Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung

Chương 8

2024-09-27 01:31:53

Nhưng mà không ai bị sốc như Thái Hậu.

Bà ta vịn tay Liễu ma ma hoảng hốt đứng dậy, lạnh giọng quát: "Mau, giữ chặt hắn, kéo hắn lại!”

Thái giám và cung nữ trong Vạn Thọ Cung đồng loạt xông lên giữ Thiên Hành Đế lại.

Nhưng bọn họ lại e dè thân phận của Thiên Hành Đế không dám dùng quá nhiều sức, chỉ có thể kéo hai cánh tay hắn ra phía sau.

Mà sức lực của Thiên Hành Đế lại rất lớn, hắn ôm chặt tiểu thái giám kia không buông tay.

Hiện trường hỗn loạn, Thái Hậu tức giận ôm ngực lẩm bẩm: "Tạo nghiệt rồi, tạo nghiệt rồi…”

Liễu ma ma nhìn đôi mắt đỏ ngầu và ánh mắt đ.iên cuồng của Thiên Hành Đế, trong lòng có chút sợ hãi, nhỏ giọng khuyên can: "Nương nương, tình hình bây giờ của Hoàng Thượng có vẻ không ổn, hay là cứ đánh ngất ngài ấy rồi mời thái y đến ạ?”

Bỏ thuốc nhi tử của mình không phải là chuyện vinh dự gì, hơn nữa nếu bị những quan viên tiền triều biết được còn rách việc nữa.

“Sức khỏe của Hoàng Thượng là quan trọng, lát nữa nô tỳ sẽ dặn dò thái y, không để ông ta đi nói lung tung đâu ạ.” Liễu ma ma lại nói.

Bây giờ Thái Hậu mới thở phào.

Nhưng ai sẽ là người đ.ánh ng.ất Hoàng Thượng đây?

Các thái giám đều có chút e ngại, đây là Hoàng Thượng đấy, tuy có lý do cụ thể thật nhưng lỡ đánh Hoàng Thượng b.ị th.ương thì ai chịu trách nhiệm chứ? Hoặc là khi Hoàng Thượng tỉnh lại muốn tính sổ chuyện này thì bọn họ làm gì còn đường s.ống nữa.

Vì vậy sau khi Liễu ma ma ra lệnh, mấy tên thái giám cầm gậy vây quanh Thiên Hành Đế nhưng không ai dám ra tay, có kẻ còn nhát gan hơn, hắn ta đã vung gậy về phía trước nhưng chưa đụng tới cổ Thiên Hành Đế đã ngã lăn ra đất ng.ất x.ỉu.

Đồ vô dụng, cuối cùng Liễu ma ma đành phải gọi thị vệ đến đây mới đánh ng.ất được Thiên Hành Đế, lúc này mới có thể kh.iêng hắn vào trong phòng.

Đường Thi chứng kiến vở kịch hay như vậy, tiếc là tối nay nàng không có mặt ở Vạn Thọ Cung để hóng hớt.

【Mọi người chỉ lo cho Hoàng đế, còn Phó Thiên Thiên thì sao?】

Qua Qua: 【Phó Thiên Thiên ng.ất x.ỉu rồi.】

Đường Thi tặc lưỡi:【Thảm quá đi mất, đã không được ăn thịt rồng còn bị đ..âm cho mấy nhát, lúc này còn nằm cô đơn nơi góc tường không ai thèm ngó ngàng tới.】

Qua Qua: 【Thái y tới rồi, dược đồng đi theo bị ngăn cản ở bên ngoài Vạn Thọ Cung. Lão thái y vừa đi vào đã bị mùi m.áu tươi trong Vạn Thọ Cung dọa sợ.】

Đường Thi: 【Cẩu Hoàng Đế thế nào rồi?】

Đường Thi vẫn hy vọng cẩu Hoàng Đế bình an vô sự. Dù sao hắn cũng là áo cơm cha mẹ của nàng, nếu hắn ch.ết thì sau này ai phát tiền lương cho nàng nữa. Ông chủ vừa hào phóng vừa không làm phiền nhân viên như cẩu Hoàng Đế không còn nhiều nữa đâu.

Tâm trạng của Thục Phi và những người khác cũng chùng xuống theo.

Một lát sau, Qua Qua nói:【Không chết được. Thái y kê một đơn thuốc, còn khéo léo khuyên Thái Hậu, không nên cho hoàng đế dùng mấy loại thuốc hổ báo hại thân này, sức khỏe của Hoàng Thượng không có vấn đề gì, cách năm ngày Thái Y Viện sẽ đến bắt mạch bình an cho Hoàng Thượng một lần."

Đường Thi: 【Chức năng thì không có vấn đề gì nhưng hắn chỉ có hứng thú với nam nhân, đối với Thái Hậu thì chuyện này là chuyện vô cùng nghiêm trọng đấy. Bị trúng thuốc nhưng vẫn có thể nhịn được khi Phó Thiên Thiên tự dâng mình lên đến tận cửa, cuối cùng lại chọn một tên thái giám. Chẳng lẽ là do gen di truyền của Phó gia à? 】

Qua Qua cũng đồng ý: 【Có thể lắm chứ, Phó Quốc công là kẻ nam nữ đều ăn. Nhưng đến lượt cháu trai của ông ta thì có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.】

Đường Thi hiểu rõ:【Thảo nào lúc thị tẩm lại không hiểu phong tình bảo Thục Phi đi mài mực, qua chuyện này có thể giải thích được.】

Thục Phi lấy quạt che mặt: Đừng nhắc đến đoạn lịch sử đen tối này của nàng ta nữa được không.

Một người một hệ thống nói chuyện rôm rả.

【Liễu ma ma nhét cho thái y một thỏi vàng, bảo ông ta nói dối với bên ngoài rằng Thái hậu bỗng nhiên cảm thấy không khỏe."

【Thái Hậu sợ các đại thần biết đúng không, nếu chuyện này thành công thì không sao nhưng đằng này lại không thành, Hoàng Thượng còn b.ị th.ương, không những thế còn để lộ bí mật hắn thích nam tử nữa chứ. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn các đại thần sẽ có những suy nghĩ khác, Thái Hậu cũng sẽ bị ngự sử buộc t.ội.】

Qua Qua chỉ có thể cảm thán:【Con người các ngươi thật phức tạp. Ký chủ, Hoàng Thượng tỉnh rồi, ngươi nghĩ hắn biết chuyện Thái Hậu bỏ thuốc hắn không?】

Quả dưa đặc sắc nhất đã ăn xong rồi, Đường Thi chẳng còn nhiệt tình nữa, có chút lười biếng:【Ai mà biết được, hắn biết thì cũng chỉ có thể giả vờ không biết thôi, dù sao Thái Hậu cũng là mẹ ruột của ngài ấy cơ mà. Trăm việc lấy chữ hiếu làm đầu, hắn còn có thể làm gì được chứ?】

Qua Qua nghe thấy vậy rất hâm mộ:【Làm Thái Hậu thật tốt.】

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Thi cũng đồng ý:【Tất nhiên rồi, chức vụ Thái Hậu là chức vụ ngon nhất hậu cung đấy, không gì sánh bằng. Nếu Hoàng Đế chết sớm hơn một chút thì càng tốt, Thái Hậu còn có thể nuôi thêm mấy tên trai lơ trẻ trung tuấn tú.】

Qua Qua hưng phấn nói:【Ký chủ ngươi đoán sai rồi, Hoàng Thượng tức giận.】

Trên giường, Thiên Hành Đế mở mắt, ánh mắt vẫn có chút mơ màng.

Thái Hậu quan tâm hỏi han: "Hoàng nhi, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Con còn nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Vẻ mơ màng trong mắt Thiên Hành Đế biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng nghiêm nghị, hắn cố gắng ngồi dậy. Thái Hậu định đến đỡ hắn, lại bị hắn né tránh, hắn không để ý đến người ở Vạn Thọ Cung, lớn tiếng gọi: "Quảng Tuyền…"

Quảng Tuyền đứng canh ngoài cửa vội vàng tiến vào, đôi mắt ngấn lệ: "Hoàng Thượng, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi, vừa nãy ngài làm nô tài sợ chết khiếp."

“Đỡ trẫm dậy, về Thừa Càn Cung.” Từ đầu tới cuối, Thiên Hành Đế không nói một câu nào với Phó Thái Hậu.

Liễu ma ma vội vàng phất tay cho các thái giám cung nữ trong điện lui xuống, sau đó cười tủm tỉm nói: "Hoàng Thượng, ngài bỗng ng.ất x.ỉu nên nương nương lo lắng cho ngài lắm đấy ạ. Ngài vẫn chưa khoẻ hẳn đâu, đêm nay ngài hãy nghỉ ngơi ở Vạn Thọ Cung đi ạ.”

Thiên Hành Đế đã không để ý đến Thái Hậu thì sao có thể quan tâm đến lời nói của một m.a m.a chứ.

Hắn mặc áo ngoài, xuống giường, vịn vào người Quảng Tuyền lảo đảo đi ra ngoài.

Phó thái hậu có chút nóng vội, vội vàng đuổi theo: "Hoàng nhi, con không định quan tâm đến mẫu hậu nữa sao?”

Bước chân Thiên Hành Đế khựng lại một chút, nhưng vẫn quay lưng về phía bà ta: "Mẫu hậu, ban ngày ngài còn nói sẽ không ép nhi thần phải nạp Tứ biểu muội. Mẫu hậu nói gì con cũng tin, tin tưởng không chút nghi ngờ nhưng mẫu hậu lại đối xử với nhi thần như thế nào đây?”

Phó Thái Hậu không thể nào cãi lại, chỉ có thể nói: "Hoàng nhi, Thiên Thiên là một cô nương tốt. Chỉ cần ở chung một thời gian, chắc chắn con sẽ thích cô nương xinh đẹp, dịu dàng, săn sóc như nàng, mẫu hậu chỉ không muốn con bỏ lỡ một cô nương tốt như vậy. Nếu con không muốn thì sau này mẫu hậu sẽ không làm như vậy nữa, con hãy tha thứ cho mẫu hậu một lần này đi.”

“Mẫu hậu ngài thay đổi rồi, trước đây mỗi khi con bị bệnh, người đều lo lắng đích thân vào bếp, chỉ mong con khỏe mạnh. Nhưng bây giờ, vì nhà mẹ đẻ mà người hoàn toàn không quan tâm đến sức khỏe của nhi thần nữa. Nhi thần vẫn luôn nghĩ rằng mẫu tử chúng ta mới là người thân nhất trên thế giới này, hôm nay nhi thần mới hiểu rõ, trong lòng mẫu hậu, nhi thần không quan trọng bằng Phó gia.”

Phó thái hậu nghe thấy hắn dùng giọng điệu tâm tàn ý lạnh này, biết hành động đêm nay đã khiến hắn thấy tổn thương trong lòng, vội vàng đuổi theo:【Hoàng nhi, không phải như thế, mẫu hậu cũng chỉ nhất thời hồ đồ, con tha thứ cho mẫu hậu đi. Con đợi một chút, mẫu hậu có chuyện…”

Vừa xuống hết bậc thang Thiên Hành Đế bỗng dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Thái Hậu nói: "Mẫu hậu hi vọng nhi thần nạp Tứ biểu muội đúng không? Nhi thần sẽ làm theo ý mẫu hậu.”

Nói xong, hắn nhận lấy con dao mà Quảng Tuyền đưa đến, cầm trên tay sải bước đến căn phòng bên trái. Hắn dùng con dao còn dính m.áu đẩy cửa ra, hắn nhìn Phó Thiên Thiên đang khóc lóc vì đ..au đ.ớn ở bên trong nói: "Nếu tứ biểu muội đã muốn gả cho trẫm như vậy, vậy trẫm sẽ cho tứ biểu muội được như ý, ngày mai sẽ viết thánh chỉ sắc phong…”

Phó Thiên Thiên nhìn thấy trên mũi đao còn dính máu của mình, nàng ta run bần bật, điên cuồng lắc đầu: "Không, Hoàng Thượng, thần nữ không dám, đêm nay đều là lỗi của thần nữ, thần nữ không xứng với Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ. Cô mẫu, Thái Hậu nương nương, ngài hãy khuyên Hoàng Thượng giúp thần nữ đi, ngày mai thần nữ sẽ xuất cung về nhà, không bao giờ vào cung nữa…”

Đồ vô dụng, chỉ có như vậy đã bị dọa s.ợ mất mật, còn dám ham muốn vinh hoa phú quý nữa ư.

Thái Hậu biết quân cờ Phó Thiên Thiên này đã hỏng, vội vàng nói: "Hoàng nhi đừng tức giận, chuyện này là lỗi của mẫu hậu, ngày mai mẫu hậu sẽ sai người đưa nàng ta ra khỏi cung.”

Thiên Hành Đế cười mỉa mai: "Tùy ngài.”

Dứt lời, hắn dẫn Quảng Tuyền rời khỏi Vạn Thọ Cung.

Nhìn bóng lưng Hoàng Thượng cầm dao rời đi trong đêm đen, Phó thái hậu cau mày, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Thất sách rồi.”

Liễu ma ma lo lắng sốt ruột nói: "Chuyện này cũng không thể trách nương nương được. Ai mà biết được hoàng thượng lại thích cái kiểu này chứ, thảo nào bình thường ngài ấy ít khi lui tới hậu cung, hậu cung cũng chưa từng có một tin tức tốt nào. Nương nương, bây giờ Hoàng Thượng có hiềm khích với ngài, phải làm sao đây?”

Phó Thái Hậu không vội: "Hoàng Thượng hiếu thuận, ai gia là mẫu thân của hắn. Hắn có thể giận ai gia cả đời này à?”

“Nương nương nói đúng, chắc chắn qua mấy ngày nữa Hoàng Thượng sẽ hết giận ngay thôi.” Liễu ma ma gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng: "Bây giờ Hoàng Thượng như vậy, còn đưa người từ nhà đến nữa không ạ?”

Phó Thiên Thiên là nữ tử xinh đẹp nhất trong số những nữ tử đủ tuổi của Phó gia, nàng ta đã vô dụng thì e rằng những người khác cũng không thể dùng được. Hơn nữa quan hệ mẫu tử bà ta cũng trở nên căng thẳng, gần đây Phó gia cũng xảy ra chuyện lại đúng vào lúc Hoàng Thượng cảm thấy chán ghét nhất, không nên đưa người tiến cung nữa.

Thái Hậu vuốt ngón tay được sơn màu đỏ tươi, nói: "Chờ thêm một thời gian nữa, đợi hoàng nhi hết giận rồi hãy nói. Ngươi phái người thông báo với Quốc Công gia, bảo ông ta hãy quản lý Phó gia cho tốt, đừng để x.ảy ra tai vạ gì nữa.”

Qua Qua nghe thấy những lời này không khỏi cảm thán:【Làm Thái Hậu thật tốt, có chỗ dựa cứng cáp, chỉ dựa vào việc Hoàng Thượng sẽ tha thứ nhượng bộ bà ta, nên bà ta chẳng thèm hối hận vì những chuyện mình đã làm, thậm chí bà ta còn mưu tính đưa một người khác vào trong cung.】

Đường Thi không đồng tình:【Nếu cứ như thế này thì tình mẫu tử có sâu đậm đến đâu cũng sẽ bị bào mòn theo thời gian mà thôi. Từ xưa đến nay, đa số đế vương đều là kẻ bạc tình, không ít người gi.ết cha gi.ết huynh để thượng vị, cha con còn có thể gi.ết được, ngươi nghĩ rằng một chữ hiếu có thể trói buộc Hoàng Thượng, khiến hắn không dám gi.ết mẫu thân à?】

Chẳng qua những việc Thái Hậu làm không đ.e d.ọa đến quyền lực Hoàng Đế, cho nên Hoàng Đế cũng vui vẻ thể hiện lòng hiếu thuận của hắn, tự tạo cho hắn hình tượng là một người con có hiếu.

Qua Qua suy nghĩ thì cũng thấy đúng thật:【Cũng đúng, Hoàng Thượng thật đáng s.ợ, muốn gi.ết ai thì gi.ết người đó. Toang thật rồi ký chủ ơi, Hoàng Thượng đang xách dao đằng đằng sát khí trở về kìa, đáng s.ợ quá đi mất.】

【Đi ư? Xa như vậy mà hắn đi bộ về à?】Đường Thi kinh ngạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Qua Qua khẳng định:【Đúng vậy, long liễn đi theo phía sau, bây giờ hắn đã đến Hưng Đức cung, khoảng nửa nén hương nữa sẽ đến Thừa Càn Cung."

Nghe thấy vậy, mấy người Thục Phi đều đứng ngồi không yên.

Các nàng định chạy đến đây “nhặt của hời”, bây giờ có cơ hội nhặt của hời thật nhưng không ai cảm thấy vui nổi.

Trên người Hoàng Thượng còn dính m.áu, cầm theo con d..ao dính m.áu, lại còn đằng đằng sát khí trở về nữa chứ, chắc là chẳng có chuyện tốt lành gì đâu.

Các nàng không muốn chịu xui xẻo, lỡ như các nàng cũng rơi vào kết cục như Phó Thiên Thiên thì đúng là xui xẻo đến tận cùng.

Thục Phi ho một tiếng, giả vờ nhìn ra bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, dịu dàng cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, mà Hoàng Thượng vẫn chưa về, chắc là có chuyện gì đó chậm trễ rồi. Các muội muội, ngày mai Hoàng Thượng còn phải lên triều, chúng ta không nên ở lại quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi, đều đi về trước đi.”

Nàng ta nói xong thì đứng dậy.

Đường Thi đã sớm mệt rã rời, cũng vội vàng đứng lên.

An Tần mỉm cười tiếp lời: "Thục Phi nương nương nói đúng, chúng ta về thôi, trời càng tối thì càng lạnh.”

Lý Chiêu dung và Chu Tài nhân cũng không có ý kiến gì.

Sau khi nói với Đông Lai một tiếng, năm vị phi tần vội càng chuồn mất.

Các nàng đi không bao lâu, Thiên Hành Đế đã trở lại.

Đông Lai thấy dáng vẻ chật vật của Thiên Hành Đế thì sững sờ: "Hoàng Thượng, ngài bị sao vậy? Nô tài lập tức phái người đi mời thái y.”

“Không cần, đây là máu của người khác.” Thiên Hành Đế lạnh lùng nói: "Mang nước vào, trẫm muốn tắm gội thay quần áo.”

Quảng Tuyền liếc mắt ra hiệu cho Đông Lai, ý bảo hắn ta đừng hỏi nữa.

Các cung nhân bắt đầu làm việc, Thiên Hành Đế đã tắm rửa rất nhanh, sau đó thay sang một bộ trung y bằng lụa trắng.

Đông Lai vừa hầu hạ hắn thay quần áo, vừa thấp giọng bẩm báo chuyện đêm nay mấy người Thục Phi có đến đây: "Thục Phi nương nương và các vị chủ tử khác đã đợi rất lâu, còn tự chuẩn bị điểm tâm và hạt dưa. Nô tài còn tưởng họ sẽ đợi cho đến khi Hoàng Thượng trở về, không ngờ bọn họ lại đột ngột về hết.”

Chần chừ một lát, hắn ta mới mạnh dạn hỏi: "Hoàng Thượng, đêm nay ngài có muốn gọi nương nương nào thị tẩm không ạ?”

Dù sao đêm nay Hoàng Thượng đã bị bỏ thuốc, khoảng thời gian này còn uống nhiều canh bổ như vậy nữa.

Thiên Hành Đế xua tay, hắn quan tâm đến một vấn đề khác hơn: "Các nàng đi lúc nào?”

Quảng Tuyền nói: "Các nương nương vừa đi không lâu ạ, nếu Hoàng Thượng trở về sớm hơn một chút thì các nương nương vẫn còn ở đây.”

Thiên Hành Đế nhếch môi cười ngồi xuống ăn khuya, không nói thêm gì nữa.

Quảng Tuyền cầm hòm thuốc đi đến bôi thuốc cho hắn.

Tuy đêm nay người b.ị th.ương nhiều nhất là Phó Thiên Thiên, nhưng trời tối đen như mực nên Thiên Hành Đế vẫn bị thương, trên má trái còn có một vết thương đỏ ửng đó là vết thương khi bị mảnh sứ b.ắn tr.úng.

Hắn ta thật cẩn thận bôi thuốc giúp Thiên Hành Đế, sau đó lại hỏi: "Đêm nay Hoàng Thượng chịu khổ rồi, ngày mai có cần hoãn buổi triều sớm không ạ?”

Dù sao lên triều với bộ dạng này cũng không đẹp mặt cho lắm.

Nhưng Thiên Hành Đế lại không để ý:"Đi chứ, sao lại không đi.”

Điều hắn muốn là các đại thần tò mò, nghị luận, để các đại thần thấy nữ nhi Phó gia to gan đến mức nào, dám hạ thuốc hắn.

Quảng Tuyền không nói thêm gì nữa, đợi Thiên Hành Đế dùng xong bữa khuya thì hắn ta hầu hạ Thiên Hành Đế nghỉ ngơi. Đang định tắt đèn thì thấy Đông Lai đi tới, còn một bức thư mật đến: "Hoàng Thượng, bên kia đưa đến ạ.”

Thiên Hành Đế lập tức nhận lấy bức thư, đọc qua sau đó nhanh chóng đưa thư đến ngọn nến đốt.

Quả nhiên Thái Hậu vẫn chưa từ bỏ.

Điều quan trọng hơn là dù Yến Phi không ở đó nhưng giọng nói thần bí kia vẫn tồn tại.

Thiên Hành Đế cụp mắt, dặn dò Quảng Tuyền: "Sáng mai tiếp tục truyền các nương nương đến Thừa Càn Cung.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung

Số ký tự: 0