến Kinh Thành trở thành một nơi hỗn loạn bẩn thỉu.
Những người này cần phải học hỏi An Vương.
Hắn lên tiếng: "Vương thúc và Cát đại nhân nói có lý, việc này giao cho Vương thúc ra mặt tổ chức. Nhưng năm nay liên tục xảy ra thiên tai, lại không may bùng phát dịch bệnh khiến quốc khố trống rỗng, e rằng triều đình không thể hỗ trợ quá nhiều bạc cho Vương thúc."
An Vương cứ tưởng là chuyện gì to tát lắm.
Ông ta vung tay, hào phóng nói: "Chuyện tiền bạc không cần Hoàng Thượng phải lo, vi thần bao hết."
Đường Thi không khỏi cảm thán.
【 Quào, ông bác già này đáng yêu vỡi, vừa giàu có lại hào phóng, giữ lời hứa, không gái gú cờ bạc, không nạp thiếp, hậu viện thanh tịnh, đáng yêu quá đi mất. 】
An Vương được khen ngợi, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên. Nhìn dáng vẻ đắc ý của ông ta kìa, nếu như sau lưng ông ta mà có cái đuôi, thể nào cái đuôi đó cũng đang vểnh lên trời cho mà xem.
Thiên Hành Đế cảm thấy có chút phiền, hắn phất tay: "Hôm nay đến đây thôi."
Mau đuổi An Vương và Cát Kinh Nghĩa phiền phức này ra ngoài đi, không muốn nhìn thấy bọn họ thêm một phút nào nữa.
Huệ Thanh nghe thấy vậy thì cảm thấy bối rối, không phải chứ, chuyện của ông ta vẫn chưa được giải quyết cơ mà?
Thật ra từ khi bọn họ bỗng dưng nhắc đến chuyện đá cầu thì đầu óc Huệ Thanh đã mơ màng, không hiểu rõ tình hình như thế nào rồi. Bây giờ Hoàng Thượng nói kết thúc là kết thúc, vậy ông ta phải làm sao bây giờ?
Mặc dù lên tiếng vào lúc này có thể làm phật lòng Thánh Thượng, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, chùa Tấn Bình của bọn họ không thể bồi thường nổi mấy ngàn lượng bạc đó.
Huệ Thanh đành cắn răng, cúi người hành lễ nói: "Hoàng Thượng, An Vương điện hạ, Cát đại nhân, vậy... còn chuyện số vải vóc đó thì sao ạ? Bần tăng khẩn cầu Hoàng Thượng can thiệp, có người ký gửi số vải vóc này ở trong chùa, chùa Tấn Bình thật sự không thể đền bù nổi đâu ạ."
Bây giờ Cát Kinh Nghĩa mới nhớ ra việc chính.
Vừa nãy ông ta bị sở thích đặc biệt của An Vương làm phân tâm, đến nỗi quên mất việc chính, ông ta nhanh chóng quay lại vấn đề chính.
Nếu hôm qua An Vương đến thôn Kê Minh, chắc chắn "An Vương" ở Chùa Tấn Bình kia là đồ giả mạo. Ông ta đang định hỏi thêm chi tiết về kẻ giả mạo An Vương, đã nghe thấy An Vương vỗ ngực, hào phóng nói: "Ài, Huệ Thanh, chỉ là mấy nghìn lượng bạc thôi mà? Hôm nay bản vương đang vui, ta sẽ giúp ngươi giải quyết đống nợ này, ngươi cứ đến phủ bản vương mà lấy."
Đường Thi kinh ngạc trước sự hào phóng của An Vương.
【 Quào, có chuyện "ngàn vàng không mua nổi niềm vui của ta" thật nè. 】
【 Bây giờ ta đi đầu thai đến phủ An Vương còn kịp không nhỉ? 】
Ông ta hào phóng với người ngoài như thế, thì chắc chắn sẽ còn hào phóng với số con cái ít ỏi của mình hơn nữa. Hơn nữa phủ An Vương ít người, vừa giàu có vừa có địa vị, đúng là cuộc sống như thần tiên.
Lại được khen ngợi, An Vương đắc ý nhướng mày.
Sắc mặt của Thiên Hành Đế không tốt lắm, gần đây hắn ban thưởng còn ít à?
Một ngày ba bữa, bữa nào cũng có món ngon, nước trà bánh ngọt không thiếu thứ gì, nàng thích hải sản thì hắn dặn Ngự Thiện Phòng giữ lại, hơn nữa còn tìm lý do ban thưởng vải vóc da thú.
Thức ăn và y phục đều là loại tốt nhất, chẳng lẽ nàng ấy muốn có thêm một ít trang sức?
Cũng không phải là không thể.
Cát Kinh Nghĩa cũng bị sự hào phóng của An Vương làm cho choáng váng, bổng lộc một năm của quan chức triều đình như ông ta chưa đến hai ngàn lượng bạc, số tiền cũng chỉ đủ để nuôi sống cả gia đình và duy trì các mối quan hệ.
Một số tiền lớn như vậy, An Vương nói bỏ là bỏ, đúng là quá hào phóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có Huệ Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Vương Gia."
Bất kể vì lý do gì khiến An Vương thay đổi ý định, thì đây cũng là một chuyện tốt đối với Chùa Tấn Bình bọn họ.
Thấy hai người sắp vui vẻ giải quyết xong chuyện này, Cát Kinh Nghĩa vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Không được, An Vương điện hạ, nếu không phải do ngài hạ lệnh phát vải thì ngài không thể trả số tiền này."
An Vương không vui: "Ta muốn trả. Cát Thượng Thư, ngươi muốn bản vương trả tiền nên mới kéo bản vương vào cung còn gì? Bây giờ bản vương trả tiền, ngươi còn không hài lòng cái gì nữa hử?"
Cát Kinh Nghĩa dở khóc dở cười: "Vương Gia, không giống nhau mà. Trước đó do vi thần chưa điều tra kỹ, nên lầm tưởng rằng Vương Gia đã đến chùa Tấn Bình mua và phát vải cho đám ăn mày trong chùa. Nhưng bây giờ đã xác định rõ hôm qua Vương Gia đến thôn Kê Minh, vậy người ở chùa Tấn Bình kia chắc chắn là kẻ giả mạo."
"Người này giả dạng quá giống Vương Gia, đến mức Huệ Thanh đại sư và bao nhiêu khách hành hương trong chùa đều không nhận ra. Chứng tỏ người này không chỉ giống về ngoại hình, mà từng lời nói và hành động của người này cũng giống hệt Vương Gia."
"Nhưng trên đời này, dung mạo là trời sinh không thể thay đổi, có thể có vài phần giống nhau nhưng khí chất và cách cư xử không thể giống nhau hoàn toàn như vậy được. Chắc chắn bọn chúng phải lên kế hoạch tỉ mỉ chi tiết, người này mới dám lừa Huệ Thanh đại sư và đông đảo khách hành hương ở nơi đông người. Rõ ràng hắn ta đã nhắm đến Vương Gia từ lâu rồi, hắn ta hiểu rõ sở thích của Vương Gia, thậm chí còn học theo từng lời nói, từng hành động của Vương Gia nữa."
"Vương Gia thực sự muốn để kẻ có ý đồ xấu này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiếp tục lợi dụng thân phận của Vương Gia để đi lừa đảo ư?"
Cát Kinh Nghĩa biết cách ăn nói, nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.
Nếu như ông ta tiếp tục nhắc đến chuyện tiền bạc, chắc chắn sẽ bị An Vương hào phóng đang hưng phấn gạt qua một bên, không thèm để ý đến. Nhưng nếu nhắc đến chuyện có người đang lợi dụng thân phận của An Vương, giả danh lừa bịp khắp nơi thì sẽ khác.
An Vương vô cùng tức giận: "Cát đại nhân, ngươi nói có lý, nhất định phải tóm được kẻ dám giả mạo bản vương."
Cát Kinh Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, ông ta giải thích với Huệ Thanh: "Huệ Thanh đại sư, sau khi điều tra kỹ càng, chúng ta có thể xác nhận hôm qua An Vương điện hạ đã đến thôn Kê Minh, cũng chưa từng đến chùa Tấn Bình. Người ở chùa Tấn Bình kia chính là kẻ giả mạo An Vương, đại sư còn nhớ những đặc điểm về trang phục hay ngoại hình của người đó không?"
"Thì ra là thế, bần tăng biết An Vương điện hạ thích làm việc thiện, lại trọng chữ tín, làm sao có thể không nhận trách nhiệm được chứ? Hóa ra là bần tăng đã hiểu lầm An Vương điện hạ, bần tăng xin tạ lỗi với An Vương điện hạ." Huệ Thanh cúi mình hành lễ với An Vương, thái độ rất chân thành.
Sau đó ông ta mới kể lại tình hình ngày hôm qua cho Cát Kinh Nghĩa nghe: "Người đó cao gần bằng An Vương, hơi gầy, đội một chiếc mũ lông cừu màu xám che tai chỉ để lộ nửa khuôn mặt, trông rất giống An Vương điện hạ. Hắn ta mặc một chiếc áo bào màu xanh tím thêu tường vân Kỳ Lân, giọng nói và cử chỉ cũng không khác An Vương điện hạ là mấy."
Cát Kinh Nghĩa chưa kịp lên tiếng, An Vương đã bùng nổ trước: "Bản vương chỉ có một chiếc mũ lông cừu màu xám và một bộ y phục màu xanh tím thêu tường vân Kỳ Lân, gần đây bản vương còn mặc nó."
Câu nói này xác nhận suy đoán của Cát Kinh Nghĩa.
Dám cả gan mạo danh Vương Gia dưới chân Thiên Tử, lại còn lợi dụng thân phận đó để lừa đảo hàng ngàn thước vải, người này làm việc táo bạo như vậy, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên hắn ta làm chuyện này.
Cát Kinh Nghĩa nhíu mày: "Hoàng Thượng, Vương Gia, người này là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, chắc hẳn phía sau hắn ta còn có một băng nhóm lừa đảo hoạt động rất lâu rồi. Bọn họ biết rõ hành vi và thói quen của An Vương, chắc chắn họ đã từng tiếp xúc hoặc gặp gỡ An Vương điện hạ ở đâu đó. Thậm chí phủ An Vương cũng có người của bọn họ, chắc chắn trong nhóm người này có người dân gốc Kinh Thành."
"Chắc hẳn mấy trăm tên ăn mày xuất hiện ở chùa Tấn Bình ngày hôm qua, cũng nằm trong kế hoạch của bọn chúng. Hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết lai lịch hay diện mạo của nhóm người này, cũng không biết tìm từ đâu. Tốt nhất nên điều tra từ những tên ăn mày đó, họ đã từng tiếp xúc với những kẻ lừa đảo này, có thể biết một số tin tức."
"Ngoài ra, chúng ta phải kiểm tra lại các vụ án cũ trong ngoài Kinh Thành xem có vụ lừa đảo nào tương tự hay không, có lẽ cũng có thể tìm được một ít manh mối."
Đường Thi phục sát đất.
【 Cát Thượng Thư thật lợi hại, chỉ mấy câu đã thăm dò rõ thân phận của đối phương, đúng là Sherlock Holmes. 】
Mặc dù không biết "Sherlock Holmes" là cái gì, nhưng điều này chứng tỏ ông ta đã đi đúng hướng rồi, Cát Kinh Nghĩa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Thục Phi và Lý Chiêu Dung lại có vẻ sốt ruột, họ len lén liếc mắt nhìn về phía An Tần. Tỷ muội à, nếu ngươi biết kẻ lừa đảo là ai thì nói luôn đi chứ? Ngươi nói một nửa lại dừng là có ý gì? Còn chút tình nghĩa tỷ muội nào không hả?
An Tần nhận thấy ánh mắt đó, thầm cười khổ, nàng ta cũng rất muốn biết kẻ đó là ai.
Ở Ngự Thư Phòng bên cạnh, Thiên Hành Đế nghe Cát Kinh Nghĩa phân tích xong cũng cảm thấy vụ án này không đơn giản, hắn lập tức hạ lệnh: "Cát Thượng Thư, vụ án này giao cho Hình bộ, các ngươi phải nhanh chóng điều tra rõ sự thật và bắt kẻ dám giả mạo hoàng thân quốc thích về quy án."
Cát Kinh Nghĩa nhận mệnh lệnh rồi dẫn Huệ Thanh đi điều tra vụ án này.
An Vương vẫn lưu luyến ở lại Ngự Thư Phòng, không chịu đi.
Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn về phía đồng hồ cát, vừa lắng nghe danh sách các món ăn không ngừng vang lên bên tai, vừa hỏi: "Vương thúc còn chuyện gì nữa không?"
An Vương vốn có việc, nhưng khi nghe thấy tên các món ăn liên tục vang lên như: 【Canh thịt bằm, canh củ cải thịt dê, dạ dày heo xào thái sợi, ngỗng quay, tôm phỉ thúy, gà hấp, thịt hấp bột, thịt viên om sốt... 】, thì khóe miệng của ông ta cũng không kìm được mà chảy nước miếng.
Nhưng thấy Hoàng Đế không có ý định giữ ông ta lại ăn cơm, An Vương đành nói: "Hoàng Thượng, ngài có thể ban cho vi thần một thánh chỉ về việc thúc đẩy phong trào đá cầu không?"
Nếu ông ta chỉ nói suông mà không có thánh chỉ trong tay, chắc chắn đám người trong hoàng thất không ưa ông ta sẽ cười nhạo ông ta.
【Trời lạnh như thế này phải ăn lẩu mới đúng bài, bây giờ chỉ có thể ăn canh suông thế này, đáng tiếc không có ớt và cà chua. 】
Đường Thi vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
Không thể trách nàng được, ai bảo Ngự Thiện Phòng nuôi miệng nàng kén chọn thế này chứ? Đồ ăn mấy ngày qua chẳng khác nào thức ăn cho heo, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội ăn chực. Sắp đến giữa trưa mà Hoàng Đế vẫn chưa ra lệnh đuổi các nàng về, theo thường lệ các nàng sẽ được giữ lại ăn cơm, nàng cũng có chút chờ mong.
Mấy người Thục Phi cũng phải thèm thuồng trước danh sách món ăn đó.
Thiên Hành Đế cũng cảm thấy hơi đói, không nói thêm câu nào nữa, vui vẻ ban cho An Vương một thánh chỉ.
An Vương vui vẻ cầm thánh chỉ rời khỏi cung, cuối cùng người ở Thừa Càn Cung cũng được ăn cơm.
Quả nhiên bữa trưa vô cùng phong phú, có đến tám mươi tám món, trong đó còn có mấy món hải sản.
Nhưng Đường Thi không mấy hứng thú với hải sản, thỉnh thoảng ăn một bữa hải sản còn được, chứ ăn nhiều quá lại có chút ngán. Bây giờ nàng chỉ muốn ăn thịt, canh thịt dê nóng hôi hổi, trắng mịn, điểm thêm vài quả kỷ tử đỏ tươi vừa đẹp vừa ngon miệng. Còn có món thịt viên om sốt kia nữa, hồng nhuận, thơm ngon, tan ngay trong miệng.
Bữa này nàng ăn hết hai bát cơm.
Mãi đến khi Thiên Hành Đế đặt đũa xuống, các phi tần không ăn nữa, nàng mới tiếc nuối đặt bát đũa xuống.
Hậu quả của việc ăn quá no là, lúc trở về thiên điện Đường Thi bắt đầu ngủ gật.
Trong thiên điện, than cháy đỏ rực khiến toàn bộ không gian ấm áp như mùa xuân, trong điều kiện như vậy muốn không ngủ gật cũng khó.
Đường Thi vui vẻ ngủ trưa.
Bên ngoài cung, Cát Kinh Nghĩa lại gặp phải vấn đề khó khăn.
Hướng điều tra của ông ta không sai, cũng nhanh chóng thu thập được thông tin cần tìm.
Gần đây đúng là có người đã tiếp cận đám ăn mày này, họ đưa ra nhiệm vụ yêu cầu đám ăn mày đến chùa Tấn Bình hỗ trợ, tiền thưởng của nhiệm vụ khá hậu hĩnh, mỗi người được trả năm mươi đồng tiền. Tuy nhiên, trước khi nhận nhiệm vụ, những người này cũng không biết cụ thể phải làm gì.
Hai ngày trước họ mới được thông báo đến chùa Tấn Bình, làm việc theo tình hình, sau đó xảy ra chuyện ngày hôm qua.
Sau khi đám ăn mày nhận vải và rời khỏi chùa Tấn Bình, có người đứng đợi trên đường lớn lấy hết số vải đó đi.
Những người này đều đội mũ đen, che kín mặt, đám ăn mày không thấy rõ tướng mạo của đối phương. Một số người muốn kiếm chác thêm một ít nhưng lại sợ cung tiễn trong tay đối phương, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định.
Sau khi nhận được tiền, đám ăn mày không gặp lại bọn chúng nữa.
Nha dịch Hình bộ đã tìm kiếm xung quanh khu vực đám ăn mày chỉ, không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Vì manh mối từ đám ăn mày không đem lại kết quả, Cát Kinh Nghĩa lại phái người điều tra tất cả các cửa hàng vải trong thành. Số lượng vải rất lớn, nên chắc chắn nhóm lừa đảo không thể giữ lại tự sử dụng mà phải bán chúng đi. Chỉ cần tìm được số vải này, có thể sẽ tìm được manh mối về nhóm lừa đảo.
Nha dịch đã kiểm tra tất cả cửa hàng vải ở Kinh Thành, vẫn không tìm thấy số vải đó.
Cuộc điều tra nhanh chóng đi vào bế tắc, những kẻ lừa đảo và số vải vóc đó đã hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cát Kinh Nghĩa không bỏ cuộc, đêm đó ông ta và mấy quan viên Hình bộ thức suốt đêm để rà soát tất cả các manh mối của vụ án, nhưng vẫn không thu được thông tin mới, thậm chí họ còn không thể xác định được số lượng người trong nhóm lừa đảo.
Manh mối duy nhất là có một người rất giống An Vương.
Nhưng bọn họ lại không thể phát lệnh truy nã với chân dung của người này, vì họ chỉ nắm được một số đặc điểm mơ hồ. Nếu vẽ ra, rất có thể người trong bức chân dung đó sẽ trông giống hệt An Vương, đến lúc đó có thể gây ra không ít rắc rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cát Kinh Nghĩa đ a u hết cả đầu, không ngờ chỉ một vụ lừa đảo lại khó giải quyết đến vậy.
Vì thực sự không thể tìm được thêm manh mối, lại lo lắng kéo dài quá lâu sẽ làm mất dấu vết, những manh mối hiện có cũng bị đứt đoạn, ngày hôm sau Cát Kinh Nghĩa đành phải vào cung cầu cứu.
Ông ta bẩm báo tình hình với Thiên Hành Đế: "Hoàng Thượng, vi thần vô năng, chưa thể tìm ra những người này, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Thiên Hành Đế nhìn đôi mắt thâm quầng của ông ta, không trách móc nặng nề mà ôn tồn hỏi: "Vẫn chưa tìm được số vải đó ư? Hiện tại Hình bộ đã điều tra được những manh mối gì rồi?"
Cát Kinh Nghĩa cười khổ: "Hiện tại, chúng thần chỉ biết đám người này có thể là dân gốc Kinh Thành, có ít nhất sáu người, nhưng vẫn chưa thể xác định được số lượng cụ thể. Vi thần cũng đã cho người đi tra hỏi ở các khách điếm, tửu quán trong Kinh Thành nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của bọn chúng."
Tuy đám ăn mày không nhìn rõ mặt những kẻ đó, nhưng họ vẫn nắm được một số đặc điểm đại khái như số lượng người, dáng người và độ tuổi. Ông ta cũng đã cho người đi điều tra dựa trên những thông tin sơ lược này, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Ông ta bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ nhóm người này mọc cánh bay đi rồi ư?
Nghe đến đây, Đường Thi cũng cảm thấy kỳ lạ. Không thể như vậy được, rõ ràng hướng điều tra của Cát đại nhân không sai, đáng lẽ ra phải tìm ra đám người này từ lâu rồi chứ, tại sao lại không có chút manh mối nào như thế này?
Nàng vội vàng lật xem tin sốt dẻo.
Sau khi đọc xong, Đường Thi không khỏi thán phục trước thủ đoạn cao minh của đối phương.
【 Trâu bò quá, không ngờ bọn chúng có thể nghĩ ra được cách này, thảo nào Cát đại nhân lục soát khắp thành cũng không tìm được bọn chúng. 】
【 Khoảng tối dưới chân đèn*, chắc chắn Cát đại nhân không thể ngờ rằng những kẻ mà ông ta mất cả đêm tìm kiếm đang ở ngay bên cạnh. Đám người này đúng là tay lão luyện, thể nào mấy người đó là tội phạm lừa đảo cao cấp. 】
*"灯下黑" dịch theo nghĩa đen là "khoảng tối dưới chân đèn" mang ý chỉ những thứ ở ngay trước mắt nhưng lại dễ bị bỏ qua.
Có ý gì?
Cát Kinh Nghĩa hít một ngụm khí lạnh.
Tối hôm qua ông ta xem hồ sơ ở Hình bộ, cố gắng tìm kiếm manh mối, bên cạnh cũng là địa bàn của Hình bộ. Chẳng lẽ vụ án này do người của Hình bộ bọn họ dàn dựng nên, sau đó đám người này vừa ăn cướp vừa la làng?
Vì bọn chúng biết rõ mọi hành động của Hình bộ, khiến Hình bộ luôn chậm hơn một bước, liên tục bỏ lỡ cơ hội, đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra được gì?
Nếu đúng như vậy thì hợp lý rồi.
Trong phút chốc, sắc mặt Cát Kinh Nghĩa trở nên vô cùng khó coi, nhưng ngay sau đó ông ta nhận ra mình đã sai rồi. Trong Hình bộ không chỉ có quan viên, mà còn có không ít tù nhân.
【 Khi phát hiện Hình bộ chú ý đến vụ án, đám người này đã chủ động gây rối bên ngoài Hình bộ, tự đưa bản thân vào đại lao Hình bộ ngồi vài ngày. 】
Hôm qua bọn họ gây rối đúng lúc Đường Thi đang ngủ trưa, vì vậy nàng mới bỏ lỡ thông tin. Sau đó lại có chuyện mới mẻ thu hút sự chú ý của nàng, nên nàng không nhớ đến chuyện này nữa.
Cho tới hôm nay, thấy Cát Kinh Nghĩa gặp khó khăn nàng mới nhận ra có điều gì đó không ổn lắm, nàng lật xem tin sốt dẻo một lần nữa mới phát hiện ra kế hoạch tinh vi của nhóm người này.
【 Haizzz, ai mà nghĩ đến chuyện này chứ? Cho dù Cát đại nhân có lật tung cả Kinh Thành này lên cũng không thể tìm thấy bọn họ. 】
【 Đám người này rất thông minh, tại sao không dùng trí thông minh vào việc khác mà lại đi lừa đảo như thế này? 】
Cát Kinh Nghĩa sững sờ, ông ta đã xử lý vụ án hơn hai mươi năm, từng gặp đủ thể loại tội phạm. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tên lừa đảo xảo quyệt như thế này, nếu bàn về khó chơi, chắc chắn nhóm người này thuộc top đầu.
Hôm nay nếu bà cố nội Phúc Tinh không chỉ điểm cho, chắc chắn bọn họ sẽ không điều tra đến đám phạm nhân bẩn thỉu này, đại lao Hình bộ chính là vỏ bọc hoàn hảo nhất của bọn chúng.
Sau một thời gian vẫn không có thêm manh mối, vụ án dần bị bỏ quên và trở thành án treo, nhóm người này sẽ được thả ra, vừa vặn tránh được điều tra của quan phủ.
Đúng là một kế sách hay.
Mấy người Thục Phi cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Không ngờ còn có thể làm như vậy, đúng là mở mang tầm mắt. Việc này thú vị hơn nhiều so việc hằng ngày ngồi trong cung của mình, nghe ngóng xem hôm nay phi tử nào đó lại mặc một bộ y phục mới, hay hôm qua Hoàng Thượng thưởng cho người nào.
Cát Kinh Nghĩa nhận được thông tin quan trọng, ông ta sợ để lâu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng chắp tay thưa với Thiên Hành Đế: "Hoàng Thượng, vi thần vừa nhớ ra còn một nơi chưa điều tra, vi thần sẽ đi điều tra ngay, vi thần xin cáo lui."
Thiên Hành Đế hiểu rõ ông ta đang lo lắng điều gì, hắn phất tay ra hiệu cho phép ông ta lui xuống.
Cát Kinh Nghĩa hùng hùng hổ hổ trở về Hình bộ, vừa tới nơi đã gọi thuộc hạ đến hỏi xem hôm qua có ai đánh nhau bị nhốt vào đại lao không?
Đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ, những vụ như thế này không quá nghiêm trọng. Nếu không phải vì bọn họ gây náo loạn oánh nhau ngay trước cửa Hình bộ, thì nha dịch trực ban cũng chả thèm quan tâm đến. Trường hợp này cùng lắm cũng chỉ bị nhốt một thời gian, nếu gia đình chịu bỏ tiền chuộc, họ có thể được thả sớm hơn.
Do đó, thuộc hạ của Cát Kinh Nghĩa cũng không nắm rõ tình hình, đành phải gọi cai ngục đến xác nhận.
"Cát đại nhân, hôm qua có sáu người bị nhốt vào đại lao, đều là nam. Trong đó có một ông lão râu bạc trắng, còn năm người kia thì trẻ hơn một chút khoảng ba bốn mươi tuổi."
Những mô tả này gần khớp với thông tin thu được từ nhóm ăn mày.
Cát Kinh Nghĩa vui mừng: "Dẫn ta đi gặp bọn họ."
"Gặp ai cơ?" An Vương bước nhanh từ bên ngoài vào, trong tay cầm một quả cầu lông màu sắc rực rỡ, ông ta hất cằm hỏi: "Cát Thượng Thư, đã bắt được kẻ giả mạo bổn vương chưa?"
Cát Kinh Nghĩa vui vẻ nói: "Vương Gia tới thật đúng lúc, vi thần vừa tra được manh mối mới, hiện đám người này đang bị giam trong đại lao Hình bộ. Bọn chúng vô cùng xảo quyệt, suýt chút nữa đã thoát khỏi tay chúng ta."
Cát Kinh Nghĩa vừa dẫn An Vương đến đại lao, vừa kể lại những hành động xảo quyệt của bọn lừa đảo này.
An Vương thấy vậy thì không còn tức giận nữa: "Thảo nào bọn chúng có thể giả mạo bản vương, để đi lừa gạt Huệ Thanh."
Những kẻ này giảo hoạt như vậy, việc chúng có thể qua mắt mọi người cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
"Đúng vậy." Đây là lần đầu tiên Cát Kinh Nghĩa gặp phải người gian xảo như vậy.
Sáu người đó bị nhốt chung trong một phòng giam.
Không biết do trận đánh nhau hay vì điều kiện trong đại lao quá kém, mà trông cả sáu người đều rất bẩn thỉu, toàn thân phủ đầy bụi bặm chẳng khác nào những phạm nhân bình thường. Nếu không biết trước thân phận của họ, chắc Cát Kinh Nghĩa cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.
Vừa mở cửa nhà lao, An Vương đưa mắt tìm kiếm kẻ giả mạo.
An Vương chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra kẻ đó ngay, vì người này trông quá giống ông ta, giống đến tám phần. Hai người họ giống nhau như vậy, nếu kẻ đó cố tình bắt chước cách cư xử của An Vương, không có gì khó hiểu khi mấy người Huệ Thanh không thể phân biệt được.
Cát Kinh Nghĩa cũng vô cùng kinh ngạc trước sự tương đồng kỳ lạ giữa hai người.
Người lạ mà lại giống nhau đến mức này, đúng là thần kỳ.
Sáu người kia không biết Cát Kinh Nghĩa là ai, nhưng khi họ nhìn thấy An Vương thì họ nhanh chóng nhận ra kế hoạch của mình đã bị bại lộ.
Sắc mặt mấy người họ lập tức trắng bệch, thậm chí kẻ nhát gan nhất còn bật khóc.
Còn kẻ giả mạo An Vương kia lại hừ lạnh một tiếng, hình như ông ta không phục lắm: "Kế hoạch của ta vô cùng hoàn hảo, tại sao các ngươi có thể tìm thấy chúng ta?"
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm." Cát Kinh Nghĩa lạnh nhạt nói.
An Vương lại tò mò về một điều khác: "Ngươi họ gì? Quê ở đâu?"
Kẻ giả mạo liếc mắt nhìn ông ta: "Người huyện Trần, họ Trang, ngươi hỏi cái này làm gì?"
An Vương bỗng nhiên thở gấp, loạng choạng tiến lên phía trước kéo mạnh tay áo của đối phương lên, nhanh chóng tìm được thứ mình muốn tìm: "A đệ, đệ đệ, là đệ đúng không? Chắc chắn là đệ rồi, đệ chưa chớt, đệ chưa chớt..."
An Vương vừa khóc vừa cười, miệng không ngừng gọi "Đệ đệ."
Cát Kinh Nghĩa bối rối, đây là chuyện người nhà lừa người nhà à?
Nhưng đột nhiên tìm thấy đệ đệ đã chớt mấy chục năm của An Vương, việc này trùng hợp đến mức khiến ông ta cảm thấy không chân thật một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro