Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 18
2024-11-01 22:07:38
Tô Lạc Lạc dùng tay chân bò ra khỏi giường đá, nhưng do kiệt sức và cảm giác nóng bức ngày càng tăng từ phía sau nên cô không thể thoát ra, chưa kịp bò xuống khỏi giường đá thì đột nhiên cảm thấy cổ bị lạnh, cả người lẫn lớp da thú bị nhấc bổng lên.
Hai chân cô rời khỏi mặt đất, đôi chân đỏ ửng vì lạnh lẽo loạng choạng vô vọng ở độ cao mấy chục centimet, lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng về sự chênh lệch về thể lực và chiều cao giữa mình và thú nhân tàn tật bên cạnh.
Rồi tầm nhìn của cô bắt đầu rung chuyển, từ trong hang đá ấm áp nhanh chóng di chuyển ra ngoài, chỉ trong vài giây đã đi qua "phòng khách" lạnh lẽo đến trước cánh cửa gỗ nặng nề phủ đầy vân tối.
Nhận ra y đang xách cô ra ngoài, có vẻ như định ném cô ra ngoài, Tô Lạc Lạc hoàn toàn hoảng loạn, dùng đôi tay yếu ớt chống lại cánh cửa gỗ: “Thưa ngài, thưa đại ca, ca ca gì đó ơi!"
"Xin lỗi, ta sai rồi, ngài có thể đừng đuổi ta ra ngoài không."
"Ta sẽ không bao giờ nói là lớp da thú của ngài không mặc đúng nữa, ta hứa sau này cũng sẽ không nói lung tung, lần sau ta tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt ngài nữa, sẽ không bao giờ coi ngài là lò sưởi nữa, nếu ngài thấy ta phiền thì ta sẽ đi ngay sáng mai, ngài nhìn xem, giờ bên ngoài đã tối rồi…"
Tô Lạc Lạc còn chưa nói hết lời thì một bàn tay lớn thon dài với những khớp xương rõ ràng đã dễ dàng đẩy cánh cửa gỗ bị tuyết che phủ một nửa mở ra.
Gió lạnh như dao cắt, tuyết bay loạn xạ.
Dưới ánh tuyết, con sói mà cô chôn một nửa vào buổi tối đã đông cứng thành một khối cứng đờ.
Tô Lạc Lạc bị ném ra ngoài, muốn khóc mà không có nước mắt.
Cô ngã vào đống tuyết dày, không thấy đau lắm nhưng vừa được sưởi ấm xong, cả người đột ngột bị gió lạnh quét qua, toàn thân như rơi vào hầm băng, răng đánh lập cập không thể thốt lên lời cầu xin nữa.
Cánh cửa gỗ phía sau đóng sầm lại, lòng Tô Lạc Lạc lạnh lẽo, nhìn vào màn đêm đen như mực bên ngoài, cô thê thảm như một cây cải bẹ xanh ủ rũ vậy.
Cô kéo chặt lớp da thú đã ướt một nửa rồi cố gắng di chuyển lên chỗ cao hơn.
Cấu trúc của hang đá mà thú nhân tàn tật ở bên cạnh ở tốt hơn nhiều so với cái hang nhỏ mà cô ở trước đây, vị trí gần cửa gỗ cách cửa hang đá khoảng mười mét, tuy đã bị tuyết chôn lấp khá nhiều nhưng vẫn là nơi ít tuyết nhất trong hang đá, gió lạnh cũng bị một tảng đá lớn gần đó chặn lại phần lớn.
Tô Lạc Lạc bò đến đó, cảm thấy hối hận vì buổi chiều không tìm một gia đình thú nhân nào để ở tạm. Đôi mắt cô như đọng lại, như trở về cái đêm lạnh lẽo khi virus tang thi mới bùng phát.
Không yên tĩnh như thế này, bầu trời khi ấy cũng tối hơn bây giờ.
Tối… Đợi đã, tại sao cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chứ?
Tô Lạc Lạc quay đầu lại, đối diện với một cái lỗ nhỏ trên vách đá bị đục ra, cái lỗ ấy to bằng bàn tay cô.
Loại lỗ nhỏ này là lỗ thoát khí, rất phổ biến trong hang đá tự tay thú nhân đục ra. Để thích nghi với thiên tai và khí hậu khắc nghiệt thay đổi của thế giới này, hầu hết thú nhân sẽ chọn làm hang đá của mình sâu hơn, để cải thiện tính thông khí vào mùa hè và an toàn khi đốt lửa vào mùa đông, họ sẽ tạo ra những lỗ thoát khí to nhỏ khác nhau ở nơi kín đáo trong hang đá.
Hai chân cô rời khỏi mặt đất, đôi chân đỏ ửng vì lạnh lẽo loạng choạng vô vọng ở độ cao mấy chục centimet, lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng về sự chênh lệch về thể lực và chiều cao giữa mình và thú nhân tàn tật bên cạnh.
Rồi tầm nhìn của cô bắt đầu rung chuyển, từ trong hang đá ấm áp nhanh chóng di chuyển ra ngoài, chỉ trong vài giây đã đi qua "phòng khách" lạnh lẽo đến trước cánh cửa gỗ nặng nề phủ đầy vân tối.
Nhận ra y đang xách cô ra ngoài, có vẻ như định ném cô ra ngoài, Tô Lạc Lạc hoàn toàn hoảng loạn, dùng đôi tay yếu ớt chống lại cánh cửa gỗ: “Thưa ngài, thưa đại ca, ca ca gì đó ơi!"
"Xin lỗi, ta sai rồi, ngài có thể đừng đuổi ta ra ngoài không."
"Ta sẽ không bao giờ nói là lớp da thú của ngài không mặc đúng nữa, ta hứa sau này cũng sẽ không nói lung tung, lần sau ta tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt ngài nữa, sẽ không bao giờ coi ngài là lò sưởi nữa, nếu ngài thấy ta phiền thì ta sẽ đi ngay sáng mai, ngài nhìn xem, giờ bên ngoài đã tối rồi…"
Tô Lạc Lạc còn chưa nói hết lời thì một bàn tay lớn thon dài với những khớp xương rõ ràng đã dễ dàng đẩy cánh cửa gỗ bị tuyết che phủ một nửa mở ra.
Gió lạnh như dao cắt, tuyết bay loạn xạ.
Dưới ánh tuyết, con sói mà cô chôn một nửa vào buổi tối đã đông cứng thành một khối cứng đờ.
Tô Lạc Lạc bị ném ra ngoài, muốn khóc mà không có nước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngã vào đống tuyết dày, không thấy đau lắm nhưng vừa được sưởi ấm xong, cả người đột ngột bị gió lạnh quét qua, toàn thân như rơi vào hầm băng, răng đánh lập cập không thể thốt lên lời cầu xin nữa.
Cánh cửa gỗ phía sau đóng sầm lại, lòng Tô Lạc Lạc lạnh lẽo, nhìn vào màn đêm đen như mực bên ngoài, cô thê thảm như một cây cải bẹ xanh ủ rũ vậy.
Cô kéo chặt lớp da thú đã ướt một nửa rồi cố gắng di chuyển lên chỗ cao hơn.
Cấu trúc của hang đá mà thú nhân tàn tật ở bên cạnh ở tốt hơn nhiều so với cái hang nhỏ mà cô ở trước đây, vị trí gần cửa gỗ cách cửa hang đá khoảng mười mét, tuy đã bị tuyết chôn lấp khá nhiều nhưng vẫn là nơi ít tuyết nhất trong hang đá, gió lạnh cũng bị một tảng đá lớn gần đó chặn lại phần lớn.
Tô Lạc Lạc bò đến đó, cảm thấy hối hận vì buổi chiều không tìm một gia đình thú nhân nào để ở tạm. Đôi mắt cô như đọng lại, như trở về cái đêm lạnh lẽo khi virus tang thi mới bùng phát.
Không yên tĩnh như thế này, bầu trời khi ấy cũng tối hơn bây giờ.
Tối… Đợi đã, tại sao cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chứ?
Tô Lạc Lạc quay đầu lại, đối diện với một cái lỗ nhỏ trên vách đá bị đục ra, cái lỗ ấy to bằng bàn tay cô.
Loại lỗ nhỏ này là lỗ thoát khí, rất phổ biến trong hang đá tự tay thú nhân đục ra. Để thích nghi với thiên tai và khí hậu khắc nghiệt thay đổi của thế giới này, hầu hết thú nhân sẽ chọn làm hang đá của mình sâu hơn, để cải thiện tính thông khí vào mùa hè và an toàn khi đốt lửa vào mùa đông, họ sẽ tạo ra những lỗ thoát khí to nhỏ khác nhau ở nơi kín đáo trong hang đá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro